Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 573: Lần đầu gặp mặt (1)



Trời mưa rất lớn.

Lộp bộp rơi trên tán ô, mưa bụi che khuất tầm nhìn trước mắt.

Trên mặt đất tạo thành một tầng nước đọng cao cao.

Dụ Tú Y nghe thấy tiếng kêu khóc của một bé trai.

Vì cách tiếng mưa lộp độp hỗn loạn nên cũng không rõ ràng lắm, Dụ Tú Y hơi tò mò, nhưng cũng hơi sợ hãi, cô cầm chặt ô, chậm rãi đi về phía trước.

Trên con đường nhất định phải đi qua khi đến thư viện.

Lối tắt của nó.

Là đi qua con hẻm này.

Nhưng theo cô bước từng bước đến gần, tiếng khóc kêu của bé trai càng lúc càng lớn hơn.

Lúc ẩn lúc hiện.

“Anh ơi… anh ơi…”

Dụ Tú Y cắn môi, cô đi tới đầu ngõ, lúc này tiếng của bé trai ngày càng lớn cũng ngày càng rõ ràng, cậu bé khóc kêu: “Anh ơi anh mở mắt nhìn em đi…”

“Anh ơi, em là Tiểu Phổ đây anh ơi…”

Dụ Tú Y là một người rất sợ rước lấy phiền phức.

Cô cố hết sức lẩn tránh, đi sát qua một bên.

Đè thấp tán ô xuống.

Muốn nhanh chóng đi qua vờ như không có chuyện gì.

Cô nhìn thấy máu loãng bị nước mưa xối trôi qua, trong không khí có mùi máu tươi bị mưa chặn bớt, Dụ Tú Y dừng bước, chần chừ mấy giây.

Một bé trai ôm lấy chân cô: “Chị ơi.” Bé trai khóc lóc cầu xin: “Chị, chị cứu anh trai của em với… Xin chị cứu anh trai của em với.”

Dụ Tú Y từ từ nâng ô lên trên, thấy rõ bé trai quỳ ở trong mưa.

Trên khuôn mặt đều là nước mưa.

Nhưng vẫn mở to đôi mắt cầu xin cô như trước.

Người đàn ông tựa sát bên tường mặc quần áo màu đen, hai mắt nhắm nghiền, làn da tái nhợt, khuôn mặt anh tuấn, không biết bị thương ở đâu, trên mặt đất là vết máu đỏ thẫm bị nước mưa gột rửa, đây là lần đầu tiên Dụ Tú Y gặp cảnh như vậy, cô siết chặt lòng bàn tay.

Bé trai thấy cô dừng lại thì nắm lấy tay cô: “Chị, chị cứu anh trai của em với…”

Dụ Tú Y đi qua khom lưng, nhẹ nhàng sờ mặt của người đàn ông, rất lạnh, cô nhìn quần áo màu đen trên người anh, cũng không biết anh bị thương ở đâu, nước mưa trên mặt đất đều trộn lẫn vết máu: “Anh của em bị sao thế?”

Bé trai khóc nức nở, cả người ướt sũng: “Em không biết nữa, em ra ngoài tìm anh trai thì thấy anh ấy nằm ở đây… Chị cứu anh trai của em với.”

Dụ Tú Y không đem điện thoại theo, bình thường Dụ Thế Duệ quản lý cô rất nghiêm khắc, Trần Ny Hạ là bác sĩ ngoại khoa, đương nhiên từ nhỏ cô cũng đã mưa dầm thấm đất.

Cô che ô trước mặt người đàn ông, mưa lớn lập tức xối xuống đầu.

Dụ Tú Y vỗ hai má anh: “Nghe thấy tôi nói chuyện không? Anh tỉnh lại đi, tỉnh lại đi. Này, anh tỉnh lại đi!”

Dụ Tú Y cũng hơi lo lắng, dù sao cũng là một mạng người ở trước mặt cô.

Cô thấy người đàn ông vẫn khép chặt hai mắt thì đứng lên muốn đi xung quanh tìm một cửa hàng mượn điện thoại gọi cho cấp cứu, cô cũng không biết người đàn ông này bị thương ở đâu. Nhưng nhìn thì biết chắc chắn trên người bị thương, nếu không sẽ không thể chảy máu mãi!

Một bàn tay đột nhiên…

… nắm lấy cổ tay cô.

Dụ Tú Y xoay người nhìn bàn tay nắm lấy cổ tay mình, sau đó từ từ dời mắt lên nhìn người đàn ông, bé trai cũng vui mừng nói: “Anh tỉnh rồi!”

Dụ Tú Y nói: “Anh tỉnh rồi à? Anh có điện thoại không? Anh bị thương ở đâu, cách phía sau hai con phố là bệnh viện đấy.”

