Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 433



Mộc Như Phương nói một cách nhẹ nhàng: “Thiệu Vy Vy, chúng ta trước đây chưa từng thân như vậy.”

“Mộc Như Phương, oh, cô xem dáng vẻ bây giờ của cô đi, một con sâu đáng thương, có phải là Gia Thiên không đến cứu cô, cô cũng biết, anh ấy bị mất trí nhớ, cái gì anh ấy cũng không nhớ, anh ấy không nhớ trước đây cô mê hoặc anh ấy như thế nào, anh ấy sẽ không bị cô lừa gạt.” Mặc dù bây giờ đang ở trong hoàn cảnh khó khăn, nhưng Thiệu Vy Vy lại mỉm cười: “Cô xem dáng vẻ đáng thương của cô bây giờ, khuôn mặt thật xinh đẹp, nhưng tiếc là trong lòng Đào Gia Thiên bây giờ cô không là gì cả.”

“Vậy còn cô?” Mộc Như Phương nắm chặt lòng bàn tay, cơn đau nhói khiến cô tỉnh táo: “Vậy còn cô, cô là cái gì? Một người dựa vào sự áy náy của anh ta mà đắc ý, trước đây anh ta rất áy náy với cô mới đáp ứng bất cứ yêu cầu vô lý nào của cô, nhưng chỉ là áy náy, nhưng cô cũng biết ngay cả khi anh ta mất trí nhớ, anh ta cũng không thích cô.”

Vẻ mặt của Thiệu Vy Vy lạnh dần, để lộ sự ghen tỵ.

Không che giấu nỗi buồn của mình trên khuôn mặt.

Cô bị Mộc Như Phương chọc đến chỗ đau khổ.

Vì Mộc Như Phương nói rất đúng.

Ngay cả khi Đào Gia Thiên không bị mất trí nhớ, cũng không biểu hiện cái gì là thích cô, ngay cả khi đồng ý cùng cô đi ăn, xem phim, cả khi quan tâm cô, cũng là vì------

Cô nói với Đào Gia Thiên cô bị một nhóm người cưỡng bức.

Là vì để cứu anh.

Mà anh trai của cô, cũng vì cứu anh mà mất đi tính mạng của mình.

Đây là áy náy trong lòng Đào Gia Thiên.

Nên đặc biệt đối tốt với cô.

“Cô im đi.” Lúc này, vẻ mặt của Thiệu Vy Vy tái nhợt, khuôn mặt xinh đẹp cũng vì như vậy mà trở nên xấu xí: “Chính là vì cô, Mộc Như Phương, cô nên sớm chết đi, ai cho cô xuất hiện lại.”

Một Ngu Thanh Âm, cô ta vốn không để vào mắt.

Vì cô ta biết rõ.

Đào Gia Thiên không phải là kiểu người chịu sự sắp đặt của người nhà, người nhà nhét cho anh ta một vị hôn thê, anh ta biểu hiện trên mặt là đồng ý, nhưng sẽ không bao giờ cưới cô ta.

Nhưng Mộc Như Phương thì khác.

Mộc Như Phương là một cái gai trong lòng cô ta.

Mọi lúc đều phát tác.

“Muốn tôi chết, nhưng tôi vẫn sống tốt, vẫn ở bên cạnh Đào Gia Thiên.” Khuôn mặt Mộc Như Phương lạnh lùng, cô nhìn Thiệu Vy Vy, khóe môi lộ ra một nụ cười châm biếm.

Giọng nói của Mộc Như Phương nhẹ nhàng, nói từng từ từng từ: “Tôi không giống cô, thật giả dối, từ đầu đến cuối đều là giả dối đón ý hùa theo, giống như là một con bọ không biết xấu hổ lại tham lam, hút máu nhà họ Mạc, lúc nhà họ Mạc sắp suy tàn, lại nhanh chóng đi chiếm cảm tình của Đào Gia Thiên, ngồi trong giấc mộng xuân thu, mưu tính làm bà Đào.”

Lời nói của cô đập mạnh vào trái tim Thiệu Vy Vy.

