Hắn đem cốc nước đặt ở trên tủ đầu giường, cảm nhận được bàn tay của mình, dán trên gương mặt của cô, hô hấp nhàn nhạt thổi vào trên tay hắn, lưng có chút cứng ngắc, tựa hồ toàn bộ máu trên người đều điên cuồng kêu gào bảo hắn phải bình tĩnh, hắn chăm chú nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Mộc Như Phương, cố gắng tìm kiếm trong đầu những ký ức về cô.
Hắn thất bại.
Không có bất cứ thông tin gì.
Thế nhưng là trước mặt người phụ nữ này, một tiếng "A Thiên" lại vô hình trong lòng hắn, tạo thành một vết thương trong lòng.
Hai mươi phút sau, thuốc bắt đầu có tác dụng.
Mộc Như Phương bắt đầu ngủ.
Đào Gia Thiên châm một điếu thuốc đi ra khỏi phòng ngủ, Hướng Quân Trạch cũng chưa rời đi, trong thư phòng, hai người mặc dù mới quen nhau thời gian không lâu, nhưng lại rất hợp ý nhau, cũng coi như là bạn thân.
Hướng Quân Trạch nhìn hắn, tựa hồ muốn từ trên mặt Đào Gia Thiên tìm ra cái gì đó, nhưng khuôn mặt Đào Gia Thiên quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến một chút gợn sóng cũng không hề có, hắn nhớ khuôn mặt Đào Gia Thiên lúc vừa rồi ở trong phòng ngủ, ngày thường chính là lạnh lùng, kể cả lúc tức giận, cũng là khuôn mặt cười lạnh lùng.
Chưa từng thấy khuôn mặt ôn nhu đối với một người phụ nữ như thế.
Trước đây, những người phụ nữ muốn làm quen với Đào Gia Thiên, toàn bộ Hải Thành đếm không biết có bao nhiêu người, ngay cả một số người nổi tiếng cũng không tiếc đi mê hoặc Đào Gia Thiên, hắn cũng không thèm nhìn một chút.
Giống như, hắn đối với tình yêu nam nữ, không thèm để vào mắt.
Từ đầu tới cuối đều là một tảng băng.
"Thế nào, để ý rồi?" Hướng Quân Trạch nhịn không được mở miệng: "Anh Thiên, người phụ nữ kia quá đẹp, một chuyến này, cô ta sẽ ngã quỵ trên người ngươi, chơi đùa một chút, cũng đừng để ý."
Hướng Quân Trạch cùng Đào Gia Thiên là quen biết nhau trên thương trường.
Đừng nhìn Hướng Quân Trạch là một vị bác sĩ anh tuấn nhã nhặn, kỳ thật, chẳng qua là hắn che giấu thân phận, nghề nghiệp bác sĩ của hẳn chẳng qua chỉ là sở thích, Hướng gia là một đại gia tộc, mà Hướng Quân Trạch lại là Tứ thiếu gia, sao có thể đứng ở bên ngoài cái vòng này.
Hắn cùng Đào Gia Thiên là cùng một loại người.
Cho nên hắn biết rõ, kiểu phụ nữ xinh đẹp thế này, vẫn là cách xa một chút.
Tránh cho, có một ngày, ngã quỵ trên người nàng.
Đào Gia Thiên tựa ở cửa, cũng không có đi tiến đến, hắn tựa hồ đang suy nghĩ gì, không có trả lời Hướng Quân Trạch, nicotin làm tê dại dòng suy nghĩ của hắn, sống mũi cao khẽ thở ra một làn khói trắng, hắn nâng mắt lên, vẫn là ánh mắt lạnh lùng như cũ.
Quay sang Hướng Quân Trạch nói: "Đi thôi, dự định ì ở chỗ này."
Hướng Quân Trạch đứng dậy: "anh cũng đi?"
"Ừm, ang không phải nói, tránh xa một chút mới tốt hay sao?" Đào Gia Thiên nở nụ cười, châm chọc mà đạm mạc.
