Cô sờ gương mặt non mịn của Nặc Nặc, nhìn đôi mắt sạch sẽ non nớt của con gái: "Nặc Nặc, con đã 4 tuổi, buổi tối phải ngủ một mình nha."
Qua năm nay, Nặc Nặc đã là bốn tuổi rưỡi.
Cô cố ý tính cho tuổi Nặc Nặc nhỏ đi.
Như thế cũng là vì bảo vệ Nặc Nặc.
Thời gian một tiếng trôi qua rất nhanh, Mộc Như Phương muốn rời đi, cô giúp Nặc Nặc sửa sang sách vở, Nặc Nặc bởi vì thân thể không khỏe mạnh, không thể đi nhà trẻ, Đào Gia Thiên thuê gia sư cho Nặc Nặc, Mộc Như Phương cũng không thể không thừa nhận, điểm này, Đào Gia Thiên làm rất tốt.
Những thứ này Mộc Như Phương không làm được.
Cô xem sách đánh vần ghép vần, Nặc Nặc đã học xong rất nhiều mới từ mới, số lượng viết xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng lại rất nghiêm túc.
Cô sắp xếp lại góc học tập cho Nặc Nặc.
Để cô bé đọc một bài thơ cổ.
"Nặc Nặc chỉ cần con học thuộc bài thơ, Ma Ma ngày mai sẽ còn tới."
Kỳ thật Mộc Như Phương cũng nói không chính xác, ngày mai thực sự có thể hay không tới.
Giống như cục diện yên tĩnh trước kia bị phá vỡ.
Nặc Nặc cao hứng vỗ tay, ôm tập thơ cổ, con mắt lóe sáng sáng: "Nặc Nặc nhất định sẽ học thuộc."
- ---
Chiếc xe đi trên đường..
Sau khi Mộc Như Phương đi ra khỏi biệt thự Jasmine, dường như mất hết sức lực, cô ngồi trên xe, cảm thấy có chút buồn bực, mở ra cửa sổ xe để một khoảng trống.
Nhìn ra phía ngoài xe.
Nơi này là khu vực phồn hoa nhất của Hải Thành
Bây giờ là khoảng 4 giờ chiều.
Vào đông, ánh nắng dịu dàng và lạnh lẽo chiếu xuống, Mộc Như Phương nhìn xem phía ngoài cửa xe, trên mặt đất có một lớp băng mỏng.
Khu vực này là khu xanh hóa tốt nhất của Hải Thành.
Mặc dù là mùa đông.
Nhưng là cũng là một mảnh màu xanh biếc.
Không khí lạnh khiến cả người thanh tỉnh.
Hôm nay đưa cô đi là một vệ sĩ khác.
Bất quá xe cũng không có đi hướng về phía cầu nam.
Xe đưa cô đi theo một hướng khác.
Mộc Như Phương cũng không có thắc mắc.
Mấy ngày hôm này, đều là vệ sĩ này đưa Mộc Như Phương đến biệt thự Jasmine, mãi cho đến hôm nay, lúc trở về.
Xe chạy 20 phút sau đó dừng ở một bệnh viện tư nhân cao cấp.
Vệ sĩ mở cửa xe: "Mộc tiểu thư, Đào gia nói, để cho tôi đưa cô đi kiểm tra thân thể một chút.”
Kiểm tra thân thể?
Mộc Như Phương xuống xe, theo hắn đi vào.
Cuộc hẹn đã được đặt trước.
Một loạt kiểm tra.
Bác sĩ riêng có chuyên môn kiểm tra, sau nửa giờ, toàn bộ đã kiểm tra xong, vị nữ bác sĩ cười: "Mộc tiểu thư, ngươi khí huyết suy yếu, thân thể có thiếu chút dinh dưỡng, đừng quá cố gắng làm việc mệt nhọc, dạ dày của ngươi không tốt, chú ý không nên ăn nhiều đồ ăn dầu mỡ, nên nghỉ ngơi nhiều một chút, ta cho ngươi một chút thuốc Đông y chữa bệnh dạ dày."
Mộc Như Phương không hiểu.
Đào Gia Thiên lại còn sẽ quản...
Sống chết của cô.
Có chút mỉa mai, cô nhàn nhạt mỉm cười.
