Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 417: Như phương, đầu anh đau quá



Ngu Thanh Âm chạy nhanh đến nhà họ Đào, nhưng sợ mình quá đường đột, nghĩ ngợi một lúc mới gọi cho mẹ mình là Triệu Ngọc Thư một cuộc: "Mẹ ơi, mẹ đến nhà họ Đào với con đi."

Hai người đã đính hôn trên danh nghĩa, được coi như là người nhà rồi.

Mặc dù không thường lắm, nhưng tháng nào Triệu Ngọc Thư cũng hẹn Tống Như Thấm đi đánh bài, mời thêm một vài người phụ nữ nhà quyền thế đi tắm suối nước nóng, chơi mạt chược hay đi chăm sóc sắc đẹp.

Ngẫm nghĩ một lúc rồi vẫn để tài xế lái xe đến.

Gặp Ngu Thanh Âm ở con đường trước biệt thự của họ Đào, Triệu Ngọc Thư đang chuẩn bị đi chơi bài với bạn bè, đột nhiên bị Ngu Thanh Âm gọi sang này, bà hơi bực bội: "Đến giờ cơm tối rồi còn đến nhà họ Đào làm chi?"

Đừng nghĩ hai nhà là người thân.

Nhưng thật ra Triệu Ngọc Thư không thích qua lại với nhà họ Đào tí nào, lại chẳng phải vì Tống Như Thấm cứ làm ra vẻ cao giá hơn người ta đó sao, Triệu Ngọc Thư với Tống Như Thấm ấy à, quen biết nhau từ thời cấp ba đến đại học, thật ra quan hệ của hai người cũng không tệ, nhưng sau đó Tống Như Thấm gả cho Đào Kiệt, đừng thấy Đào Kiệt là con thứ của ông Đào, con trưởng của ông Đào là con ma ốm, quyền thế nhà họ sớm muộn gì cũng là của Đào Kiệt thôi.

Triệu Ngọc Thư gả cho Ngu Chí Hoa kinh doanh bất động sản, gả vào chỗ tốt hơn Tống Như Thấm nhiều, trước đây hai người cùng đi đến những câu lạc bộ cao cấp, địa vị của bà cao hơn Tống Như Thấm một chút, bởi vì quan hệ của hai người cũng khá, bởi vậy từ nhỏ Ngu Thanh Âm hay đến nhà họ Đào chơi, nhưng sau đó, Đào Kiệt nắm quyền trong tay, thân phận của Tống Như Thấm thoắt cái đã thay đổi.

Ngoại trừ Triệu Ngọc Thư, những người phụ nữ nhà quyền quý khác có ai là không nịnh bợ bà ta kia chứ.

Tất nhiên Triệu Ngọc Thư thấy khó chịu trong lòng.

Bị người ta chèn ép, mặc dù ngoài mặt vẫn cười cười nhưng làm sao biểu hiện ra được, rồi lại thêm đứa con gái mình chết mê chết mệt Đào Gia Thiên nhà họ Đào, bây giờ đã là người nhà rồi, cho dù Tống Như Thấm có tỏ thái độ với bà thì bà cũng chỉ có thể nhịn mà thôi.

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc Thư bực bội liếc nhìn Ngu Thanh Âm: "Con chỉ biết mỗi Đào Gia Thiên Đào Gia Thiên!! Đính lâu bao nhiêu lâu rồi mà cứ lần lữa mãi, cũng không biết nhà họ Đào tính toán thế nào!!"

Ngu Thanh Âm kéo tay Triệu Ngọc Thư: "Mẹ ơi, lâu lắm rồi mẹ chưa tới nhà họ Đào, bình thường mẹ qua lại với bác gái chút đi."

Cũng nhân cơ hội nghe ngóng thêm tí tin tức.

"Qua lại cái gì?" Triệu Ngọc Thư không vui: "Tống Như Thấm dó, lần đấy không phải tỏ thái độ với mẹ hả, giả vờ cái nỗi gì."

"Được rồi mà mẹ, mau vào đi."

Ngu Thanh Âm đã đợi không nổi nữa rồi.

Mặc dù trong lòng cô ta vẫn còn nghi ngờ mấy lời Mộc Như Phương đã nói, nhưng thật ra đã tin tưởng lắm rồi, Thư Vọng Vũ ở nhà họ Đào, Thư Vọng Vũ ở nhà họ Đào! Thư Vọng Vũ về nước mà không liên lạc với mình, còn lên Mess nói cái gì mà mệt ghê lắm chỉ nghỉ ngơi thôi, tất nhiên Ngu Thanh Âm cũng không liên lạc với cô ta, dù gì hồi trước hai người tương xứng với nhau, nhưng bây giờ cô mới là vợ chưa cưới chính thức của Đào Gia Thiên, khách sáo một chút ngoài mặt rồi thôi, cô vẫn còn nhớ trước đây Thư Vọng Vũ đã lột trần quyến rũ Đào Gia Thiên thế nào!