Trước mắt người đàn ông là mưa to tầm tã, tầm mắt anh mơ hồ, sau đó một cây dù đen che trước mặt anh chặn lại mưa to rơi xuống. Ánh mắt người đàn ông dần bớt đau hơn, anh nhìn thấy nữ sinh mặc áo nỉ trắng, quần jean nữ màu xanh đứng trước mặt mình: “Cô…”

“Anh ơi, anh ơi.” Tiểu Phổ ở một bên ôm lấy tay anh, lúc này người đàn ông mới nhìn thấy em trai mình: “Sao em lại ở đây.”

“Anh không sao chứ, khiến Tiểu Phổ sợ muốn chết.”

Bé trai hơi nức nở: “Anh mãi không về nhà, Tiểu Phổ đói bụng, anh cũng không mang theo ô, Tiểu Phổ bèn chuẩn bị ra ngoài đưa ô cho anh.”

“Tiểu Phổ …” Giọng nói người đàn ông hơi khàn.

Thấy anh đã tỉnh, trong lòng Dụ Tú Y cũng thở phào một hơi, cô chuẩn bị rời đi, nhưng lòng bàn tay cực kỳ nóng bỏng của người đàn ông vẫn cầm lấy tay cô không buông, Dụ Tú Y nhìn anh: “Anh không sao chứ.”

Cô đứng dưới mưa to hơi rụt người lại.

Lúc này người đàn ông mới buông cô ra, từ từ đỡ vách tường đứng dậy, một tay đè chỗ bụng mình, lưng cong xuống, dường như đang kìm lại cơn đau. Anh rời khỏi tán ô, mưa to lập tức vây lấy anh, mái tóc màu đen ẩm ướt dính trên mặt, giọt mưa chảy xuống dọc theo hình dạng khuôn mặt anh.

Sắc mặt anh trắng bệch.

Dụ Tú Y theo bản năng muốn che dù cho anh, nhưng người đàn ông rất cao, cô nhón chân, nhìn anh và bé trai nói: “Cho hai người cái ô này vậy.”

Bé trai: “Cảm ơn chị.”

Bé trai rất nhỏ, chỉ chừng bảy tám tuổi, cậu bé sợ anh trai mình bị thương còn dầm mưa, vụng về che ô, nhưng vóc dáng rất thấp, chỉ có thể che được cho mình.

Người đàn ông nói: “Em tự che ô cho mình đi, đừng quan tâm đến anh.”

Lúc này Dụ Tú Y đã đi về phía trước, cô nghe thấy giọng nói khàn khàn ở sau lưng thì bỗng nhiên quay đầu lại: “Miệng vết thương của anh dính nước rồi, trở về phải nhớ uống thuốc hạ sốt, đừng để bị cảm.”

Mưa lớn như vậy, không bị cảm mới lạ.

“Bên kia là bệnh viện, anh có thể đi điều trị gấp…”

Lúc này Dụ Tú Y chỉ cách người đàn ông khoảng bảy tám mét, trời mưa rất lớn, cô đưa tay che trên đầu mình, lớn tiếng hô.

Dù cô hô to nhưng giọng nói vẫn dịu dàng tinh tế như trước.

Anh không nghe thấy rõ lắm, đứng nhìn cô, Tư Dân vì đau đớn nên tầm mắt thoáng mơ hồ, anh đè lên bụng, xoay người dẫn em trai mình đi vào một đầu hẻm khác.

Buổi tối Dụ Tú Y không đi mua sách mà trú mưa bên trạm xe bút, nhanh chóng gọi một chiếc taxi.

Cô ngồi trong xe không ngừng xin lỗi tài xế, sợ mưa trên người mình làm ướt ghế ngồi, cuối cùng thêm tiền tài xế mới bỏ qua.

Lúc Dụ Tú Y về đến nhà đã khoảng tám giờ tối, cả người cô ướt sũng, Dụ Thế Duệ lo lắng hỏi: “Không phải có mang ô theo à? Sao lại dầm mưa thành thế này rồi.”

Dụ Tú Y nhỏ giọng đáp: “Trên đường gió lớn quá, ô không cầm chắc được.”

Dụ Thế Duệ đáp: “Đi tắm rửa nhanh đi, sau đó ra ăn cơm.”

Dụ Tú Y vội vàng chạy lên lầu, khi đi lên lầu hai đúng lúc gặp Trần Quyết muốn xuống lầu, hai tay anh ta cắm vào túi nhìn cô, cô dầm mưa ướt như chuột lột, mái tóc dài đến vai màu đen dán trên mặt không ngừng nhỏ nước, áo nỉ màu trắng cũng dính sát trên người, Trần Quyết nghiêng người nhường cô đi trước trên cầu thang chật hẹp.

Dụ Tú Y nhỏ giọng nói cảm ơn.

Cô về đến phòng ngủ của mình thì lập tức ôm quần áo ở nhà đi đến phòng tắm, dưới vòi hoa sen, dòng nước ấm áp chảy ra xua tan đi hơi lạnh của cơn mưa trên người.

Dụ Tú Y ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại.

Cô vội vàng tắm rửa một lượt, sau đó ngâm quần áo bẩn trong chậu của mình, thay quần áo xuống lầu ăn cơm tối.

