Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 581: Gặp lại



Vy Nguyệt nói: "Không cần vội vàng xoát đề đâu, hai người chúng ta cứ đi chơi đi tối chủ nhật đi mượn bài tập của cô ấy là được."

"Cũng phải."

Gia cảnh của Vy Nguyệt không tệ, giống như Tô Nghi gia cảnh của cô ta đều là người có công việc ổn định nhưng Vy Nguyệt lại không phải con một mà còn có một người em trai nữa, chỉ có điều trong nhà đối xử với cô ta cũng không tệ, dù sao cũng chỉ có một đứa con gái này.

Thành tích của Vy Nguyệt tốt hơn Tô Nghi nhiều, cố gắng một chút thi hai trường cao đẳng cũng không thành vấn đề nhưng cũng không phải là học sinh giỏi, Tô Nghi lại hoàn toàn không có lý tưởng, thậm chí ba mẹ cô ta còn tìm xong trường học cho cô ta rồi chỉ chờ đến lúc tốt nghiệp cấp ba xong thì đi du học sau đó trở về tùy tiện sắp xếp một cái chức vị.

Tô Nghi khoác tay Tư Dân, kéo tay Tư Dân nói: "Đi thôi."

Vào cuối tuần nhưng Trường đại học Yến Châu cũng không hề ít người, không chỉ ở phòng học, phòng họp, chỗ học tập vân vân.

Tư Dân là sinh viên khoa tài chính.

Lúc đi đến khoa tài chính có mấy người đang đi lên cầu thang, Tư Dân cũng rất tự nhiên bước lên bước lên thêm hai bậc thuận thế rút cánh tay của mình ra.

Tô Nghi cũng bước nhanh thêm mấy bước, cô ta nhìn thoáng qua bóng lưng Tư Dân nói: "Anh đi chậm thôi."

Thật ra qua một thời gian chung sống với Tư Dân trong lòng Tô Nghi cũng biết rõ tính cách của anh ta, tính cách người này rất trầm lặng, lạnh nhạt không thích nói nhảm nhiều lời, thường ngày cô ta mua đồ cho anh ta nhưng anh ta đều không cần, chỉ thỉnh thoảng mua đồ ăn cho cho anh ta thì anh ta sẽ ăn.

Mặc dù Tô Nghi đang qua lại với anh ta nhưng lại hoàn toàn không hiểu rõ được anh ta.

Dường như anh ta cũng không thích mình..

Nghĩ tới đây, Tô Nghi lại cắn chặt cánh môi.

Để cho mình không đoán mò, nếu không thích mình thì sao lại đáp ứng sự theo đuổi của mình, chắc chắn là anh có thích mình!

Hơn nữa cũng không phải là anh coi trọng tiền của mình, chỉ cần cô mua cho anh đồ gì quý giá một chút thôi là anh đã không muốn nhận rồi.

Cho nên chắc chắn là anh thích mình nhưng không biểu lộ ra ngoài mà thôi, tính cách của anh là như vậy thôi, luôn luôn là như vậy, Tô Nghi đã nghĩ thông suốt.

Cô ta và Vy Nguyệt hai người đi sau lưng Tư Dân, cả buổi sáng hai người đã đi dạo một vòng quanh khoa tài chính rồi, đây là lần đầu tiên Vy Nguyệt tới Trường đại học Yến Châu nên cô ta lấy điện thoại di động ra quay chụp mấy tấm ảnh sau đó gửi tới cho Dụ Tú Y để cô ấy cùng xem.

Cô ta gửi một lúc hai mươi mấy tấm ảnh chụp.

Đầu kia, Dụ Tú Y trả lời một câu: "Ừm."

Vy Nguyệt là người lắm lời nên tức đến mức giậm chân.

"Tô Nghi, cậu nói có phải hôm nay Tú Y là lạ hay không, tớ gửi cho cô ấy hai mươi mấy tấm ảnh mà cô ấy chỉ trả lời tớ duy nhất một chữ: "Ừm" "!!

Tô Nghi: "Bây giờ người ta đang làm đề đấy, có lẽ bây giờ đang vừa nghe vừa tập trung giải đề rồi, hiếm hoi trả lời lại cậu một câu "Ừm" cũng là không tệ rồi chứ chẳng lẽ cậu còn muốn cô ấy rút tai nghe ra không giải đề nữa để buôn chuyện với cậu à."