Thiệu Vy Vy dường như đố kị đến phát điên, cô ta nhìn khuôn mặt Mộc Như Phương, một khuôn mặt đẹp, khiến cô ta điên cuồng ghen tị.

Mộc Như Phương đã nói tất cả nỗi lòng của cô ta.

Cô ta vì tiền, mà gả cho Mạc Tứ Quyết, nhưng nhà họ Mạc sắp sụp đổ, cô ta muốn ly hôn với Mạc Tứ Quyết, Mạc Tứ Quyết không đồng ý, cô ta mới nhanh chóng về nước.

- ------

“Xuân Yến Lâu”

Nằm ở chỗ đắt đỏ và thịnh vượng nhất ở thành phố Hải Châu.

Lấy yên tĩnh trong ồn ào.

Được bao quanh rất nhiều cây xanh, vào mùa đông có thể nhìn thấy màu sắc hoa nở.

Trong không khí có một mùi hương nhè nhẹ.

Đây là một nhà hàng tư nhân.

Trang trí xa xỉ.

Vị trí cũng xa xỉ

Mỗi lần đến đây đều phải hẹn trước.

Nơi này, rõ ràng biểu hiện ra sự cao quý của bản thân.

Nên rất nhiều vị quan lớn cao quý đều thích mời khách ở đây.

Mà hôm nay.

Cả Xuân Yến Lâu được một người bao trọn.

Đó chính là nhà họ Tạ- người làm ăn ở bến cảng, Tạ Ngũ Gia.

Những người phục vụ trên dưới Xuân Yến lầu đều run rẩy.

Mặc dù Xuân Yến Lâu có đủ chỗ đứng ở thành phố Hải Châu, sau lưng chắc chắn có mối quan hệ trực tiếp với cấp trên.

Nhưng lúc này, có quan hệ với cấp trên là Xuân Yến Lâu chứ không phải là những người phục vụ như bọn họ?

Cảm thấy sợ hãi cũng là bình thường.

Dẫu sao, trên người mỗi người đều đeo súng, đây đều là những thứ bất hợp pháp, những người phục vụ ang từng món từng món lên, cúi đầu, chỉ sợ xảy ra sai sót gì.

Trong phòng bao sang trọng nhất ở Xuân Yến Lâu.

Hai người đàn ông mặc đồ đên đứng ở cửa, đeo kính râm, hơi thở uy nghiêm áp bức, khiến người khác phải nín thở.

Trong lòng những người phục vụ đều rất tòm mò.

Lúc đưa món ăn lên, nhìn một chút.

Người đàn ông trung niên ngồi bên trong khoảng chừng bốn mươi tuổi, sạch sẽ, nhã nhặn, nếu như không nói là ai đó, nói ra là một vị giáo sư, cũng không quá.

Mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn.

Một chút cũng không qua loa.

Giống như một nhân vật rất hiểm các đáng sợ.

Món ăn vừa được mang lên.

Vị Tạ Ngũ Gia này rõ ràng đang đợi người.

Nhưng người đặc biết đó vẫn chưa đến.

Tạ Ngũ Gia cũng không tức giận, một mình nghe tuồng Cô Sơn.

Âm thanh kia du dương, trầm bổng.

Đúng 7h tối.

Trong sảnh Xuân Yến Lâu có một chiếc đồng hồ retro.

Gõ bảy tiếng.

Cửa lớn đột nhiên bị mở ra.

Một người đàn ông mặc áo khoác màu nâu nhạt đi vào, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, phong độ lỗi lạc, người đàn ông trẻ tuổi lại đẹp trai, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi sáng màu, quần đen, hai tay thong dong xỏ túi quần.

Anh ta đi lên tầng.

Tạ Ngũ gia đang nghe tuồng Côn Sơn.

Một tên thuộc hạ bên cạnh nói: “Thiếu gia, Đào Gia Thiên kia, cũng quá không coi trọng đi.”

Tạ Ngũ gia giơ tay lên, người đàn ông kia liền dừng lại.

Hai giây sau.

