Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 279: Chỗ trống để quay đầu



Tạm dừng vài giây, Tô Diệu Đông còn nói thêm: "Tôi nghe thấy thì thế nào." Ông đi qua vỗ vỗ vai Cố Y: "Đi nghỉ ngơi đi, đừng quá mệt mỏi."

"Diệu Đông, nhiều năm như vậy, chúng ta đều già rồi, chẳng lẽ ông chưa từng sợ hãi một ngày nào sao?"

"Tôi sợ cái gì?"

"Đúng vậy, ông sợ cái gì chứ." Cố Y lắc đầu, sau đó đi lên cầu thang.

Tô Diệu Đông nhìn theo bóng lưng của bà ấy, vẫn xinh đẹp tuyệt trần giống như ba mươi năm trước, chớp mắt đã vạn năm, năm tháng mang đi rất nhiều thứ, nhưng trong tim ông, bà ấy vẫn là người phụ nữ có khuôn mặt tươi cười rực rỡ của ba mươi năm trước.

Ông nhớ tới chuyện của anh cả.

Đứa cháu Tô Ngọc Kỳ này của ông, ông hiểu rõ tính cách của nó nhất.

Nếu để nó điều tra ra rồi, chắc hẳn chuyện này cũng không giấu diếm được nữa.

Năm đó vì nhà họ Cố nắm quyền một cõi, trên kinh tế chèn ép nhà họ Tô, lúc ấy Tô Hướng Nam tuổi trẻ hiếu thắng, nhưng mà cũng chỉ mới hai mươi ba hai mươi bốn tuổi.

Du học ở Mỹ.

Một lần gặp gỡ, quen biết với một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, cô gái ấy rực rỡ ngây thơ, tuy tuổi không lớn, dáng vẻ nhìn qua chỉ mới mười bảy mười tám, nhưng cách nói năng ăn mặt đều không tầm thường.

Một buổi tiệc, một lần tim đập thình thịch.

Nhưng mà đó là cuộc gặp gỡ người anh cả Tô Hướng Nam kia của ông đã âm mưu từ lâu.

Chuyện sau đó, khi nãy Cố Y đã nói rồi, nhưng mà chuyện Cố Y không biết chính là, người cưỡng hiếp Cố Nhược Dung lúc trước... thật ra là anh cả.

Anh cả thích bà ấy, nhưng lại không thể bỏ xuống thù hận.

Ông ta che mắt Cố Nhược Dung.

Cố Nhược Dung trong lúc hoảng sợ, còn không nhìn thấy, cho rằng là người khác.

Ông và Tô Hướng Nam là anh em song sinh, tuy không khoa trương đến mức tâm linh tương thông, nhưng mà, cho dù đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, Tô Diệu Đông cũng nhớ rõ, trước khi anh cả chết.

Ông ta nói, người đời này ông ta thấy có lỗi nhất, chính là người phụ nữ kia.

Cả đời này, người Tô Hướng Nam thích nhất, cũng chính là bà ấy.

Có đôi khi, bước sai một bước rồi, tất cả đều sẽ sai.

Không có chỗ trống để quay đầu.

Đầu óc bị thù hận bủa vây, lúc tỉnh táo lại, hối hận, đã muộn từ lâu rồi.

...

Nhiệt độ khí trời mấy ngày nay hạ thấp nhanh chóng.

Gần đây sức khỏe của ông ngoại không được tốt, bệnh cũ tái phát, sau khi Cố Nhã Thiển tan tầm thì bảo tài xế lái xe đi đón cậu nhóc kia tan học.

Còn mình thì chạy đến bệnh viện.

Bác sĩ nói thân thể của ông ngoại rất khỏe mạnh, trái tim thì không phải tốt lắm, bệnh cũ tái phát, dù sao cũng lớn tuổi rồi... Sức hồi phục và sức đề kháng đều giảm.

Bác sĩ dặn dò, không thể chịu kích thích quá lớn.

Anh cả và anh hai đều ở trong phòng bệnh.