Anh Bân đã ăn xong từ lâu, thấy cô đi tới thì nói: “Chị, lát nữa chị đến phòng ngủ của em nhé.”

Em trai nháy mắt với cô.

Dụ Tú Y sờ đầu cậu một cái, gật đầu.

Dù Thế Duệ ở phòng khác xem tivi nghe tiếng động trong phòng ăn thì nói một câu: “Trong nồi có canh xương, còn đang nóng đó, có cả bánh quẩy con thích ăn nữa.”

Trần Quyết đã ăn cơm xong nhưng cũng không đi ngay, anh ta ngồi trước bàn ăn, chân dài hơi bắt chéo, đang chơi điện thoại, một mùi hương hoa lài nhàn nhạt thổi tới, ngón tay anh ta từ từ dùng sức siết chặt điện thoại, đầu ngón tay trắng bệch.

Dụ Tú Y mới tắm rửa xong, chỉ sấy tóc sơ sơ.

Cô múc canh, vị trí của cô ở đối diện Trần Quyết.

Cũng không biết có phải chân của người này quá dài không, lúc Dụ Tú Y mới ngồi xuống nhúc nhích đã đụng trúng chân anh ta.

Sau đó cô vội rụt lại một chút.

Trần Quyết cũng giật mình.

Mùi hoa lài trong không khí dần nồng hơn, gần như át cả mùi đồ ăn trước mặt, Trần Quyết từ từ mím môi, ngón tay thon dài của nam sinh gõ lên bàn một cái: “Không phải nói là đi mua sách phụ đạo sao?”

Dụ Tú Y uống một ngụm canh, nhỏ giọng đáp: “Trên đường đi trời mưa lớn quá, ô cũng bay mất nên không đi nữa.”

Cô không hề nói với bất kỳ ai rằng tối hôm nay mình gặp một người trong con hẻm tối đen như mực.

“Em thật ngốc, làm gì cũng không xong.” Trần Quyết nói một câu như vậy rồi đứng lên đi ra ngoài.

Dụ Tú Y nhìn anh ta, nhún vai.

Ngốc thì ngốc thôi.

Ăn bữa tối xong, cô lên lầu đi vào phòng ngủ của Anh Bân, Anh Bân đang viết bài văn, nhìn thấy cô đi tới thì nói: “Chị, chị nói xem nữ sinh thích quà gì thế ạ?”

Dụ Tú Y nhíu mày: “Sao lại muốn tặng quà cho con gái thế.”

Dụ Anh Bân chỉ mới lớp tám thôi.

Bé trai cười khẽ: “Sắp đến sinh nhật bạn cùng bàn của em rồi, bạn ấy học toán rất giỏi, hướng dẫn bài học cho em mấy lần, em muốn tặng bạn ấy một món quà sinh nhật.”

Nhưng cậu không biết con gái thích gì.

Dụ Tú Y đáp: “Ngày mai đi, ngày mai dẫn em đi trung tâm thương mại.”

“Cảm ơn chị.”

Dụ Tú Y sờ tóc bé trai: “Mau làm văn đi.” Sau đó bước ra ngoài trở về phòng của mình, bắt đầu làm đề tiếng anh.

Nghe tiếng anh.

Lúc khoảng mười giờ tối, cô chuẩn bị đi ngủ.

Đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa “cốc cốc.”

Dụ Tú Y dụi mắt, xốc chăn đi xuống từ trên giường ra mở cửa, bên ngoài không có ai, cô thò đầu nhìn thoáng qua, hành lang trống không.

Chỉ có một cái túi nhựa nằm dưới đất, bên trong túi có một bộ đề tiếng anh và đề toán.

Dụ Tú Y nhặt lên, cảm nhận được sự ẩm ướt của nước mưa.

Không cần đoán cô cũng biết là Trần Quyết mua cho mình.

Cô để đề luyện tập vào trong cặp, nằm lên giường.

Thật ra Trần Quyết này.

Là anh trai của cô, tuy nhìn lạnh lùng một chút cũng không nói chuyện gì nhiều, ngày thường có thể trốn cô sẽ trốn, nhưng…

Có đôi khi cũng đối xử với cô rất tốt.

Dụ Tú Y cười khẽ.

Thật ra cả nhà họ Dụ đều rất tốt với cô.

Tuy Trần Ny Hạ nhìn như nghiêm túc nhưng chưa từng khắt khe về chuyện ăn mặc, Trần Ny Hạ và Dụ Thế Duệ là người rất công bằng, mỗi tuần bà cho Trần Quyết và Dụ Anh Bân bao nhiêu tiền sinh hoạt sẽ cho cô bấy nhiêu, mỗi tháng còn cho cô một khoản tiền để cô mua quần áo mình thích.

Nhưng Dụ Tú Y không phải cô gái thích so bì, ngày thường cũng luôn mặc đồng phục trắng tinh sạch sẽ, quần áo ở nhà cũng khá thoải mái.

Tiền gần như đều tiết kiệm lại.

Cô rất biết ơn mười năm trước Dụ Thế Duệ đến viện mồ côi nhận nuôi mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.