-
Mộc Như Phương sáng ngày thứ hai tỉnh lại, cô ngồi dậy.
Trời sáng choang.
Lưng cô đều ẩm ướt.
Một tầng mồ hôi.
Cực kỳ không thoải mái.
Bất quá, đã dễ chịu nhiều.
Dạ dày cũng không phải là rất đau.
Chỉ có kỳ kinh nguyệt căng đau, nhưng là cũng đỡ hơn rất nhiều.
Xuống giường, không có một chút khí lực nào.
Đôi chân mềm nhũn.
Cô đi tới toilet, mở vòi hoa sen rửa mặt, sau đó cởi quần áo ra chuẩn bị tắm rửa, liền thấy trong gương một khuôn mặt tái nhợt, cô đưa tay lên xoa gương mặt.
Muốn để cho khuôn mặt của mình có khí sắc một chút.
Chân tóc đều toàn là mồ hôi.
Kỳ kinh nguyệt căng đau làm cho cô cực kỳ khó chịu, nhưng người toàn mồ hôi cũng lại càng khó chịu hơn, cô tắm một chút, nếu như là trước kia, cô thích sấy tóc cho khô một nửa, sau đó để khô tự nhiên, nhưng lần này, cô sây khô hoàn toàn, và buộc tóc đuôi ngựa.
Dù sao cô cũng không dám giày vò mình.
Mộc Như Phương cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng yếu đi.
Thay quần áo xong, cô đi xuống dưới lầu, người giúp việc thấy cô đã tỉnh liền đi chuẩn bị bữa sáng.
Hiện tại là 8:40.
Mộc Như Phương nhớ tới buổi chiều có thể đi gặp Nặc Nặc, tâm tình liền tốt hơn rất nhiều, bữa sáng cũng ăn nhiều một chút xíu, thêm non nửa chén cháo.
Người giúp việc cười: "Mộc tiểu thư, buổi tối hôm qua, Đào tiên sinh trở về...
Mộc Như Phương khẽ giật mình.
Nhìn người giúp việc.
Người giúp việc tiếp tục nói: "Rạng sáng nay lúc 1 giờ, tôi dậy muốn đi vệ sinh, tôi nhìn thấy đèn trên lầu sáng, Đào tiên sinh trở về, còn thêm một vị tiên sinh nữa."
Mộc Như Phương đưa tay nhẹ nhàng đặt ở phần bụng, buổi tối hôm qua...
Đêm qua cô thật sự không có ngủ sâu.
Là bởi vì do bị đau, nên suy nghĩ cùng ý thức của cô có chút hỗn loạn.
Nhưng cô nhớ kỹ, buổi tối hôm qua, cô mơ hồ thấy được một thân ảnh, đứng trước giường của mình.
Cô gọi tên "A Thiên "
Cô rơi vào giấc mơ sâu thẳm trước kia.
Nguyên lai, là Đào Gia Thiên a.
Hắn trở về.
Mộc Như Phương giờ phút này nhẹ gật đầu, hướng người giúp việc nói: "Bên ngoài viện có một khoảng đất trống, tôi muốn làm một nhà trồng hoa, ngươi ra ngoài nói với vệ sĩ một tiếng."
Người giúp việc gật đầu.
Đi ra ngoài.
Hai tên ám vệ đang ở bên ngoài sân, ngồi trên ghế dài nói chuyện phiếm, người giúp việc đi ra ngoài, nói chuyện này, hai người kia cũng không quá mức do dự, rất nhanh liền đáp ứng, bởi vì Đào Gia Thiên cặn dặn, trông coi Mộc Như Phương, chỉ cần cô không ra khỏi biệt thự này, những chuyện khác đều nghe theo cô.
Vì vậy nên xây dựng một ngồi nhà trồng hoa nho nhỏ.
Vì sao lại không đáp ứng?
Người giúp việc cảm thấy rất kỳ quái.
Cô từ khi sinh ra đã không thể nói chuyện.