Một dáng người thon dài đi vào phòng bao, ánh mắt Đào Gia Thiên vụt qua một tia lạnh lùng: “Tạ Ngũ gia.”

Tạ Ngũ gia đứng dậy, đóng côn khu đi qua: “Đào lão đệ, tôi biết, tối nay anh nhất định sẽ đến.”

“Các món ăn đã được đưa lên hết rồi, tối nay, chúng ta uống thêm vài ly.”

Hai người đi qua.

Tạ Ngũ gia cười, ánh mắt dừng lại trên người Diên Phong: “Lục lão đệ, nghe nói mấy ngày trước cậu đã bị thương, sao lại không cẩn thận như thế chứ, người này, nên chăm sóc bản thân mình thật tốt, lúc nào cũng phải để ý, chúng ta làm cái nghề này, đều phải tránh những tai nạn.”

Những lời này, dường như là đang cảm thán.

Lục Diên Phong mỉm cười: “Ngũ gia nói rất đúng.”

Ngồi xuống.

Không ai chủ động lên tiếng, Tạ Ngũ gia đứng dậy, rót hai ly rượu, một ly cho Đào Gia Thiên, một ly cho Diên Phong, lúc đưa cho Diên Phong: “Lục lão đệ bị thương, sao có thể uống rượu chứ, xem ra chúng ta chỉ có thể hẹn lần sau, hi vọng, còn có cơ hội này.”

Diên Phong nhếch miệng: “Đúng vậy, hi vọng còn có thể có cơ hội gặp Ngũ ca.”

“Lần này tôi hẹn Đào lão đệ đến, cũng là không dễ dàng, Đào lão đệ cũng đừng trách tôi, tôi nghĩ thử, cậu đưa ra cho tôi một vấn đề khó như vậy, tôi cũng rất khó xử nha.” Tạ Ngũ gia uống hai ly rượu: “Lão đệ, không bằng chúng ta đều lùi một bước, cũng sẽ không làm tổn hại hòa khí.”

Một tháng trước.

Đào Gia Thiên đã sai người đoạt mất một cửa ngõ của Tạ Trường Hồng, mặc dù nhà họ Tạ không được coi là gia tộc lớn ở thành phố Hải Châu, nhưng dựa vào cảng biển, lại buôn lậu bất hợp pháp.

Việc này có thể kiếm được lợi nhuận khổng lồ.

Nhà họ Tạ dựa vào việc làm ăn trên biển.

Nhưng không ngờ đến, Đào Gia Thiên lại một tay, trực tiếp cắt đứt đường lui của nhà họ Tạ.

Mà điều khiến Tạ Trường Hồng tức giận chính là Đào Gia Thiên đến vào tối hôm nay, rõ ràng đã là kẻ thua cuộc, nhưng khí thế của anh ta không hề giảm, không hề có cảm giác hoảng loạn, khiến Tạ Trường Hồng đoán không ra.

Anh ta điều tra hơn một tháng.

Mới tình cờ tra ra được.

Đào Gia Thiên có giấu một tiểu tình nhân ở ngoại ô, mới nghĩ ra cách này, bắt cóc người phụ nữ kia, muốn đe dọa anh ta, hôm nay thuộc hạ nói với anh ta, ngay cả vị hôn thê của Đào Gia Thiên cũng bị bắt.

Nên tối nay, Đào Gia Thiên không đến không được.

Tạ Trường Hồng cho rằng bản thân đã toàn thắng, nhưng lúc này, Đào Gia Thiên lại không có bất kỳ biểu tình gì, đôi mắt vẫn lạnh đến thấu xương.

Khiến trong lòng Tạ Trường Hồng ớn lạnh.

Mặc dù Đào Gia Thiên trẻ hơn anh ta rất nhiều, nhưng con người này tác phong làm việc rất tàn nhẫn, khiến anh ta cảm thấy áp lực.

Người đàn ông này, thậm chí còn hơn cả Đào Kiệt.

Anh ta không chịu được, trực tiếp nói.

