Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 103



Cả một ngày luyện tập, Tống Nhất luôn tìm cơ hội nói chuyện riêng với Diệp Bạc Hâm, khổ nỗi những hạng mục tập luyện dày đặc, không có thời gian để trao đổi.

Duy Mật được rảnh một cái là lại nói líu lo bên tai Diệp Bạc Hâm, muốn hòa nhập vào đội ngũ, bắt buộc phải được các thành viên công nhận, nghĩ đến đó, Diệp Bạc Hâm lại thấy lòng mình dễ chịu hơn nhiều.

Lúc ăn cơm, mấy cô gái cố tính bỏ Tống Nhất lại, bảy người chiếm tám chỗ ngồi. Hướng Đóa Nha nghênh ngang chiếm hai ghế, mình ngồi một ghế, ghế trống bên cạnh chất đầy mũ, thắt lưng của cả đám.

Lộ Hạ cũng dung túng cho hành vi của mấy cô nàng, chỉ lẳng lặng ăn cơm.

Mấy người chụm đầu vào với nhau, bắt đầu màn nghị luận sau lưng thành viên mới.

Diệp Bạc Hâm khóe miệng giật giật, nhẽ nào hồi mới đầu, họ cũng bàn ra tán vào sau lưng mình như thế này?

Cô không tham gia thảo luận, thi thoảng có người hỏi tới, cô mới gật bừa, ậm ừ một tiếng.

Duy Mật bất ngờ chuyển chủ đề sang Diệp Bạc Hâm.

“Tiểu Diệp, có phải cậu quen cái đứa Tống Nhất kia không?”

Diệp Bạc Hâm ngớ người, cô còn chưa kịp nhìn kỹ mặt Tống Nhất, nhưng trong số những người cô biết, không ai tên là Tống Nhất cả.

“Không quen, sao lại hỏi thế?”

Duy Mật chống cằm, mắt nhìn Diệp Bạc Hâm ngồi bên, vẻ như đang đăm chiêu tư lự.

“Thế thì lạ nhở, không lý nào, tớ xuất thân là lính trinh sát, gì chứ mấy cái ánh mắt nhìn, là nhạy cảm lắm.”

Ngải Thu Viên mồm nhai cơm, lúng búng nói: “Tớ cũng nhận ra, cô ta luôn nhìn Tiểu Diệp, nhưng chưa có dịp nói. Ánh mắt ấy cứ như là quen cậu ấy.”

Ngải Thu Viên nhấc tay, đũa chỉ vào Diệp Bạc Hâm.

Nghe mấy người nói thế, Diệp Bạc Hâm nhớ lại, hình như có chuyện ấy thật, nhưng dạo này tâm trí lơ đễnh, nên không để ý mấy.

Lộ Hạ im lặng từ bấy đến giờ mới nói: “Đoán vớ vẩn làm gì, về hỏi là biết ngay.”

Mấy cô nàng suy diễn quá xa rồi, Tống Nhất vốn không có ý định ngồi chung bàn với mọi người. Người ta đi thẳng tới góc Đông Bắc sát bên cửa sổ ngồi cạnh Đại đội trưởng.

Đại đội trưởng hình như đang nói gì với Tống Nhất. Tống Nhất mỉm cười gật đầu liên tục.

Ánh mắt thi thoảng lại len lén liếc ngang, lần này Diệp Bạc Hâm ngước lên nhìn thấy.

Bốn mắt gặp nhau, Tống Nhất ngỡ ngàng, rồi nhoẻn một nụ cười hân hoan với cô.

Diệp Bạc Hâm lấy làm khó hiểu, nhẽ nào cô quen Tống Nhất?

Không lý nào, một cô gái mặt mũi ưa nhìn, cười lại tươi roi rói như Tống Nhất, nếu cô không quen thì thôi, nhưng không có lý nào lại không có ấn tượng.

“Ấy ấy, nhìn thấy chưa, cô ta đang phóng điện với cậu đấy.” Duy Mật áp sát bên má Diệp Bạc Hâm, đùa giỡn hà hơi.