Ngay từ đầu, được thuê để phục vụ ở đây, người thuê chính là cố ý chọn người không thể nói chuyện.
Vị Mộc tiểu thư kia cô biết đến.
Xinh đẹp giống như tiên nữ.
Cuống họng trước kia bị tổn thương, một quãng thời gian không thể nói chuyện, nên dùng ngôn ngữ tay để ra ký hiệu.
Cho nên bình thường người giúp việc cùng với cô giao lưu hoàn toàn không có vấn đề.
Thế nhưng là người giúp việc không nghĩ tới, Đào tiên sinh cũng sẽ ngôn ngữ tay.
Càng làm cho người ta ngạc nhiên hơn.
Vệ sĩ ở đây, có mấy người cũng đều biết.
Mà vị Đào tiên sinh kia, như là một người có thân phận cực kỳ cao, lại giam cầm Mộc tiểu thư ở đây, không không cho đi ra ngoài, nhưng tất cả những chuyện khác đều được đáp ứng.
-
Hai tên vệ sĩ tuổi cũng không lớn, một người là mới tới, một người khác là vệ sĩ của Duyên Phong.
Người vệ sĩ kia hỏi: "Anh, sao anh lại biết ngôn ngữ tay? Em thấy trong chúng ta có mấy người đều biết.”
Một vệ sĩ khác lắc đầu: "Là bởi vì vị Mộc tiểu thư kia."
"Bởi vì cô ấy?"
Hồi đó, những vệ sĩ bên cạnh Đào Gia Thiên nhất định phải sử dụng ngôn ngữ ký hiểu, phải đặc biệt đi học để nắm được, bởi vì như thế thuận tiện trao đổi với Mộc Như Phương.
Lúc đó, Đào gia thật đem Mộc Như Phương sủng ái đến tận trời.
-
Nặc Nặc được ra viện sau khi tình trạng bệnh đã ổn định.
Về tới biệt thự Jasmine.
Vẫn là Tiểu Đông và hai người giúp việc chăm sóc cẩn thận.
Mộc Như Phương cứ buổi chiều lúc 3 giờ sẽ đi tới biệt thự Jasmine, Tiểu Đông ngạc nhiên khi thấy cô: "Mộc tiểu thư, ngươi đã đến, Nặc Nặc đang rất nhớ cô, còn khóc nhè."
Tiểu Đông nói chuyện mang theo ý cười.
Sự lo lắng trong lòng Mộc Như Phương được giảm xuống, cô cảm kích gật đầu với Tiểu Đông, nhanh chóng đi lên lầu.
Mộc Như Phương mang theo một chút điểm tâm tự mình làm đem cho Tiểu Đông cùng hai người giúp việc: "Các ngươi ra ngoài ăn đi, tôi nói chuyện cùng Nặc Nặc một chút.”
Cô cũng không có trang điểm.
Mái tóc mới gội xõa tung mềm mại, cô buộc đuôi ngựa một cách tùy tiện, trông tự nhiên lại lộ ra vài phần thuần khiết tự nhiên.
Vẻ đẹp tự nhiên làm cho người ta rung động.
Tiểu Đông cùng mấy người hầu ngẩn ngơ một hồi, rồi cùng nhau đi ra khỏi phòng.
"Chị Tiểu Đông, vị Mộc tiểu thư kia, cũng quá xinh đẹp đi." Một có người bưng lấy mặt: "Cô ấy vừa cười với em xong, làm em ngẩn ngơ a."
"Đúng, lại còn vừa ôn nhu vừa xinh đẹp, so với nữ minh tinh trên TV chủ yếu là do trang điểm mới xinh đẹp như vậy, cô ấy còn không có trang điểm a.”
Tiểu Đông cũng gật đầu: "Đúng vậy, cô ấy xinh đẹp như vậy, chúng ta là phụ nữ còn thích, huống chi Đào tiên sinh, không có lý do gì không thích a."
"Đúng đấy, tôi nếu là đàn ông, nhất định sẽ điên cuồng theo đuổi cô ấy."