Đúng thật là đồ không biết xấu hổ!

Trong phòng khách nhà họ Đào.

Ánh đèn sáng trưng.

Phong cách Châu Âu, cao quý lộng lẫy,

Người làm dâng trà lên.

Hai người Tống Như Thấm và Triệu Ngọc Thư khách sáo tán gẫu vài câu, Ngu Thanh Âm ngoan ngoãn ngồi một bên nhưng trong lòng ngứa ngáy khó yên được, Triệu Ngọc Thư hỏi vài câu liên quan đến chuyện cưới xin đều bị Tống Như Thấm âm thầm cản lại.

Tống Như Thấm: "Sức khỏe của mình càng lúc càng kém."

Triệu Ngọc Thư: "Cậu vất vả quá đấy, có đứa con giỏi giang như Gia Thiên thì nên nghỉ ngơi sớm mới phải."

Hai mươi phút sau.

Người làm đến báo đã chuẩn bị xong bữa tối rồi.

Tống Như Thấm mời Triệu Ngọc Thư và Ngu Thanh Âm ở lại dùng bữa tối, hai người bèn đồng ý, Tống Như Thấm quay sang dặn dò người làm: "Gọi Tiểu Vũ xuống ăn cơm chung đi."

Còn chưa được mấy phút Thư Vọng Vũ đã khoác bộ đồ trắng tinh, váy lụa mỏng khí chất ngời ngời đi xuống nhà, nhìn thấy Ngu Thanh Âm, sắc mặt hai người đều cứng đờ một giây, cũng thật sự chỉ có một giây mà thôi, người phản ứng lại nhanh chóng là Ngu Thanh Âm, cô ta đã chuẩn bị tâm lý Thư Vọng Vũ ở nơi này từ sớm rồi.

"Chị Vọng Vũ, sao chị cũng không nói em tiếng nào, em mà biết trước chị ở đây là thường xuyên qua rủ chị ra ngoài dạo phố, chị không biết chứ dạo này em nhàm chán dữ lắm."

Thư Vọng Vũ đưa tay vuốt lại tóc, bước xuống bậc thang: "Tại chị sơ ý quá, mấy hôm trước điện thoại bị hư mất, vừa thay cái mới đấy."

Hai người cứ như bạn bè thân thiết lắm vậy.

Nhưng suýt nữa Ngu Thanh Âm đã cắn nát răng.

Một bữa cơm, mấy người bọn họ ai cũng có tâm trạng riêng của mình.

Trước lúc ra về, Thư Vọng Vũ kéo tay Ngu Thanh Âm: "Em Thanh Âm này, chị có mua quà cho em với dì, em đợi một lúc để chị đi lấy cho."

Chưa đến năm phút sau.

Thư Vọng Vũ lại bước xuống lầu lần nữa, cô ta cầm theo hai cái hộp nhung đỏ tinh tế, bên trong là hai chuỗi vòng tay ngọc trai, Ngu Thanh Âm giữ nguyên nụ cười bước ra khỏi nhà họ Đào rồi quăng thẳng vòng tay vào sọt rác.

Hận không thể đạp thêm vài cú.

Mặc dù Triệu Ngọc Thư không để ý mấy thứ ngọc trai này, dù sao bà cũng có nhiều trang sức rồi, nhưng cũng không chê nhiều hơn: "Con làm gì đấy, đẹp thế mà quăng à."

Ngu Thanh Âm rít lên: "Mẹ à!!"

"Đến mẹ mà cũng bị Thư Vọng Vũ mê hoặc luôn rồi ư? Cô ta cắm cọc ở nhà họ Đào để đi quyến rũ Gia Thiên đấy!"

Triệu Ngọc Thư vỗ vỗ cánh tay cô: "Con nghe ba cái lời đồn đại linh tinh mà cứ nghĩ là sự thật, mẹ thấy Thư Vọng Vũ tốt lắm đấy, lúc trước chẳng phải con thường dẫn nó về nhà mình hả? Bây giờ người ta cũng cưới rồi, về nước chơi chút thôi."

