“Tôi cũng là vì tốt cho con chúng ta thôi, Y Y cũng là con ruột của tôi, tôi không đau lòng ư?”
Tống Tẩm Như đôi mắt đỏ hoe: “Gia đình nhà họ Doãn cũng là danh môn vọng tộc cả trăm năm rồi, Y Y với đại thiếu gia bên đó cũng rất xứng đôi, ông không phải không biết, Y Y thích tên vệ sĩ đó, cũng là tại ông, từ nhỏ đã cho hắn gần Y Y quá, làm thân cận của Y Y, khiến Y Y và hắn nảy sinh tình cảm!”
Đường đường là thiên kim nhà họ Đào.
Sao lại có thể yêu một vệ sĩ được.
Sắc mặt Đàm Kiệt trầm lắng: “Chuyện này, sau này nói sau, bây giờ phải đợi Y Y tỉnh lại.”
_______
Lục Diên Phong là người đầu tiên biết được tin ĐàmY Y tự sát, gương mặt liền trắng nhợt, lao ngay đến bệnh viện, đứng ở hành lang cách cửa phòng bệnh không xa, nghe thấy lời đối thoại của Tống Tẩm Như, hai nắm tay nắm chặt, cho dù hắn hiện tại có năng lực, có thể lo cho ĐàmY Y cuộc sống tốt đẹp, cho dù thân phận hắn là CEO của tập đoàn Đào thị, nhưng hắn vẫn còn một thân phận khác, đó là vệ sĩ của nhà họ Đào.
Hắn đứng yên tại chỗ, không tiếp tục bước lên phía trước, qua mấy giây, hắn mệt mỏi quay lưng, đi đến phòng làm việc của bác sĩ hỏi thăm tình hình sức khỏe của ĐàmY Y.
Lục Đình Phong đi ra khỏi phòng bác sĩ, đứng dựa người vào tường, trên đầu mũi nồng nặc mùi khử trùng, không biết từ khi nào, anh ta đối cô thiên kim tiểu thư thường xuyên theo sau lưng hắn, dính như kẹo mạch nha phát sinh tình cảm.
Không thể cứu vãn.
Đã nhiều lúc hắn tự nhắc nhở mình, thân phận của mình, không xứng với ĐàmY Y.
Lục Diên Phong đưa tay đấm vào vách tường.
________
Lúc Mộc Như Phương thức dậy, Đào Gia Thiên còn đang ngủ.
Cô thật không ngờ, người đàn ông này đêm qua đã ở lại đây.
Hình như là vì chuyện ĐàmY Y tự sát, chuyện cô rời khỏi ngôi biệt thự này, trở nên cực kì gian nan, cùng một lúc, cô và Tề Thâm mất đi liên lạc, vả lại bảo vệ trong ngôi biệt thự tăng cường thêm rất nhiều, không cho người nào ra vào.
Mỗi ngày cô đều chỉ có thể đối diện với Đào Gia Thiên cùng đám bảo vệ, người nào cũng lạnh như băng.
Ngay cả Nặc Nặc cô cũng không thể đi thăm.
Vào buổi sáng, Mộc Như Phương đang ở phòng sách, thì nghe phía dưới lầu vọng lên âm thanh, cô đi xuống lầu, một buổi sáng ánh nắng tươi đẹp.
Từ trong túi của cô hầu câm, tìm thấy một cái vòng tay, từ phòng quần áo trên lầu hai, Mộc Như Phương không ngờ cô hầu câm lại làm như thế, nhưng cô nói với bảo vệ: “Thả cô ấy ra trước đi.”
Cô hầu câm ở đây, xem như là người quen thuộc nhất đối với cô.
Bảo vệ nói: “Cô ta phá hỏng quy tắc ở đây, tay chân táy máy, không thể nào giữ lại ngôi biệt thự này nữa.”,nói xong bèn đem cô hầu câm lôi ra ngoài.
Cô hầu câm khóc lóc van xin Mộc Như Phương, Mộc Như Phương biết, tiếng nói của cô quyền hạn rất thấp.
Sau khi cô hầu câm đi rồi, Mộc Như Phương ở trong ngôi biệt thự càng ngày càng cảm thấy lạnh lẽo, tuy rằng cô hầu câm bình thường cũng không nói chuyện được với cô, nhưng cũng cùng cô sống chung một thời gian.
“Tiểu thư xin chào, sau này cô gọi tôi là dì Phúc là được.”
Mộc Như PHương gật gật đầu, bảo vệ lên tiếng,”Cô Mộc, dì Phúc sau này sẽ lo ăn uống chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho cô.”
Môi Mộc Như Phương cong lên có chút giễu cợt, tại vì cô bị giam cầm nơi đây,chẳng qua cũng chỉ là một cái nhà giam tráng lệ mà thôi, cô là phạm nhân trong cái nhà giam đó.
Dì Phúc rất nhiệt tình, tự nhiên, so với cô hầu câm thật sự rất lảm nhảm, giọng nói cũng lớn.
Buổi chiều, dì Phúc đem một ly trà lên lầu, trên lầu mỗi căn phòng đều có camera, giám sát nhất cử nhất động của Mộc Như Phương.
Mộc như Phương thời trẻ đã từng bị mất tiếng, cho nên cô có thể nhìn hình dáng của miệng người khác khi phát âm cô phân tích được đối phương muốn nói gì.
Dì Phúc đem một ly trà sữa lên lầu.
Lưng bà hướng về máy ghi hình, mặt hướng về cô dùng khẩu hình miệng nói: “Ngày mai rạng sáng 2 giờ.”