Ông Cố nhíu mày: "Được rồi, mấy bệnh này của ông cũng chỉ là bệnh cũ thôi, trở về hết đi, có quản gia ở đây là được rồi, chuyện không có lớn bao nhiêu cả."

Bà Cố ngồi ở bên cạnh: "Được rồi, mấy đứa về đi, bà ngồi ở đây một lát nữa."

"Bà ở đây làm cái gì?"

"Tôi cứ thích ngồi ở đây đó không được sao?"

"Thành Thái, nhanh đưa bà nội của cháu về."

Tính cách của ông Cố rất bướng bỉnh, bà Cố cũng thế, liếc mắt nhìn thoáng qua Cố Thành Thái, Cố Thành Thái sờ sờ mũi: "Ông nội, để bà nội ở lại nói chuyện với ông đi."

"Bà ấy nói chuyện với ông? Chọc tức ông thì có."

Hai người già lại bắt đầu ầm ĩ, Cố Nhã Thiển lắc đầu cười nhẹ.

Ông ngoại và bà ngoại thường xuyên thế này, đúng không đúng đều cãi nhau mấy câu.

Nhưng ông ngoại đối xử với bà ngoại rất tốt, cưng chiều mấy chục năm.

Cố Nhã Thiển rất hâm mộ.

Ông Cố dưỡng bệnh trong bệnh viện ba ngày, ba ngày sau mới xuất viện, bà Cố lải nhải cằn nhằn dặn dò, sau này uống ít rượu lại, trời lạnh thì mặc nhiều quần áo hơn.

Ông Cố nghiêm túc hơn nửa đời, tính cách vừa lạnh vừa cứng thật sự chịu không nổi nữa, lắc đầu chỉ hận không thể nhét vào tai hai viên bông gòn.

Nhà họ Cố lại khôi phục náo nhiệt vui vẻ như ngày xưa.

Lúc nửa đêm.

Cố Nhã Thiển bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Cô mơ hồ mở to mắt, nhìn thấy thông báo cuộc gọi trên màn hình di động, lập tức ngồi dậy: "A lô, dì Hạ..."

"Cô Cố, cô chủ nhỏ bị sốt rồi."

....

Nửa giờ sau.

Cố Nhã Thiển vội vàng chạy đến bệnh viện, dì Hạ đang ôm bé gái ở khu truyền dịch, mặt mũi bé gái đỏ bừng, vừa buồn ngủ vừa không thể ngủ được, cả người đều khó chịu, nhìn thấy Cố Nhã Thiển đến đây, mím mím môi, yếu ớt gọi: “Mẹ.”

Cố Nhã Thiển vô cùng đau lòng, vội vàng nhẹ nhàng ôm lấy cô bé: "Tinh Tinh, sao rồi?"

Cô cúi đầu, dán má lên khuôn mặt nóng bỏng của bé gái, trong lòng sốt ruột đến khó chịu, đứa nhỏ tựa vào lòng Cố Nhã Thiển: “Mẹ, mẹ đừng đi có được không.”

"Mẹ ở đây với Tinh Tinh." Cố Nhã Thiển đau lòng khó chịu, hôn lên má con gái, dì Hạ ở một bên nhỏ giọng nói.

"Buổi chiều cô chủ nhỏ tan học trở về nhà vẫn còn khỏe, lúc buổi tối lại đột nhiên phát sốt, xin lỗi cô Cố, không liên lạc được với ngài Tô, cô chủ nhỏ vẫn luôn kêu muốn mẹ."

Trong lòng Cố Nhã Thiển nghiền ngẫm lời nói của dì Hạ.

Không liên lạc được với Tô Ngọc Kỳ?

Cô cúi đầu nhìn con gái vì bị sốt mà hai má nóng hầm hập, cô mím môi đổi một tư thế để con gái nằm thoải mái hơn trong lòng mình một chút.

Sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Tô Ngọc Kỳ một cuộc.

Đầu bên kia không có ai nhận.

Hốc mắt Cố Nhã Thiển có chút ửng đỏ.

Cô không biết khoảng thời gian này người đàn ông kia đang bận cái gì?