Nói một câu: "Cám ơn."
Vệ sĩ đợi ngay ngoài cửa.
Mộc Như Phương đẩy cửa, đi ra ngoài, đã nhìn thấy vệ sĩ đứng cùng một người phụ nữ cao gầy, mặc áo khoác màu nâu dài, đang nói chuyện phiếm.
Nghe được tiếng mở cửa.
Vệ sĩ xoay người: "Mộc tiểu thư."
Mộc Như Phương cũng thấy rõ ràng người phụ nữ mặc áo khóa nâu nhạt đó: “Mai Trang?"
Mai Trang hôm nay tới đây chăm sóc Duyên Phong, không nghĩ tới gặp Triển Ngôn, liền đi tới hàn huyên vài câu, Triển Ngôn chính là vệ sĩ đưa Mộc Như Phương đến bệnh viện.
Nếu như là một vệ sĩ khác bên người Đào Gia Thiên có thể không biết Mộc Như Phương là ai, nhưng là Mai Trang biết, Mai Trang hơi nhíu mày nhìn Mộc Như Phương, cô ấy vẫn không thay đổi chút nào, vẫn xinh đẹp chói mắt như cũ, đứng ở xa như vậy, cũng chưa có trang điểm gì những cũng hấp dẫn tầm mắt của tất cả mọi người.
Mai Trang nhìn tấm thẻ trong tay Mộc Như Phương hơi nhíu mày lại hỏi: "Thân thể không thoải mái sao?"
Mộc Như Phương đem thẻ đưa cho Triển Ngôn, Triển Ngôn chuẩn bị đi lấy thuốc, nhưng là không thể để cho Mộc Như Phương ở một mình, Mai Trang nói: "Tôi ở đây cùng Mộc tiểu thư, ngươi đi đi."
"Vậy liền đa tạ chị Mai Trang."
Mai Trang từ trong hộp thuốc lá rút ra một điếu thuốc lá nữ, ngậm trong miệng, môi đỏ khẽ giơ lên: "Hút không?"
Nói xong đem hộp thuốc lá hướng đến phía Mộc Như Phương.
Bất quá động tác dừng lại một chút.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Mộc Như Phương, nhớ tới Mộc Như Phương vừa mới vào khám, nói: "Thân thể không tốt thì thôi."
Mộc Như Phương cầm một điếu thuốc, đầu ngón tay miết điếu thuốc, Mai Trang nhẹ nhàng cười: "Thật trùng hợp, không nghĩ tới gặp chị ở chỗ này."
Mai Trang là kiểu người phụ nữ xinh đẹp lạnh lùng.
Tóc dài xõa vai, áo khoác màu nâu nhạt, khí chất mà lạnh lùng.
Nhưng là ai có thể biết, một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, là nữ vệ sĩ trẻ tuổi nhất của Đào gia.
Mai Trang ít hơn Mộc Như Phương hai tuổi.
Lúc mới quen Mai Trang.
Mai Trang chỉ có 13 tuổi.
Hai người cùng nhau đi học.
Bởi vì đều là nữ sinh sẽ thuận tiện hơn.
Mai Trang trong trường học một mực âm thầm bảo vệ Mộc Như Phương, cô gọi Mộc Như Phương một tiếng chị, Mai Trang tính cách tương đối lạnh lùng, bình thường sẽ không chủ động nói chuyện, Mộc Như Phương cũng thế, cô tính cách lạnh lùng, lại thêm yết hầu bị tổn thương, tất cả mọi người cho là cô bị câm.
Mộc Như Phương ở Đào gia.
Giống như là một người tàng hình, nhưng lại không hoàn toàn như vậy.
Cô không biết nói chuyện.
Nhưng lại không ai có thể bỏ qua khuôn mặt xinh đẹp vô song của cô.
Những người muốn làm bạn bè với cô, Ngu Thanh Âm, Thiệu Vy Vy, đều là giả dối, mục đích là muốn tiếp cận Đào Gia Thiên, chỉ có Mai Trang.
Trong trường học, cô bị một thiếu gia nhà giàu bao vây, muốn cưỡng ép tỏ tình, Mai Trang sẽ xuất hiện.
