Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 297: Đêm nay ngày lành tháng tốt sẽ bỏ qua cho em, sau này từ từ bù lại



Nhưng vẫn luôn có ý định.

Nhưng sau này La Thần Dương lại nhắc tới muốn đính hôn với Cố Nhã Thiển, thiên kim tiểu thư nhà họ Cố. Gia thế nhà họ Cố thì nhà họ Lục đương nhiên không thể so được, hơn nữa khi đó nhà họ Cố lại đang giúp đỡ nhà họ La trên phương diện kinh tế.

Khi ấy Lục Loan Loan nghe được tin này đã chạy về nhà khóc một trận.

Nhưng không ngờ...

Không ngờ rằng lúc này...

Lục Loan Loan căng thẳng nắm chặt ngón tay: “Thật sao? Anh Thần Dương.”

La Thần Dương dập tàn thuốc rồi đi tới: “Ừ.”

Bóng dáng nhỏ xinh của Lục Loan Loan đi theo sau: “Anh Thần Dương, cảm ơn anh...”

Bước chân La Thần Dương có hơi dừng lại.

Cảm thấy hơi buồn cười.

Cảm ơn anh ta?

Cánh môi hơi nhếch lên.

Cô gái sau lưng giống như con thỏ dừng lại không dám nhúc nhích, thấy anh dừng bước chân trong lòng lại dâng lên, sợ rằng ban nãy La Thần Dương chỉ nói đùa mà thôi.

La Thần Dương chỉ dừng một chút sau đó lại bước nhanh về phía trước.

...

Bận rộn cả một buổi chiều.

Dường như Cố Nhã Thiển đã cả ngày không được nghỉ ngơi, từ bốn giờ sáng bắt đầu trang điểm cho đến bây giờ là hơn năm giờ chiều mới được nghỉ ngơi một lát.

Gấm Nhu.

Cô nằm trên giường lớn, vẫn chưa thay bộ đồ cưới kiểu Trung Quốc ra vì lát nữa còn có một bữa tiệc tối.

Dưới lầu rất náo nhiệt.

Một vài người bạn họ hàng nhà họ Tô và nhà họ Cố đều ở đây nhưng vì khúc mắc trước kia nên bầu không khí vẫn có hơi ngưng trệ.

Nhưng cũng không quá mức cứng nhắc.

Khách nhà nào nói chuyện nhà đấy.

Hai cụ nhà Cố Tô đều không ở đây mà đang nghỉ ngơi ở khách sạn, dù sao tuổi cũng đã lớn nên không thể như người trẻ tuổi.

Hôm nay đã bận rộn từ sáng đến giờ, Cố Nhã Thiển cảm thấy đầu óc choáng váng, rất nhiều bạn bè họ hàng vẫn chưa kịp đến chào hỏi.

Trừ lúc gặp mặt cười nói một lát khi chúc rượu ra, chưa kịp nói chuyện thì đã bị đám người khác vây quanh.

Lúc này cả người đều rã rời, cộng thêm trưa nay uống chút rượu nên có hơi mệt. Nhưng có Khả Di và Tô Vân Thư ở lại phòng ngủ cùng cô nên cũng không định ngủ.

Hai đứa nhóc đã được Trần Thiệu đưa đi, cũng không biết hai anh ấy đưa hai đứa đi chơi cái gì, còn có cả Miên Miên.

Bên ngoài có người gõ cửa.

Tô Vân Thư đi ra mở cửa, thấy Cố Thành Thái đứng bên ngoài, Cố Nhã Thiển cười nói: “Anh ba.”

“Ừ.”

Tô Vân Thư nói: “Hai anh em nói chuyện đi, em với Di Di xuống dưới xem xem.”

Trưa nay chỉ khi Cố Nhã Thiển mời rượu mới gặp được anh hai và anh ba một lần, vẫn chưa kịp nói chuyện gì.

Cố Thành Thái ngồi xuống sô-pha, vươn tay ý bảo Cố Nhã Thiển ngồi xuống. Cô đi tới ngồi bên cạnh Cố Thành Thái, cũng không biết có phải ảo giác của cô hay không mà cô cảm thấy sắc mặt anh ta không tốt lắm, dường như có hơi mệt mỏi.

“Anh ba, có phải anh mệt rồi không? Anh hai nói thời gian này anh luôn bận rộn chuyện công ty, đi ra nước ngoài suốt ngày, có phải vẫn chưa quen với múi giờ không, anh có muốn nghỉ ngơi một lát không?”