Đi thành phố Hải Châu gần hai tuần rồi.

Lúc đầu còn sẽ gọi điện thoại cho cô, nhưng rồi dần dần, anh không có gọi điện thoại cho cô nữa, cô sợ làm phiền anh.

Cô nhìn ra.

Có lẽ anh có chuyện quan trọng gì đó!

Cô vẫn luôn nhẫn nại không muốn làm phiền đến anh.

Cô tin anh.

Nhưng mà, anh cũng không thể không có chút tin tức nhiều ngày như vậy được.

Cố Nhã Thiển gọi vài cuộc điện thoại cho Tô Ngọc Kỳ, đều không có ai nhận.

Cô cắn môi.

Nhìn Tinh Tinh đang nằm trong lòng mình, tay ghim kim truyền dịch, làn da vì bị sốt mà trở nên nóng bỏng, hô hấp nặng nề, khiến trái tim cô cực kỳ khó chịu.

Chưa từ bỏ ý định gọi điện thoại thêm vài lần.

Đều không nghe.

Lúc con người đang yếu ớt đều sẽ muốn tìm một chút an ủi.

Càng là lúc yếu ớt, càng hy vọng có người mình ỷ lại nhất ở bên cạnh.

"Cô Cố, có lẽ ông chủ đang bận." Dì Hạ ở một bên mở miệng.

Cố Nhã Thiển cong môi, có chút buồn cười: "Anh đang bận?"

Chẳng lẽ không buồn cười sao?

Cô là bạn gái của anh, anh bảo cô tin tưởng mình, nhưng mà, ngay cả bây giờ anh đang làm gì cô cũng không biết, cô gọi điện thoại anh cũng không nghe.

Chỉ có ba chữ đơn giản.

Anh đang bận.

Cả đêm.

Cố Tinh Tinh liên tục phát sốt, đến lúc trời sắp sáng mới hạ sốt, bởi vì tối hôm qua đến quá muộn, truyền dịch điều trị gấp, cho nên lúc sáng sớm, Cố Nhã Thiển bảo dì Hạ đi đóng tiền nằm viện.

Trong phòng bệnh.

Tinh Tinh còn đang ngủ.

Cố Nhã Thiển bảo dì Hạ đi về trước, mình cô ở lại đây là được rồi, dì Hạ gật đầu, trở về chuẩn bị bữa sáng đưa tới.

Cố Nhã Thiển không có tâm trạng ăn bữa sáng.

Dì Hạ nói: “Cô Cố, tối hôm qua đến bây giờ cô vẫn chưa nghỉ ngời, ăn chút cháo rồi nghỉ ngơi một lát đi, nếu không, thân thể sẽ không chịu đựng được.

Cố Nhã Thiển không có khẩu vị, ăn được mấy ngụm cháo.

Cô nói một tiếng với Lộ Hà rằng hôm nay mình có việc, có thể không dứt ra được, sắp xếp lại công việc hôm nay một chút.

Sau đó lại gọi điện thoại xin phép.

Buổi sáng là Tinh Tinh đã tỉnh rồi, Cố Nhã Thiển dẫn Tinh Tinh đi kiểm tra các hạng mục, sốt cao cứ lặp đi lặp lại.

Cả người đứa nhỏ đều không thoải mái, nhưng sợ Cố Nhã Thiển lo lắng, lúc ăn cũng rất ngoan, Cố Nhã Thiển hỏi cô bé có không thoải mái chỗ nào không, đứa nhỏ kia đều lắc đầu nói không có.

Trái tim của Cố Nhã Thiển bị níu chặt.

Bởi vì cô nhìn thấy ánh sáng nơi đáy mắt của con gái, giống như là sợ cô rời đi, hình như bé gái cảm thấy, chỉ cần mình ngoan ngoãn, mẹ sẽ không rời khỏi cô bé.

Cho nên cô bé cực kỳ ngoan, chính vì sự ngoan ngoãn này, trong lòng Cố Nhã Thiển cực kỳ nặng nề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.