Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 372: Trên người anh ta đều là máu của cô



Một khoảng thời gian tiếp theo, mỗi ngày đều không có việc gì, bình an vô sự.

Mộc Như Phương ở trong Hoàng Đình, ngay cả gặp Đào Gia Thiên, người đàn ông dường như không phát hiện ra cô, thờ ơ đi khỏi.

Có lẽ, anh ta thật sự quyết định bỏ qua cho cô.

Mộc Như Phương mỉm cười, khóe miệng có chút đau khổ.

Quên cũng tốt.

Đều quên đi.

Cô cũng muốn quên đi.

Nếu như hai người đều có thể quên đi thì tốt rồi, hai bên đều quên đi, xa lạ với nhau.

Cả đời này, chính là như vậy.

Kiều Hoa nhận được lương tháng này của mình, buổi trưa đi đến ngân hàng, đem số tiền trong hai thẻ ngân hàng còn như nhau, nhìn chữ số trên thẻ, bởi vì bỏ qua dị ứng với rượu, uống rượu ở bàn kia, Đào Gia Thiên đưa ra 300 triệu, co số xem ra vẫn rất ấn tượng.

Nếu như là một gia đình bình thường, có lẽ sẽ hài lòng với con số này.

Nhưng đối với Mộc Như Phương mà nói, không đủ, một chút cũng không đủ, vẫn còn thiếu 600 triệu, vẫn còn thiếu 600 triệu mới có thể làm phẫu thuật cho Nặc Nặc.

Dinh dưỡng hộ lý sau này còn phải tiếp tục dùng đến tiền, lại là con số giá cả một ngày.

Cô không có người bạn nào có thể cho cô mượn tiền, mà một lần mượn đến 600 triệu, hơn nữa cô không có cách nào một lần có thể rõ ràng 600 triệu này, tiền lời mỗi tháng cô chỉ có thể gửi cho đối phương một ít, nhưng ai có thể đợi cô như vậy.

Khi cô học cấp hai, được nhà họ Đào nhận nuôi, mấy năm nay lại trải qua sự tàn nhẫn của xã hội.

Rút 1 triệu 800 nghìn làm sinh hoạt phí tháng này, còn 3 triệu đưa cho dì Lý, cảm ơn dì ấy tháng này đã chăm sóc Nặc Nặc.

Mộc Như Phương chuẩn bị đi siêu thị mua một ít xương sườn để buổi trưa nấu cho Nặc Nặc, cô bỏ tiền vào túi, đi đến trạm xe bus, chờ xe bus.

Đột nhiên sau lưng truyền đến một âm thanh xe máy gầm rú, trong khi Mộc Như Phương vẫn chưa kịp phản ứng lại, balo của cô đã bị cướp mất, trong một giây, cô nắm chặt lấy giây đeo balo.

Nhận ra bản thân đã gặp phải cướp.

Tiếng la hét, âm thanh thảo luận vang bên tai cô.

Nhưng không có ai giúp đỡ cô.

Mộc Như Phương bị kéo lê trên mặt đất vài mét nhưng vẫn không chịu buông tay, cắn chặt răng, không thể buông tay, mỗi một đồng tiền trong túi đều rất quan trọng đối với cô, không thể thả ra được!.

Tuyệt đối không được thả ra.

Đó là tiền cứu mạng Nặc Nặc!!!

Ngay cả khi cô chết cũng không thể buông tay!

Người đàn ông lái xe đi rất nhanh, người đàn ông phía sau thấy Mộc Như Phương vẫn không buông tay ra, ngấm ngầm mắng một tiếng, sau đó lấy ra một con dao găm cắt ngón tay Mộc Như Phương, cắt rất nhiều lần, Mộc Như Phương cắn răng không có cánh nào, buông tay ra, cả người ngã xuống đất, nước mắt trong phút chốc liền từ khóe mắt trào ra.

Tiền của cô, còn có thẻ ngân hàng của cô!!

Điện thoại của cô, chìa khóa của cô đều ở trong túi.

Thẻ ngân hàng, thẻ ngân hàng…

Bên trong là tất cả tiền tiết kiệm của cô.

Cô cắn răng, không quan tâm đến sự đau đớn của cánh tay đang chảy máu, đuổi theo, nhưng chiếc xe máy đã lao ra khỏi đám đông biến mất trước mặt cô, cô vấp ngã bổ nhào xuống đất, cả đời này, cô gặp quá nhiều điều không may mắn rồi.