“Không sao đâu.” Cố Thành Thái cười: “Chỉ là trưa này anh uống hơi nhiều thôi, lát nữa lại bình thường ý mà.”

“Ai bảo anh uống nhiều như vậy làm gì?!” Cố Nhã Thiển rót cho anh ta ly nước: “Anh ba, tối nay còn có buổi tiệc tối nữa, nếu không anh vào phòng nằm nghỉ một lát đi.”

Cố Nhã Thiển thấy Cố Thành Thái đã có chút tiều tụy nhưng khuôn mặt vẫn tuấn lãng như cũ, đẩy đẩy anh: “Anh ba, anh nghỉ ngơi một lát đi.”

“Anh không mệt, hôm nay là ngày cưới của em gái anh, sao anh có thể nghỉ ngơi được chứ.”

“Vậy tối nay anh uống ít thôi. Em nghe anh hai nói, dạo này anh đang bị cảm, có phải là bận quá không có thời gian nghỉ ngơi không?!”

“Không phải, chỉ hơi mệt chút thôi, cảm nhẹ ấy mà.”

...

Khi Cố Thành Thái ra khỏi phòng ngủ, mở cửa ra mới đi được vài bước thì gặp Tô Ngọc Kỳ từ dưới lầu đi lên, khóe môi anh ta mang theo ý cười nhàn nhạt: “Tổng giám đốc Tô.”

Tô Ngọc Kỳ thản nhiên nói: “Tổng giám đốc Cố.”

Cố Nhã Thiển đứng ở cửa, cảm thấy cách nói chuyện của hai người quá mức xa lạ nhưng nghĩ lại, hai người từng là đối thủ cạnh tranh trên thương trường nên nhất thời nói muốn quen nhau là chuyện rất khó.

Tô Ngọc Kỳ nhìn người con gái đang đứng ở cửa: “Em vào trong đi, anh nói chuyện với anh ba em một lát.”

“Nói cái gì mà lại không thể cho em nghe chứ.” Mặc dù Cố Nhã Thiển nói như vậy nhưng vẫn nghe lời vào phòng ngủ đóng cửa lại.

Ngoài ban công.

“Tô Ngọc Kỳ, đối xử với cô ấy tốt vào, đừng để tôi biết được cậu đối xử không tốt với cô ấy.”

“Vợ tôi không cần tổng giám đốc Cố phải nhọc lòng.”

Cố Thành Thái nhìn anh: “Hy vọng là thế.”

Anh ta rời ánh nhìn đi chỗ khác, hờ hững nhìn về phía ngoài cửa sổ, hai tay chậm rãi nắm chặt.

...

Tiệc tối bắt đầu lúc bảy giờ.

Những người mời tới chỉ có bạn bè và người thân, không có truyền thông cũng không có người trong giới thương nghiệp.

Cho nên trên yến tiệc cũng không có quá nhiều tiêu chuẩn và quy tắc.

Cố Nhã Thiển, Tô Vân Thư, Tiêu Tuyết, Sở Vận và Khả Di ngồi chung một bàn, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn một bàn khác.

Tô Ngọc Kỳ đang ngồi uống rượu với mấy người bạn.

Tiêu Tuyết nói: “Được rồi, đừng nhìn nữa, nhìn nữa là không khí cũng bị cô nhìn xuyên thấu đấy.”

Cố Nhã Thiển di chuyển ánh mắt: “Đâu có khoa trương như cậu nói, lại còn nhìn xuyên thấu không khí nữa chứ.”

“Đúng đó, không khí sao có thể xuyên thấu được.” Khả Di lười biếng cười: “Nhưng lúc này dùng để hình dung cô thì lại không sai chút nào.”

Cố Nhã Thiển nhìn Khả Di: “Cô không trông coi Tống Thanh Việt đi, cẩn thận tối nay anh ấy say đấy.”

“Say á, say thì tôi sẽ để anh ấy ngủ sô-pha.” Khả Di nói không to nhưng bàn Tô Ngọc Kỳ lại cách đó rất gần.

Động tác nâng ly rượu của Tống Thanh Việt dừng một chút, sau đí từ từ đặt ly rượu xuống, Đường Cảnh Ngọc thấy thế lập tức cười: “Anh Thanh, đã nói không say không về rồi, anh không thể vì một câu nói của chị dâu mà không dám thế chứ.”

Đối diện với đám huynh đệ, Tống Thanh Việt chỉ cười: “Hết cách rồi, tôi không muốn ngủ ngoài sô-pha.”