Diệp Bạc Hâm cạn lời, đẩy cái đầu tóc tai lùng bùng của cô nàng: “Thấy rồi, tớ có mù đâu.”

Nghĩ một lúc, bảo: “Có thể... do tớ nổi tiếng quá, người ta biết tớ, tớ không biết người ta cũng có khi.”

Duy Mật trợn ngược mắt: “Đồ tự luyến!”

Lâm Vi bình thản cất giọng: “Vừa đến đã bám dính với Đại đội trưởng, sợ người ta không biết cô ta được Đại đội trưởng tìm về hay sao ấy, gớm thèm vào!”

Ngải Thu Viên cười: “Ủa ôi, ghen tỵ đấy à?”

Lâm Vi nguýt dài, không buồn nói.

Hướng Đóa Nha nhìn Ngải Thu Viên: “Ghen cái gì? Cậu lại còn không biết tính Vi Vi à? Ai ghen chứ nó không biết ghen, Vi Vi chỉ không ưa cái bộ mặt ấy thôi, nhớ hồi đầu Tiểu Diệu mới đến, chúng mình chẳng cũng...”

Hướng Đóa Nha nhận ra mình đang nói gì, lập tức im bặt, cười xuề xòa nhìn Diệp Bạc Hâm.

Diệp Bạc Hâm nửa cười nửa không: “Nói tớ cái gì?”

Ngày xưa đám người này rốt cuộc đã nói cô ra sao?

Mắt nhìn quanh một vòng, ngoại trừ Lộ Hạ vẻ mặt bình thản như thường, năm người kia mắt láo liên, chột dạ cúi đầu và cơm.

Ở đội, số người tiêu chuẩn mỗi lớp là sáu người, lớp I lại dôi ra hai người, mà đều là “Lính nhảy dù”.

Nhưng đặc cách mà Tống Nhất nhận được hiển nhiên nhiều hơn lúc Diệp Bạc Hâm mới đến.

Lúc đó Ưng Hy gây khó dễ với cô trước mặt toàn đại đội, chốc chốc lại phạt. Cô phải chịu đựng ánh mắt ghẻ lạnh, tẩy chay của toàn đại đội. Sau đó các cô gái lớp I chấp nhận cô, rồi toàn bộ nữ binh trong đại đội mới hết chĩa mũi nhọn vào cô.

Còn Tống Nhất... Tống Nhất vừa đến đã được giới thiệu trước toàn đại đội, thành tích được khen ngợi một tràng.

Sự đối đãi ấy... đúng là một trời một vực.

Diệp Bạc Hâm tính xuề xòa quen rồi, thành ra cô không thấy có gì khác biệt.

Người giỏi mới tồn tại được, cô không tài càn, người khác coi khinh cũng là điều thường tình.

Nếu ngày nào cũng săm soi cuộc sống của người khác, thì mệt chết mất.

Ký túc xá có tám giường, chỉ có giường tầng trên đầu Diệp Bạc Hâm là còn trống. Tống Nhất dọn vào, đành xếp chỗ trên đầu cô.

Hành lý của Tống Nhất không nhiều, một vali da nhỏ, nhưng đồ sinh hoạt trong quân ngũ lại nhiều. Cô nàng ôm một đống thứ bước vào, mặt bị balo nhô lên che mất.

Tống Nhất đặt đồ xuống bậu cửa, phủi bụi trên tay, nhoẻn cười tươi tắn.

“Hi, chào mọi người.”

Im phăng phắc...

Ai làm việc người nấy, không một ai đáp lại.

Cô nàng ngượng ngùng cười trừ, thấy giường trống, liền mang đồ để xuống sàn dưới chiếc giường ấy.

“Tránh ra cái, cô chắn đường rồi đây này.” Duy Mật nhảy khỏi giường, cố ý đứng trước mặt Tống Nhất.

Hay tay khoanh trước ngực, nhìn Tống Nhất bằng nửa con mắt.

Dáng vẻ ấy nom như gã ác bá ức hiếp con gái nhà lành, lộng hành tung trời.

Mấy cô gái ngang nhiên cười phá lên, trò ma cũ bắt nạt ma mới, chả bao giờ biết chán.

