Diệp Bạc Hâm và Tống Nhất là thời trước, mọi người cũng không giống trước đây cứ nhắm vào Tống Nhất, ngay cả ăn cơm cũng ngồi cùng nhau, một bàn tám người, hoà hợp không mảy may cách xa.
Tống Nhất là một cô gái rất cởi mở, rất thích cười, mặc dù có lúc nghịch ngợm, thường náo loạn đến mặt đỏ tía tai, nhưng cũng là phần đơn thuần hiếm có, khiến cho mọi người động lòng thích cô.
Tống Nhất cũng biết lúc đầu mọi người không tiếp nhận, là bởi vì cô không thông qua tuyển luyện, không nhìn nhận được năng lực của cô, vì vậy có chút nhìn cô không vừa mắt.
“Hêy, nhanh nhìn xem, kia không phải đại đội trưởng sao?” Hướng Đoá Nha ánh mắt sắc bén, đôi mắt ngắm loạn, thoáng thấy một thân ảnh cao lớn xuất hiện ở cửa nhà ăn, kích động hét lên.
May mà giọng của cô đè thấp, nếu không bàn của bọn họ trở thành tâm điểm chú ý.
“Êy, người phụ nữ bên cạnh là ai?”
Tập Vị Nam chân dài cao thẳng, bước chân vững vàng, trên người mang nét xa cách nhàn nhạt, sự trưởng thành giữa lông mày hấp dẫn ánh mắt người khác nhất.
Dung mạo làn gió mát mẻ đi tới đâu đều là đối tượng của sự chú ý.
Anh vừa xuất hiện, liền khiến những người xung quanh anh đều mờ đi, cướp đi ánh đèn sân khấu, mặc dù anh âm điệu rất thấp, nhưng không cố ý đi giày lấy ánh mắt.
Đứng bên cạnh anh, là một người phụ nữ lớn tuổi, khoảng sáu mươi tuổi, mái tóc ngắn nhuộm trắng xoá, một thân quân trang tôn lên tư thế oai hùng giữa trán của cô.
Không có sắc màu của sự già nua, ánh mắt sắc bén, bà đang đứng bên cạnh Tập Vị Nam nói gì đó, trên mặt chứa một ý cười nhàn nhạt.
Tập Vị Nam cao hơn bà một cái đầu, lại rủ ánh mắt xuống, thần sắc nghiêm túc.
Lộ Hạ quét qua khuôn mặt người phụ nữ, ánh mắt rơi trên vai bà ta.
Quân hàm màu vàng kim hai bên vai khảm lên hai viền màu đỏ, trên bản nền quân hàm dính lên biểu tượng ba ngôi sao.
Sắc mặt ngưng đọng nói: “Tước hàm thượng tướng.”
Đôi mắt Duy Mật chợt loé, ánh mắt cong rơi thẳng vào quân hàm rực rỡ trên vai.
Để lộ ra ánh mắt bái phục, “Nữ thượng tướng a...”
Nghĩ một lát, lại cảm thấy không đúng.
Cả một quân khu chỉ có một cô gái cấp thượng tướng...
“Cô ấy chính là Lý Nham thượng tướng?Thủ trưởng trước đây của Ưng liên đội trưởng?”
Mấy người còn đang phán đoán, Tập Vị Nam đã dẫn người tới gần.
Ngay cả hào quang thượng tướng cũng bị anh làm lu mờ, nhưng có thể hiểu rằng, một người đàn ông như vậy, thành tựu tương lai chắc chắc sẽ khiến cho mọi người kinh hoàng.
Rõ ràng là quân hàm thấp hơn người kia, đi theo bên cạnh, lại bắt mắt đến mức khiến người khác không thể di chuyển tầm nhìn.
Anh thoả đáng đúng mực 、thái độ không tâng bốc khiến Lý thượng tướng rất hài lòng, cô ghét một số nếp sống gì đoa trong quân đội, mỗi khi cấp trên tới thị sát, luôn muốn làm ra rất nhiều thủ đoạn bịp bợ, nhìn thấy đều rất giả tạo.
Sớm nghe thấy đại đội trưởng đại đội đặc nhiệm Tập Vị Nam là vua trong binh, lúc trước cũng cũng có dịp tiếp xúc, mỗi lần đều khiến cô kinh ngạc, cảm giác và khí thế mà anh mang lại cho người khác mỗi một lần đều rõ ràng.