Khả Di đương nhiên cũng nhìn thấy rồi, đưa tay lên vén lại tóc, nhìn Cố Nhã Thiển nói: “Đó, thấy chưa, không phải là không uống nữa rồi sao?”

Tiêu Tuyết tặc lưỡi: “Được đó Di Di.”

Cô ấy đè thấp giọng nói: “Luật sư Tống nhìn có vẻ lạnh lùng khắc chế, thuộc kiểu nam thần cấm dục vậy mà không ngờ lại bị cậu quản lý gắt gao như vậy đó.”

Khả Di khẽ ho một tiếng, hai má đỏ lên.

Tin đồn bên ngoài quả nhiên chỉ là tin đồn.

Thế mà lại nói loại cầm thú này lạnh lùng khắc chế, cấm dục sao?

Cố Nhã Thiển cũng không ngờ rằng Tống Thanh Việt nhìn có vẻ là một người lạnh lùng nghiêm nghị, thế mà lại cưng chiều Khả Di đến thế.

Thực ra cô cũng không muốn để ý chuyện Tô Ngọc Kỳ uống rượu, chỉ là hôm nay đã mệt mỏi cả ngày rồi, tối qua cũng lại đi uống rượu cả tối, sáng nay lại phải chúc rượu, uống nhiều như vậy chắc chắn cơ thể cũng không thoải mái.

Khả Di cười nhẹ nhàng rồi nói: “Nhã Thiển nói rồi, uống nữa tối nay sẽ đánh gãy xương.”

Tiêu Tuyết dựng ngón cái lên với cô ấy: “Bội phục cô đó Di Di.”

Cô liếc mắt nhìn Đường Cảnh Ngọc, người đang uống rượu vui vẻ nhất: “Nghe thấy chưa, về sẽ đánh gãy xương.”

Hai người Tô Ngọc Kỳ và Đường Cảnh Ngọc đồng thời buông ly rượu xuống.

Những người anh em ở bàn khác nhìn ba người Tô Ngọc Kỳ, Đường Cảnh Ngọc và Tống Thanh Việt đều nói không trượng nghĩa.

Tô Ngọc Kỳ nói: “Khi khác đi, chúng ta hẹn tối khác tụ tập vậy.”

Đường Cảnh Ngọc cũng nói luôn: “Đúng đúng, để khi khác đi.”

...

Chín giờ tối mới tàn tiệc.

Khách sạn cho người đưa khách về nhà.

Xe của Tô Ngọc Kỳ đỗ ở trước cửa, Cố Nhã Thiển ngồi trong xe, Hoàng Hưng nói anh còn chút việc nên đưa cô về trước.

Cố Nhã Thiển quả thật cũng hơi buồn ngủ.

Tắm rửa xong nằm lên giường liền muốn ngủ, hai mắt díu hết vào nhau.

Nhưng Tô Ngọc Kỳ vẫn chưa về.

Cố Nhã Thiển cố gắng chờ một chút.

Cuối cùng trong lúc mơ màng thì nghe thấy tiếng mở cửa, trong không khí ngoài mùi rượu thì còn có mùi hương cô quen thuộc trên người người đàn ông kia.

“Ngài Tô...”

Cố Nhã Thiển dụi mắt.

“Ừ, đợi một lát, anh đi tắm đã.” Tô Ngọc Kỳ đi tới, hôn lên má cô một cái.

Hai mươi phút sau.

Người đàn ông từ trong phòng tắm đi ra.

Cố Nhã Thiển đã ngủ từ lâu nhưng lại bị ngứa ngáy làm cho tỉnh lại: “Ngài Tô... buồn ngủ lắm rồi.”

“Ừ, em cứ việc ngủ đi.” Một tay người đàn ông ôm lấy eo cô: “Không phải nói đồ cưới đợi anh về mới được cởi sao?”

Cố Nhã Thiển buồn ngủ đến mức mắt không mở ra được: “Ai bảo anh mãi không về chứ?”

“Ừ, không phải em nói muốn đánh gãy xương anh à?” Anh lật người, chỉ hôn cô một cái rồi ôm cô vào lòng cho cô ngủ thoải mái hơn một chút: “Sao anh dám không nhanh hơn chứ?”

Chỉ là xử lý chuyện hôn lễ còn lại đã kéo dài thời gian một chút.

Thấy cô đã quá buồn ngủ, hơn nữa hôm nay bản thân mình cũng mệt mỏi cả ngày rồi, men rượu bốc lên, người đàn ông cắn vành tai cô: “Bà Tô, đêm nay ngày lành tháng tốt sẽ bỏ qua cho em, sau này từ từ bù lại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.