Diệp Bạc Hâm ngày xưa cũng bị trêu, đồ đạc không cánh mà bay, lúc tắm đột nhiên mất nước, trong dầu gội đầu có kem đánh răng, đều là những trò đùa ác ý của họ.

Nhưng cô lành tính không nổi khùng mà thôi.

Sau đó mối quan hệ cải thiện, cũng chả chấp nữa.

Tính cách Tống Nhất hơi nhu nhược, nhịn được thì nhịn, không nhịn được cũng phải cắn chặt răng nuốt xuống bụng.

Cô vừa đến, không muốn gây hấn với người khác.

Nghe tiếng cười ồ của mọi người, cô đỏ lựng mặt.

Lách người sang một bên, mắt không dám ngước lên, dịu nhỉu nói: “Xin lỗi.”

Duy Mật rướn mày, cô còn chưa nghĩ xong sẽ phải đáp trả như nào, rốt cuộc người ta còn chẳng buồn giận.

Mắt cum cúp bẽn lẽn, làm như cô đang bắt nạt người ta không bằng?

Hắng giọng mấy tiếng, nguýt dài, Duy Mật quyết định thôi không bắt nạt cái giống thỏ trắng này nữa, không có cảm giác vẻ vang, lại còn hơi có vẻ ỷ thế chèn ép người nữa chứ.

Đoạn trợn mắt lườm mấy đứa ngồi trên giường đang mải hóng hớt, mấy con ranh sướng chưa, vai ác để cô sắm, thậm chí còn phá đám không nể nang nữa.

Diệp Bạc Hâm từ nhà vệ sinh quay về, đứng ngoài cửa đã nghe tiếng cười từ phòng ngủ vọng ra, cô ngờ vực thò đầu vào.

Không để ý dưới sàn, rút cuộc suýt vấp phải đồ đạc chặn ngoài cửa.

Nhíu mày vòng qua đống đồ, cô thấy Duy Mật đang đứng trước cửa, hai tay khoanh trước ngực, vẻ lăm lăm.

Tống Nhất đứng bên cạnh, mặt cúi gằm.

Lại bắt nạt người ta.

Thấy Tống Nhất bẽn lẽn đứng đó, mặt mày đỏ gay, Diệp Bạc Hâm không đành rời mắt, vẫy tay với Duy Mật.

“Mật Nhi, lại đây.”

Nom vẻ rụt rè của Tống Nhất, Duy Mật cũng thấy vô duyên, đang tính xuống nước, thì nghe Diệp Bạc Hâm gọi mình, mồm ngoạc ra cười.

Duy Mật nhảy bổ tới ôm chầm lấy bờ eo nhỏ của Diệp Bạc Hâm, dụi mũi vào cổ cô, hừ một tiếng, đoạn ngẩng lên cười hì hì.

“Tiểu Diệp tốt bụng nhất trần đời, con mấy đứa kia toàn là ác nhân, bắt nạt tớ.”

Sắm vai ác nhưng hay ăn vạ, những chuyện này Duy Mật làm quá thành thạo, mặt không đỏ, tim không rối.

Diệp Bạc Hâm ngửa về phía sau, tránh đầu cô nàng cứ dụi liên tục, nín thở nói: “Đừng có lần nào cũng sờ soạng tớ.”

“Hâm.” Tống Nhất đứng bên thấy mọi người cười đùa, liền mừng rỡ thốt lên, giọng điệu thân quen, gương mặt trái xoan lại cười tươi rói.

Diệp Bạc Hâm sững sờ, đẩy Duy Mật ra, đăm đăm nhìn Tống Nhất đang đứng trước mắt.

Chỉ người quen mới gọi cô là “Hâm.”

Tống Nhất cười, nắm tay cô: “Đúng là cậu thật rồi, hôm nay tớ tưởng nhận nhầm người cơ.”

Diệp Bạc Hâm không quen thân mật với người lạ, toan rụt tay về, nhưng không nỡ để cô nàng thất vọng, đành nín nhịn để cô ấy nắm.

Sự tình gì đây?