"Thôi đi, nếu là đàn ông thì Mộc tiểu thư cũng không thèm ngó tới nha, có Đào tiên sinh ưu tú như vậy, cô nghĩ đến lượt sao?"
Ba người cùng hi hi cười cười đi xuống dưới lầu.
Một người vệ sĩ đi tới, ba người ngưng cười, đi vào bếp tiếp tục làm việc.
Sau đó tiếp tục nhỏ giọng thì thầm.
-
Mộc Như Phương quá nhớ Nặc Nặc, cô cùng Nặc Nặc mỗi ngày gặp nhau chỉ được có một giờ đồng hồ.
Nặc Nặc nằm sấp trong ngực cô, một khắc cũng không muốn rời đi.
"Nặc Nặc."
Mộc Như Phương nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của con gái: "Nặc Nặc, về sau Ma Ma nếu như không đến thăm con được, là do Ma Ma bận nhiều công việc, nhưng Ma Ma nhất định sẽ nhanh chóng sắp xếp thời gian để đến thăm con có được hay không?"
"Ma Ma, Nặc Nặc không muốn ở lại đây, Nặc Nặc muốn đi cùng với người."
Cô bé ôm thật chặt cổ Mộc Như Phương, như chỉ sợ cô sẽ biến mất.
Mộc Như Phương cầm tay của cô bé, nhìn những vết kim đâm trên mu bàn tay, đau lòng vuốt ve, ôm lấy cô bé, cằm đặt trên đỉnh đầu Nặc Nặc.
"Ma Ma cũng muốn cùng Nặc Nặc ở cùng một chỗ, Ma Ma sẽ cố gắng."
Sẽ cố gắng, mang theo Nặc Nặc cùng rời khỏi nơi này.
"Ma Ma, Đào thúc thúc hỏi con, ba của con là ai, Ma Ma, ba của con là ai, vì cái gì con chưa từng gặp qua ba, vì cái gì hắn không tìm đến chúng ta. Ba không có ở đây, thế nhưng là ba đang ở nơi nào?"
Mộc Như Phương không biết làm sao để giải thích cùng cô bé những chuyện này.
Đào Gia Thiên chính là ba Nặc Nặc.
Thế nhưng là, cô sẽ không nói.
Không phải vạn bất đắc dĩ, cô sẽ không nói ra.
"Nặc Nặc, Ma Ma làm một chút bánh ngọt, Nặc Nặc có muốn ăn hay không, bánh xoài, bánh quy gấu nhỏ, còn có bánh đào xốp giòn."
Đều là những thứ Nặc Nặc thích.
Mộc Như Phương lấy cái hộp ra, đây là lúc buổi sáng cô ở trong phòng bếp chuẩn bị, Nặc Nặc trước kia rất thích ăn những loại bánh này nhưng vì bánh này bán bên ngoài thường rất đắt, Mộc Như Phương liền tự mình học để làm cho Nặc Nặc ăn.
Vừa tiết kiệm tiền, còn đảm bảo sức khỏe.
Nhưng giờ phút này, Nặc Nặc không có lấy, mà lại càng ôm chặt lấy tay Mộc Như Phương: "Nặc Nặc không muốn những này, Nặc Nặc chỉ cần Ma Ma."
"Ma Ma, người đêm nay ngủ ở đây cùng con có được hay không?"
Mộc Như Phương cũng muốn như vậy.
Cô vỗ lưng con gái.
"Nặc Nặc." Mộc Như Phương muốn căn dặn Nặc Nặc, phát hiện trong phòng ngủ có camera, đèn đỏ từ phía đó đang nhấp nháy, Đào Gia Thiên nếu như muốn nhìn thì đều có thể thấy.
Đây là giám thị các bọn họ.
Cô sờ gương mặt non mịn của Nặc Nặc, nhìn đôi mắt sạch sẽ non nớt của con gái: "Nặc Nặc, con đã 4 tuổi, buổi tối phải ngủ một mình nha."