Vy Nguyệt: "Cũng đúng nha."

Tư Dân nhàn nhạt lên tiếng: "Bạn học này của hai người học rất giỏi à?"

Tô Nghi gật đầu: "Đương nhiên rồi, cô ấy nằm trong top ba mươi người dẫn đầu trong khối, còn cả kỳ thi đại học vào tháng tám này nữa, em cảm thấy dựa theo trình độ học tập của cô ấy thì chắc là vượt thêm được mấy người nữa, có lẽ là người nhà rất nghiêm khắc với cô ấy."

Ánh mắt Tư Dân hướng ra ngoài cửa sổ: "Chúng ta tới thư viện ở phía sau xem một chút đi."

Khoa tài chính của nằm ở vị trí trung tâm nhất của Trường đại học Yến Châu, đằng sau là thư viện, đường xung quanh cũng rất thuận tiện.

Thư viện rất yên tĩnh.

Tư Dân lấy thẻ sinh viên ra quẹt một cái sau đó đưa theo hai người đi vào.

Tô Nghi nhỏ giọng hỏi: "Tư Dân, hiện tại anh nghỉ việc ở nhà hàng rồi à?"

Hôm trước cô qua đó một lần muốn tìm Tư Dân nhưng anh lại không có ở đó, lễ tân nói rằng một tuần nay Tư Dân không đến làm rồi khiến lúc ấy cô cảm thấy hơi...Cô làm bạn gái của anh vậy mà cái gì cũng không biết.

"Ừm, nghỉ rồi."

Tư Dân thản nhiên nói.

Nhưng rất rõ ràng là anh cũng không hề muốn chủ động nói cho cô biết bây giờ mình làm việc ở đâu.

Vy Nguyệt cảm thấy Tô Nghi rất khác lạ nên nói chen vào: "Anh thường xuyên đi làm thêm không đến lớp à? Chắc là khoa tài chính của Trường đại học Yến Châu rất nghiêm khắc đúng không, có thể bị trượt môn hay không vậy."

Tư Dân nói: "Lúc đi thi đạt tiêu chuẩn là được."

Người có thể thi vào khoa tài chính của Trường đại học Yến Châu thì không thể nào rớt tín chỉ, thành tích hẳn là rất tốt.

Tô Nghi hỏi: "Vậy bây giờ anh đang làm thêm ở đâu?"

Ngoại trừ mấy tiết cố định không thể không lên lớp ra thì thời gian còn lại Tư Dân đều dùng để đi làm thêm.

Thậm chí có đôi khi còn làm mấy công việc cùng một lúc.

Tô Nghi biết gia cảnh của anh ta không tốt nhưng trước giờ anh ra đều không muốn cô ta mua cho anh ta vật phẩm gì quý giá.

Anh ta tình nguyện mặc bộ quần áo đồ chơi bằng lông nhung đi phát tờ rơi chứ không muốn nhận chiếc đồng hồ Tô Nghi đưa cho mình, cô ta cũng không cảm nhận được trên người Tư Dân có loại thanh cao tự trọng này, anh ta cũng không phải loại người này nhưng mà.. Anh ta thật thật kỳ lạ.

Tư Dân nói: "Ở chỗ một người bạn, khu phố cổ."

"Lần sau em muốn dẫn Tú Y tới đây, nhất định cô ấy sẽ thích thư viện này." Vy Nguyệt lấy ra một quyển sách từ trên giá sách nói.

Đây là lần thứ hai Tư Dân nghe được cái tên này, trong đầu anh ta theo bản năng hiện ra cái đêm mưa kia, có một đôi mắt sạch sẽ trong suốt như là một chùm sáng kéo anh ta từ ranh giới của bóng tối trở về.

Anh ta nói: "Nếu như các em muốn đến đây mà anh không đi cùng được thì có thể mượn thẻ sinh viên của anh."

Không có thẻ sinh viên thì không thể đi vào đây được.

Tô Nghi vui vẻ gật đầu: "Được!" Xem ra Tư Dân vẫn rất tốt đối với mình, loại chi tiết này cũng đã nghĩ đến.

"Tư Dân, ngày mai anh có rảnh không?"

"Không."

"Vậy thì thôi." Tô Nghi hơi thất vọng, ngày mai cô ta đang định hẹn Tư Dân đi ăn cơm.