Những người khác liền ngồi thẳng dậy, mắt nhìn nhau.

Quen thật à?

Nhưng lúc chiều ăn cơm, Diệp Bạc Hâm mới nói là không quen mà?

Duy Mật ngớ người, nếu Tống Nhất quen với Diệp Bạc Hâm thật, thì mới rồi cô còn bắt nạt Tống Nhất, liệu có phải là khó ăn khó nói rồi không?

Xem ra cái tính xấu hay bắt nạt người khác cần phải sửa rồi.

Diệp Bạc Hâm ra hiệu bằng mắt với Diệp Bạc Hâm, nhưng lại thấy đương sự cũng thảng thốt.

Diệp Bạc Hâm bẽn lẽn cười, bỏ qua ánh mắt phẫn nộ của họ: “À... cậu... mấy đứa...”

Tống Nhất chỉ mải phấn khởi, bấy giờ mới nhận ra nụ cười gượng gạo của Diệp Bạc Hâm, tay như muốn rụt về.

Cô ngớ người, chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Nhẽ nào xa nhau lâu, nên tình cảm phai nhạt.

Giữa họ... cũng trở nên xa lạ rồi ư?

Đôi mắt sáng rỡ của Tống Nhất liền xám xịt, Diệp Bạc Hâm cảm giác mình đúng là đáng tội, quen biết một cô gái xinh xắn như thế này mà lại quên khuấy mất người ta.

Ánh mắt của Diệp Bạc Hâm lạ lẫm, không có phản ứng của việc gặp được người quen, Tống Nhất bèn từ từ buông tay cô ra.

Môi mấp máy như muốn nói gì đó.

“Ờm à... Tống Nhất phải không, chúng mình quen nhau à?” Diệp Bạc Hâm cảm thấy mình mà không lên tiếng, Tống Nhất sẽ bật khóc mất.

Nghe vậy, Tống Nhất kinh ngạc ngẩng lên, mắt hoe đỏ, khiến Diệp Bạc Hâm giật mình.

Đôi mắt mở to: “Hâm... cậu... cậu không nhớ tớ à?”

Cô gái này đúng là...

Diệp Bạc Hâm dở khóc dở cười: “Tớ... quên mất một số việc, nên là...”

Cô không thể quên ngay được một người nếu đã từng thân thiết. Tống Nhất hình như rất thân với cô, nhưng cho dù thời quan lâu rồi, không nhớ được gương mặt thì cái tên cũng phải để lại chút ít ấn tượng chứ.

Nhưng trên thực tế, cô lại hoàn toàn xa lạ với cái tên Tống Nhất.

Chỉ có thể giải thích rằng... cô từng quen biết Tống Nhất, nhưng Tống Nhất cùng với khoảng ký ức thất lạc kia đã mai danh ẩn tích trong đầu cô.

Tống Nhất... từng xuất hiện trong quãng kỹ ức đã mất.

Duy Mật nghe ra tăm hơi, liền sán lại bên cạnh Diệp Bạc Hâm, nheo mắt nhéo má cô.

“Tiểu Diệp, cậu từng mất trí nhớ à?”

Làm ơn đừng phá đám nữa có được không? Diệp Bạc Hâm cạn lời hất văng móng vuốt của cô nàng.

Tống Nhất nghe xong mà sửng sốt, nhìn Diệp Bạc Hâm bằng ánh mắt không thể tin được.

“Cậu... cậu sao lại mất trí nhớ? Có phải... vì nhiệm vụ lần đó không?”

Diệp Bạc Hâm sững sờ, đúng thật là bởi vì nhiệm vụ nên mới ra nông nỗi này, lúc tỉnh dậy thì quên đi một số việc, nhưng không ngờ Tống Nhất cũng biết, mà còn nói trúng phóc nữa.

Nếu cô và Tống Nhất rất thân nhau, vậy vì sao sau khi cô xảy ra chuyện, Tống Nhất không xuất hiện?

Vì sao Tống Nhất không biết việc cô mất trí nhớ?

Tâm tình Diệp Bạc Hâm trĩu xuống, đầu gật nhẹ.