Ngu Thanh Âm thả lỏng cánh tay Triệu Ngọc Thư ra: "Mẹ à, sao mẹ lại bị cô ta mê hoặc cơ chứ!" Cô ta cắn răng, nghĩ đến chuyện Thư Vọng Vũ sống ở nhà họ Đào là ngọn lửa đố kị trong lòng đã bừng lên không sao dập nổi, trước đây cô ta và Thư Vọng Vũ là chị em tương xứng, dù sao cô ta cũng chẳng tiếp xúc được với Mộc Như Phương, con người Mộc Như Phương không giỏi ăn nói, tính tình lạnh nhạt, cô ta và Thư Vọng Vũ là bạn cấp ba, tất nhiên phải gần gũi với nhau rồi, mặc dù cô ta biết Thư Vọng Vũ cũng thích Đào Gia Thiên, nhưng biết làm sao được chứ, trong lòng Đào Gia Thiên chỉ có mình Mộc Như Phương mà thôi, bởi vì cô ta và Thư Vọng Vũ đều căm ghét Mộc Như Phương nên hai người mới có thể làm bạn bè được.

Năm Đào Gia Thiên 20 tuổi đã từng bị thương, bị đối thủ một mất một còn truy đuổi, suýt chút nữa đã mất mạng, anh của Thư Vọng Vũ cứu anh nên mới ra đi, Thư Vọng Vũ bị một đám đàn ông vây trong nhà kho, lúc được Đào Gia Thiên cứu ra, cả người nhếch nhác đầy vết bầm xanh xanh tím tím.

Khóc đến sắp ngất đi.

Lúc cô tỉnh lại đã từng tự sát, từng đi tìm đường chết, đa số mọi người đều thầm cho rằng Thư Vọng Vũ đã bị bọn chúng làm nhục.

Mất đi sự trinh trắng.

Bởi vậy Đào Gia Thiên cảm thấy rất đỗi áy náy với cô.

Mà phần áy náy làm có thể khiến cho cô ta muốn gì làm đó.

Trước giờ Ngu Thanh Âm đều chưa từng để Thư Vọng Vũ vào mắt, bởi vì cô ta đã đánh mất sự trinh trắng rồi, Đào Gia Thiên sao có thể loại người thế này cho được, lại còn có con nhỏ Mộc Như Phương!

Nhưng mà trăm tính ngàn tính, ai mà ngờ Đào Gia Thiên lại mất đi ký ức kia chứ!

Chỗ trống này lại bị Thư Vọng Vũ chui vào.

Chuyện này sao không làm Ngu Thanh Âm ghen tị cho đượ.

Sau khi về đến nhà họ Ngu, Ngu Thanh Âm nhốt mình vào phòng ngủ, bật máy tính lên rồi mở hòm thư điện tử ra, tìm một đoạn video ở trong đấy, mà đoạn video này, nói khéo thì cũng khéo thật, hồi hai năm trước bỗng dưng có người gửi nó cho cô.

Hình ảnh mờ căm nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ người, người phụ nữ đó đã được che mặt lại.

Hai người đàn ông, một người phụ nữ.

Đều trần truồng như nhộng.

Lúc Ngu Thanh Âm nhìn thấy video này trong hòm thư điện tử của mình còn những tưởng có người ác ý quấy phá, gửi phim người lớn của cô kia chứ.

Có điều bình thường cô với đám chị em đều sẽ xem mấy cái này.

Bởi vậy chẳng ngại ngùng tí nào cả.

Bèn mở thẳng ra.

Hai nam một nữ, mặt dù người nữ đã được che lại nhưng nghe Ngu Thanh Âm nghe giọng nói là biết ngay, đây là Thư Vọng Vũ!!!

Ngu Thanh Âm bắt đầu đi tìm IP người đã gửi video này cho cô, nhưng tìm hoài chẳng ra!

Đối phương ẩn địa chỉ IP rồi.

Ngu Thanh Âm lưu video này lại cho đến giờ, không ngờ rằng cũng có lúc dùng đến.

Ở nước ngoài chơi bời buông thả như thế, nếu để Đào Gia Thiên nhìn thấy video này, phỏng chừng vẻ ngoài ngọc nữ tao nhã dịu dàng của cô ta sẽ tan tành trong phút chốc, cho dù người gửi video này cho cô là ai thì cô cũng phải cảm kích người đó mới được!

Có điều, bây giờ còn chưa gửi ngay cho Đào Gia Thiên được.

Ngu Thanh Âm cười cười, chụp ảnh màn hình lại rồi đổi địa chỉ IP, gửi tấm này cho Thư Vọng Vũ, cô ta nằm trên giường cười hớn hở, Thư Vọng Vũ cứ nghĩ bản thân mình đã giấu kín lắm rồi, tiếc thật.

Không ngờ tới chứ gì.

Cô đã nghĩ tới bộ dạng tức giận hoảng hốt sợ hãi của Thư Vọng Vũ khi nhìn thấy tấm hình này.

Đào Gia Thiên có một buổi tiệc.

Tối nay anh uống hơi nhiều, lúc người giữ cửa đỡ anh đi ra ngoài cũng hơi lảo đảo: "Anh ơi, anh từ từ thôi."