Tất cả đều không bỏ qua cho cô.

Tại sao không thể thương hại cô một chút, cuộc sống càng không hạnh phúc, đối với cô càng tàn nhẫn.

Một nhóm người xunh quanh, hình như thương hại cô, nhưng vừa rồi không có bất cứ ai giúp đỡ cô, đột nhiên có người nói: “Cô gái, trong túi của cô có đồ quý giá không, nhanh đi đến ngân hành khóa thẻ lại.”

Câu nói này, khiến Mộc Như Phương tỉnh lại trong sự hoảng sợ đau buồn, đúng vậy, khóa thẻ ngân hành, như vậy tiền trong thẻ sẽ ít, đúng rồi, đi đến ngân hàng….

Trước mắt Mộc Như Phương bùng cháy hi vọng, dường như cánh tay đầy máu không còn đau nữa, những vết trầy xước trên cơ thể cũng không còn cảm thấy nữa, nhanh chóng chạy đến ngân hàng, bỏ khẩu trang ra, kêu nhân viên đi khóa thẻ lại, nhân viên ngân hàng đã bị dọa.

Thấy một vệt máu đang chảy trên tay cô, những giọt máu không ngừng nhỏ giọt trên mặt đất.

Những tiếng la hét liên tục không ngừng.

Đào Gia Thiên đi ra từ phòng VIP của ngân hàng, ban đầu muốn rời đi từ lối VIP, lại nghe thấy tiếng la hét.

Người đàn ông ở bên cạnh lập tức đi ra ngoài kiểm tra, tránh xảy ra nguy hiểm.

Lúc đi vào, Đào Gia Thiên hỏi xảy ra chuyện gì, người đàn ông mặc đồ đen im lặng trong hai giây, Đào Gia Thiên cau mày: “Nói!”

Người đàn ông mặc đồ đen là vệ sĩ ngầm của nhà họ Đào, tử nhỏ đã lớn lên cùng với Đào Gia Thiên, mục đích là bảo vệ an toàn cho Đào Gia Thiên, đương nhiên cũng biết rất nhiều về Đào Gia Thiên trước đây, anh ta nói: “Là cô Mộ.”

Mộc Như Phương!

Đào Gia Thiên cau mày: “Tôi đã nói rồi, không được nhắc người phụ nữ này trước mặt tôi!” Thời gian này anh ta đã cố gắng kiềm chế bản thân mình, kiềm chế cảm xúc kỳ lạ trong lòng mình, nhưng nghe thấy tên của cô còn có tiếng hét ở bên ngoài, đầu anh ta lại đau lại, cuối cùng khuôn mặt trở nên lạnh lùng, không nhịn được liền đi ra ngoài.

Trên mặt đất đều là máu.

Nhìn thấy người phụ nữ khuôn mặt nhợt nhạt, đôi môi nhợt nhạt không có chút máu, chính là máu từ trên người cô, nhưng dường như cô không cảm thấy đau đớn, cầu xin nhân viên.

Trong lòng Đào Gia Thiên bị đập mạnh một cái, nghe thấy bên tai có người nói: “Thật đáng thương, những tên cướp bóc kia đúng là không ra gì mà!”

Dường như đều cảm đồng cảm với việc cô gặp cướp.

Các nhân viên ngay lập tức gọi điện đến trung tâm cấp cứu.

Nói với Mộc Như Phương: “Cô Mộ, thẻ ngân hãng đã bị khóa, tiền bên trong sẽ không chuyển được, cô yên tâm.”

Sợi dây siết chặt Mộc Như Phương vào lúc này dường như đột ngột bị đứt, sự đau đớn bao bọc lấy cô, cô nhắm mắt lại, một giọt nước mắt từ khóe mắt cô rơi xuống, ngay lúc vừa ngất đi, có một bàn tay ôm lấy eo cô.

Đào Gia Thiên bế cô lên, ánh mắt u ám nhìn khuôn mặt tái nhợt không chút máu của cô: “Mộc Như Phương, Mộc Như Phương!”

Anh ta ôm cô, vội vã bước ra ngoài, vào trong xe, nói với người vệ sĩ: “Đi bệnh viện.”

Người vệ sĩ lập tức khởi động xe, tốc độ đã rất nhanh rồi, nhưng sau người truyền đến một âm thanh âm u căng thẳng của người đàn ông: “Nhanh lên, nhanh lên một chút!!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.