“Chẳng trách, tớ cứ bảo làm sao mà cậu lại nhìn tớ như người xa lạ.” Tống Nhất ủ rũ nói.

Trước kia cả hai không như vậy.

“Cậu...” Diệp Bạc Hâm cảm thấy nói chuyện với Tống Nhất mắc mệt, nói mãi mà không tới được phần cô muốn nghe.

Duy Mật lặng yên nghe, chắc cũng thấy sốt ruột, bèn nói chen vào:

“Này, Tống Nhất Nhất, cô và Tiểu Diệp quen nhau thế nào?”

Duy Mật vừa hỏi buột miệng, mấy đứa hóng hớt ở bên đều dựng ngược tai lên nghe.

Con gái mà, đều có tính buôn chuyện.

Tống Nhất nhìn Duy Mật, nhăn mày nhắc cô: “Tớ là Tống Nhất, không phải Tống Nhất Nhất.”

Duy Mật: “...”

Trọng điểm không phải ở đấy, hiểu không? Duy Mật sắp phát điên mất, như thể có ngón tay đang gãi rộn rạo vào tim cô nàng.

“Tớ và Hâm là học viên của Trường quân sự Trung ương. Sau đó đội C của thành phố B muốn đào tạo một lớp sĩ quan ưu tú từ trường quân sự, tớ và Hâm nhờ thành tích đạt chuẩn, nên cùng nhập đội. Bọn tớ quen nhau ở đấy.”

Quả nhiên... cô không đoán nhầm.

Diệp Bạc Hâm cười, cô không có cảm tình với đoạn ký ức ấy, nên cũng không có ý định tìm lại.

Nếu đã từng quen nhau, thì cứ coi như quen biết vậy.

Nhưng cô không còn đoạn hồi ức ấy, nên không thể trở thành Diệp Bạc Hâm mà Tống Nhất từng quen.

Nói từng ấy thứ mà Diệp Bạc Hâm không tỏ vẻ gì là phấn khởi, Tống Nhất không khỏi xót ruột.

Sợ mình rơi nước mắt xấu hổ, Tống Nhất bèn nói bây giờ phải đến chỗ Đại đội trưởng làm thủ tục nhập đội, đoạn cười với Diệp Bạc Hâm rồi hớt hải bỏ ra ngoài, đồ dưới sàn cũng không kịp sắp xếp.

Diệp Bạc Hâm dụi trán, cô cũng chả phải cố tình.

“Tiểu Diệp, cậu làm người ta buồn rồi kia, vô tình quá đấy.” Đến Duy Mật cũng không nỡ nhìn.

Diệp Bạc Hâm bước đến bên giường của mình, liếc xuống đồ đạc trên sàn nhà, rồi nằm xuống giường, đè lên tấm chăn bông xếp gọn như miếng đậu phụ, hai tay gác sau gáy, nghiêng đầu nhìn Duy Mật.

“Bằng không tớ phải làm sao? Hỉ mũi chấm nước mắt hàn huyên à?” Diệp Bạc Hâm phì cười: “Đừng đùa nữa. Tớ có nhớ gì đâu.”

Hướng Đóa Nha tò mò muốn biết vì sao cô ấy mất trí nhớ, nhớ lại lời Tống Nhất nói, cô sực nhận ra một vấn đề.

Hướng Đóa Nha chống người dậy: “Tiểu Diệp, nếu tớ nghe không nhầm, thì Tống Nhất nói cậu là sinh viên trường quân sự?”

Diệp Bạc Hâm uể oải rướn mí mắt, coi như trả lời.

Duy Mật nheo mắt, nghiến răng: “Sao cậu chưa từng nói?”

Diệp Bạc Hâm nhướn mày: “Cậu có hỏi đâu.”

Cả vú lấp miệng em à! Ai hơi đâu hỏi cái này.

“Thế chuyện mất trí nhớ là sao?”

Trước ánh mắt khẩn thiết chờ mong của Duy Mật, Diệp Bạc Hâm nhe răng trắng bóc:

“Đã bảo mất trí nhớ, làm sao tớ nhớ được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.