Nắm đấm của cô rất mạnh, một quyền đem vị thiếu gia nhà giàu kia đánh ngã.
Mộc Như Phương tiếng nói khàn khàn: "coi ở trong bệnh viện làm gì?" Cô nhìn Mai Trang, nghĩ là cô vì làm nhiệm vụ nên bị thương?
Mai Trang nói: "Tioi không sao, chính là Duyên Phong.."
Mai Trang không có ý định nói tiếp, nhả ra một làn khói thuốc, móng tay màu đỏ, cầm điếu thuốc rất tinh tế, mắt hạnh nhắm lại, gợi cảm mà lạnh lùng.
Các y tá và bệnh nhân qua lại đều hướng phía này để nhìn, nhỏ giọng bàn tán.
Vẻ đẹp của Mộc Như Phương mỹ lệ tự nhiên, không tỳ vết chút nào, dịu dàng trong sáng, giống như một làn nước mát mang theo sương mù, đẹp đến nỗi không đành lòng dời mắt khỏi cô, mà Mai Trang không giống, khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng, môi đỏ kiềm diễm, môi đỏ quyến rũ, khí thế tràn đầy.
"Duyên Phong thế nào?" Mộc Như Phương đã một khoảng thời gian không có nhìn thấy Duyên Phong.
Trước đây đều là Duyên Phong đưa cô đi gặp Nặc Nặc.
Nhưng là mấy ngày nay, Duyên Phong đều không có ở đây.
"Anh Phong, hắn bị tai nạn xe cộ." Mai Trang không nói quá nhiều, bởi vì chuyện của Duyên Phong, tâm tình cô có chút không tốt, trên mặt cô đều nói lên điều đó.
Mộc Như Phương mỉm cười: "Ở bệnh viện này sao? Có thể đưa tôi đi xem sao?"
Mai Trang do dự hai giây, gật đầu.
- ---
Duyên Phong mặc dù là vệ sĩ của Đào Gia Thiên, nhưng cũng là CEO của công ty giải trí khác của Đào thị.
Phong Vân giải trí và Đông Hoàng giải trí đều thuộc về Đào thị.
Mà gần hai năm qua Phong Vân giải trí ký hợp đồng với tương đối nhiều nghệ sĩ, IP thu mua cũng nhiều, lại thêm thực lực tổng hợp, đã vượt qua Đông Hoàng giải trí, hai công ty giải trí lớn cùng tồn tại, lợi ích phía sau đều là của Đào thị.
Không ít người đỏ mắt ghen tị.
Vì vậy, năm ngoái, Đào Gia Thiên trực tiếp giao Phong Vân giải trí cho Duyên Phong quản lý, ngoại trừ Phong Vân giải trí, Duyên Phong còn quản lý mấy công ty tư nhân, sòng bạc ngầm và câu lạc bộ giải trí tư nhân.
Trong phòng bệnh.
Không khí yên lặng.
Tràn ngập mùi thuốc sát trùng.
Duyên Phong mặc quần áo bệnh nhân màu lam nhạt.
Ngồi ở trên giường bệnh.
Phía trên có một cái bàn nhỏ.
Trên bàn đặt một chiếc laptop.
Mai Trang đẩy cửa vào, nhìn thấy hắn đang làm việc, lập tức không vui: "Lục Duyên Phong, anh có biết hiện tại mình là bệnh nhân hay không? có nhận thức được bệnh nhân phải thế nào hay không?"
Cô tiến lên mấy bước.
Lập tức đem laptop của Duyên Phong khép lại.
Duyên Phong đang liên lạc với giám đốc kinh doanh của một thương nghiệp, trong nháy mắt máy tính khép lại, hắn cau mày: "Mai Trang."
Mai Trang hừ một tiếng: "Lớn tiếng như vậy gọi tôi làm cái gì, tôi nghe được, tôi cũng không phải tai điếc!"
Mai Trang nhướng mày, ôm lấy máy tính.
Kiên quyết không cho Duyên Phong.
Duyên Phong không có cách nào, hít một tiếng, nhưng là cũng không có tức giận, nở nụ cười: "Ta vừa mới cùng tổng giám đốc SK gọi video hội nghị, ngươi có biết ngươi đóng máy lại như vậy ta sẽ bị tổn thất lớn thế nào hay không?"