“Đào Gia Thiên, chỉ cần anh nhả cửa ngõ của nhà họ Tạ chúng tôi ra, tôi bảo đảm, không động đến người phụ nữ kia của anh, thế nào?”

Những ngón tay thon dài như ngọc của người đàn ông đang chơi đùa với chiếc cốc thủy tinh trong tay, ngước mắt lên, lạnh lùng: “Ồ? Nói như vậy, tôi phải suy nghĩ rồi.”

Diên Phong lạnh lùng khịt mũi một tiếng: “Tạ Trương Hồng, anh làm như vậy, không sợ bị cười nhạo sao?”

Tạ Trường Hồng nắm chặt hai tay, không giấu diếm: “Nhà họ Đào các người, bắt nạt người khác một cách quá đáng.”

Đào Gia Thiên đứng dậy: “Được rồi, nếu anh muốn, tôi sẽ cho anh, nhưng, các người còn lưu lại, thì đừng có trách tôi.”

Cảnh sát đã quan sát nhà họ Tạ rất lâu rồi, lần này, anh ta không định thôn tính bến tàu của nhà họ Tạ nhưng trách chính là, nhà họ Tạ làm việc không biết tốt xấu, sớm đã rơi vào tầm mắt của cảnh sát.

Người đàn ông mặc đồ đen đem qua một bản thỏa thuận, yêu cầu Đào Gia Thiên ký vào, người đàn ông ký tên của mình.

Trên khuôn mặt của Tạ Trường Hồng nở một nụ cười: “Hahaha, Đào lão đệ, sớm như vậy có phải tốt hơn không, hà cơ phải lãng phí nhiều thời gian như vậy.”

Anh ta vốn không quan tâm những lời Đào Gia Thiên nói.

Toàn bộ suy nghĩ đều là cửa ngõ mất đã lấy lại được, thậm chí còn không kiêng nể gì, ngồi xuống, mở bản tuồng Cô sơn mới.

Diên Phong nói: “Người đâu? Thả người ra.”

“Thả người.” Tạ Trường Hồng đã lấy lại được cửa ngõ, cũng không che giấu: “Có thể chứ, không bằng chúng ta chơi một trò chơi thế nào.”

Anh ta lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.

Trong đáy mắt mang theo ý cười.

“Thật sự rất thú vị nha, tôi thật sự muốn xem xem, trong Đào lão đệ, là tiểu tình nhân xinh đẹp kia quan trọng hay là vị hôn thê của anh quan trọng.”

- ----

Trong nhà kho.

Người đàn ông trung niên cầm điện thoại: “Lão đại, tôi biết, tôi biết phải làm như thế nào.”

Anh ta liếc nhìn Mộc Như Phương, vẫn thật sự xinh đẹp nha, lại liếc nhìn Thiệu Vy Vy, đem điện thoại bật lên.

Truyền đến giọng nói của Tạ Ngũ gia và Đào Gia Thiên ở bên kia.

“Tạ lão đệ, anh đã lấy đi cửa ngõ của đại ca, tôi cũng thương tâm mấy ngày liền, người này, phải biết những vấn đề bây giờ, chỗ này có hai tiểu mỹ nhân, anh chọn một người, người còn lại, tôi khao những anh em của tôi….”

Đầu của Mộc Như Phương bị kéo căng.

Cả người cô cứng ngắc.

Trong đầu “Ầm” một tiếng.

Sau đó, rỗng tuếch.

Cô gần như đã biết kết quả rồi.

Đào Gia Thiên sẽ không chọn cô.

Nhưng, bản thân thực sự kết thúc như vậy sao?

Cô nhắ mắt lại, cổ họng rất đau, chìm tận xuống đáy lòng.

Người đàn ông bên kia nói một cái tên, Mộc Như Phương không nghe thấy, tai cô ù đi, cô nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Thiệu Vy Vy, cô biết, cô thua rồi.

Có người cởi trói cho Thiệu Vy Vy.

Thiệu Vy Vy đi đến trước mặt Mộc Như Phương: “Mộc Như Phương, cô lấy gì để đấu với tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.