Biệt thự Lan Giang là khu biệt thự đắc giá nhất Hải Châu.
Gần bên một hồ nhân tạo màu xanh thẫm, phong cảnh rất đẹp, yên tĩnh giữa những xô bồ, biệt thự ba tầng kiểu cách như lâu đài.
Xung quanh gấm hoa rực rỡ, ở đây phong cảnh tốt, hoa hồng trong vườn đều được trồng bằng những hạt giống tốt nhất được chuyển về bằng hãng hàng không Tân Tây Lan.
Trong không khí thoang thoảng mùi hoa thơm.
Trong thư phòng.
Đào Gia Thiên ngồi bên cửa sổ, nghe trong điện thoại di động, bảo vệ đang trình báo.
Đáy mắt người đàn ông tối đen, quay cuồng lạnh như băng nước biển.
Như dao sắc khắc tạc lên gương mặt kèm theo hơi thở lạnh giá.
“Ngươi nói sao, hỏa hoạn ư?” Đôi mắt người đàn ông lóe lên một vệt kinh hoàng chính bản thân cũng không nhận biết được, áo khoác cũng không lấy, lập tức đi xuống lầu lao xe chạy đi, trên đường xe chạy như bay, mọi khi lộ trình phải chạy một tiếng rưỡi, bây giờ chỉ mất nửa tiếng đồng hồ.
Khi Đào Gia Thiên chạy đến được ngôi biệt thự ở ngoại ô.
“Chuyện gì đã xảy ra! Tại sao lại xảy ra cháy? Mộc Như Phương đâu?”Đào Gia Thiên đứng nhìn biển lửa cháy cuồn cuộn, hơi nóng phả vào người, anh đứng cách ngôi biệt thự mấy chục mét cũng cảm nhận được sóng nhiệt rất lớn, trước mắt, chỉ có một mảng lửa lớn cháy dữ dội, Mộc Như Phương…
Cô ấy vẫn còn trong đó.
“Cô Mộc cô ấy…” Bảo vệ im lặng.
Bởi vì lúc mới xảy ra hỏa hoạn, bọn họ chỉ lo tập trung dập lửa, nhưng bây giờ, ngọn lửa vẫn chưa giảm, còn cô Mộc thì…
Bọn họ không có ai xông lên lầu hai.
Ngọn lửa quá lớn.
Đào Gia Thiên im lặng nhìn đám bảo vệ, giọng trầm xuống: “Tôi hỏi cậu, Mộc Như Phương đâu?”
“Cô Mộc, cô Mộc vẫn còn trong đó …”
Ngọn lửa lớn như vậy.
Bị vây hãm bên trong, rất hiển nhiên, không thể nào còn sống được.
Đào Gia Thiên xông vào, mấy viên bảo vệ không cản lại được, lập tức cùng xông vào, người đàn ông nhìn thấy trước mặt lửa cháy ngùn ngụt, nhiệt độ cực nóng cháy bỏng da thịt, một sức mạnh khiến người ta nghẹt thở, lầu hai là nơi cháy dữ dội nhất, anh không hề đắn đo, xông lên đó, căn biệt thự này có rất nhiều chỗ đều sử dụng vật liệu chống lửa để trang trí, chắc sẽ phát huy tác dụng, nhưng dưới ngọn lửa mãnh liệt như vậy, cũng không có quá nhiều tác dụng.
“Mộc Như Phương!”
Trong làn khói cuồn cuộn.
Anh gọi tên của cô.
“Mộc Như Phương!” Giọng của anh khàn khàn run lên, cho dù anh mất trí nhớ nhưng trong lúc này, tận đáy lòng của anh hiểu được, người phụ nữ này, đối với anh có ý nghĩa như thế nào.
Anh có thể từ bỏ tất cả những gì mình có được, nhưng không thể không có Mộc Như Phương.
Trên lầu hai, bong dáng của anh bị ngọn lửa nuốt chửng, rốt cuộc cũng không tìm ra Mộc Như Phương, trong làn khói dày đặc, anh không đem theo một thiết bị phòng hộ nào, bắt đầu không thở được, cuối cùng từ từ nhắm mắt lại.
Lục Diên Phong cố hết sức mình xông vào, đưa Đào Gia Thiên đã hôn mê ra ngoài.