"Tôi làm sao biết, tôi chỉ biết là, anh bây giờ phải nghỉ ngơi."
Duyên Phong lắc đầu, đưa tay nhíu mày.
Khi hắn đảo mắt qua thấy Mộc Như Phương đứng ở cửa.
Hắn cho là mình xuất hiện ảo giác.
Nhưng là, rất rõ ràng.
Tia sáng dịu dàng, chiếu vào người phụ nữ mảnh khảnh đang đứng trước cửa, cô mặc áo khoác vàng nhạt, ống tay áo viền lông cáo, có mấy phần mềm mại, đáng yêu, hắn mở miệng: "Mộc tiểu thư?"
Mộc Như Phương đi tới.
"Tôi nghe nói, anh bị thương rồi?"
Duyên Phong ngồi ngay ngắn: "Không có việc gì, chỉ là một chút vết thương nhỏ."
Mai Trang phá đám: "Vết thương nhỏ, làm phẫu thuật hơn tám tiếng đồng hồ, hôn mê một ngày, bác sĩ nói đây đã là kỳ tích."
Duyên Phong thấp giọng quát: "Mai Trang, cô vừa mới đem máy tính đóng lại, tôi còn không có tìm cô tính sổ đâu."
Mai Trang ôm Laptop đi tới ghế salon cách đó không xa ngồi xuống: "Vậy liền đến tìm tôi tính a."
Duyên Phong chân trái bị thương, Mai Trang biết hắn không thể rời giường.
Không nghĩ tới, Duyên Phong vén chăn lên, làm bộ muốn xuống giường, Mai Trang ôm laptop chạy tới giường: "Chị Như Phương, giúp tôi đừng để hắn xuống giường, bác sĩ nói phải tĩnh dưỡng, bằng không chân liền phế đi."
Mai Trang cúi đầu: "Anh Phong, laptop của anh, tôi thay ngươi giữ, chờ ngươi khỏe, tôi trả lại cho."
Sau đó nói xong liền đóng cửa lại.
Duyên Phong trở nên đau đầu.
Môi mỏng nhịn không được mà nở nụ cười.
Mai Trang này!
Mộc Như Phương đứng người lên, giúp đỡ hắn một chút: "trước nằm xuống nghỉ ngơi tốt, đừng xuống giường, vừa rồi Mai Trang nói, anh phải tĩnh dưỡng."
Duyên Phong chỉ cảm thấy cánh tay căng thẳng.
Đột nhiên có mùi hương hoa lan nhàn nhạt.
Mùi hương nhẹ nhàng nhưng có sức mạnh công kích rất lớn.
Đủ để nhiễu loạn tâm trí của hắn.
Để hô hấp của hắn bất ổn.
Duyên Phong: "Mộc tiểu thư, tôi không sao, cô không cần đỡ tôi."
Hắn kiềm chế, đẩy Mộc Như Phương, ngồi ở trên giường, Mộc Như Phương xoay người, đem chăn mền đắp kín giúp hắn, Duyên Phong vội vàng nói: "Không cần, Mộc tiểu thư."
Mộc Như Phương mở miệng trước: "Thật xin lỗi."
Duyên Phong khẽ giật mình.
Hắn không rõ vì sao Mộc Như Phương muốn nói xin lỗi mình.
Trên mặt cô nụ cười không thay đổi, ngón tay trắng nõn tinh tế vuốt tóc, ngón tay trắng cùng sơi tóc đen càng làm khuôn mặt thêm tươi đẹp.
"Mấy ngày hôm nay, trong lòng tôi còn âm thầm mắng anh."
Duyên Phong nhướn mày.
Khuôn mặt của Duyên Phong rất xuất sắc, cho dù là đi bên cạnh Đào Gia Thiên, hắn cùng Đào Gia Thiên không giống nhau, Duyên Phong xuất thân từ gia đình có truyền thống làm lính đặc chủng, 12 tuổi đi theo bên người Đào Gia Thiên, liếm máu bằng mũi đao, ngũ quan cứng rắn, anh tuấn, lông mày hướng lên trên, so với những công tử thế gia quyền quý, hắn không mang đến cảm giác nhã nhận, là kiểu người chứa hormone cực kỳ nam tính.