Tài xế đi qua, cung kính mở cửa xe.

Đào Gia Thiên hơi bực bội ngồi vào trong, tài xế biết mấy ngày nay anh đều đi đến căn biệt thự ngoài ngoại cô mới nhanh chóng khởi động máy, rồi gọi một cuộc cho người làm ở đấy, bảo bọn họ chuẩn bị trà giải rượu.

Bên người Mộc Như Phương chỉ có một chiếc điện thoại, hơn nữa chỉ lưu mỗi số Đào Gia Thiên mà thôi, nếu như cô gọi cho số khác sẽ bị nghe trộm, Mộc Như Phương cũng sẽ không làm như vậy.

Cô có thể sử dụng điện thoại hay máy tính lên mạng chơi nhưng không được liên hệ với người khác.

Trước khi tắt máy cô phải kiểm tra lại lịch sử rồi xóa đi những trang mình đọc chủ yếu để đề phòng ám vệ quản lý đến mấy trang web cô truy cập vào.

Tiếng động cơ xe vang lên từ dưới lầu.

Đèn xe sáng choang ngoài cửa sổ.

Tối như vậy rồi?

Đào Gia Thiên tới ư?

Mộc Như Phương nhanh chóng khoác cái áo ngoài rồi đi xuống, Đào Gia Thiên nghiêng nghiêng ngả ngả, người làm cuống quýt chạy qua xì xào vài câu rồi quay đầu nhìn Mộc Như Phương, cô rũ mắt xuống, nhanh chân bước qua.

Đào Gia Thiên mặc áo khoác màu đen, mang theo hơi gió lạnh từ bên ngoài vào.

Anh đứng bên ngoài cửa, dường như đã hòa thành một thể với bóng đêm vậy, tàn nhẫn lạnh lùng, Mộc Như Phương bước đến đỡ cánh tay anh, khẽ khàng nhíu mày: "Sao anh uống nhiều thế."

Tài xế mới nói: "Tối nay anh ấy có một bữa tiệc, chở anh ấy đến đây rồi là tôi thấy yên tâm hẳn, phải làm phiền cô Mộc cho anh ấy uống ít trà giải rượu rồi."

Mộc Như Phương khoác cái áo ngoài màu hồng phấn, mặc áo ngủ trắng bên trong, dường như cô sắp đi ngủ rồi, mái tóc xõa xuống vai, để lộ ra gương mặt mộc trong trẻo, lúc này trông lại có vẻ dịu dàng thoát tục lắm, tài xế hơn 40 tuổi ngẩn ra vài giây bèn vội vàng nhìn đi chỗ khác.

Mộc Như Phương gật đầu rồi dìu Đào Gia Thiên lên lầu.

Dường như anh thật sự uống say lắm rồi.

Trọng lượng cả người anh đều đè cả lên thân Mộc Như Phương, cô thấy mình hơi chống chịu không nổi, tài xế lại đi ngay vào lúc này mới bèn gọi người làm đến cùng giúp đỡ.

Lần này mới dìu Đào Gia Thiên lên phòng ngủ được.

Mộc Như Phương kêu người làm đi chuẩn bị trà giải rượu, Mộc Như Phương dìu anh, nhưng lại không ngờ lúc hai người ngã vật xuống giường, trọng lượng cả người anh lại đè lên thân cô, đôi môi mỏng nóng bỏng ấy dán sát vào sườn mặt cô, Mộc Như Phương nín thở, gọi một tiếng: "Đào Gia Thiên."

"Cô...Cô là ai..." Đào Gia Thiên híp mắt, chống cánh tay lên, đôi mắt vốn lạnh lùng và đen thăm thẳm của anh giờ phút này lại nóng hừng hực, dừng như có ngọn lửa thiêu đốt cái giá lạnh ấy đi, chỉ còn lại bóng đêm vô tận thôi vậy: "Cô là ai..."

Anh say rồi, say tí bỉ.

Mái tóc đen như mực, bị mồ hôi làm ẩm ướt dán sát vào trán, đôi mắt vẫn đen thẳm và lạnh lẽo như ngày nào đó nhìn cô chằm chằm, hơi hơi mơ hồ.

Mộc Như Phương nhìn anh, nhẹ nhàng cất tiếng nói: "A Thiên, em là Như Phương đây."

"Như Phương..."

Anh lẩm bẩm cái tên này vài lần: "Như Phương."

Giọng nói của người phụ nữ ấy rất đỗi dịu dàng êm ả, đôi mắt lấp lánh nụ cười: "Ừm, em là Như Phương mà."

Cổ họng của anh bị rượu làm cho khàn khàn: "Như Phương, anh đau đầu quá..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.