Thực sự là chủ nhật Tư Dân không rảnh, vào ngày chủ nhật anh ta phải đi làm thêm ở công viên giải trí.

Có một công việc phát tờ rơi.

Tư Như Phổ muốn đi cùng anh ta, Tư Dân nghĩ nghĩ rồi đồng ý.

Dù sao ở công viên giải trí có mấy trò chơi mà trẻ nhỏ có thể chơi được, hơn nữa ở ngay dưới mí mắt của mình cũng yên tâm hơn một chút.



Dụ Tú Y gỡ tai nghe xuống, cẩn thận nhìn mấy tấm ảnh Vy Nguyệt gửi cho mình, đều là Trường đại học Yến Châu, có tất cả hơn hai mươi tấm, cô đưa tay chậm rãi kéo xuống, mãi cho đến khi..

Cô nhìn thấy hai tấm cuối cùng.

Một tấm là ở trên bậc thang, bóng lưng Tô Nghi đang khoác tay Tư Dân hai người cùng đi lên bậc thang, một tấm là ở trong hiệu sách, hai người cùng nhau tựa ở trên giá sách..

Ngón tay Dụ Tú Y dừng lại.

Sau đó cô ấy từ từ phóng to mặt Tư Dân lên.

Tấm thứ nhất là bóng lưng.

Tấm thứ hai là hình một bên mặt.

Hình như tóc của anh đã cắt ngắn hơn một chút nhưng lại càng toát lên vẻ khỏe mạnh đẹp trai.

Dụ Tú Y chống tay lên má xem mấy tấm ảnh chụp này.

Lúc này chợt vang lên tiếng đập cửa.

Dụ Tú Y quay mặt qua.

Trần Ny Hạ đẩy cửa đi vào, trong tay bà ta mang theo mấy cái túi giấy mua sắm, bên trong đó là mấy bộ quần áo mới, bà ta đi tới: "Hôm nay mẹ đi dạo phố với một người bạn cùng phòng, con xem một chút đi, mẹ cảm thấy mấy thứ này cũng không tệ."

Dụ Tú Y gật đầu.

Ánh mắt Trần Ny Hạ quả thật là không tệ, đều là mấy màu sắc rất tươi mát.

Mà cũng đều là mấy thương hiệu giá cả không rẻ.

Trước giờ trên phương diện cuộc sống Trần Ny Hạ đều không khắt khe với cô.

"Cảm ơn mẹ." Cô nói.

Trần Ny Hạ nhìn thoáng qua bàn đọc sách đúng lúc nhìn thấy ảnh Trường đại học Yến Châu trong điện thoại di động của cô ấy, bà ta nói: "Con muốn thi vào Trường đại học Yến Châu sao?"

Dụ Tú Y không lắc đầu cũng không gật đầu: "Cũng được, con còn chưa nghĩ đến, thật sự chính con cũng không biết. Đây là ảnh mà hôm nay bạn con tới Trường đại học Yến Châu chơi vừa gửi mấy tấm cho con."

Trần Ny Hạ nói: "Mẹ muốn con thi đại học y, với thành tích của con thì nhất định không có vấn đề gì, đến lúc đó mẹ cũng có thể giúp đỡ con một chút."

Dụ Tú Y chưa từng nghĩ đến học y nên trong lúc nhất thời cô do dự một chút: "Đại học y."

Trần Ny Hạ này quả thực không phải người để cô có thể thương lượng, bà thẳng thắn nói: "Với thành tích của con thì thi vào trường đại học y Thượng Hải cũng không có vấn đề gì, thành phố kia cũng ở ngay bên cạnh, đi đường sắt cao tốc hết có mười mấy phút thôi."

Dụ Tú Y hơi trầm mặc, bình thường cô cũng thường xuyên trầm mặc giống như vậy cho nên Trần Ny Hạ cũng không nhiều lời nữa, không thể ép đứa trẻ quá chặt nên bà ta rời đi khỏi phòng ngủ của cô.

Dụ Tú Y nhìn hình ảnh trên điện thoại di động sau đó xóa bỏ lịch sử trò chuyện.

Ngày chủ nhật, Dụ Anh Bân hẹn bạn bè đi chơi ở công viên giải trí, Trần Ny Hạ không yên lòng nên để Dụ Tú Y đi theo, thuận tiện thư giãn một chút.

Thật ra Dụ Tú Y cũng không muốn đi.

Công viên giải trí mà thôi, có cái gì chơi vui được chứ... Cô luôn luôn thích yên tĩnh chứ không thích những nơi náo nhiệt như vậy nhưng vẫn phải đi theo Dụ Anh Bân.

Đi ra khỏi cửa, Dụ Anh Bân quy ước ba điều với cô.

"Chị cứ tùy tiện lừa gạt mẹ một chút là được chứ đừng đi theo em thật, em đi cùng với bạn em mà, suy nghĩ gì chứ, sau khi đi đến đó thì chị cứ tùy tiện chơi đi, đừng quản em, buổi trưa cũng đừng gọi em đi ăn cơm, chờ đến xế chiều chơi chán rồi thì chở em ở cổng công viên giải trí là được."

Dụ Tú Y cũng lười quản cậu ta, gật đầu ừ một tiếng.



Vào cuối tuần luôn có rất nhiều người đến công viên giải trí.

Xếp hàng, lấy vé, Dụ Tú Y đi vào.

Ở đây trò chơi dành cho người trưởng thành hoặc trẻ em chơi đều có, có một con đường bán đồ ăn vặt và mấy nhà hàng, còn có cả cửa hàng nhỏ nữa.

Xung quanh có không ít công nhân viên mặc quần áo búp bê cầm trong tay tờ rơi hoặc một vài quả bóng bay nhỏ phát ra bên ngoài.

Dụ Tú Y nhìn một vòng thấy cũng không có trò chơi gì muốn chơi nên đi mua một ly trà sữa, chậm rãi đi dọc theo ven đường lên phía trước.

Trong tầm mắt của cô xuất hiện một con búp bê Doraemon rất lớn, trong tay nó bóng bay màu gì cũng có.

Dụ Tú Y thuận theo biển người từ từ đi qua.

Cô ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, trong số đó có một quả bóng bay màu hồng, cô nhìn chằm chằm vào quả bóng bay đó mấy lần mới ngượng ngùng chủ động đi xin, có một giọng nữ truyền tới: "Có thể cho tôi quả bóng bay màu hồng kia không?"

Một sợi dây đưa tới trước mặt Dụ Tú Y.

Dụ Tú Y nhìn tay con búp bê màu xanh đang nắm chặt sợi dây sau đó từ từ ngẩng đầu lên nhìn quả bóng bay màu hồng ở đầu kia sợi dây, khẽ giật mình.

Sau đó chậm chạp nhận lấy nói một câu: "Cảm ơn."

Cô gái bên cạnh không hài lòng nói: "Này, rõ ràng là tôi muốn trước."

Dụ Tú Y nhìn bóng bay trong tay, dường như lần cuối cùng cô tiếp xúc với bóng bay là khi vẫn còn bé, cô không hề có cái gì gọi là tuổi thơ cả, tuổi thơ cô lúc may mắn nhất chính là lúc được nhà họ Dụ nhận nuôi.

Cô không hề được tiếp xúc với những thứ đồ của tuổi thơ này.

Lần đầu tiên tiếp xúc là khi vẫn còn ở trại trẻ mồ côi nhưng viện trưởng lại sợ mấy đứa trẻ còn quá nhỏ không cẩn thận làm vỡ bóng bay sẽ bị dọa sợ nên sau khi các cô chơi được một lát là tịch thu.

Sau đó lúc tới nhà họ Dụ thì cô đã tám tuổi rồi, cũng chưa từng được tiếp xúc qua những thứ này.

"Cám ơn bạn...." Dụ Tú Y lần nữa nói với nhân viên mặc đồ Doraemon một tiếng, sau đó cô quay người đi về phía sau.

Con Doraemon nhìn cô ấy một hồi, dưới bộ đồ búp bê nặng nề là gương mặt toàn là mồ hôi của chàng trai, trong mắt anh ta là thân ảnh Dụ Tú Y đang từ từ biến mất ở trước mắt.

Tư Dân rất muốn lau mồ hôi trên mặt đi bởi vì mồ hôi đang chặn ánh mắt của anh ta.

Dụ Tú Y không bao giờ nghĩ tới, cô ấy sẽ gặp lại Tư Dân ở chỗ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.