Trên mặt Diệp Bạc Hâm không có biểu cảm gì, tay cầm đũa lại ngừng lại một lát.
Ánh mắt từ từ nâng lên, một đôi mắt mơ, rõ ràng lại thông minh, ánh mắt đung đưa di chuyển, nhìn quanh sáng rực.
Trong ánh mắt này, có một tia kinh hỷ khó giấu.
Nửa tháng không gặp, hình như anh gầy đi rồi, đường quai hàm lạnh cứng bị thu hẹp, gọt mỏng như dao.
Đôi mắt sâu thẳm đen bóng phát sáng, sự xa lánh nhàn nhạt và sự hờ hững chạy tán loạn trong mặt nước mênh mông yên tĩnh, rất nhanh từ trên mặt cô trượt qua, không mang chút dấu vết, giống như nhìn thấy người lạ vậy.
Không... anh thậm chí còn không nhìn cô, chẳng qua là vô ý nhướn mày lên một cái mà thôi.
Nụ cười trên khoé môi không chạm tới đáy mắt.
Giống như nụ cười của Mona Lisa, điều không giống là, nụ cười trên khoé miệng của Mona Lisa là mỉa mai, anh là nụ cười theo thông lệ, ánh mắt của Mona Lisa là nụ cười mẹ hiền ấm áp lương thiện, còn ánh mắt của anh... lạnh lùng khiến lòng người hoảng sợ...
Ở một nơi nào đó trong tim đau nhói, sự kinh hỷ trong đáy mắt Diệp Bạc Hâm biến mất.
Nụ cười cay đắng, không dấu vết thu hồi tầm nhìn, nhưng đụng phải ánh mắt lo lắng của Tống Nhất.
Ngón tay lạnh lẽo bị nắm chặt, cô hơi hơi híp mắt.
Bàn tay đặt trên đầu gối bị Tống Nhất bao phủ.
Cô sững sờ, không hiểu hành động của Tống nhất lắm, nhưng cũng không giũ bỏ.
Hướng qua Tống Nhất mỉm cười, lại bất động thanh sắc cầm đũa ăn cơm.
Một bữa cơm ăn như có người đàn ông sau lưng cô.
Lưng cô đối với hướng Tây Nam, còn bên đó, là anh cùng lãnh đạo đang dùng bữa.
Bên tai là âm thanh của mấy người Duy Mật đang xì xầm to nhỏ bàn tán, mặc dù cô không muốn nghe, vẫn không tự chủ mà vểnh tai lên.
Nghe nói... nửa tháng rồi anh không tới căn cứ...
Nghe nói... hôm nay Lý thượng tướng muốn đến thị sát liên đội nữ binh, anh đang một bên giảng giải...
Nghe nói, lại có vị lãnh đạo nào đó giới thiệu đối tượng cho anh...
Trong lòng Diệp Bạc Hâm rất khó chịu, nghĩ tới ánh mắt của anh, mội nỗi hoảng sợ không thể giải thích được giữ chặt lấy trái tim cô, nghẹn thở đau đớn, ngột ngạt thở không ra hơi.
Tống Nhất không tham gia cuộc trò chuyện, lặng lẽ quan sát sắc mặt của Diệp Bạc Hâm.
Đáng tiếc không nhìn ra được cái gì.
Bất kể là năm năm trước hay là bây giờ, tâm tư của cô đều giấu trong lòng, ai cũng không có cách nào nhìn trộm.
“Diệp Hâm, tôi mới tới, đối nơi này không quen thuộc, lát nữa cô cùng tôi đi siêu thị một chuyến mua ít đồ dùng được không?” Tống Nhất bưng một dĩa cơm đưa cho Diệp Bạc Hâm, mấy người hướng tới quần nhận thức ăn bước đi, Tống Nhất nhẹ nhàng hỏi.
Diệp Bạc Hâm đặt khay thức ăn lên băng chuyền, khuôn mặt treo một nụ cười nhẹ, “Được thôi.”
...
Buổi trưa rất nóng, trong siêu thị không có người nào.
Tống Nhất đứng trước khu vật dụng thiết yếu hằng ngày, cô không vội đi tìm chọn đồ để mua, ngược lại rất nhiều lần muốn nói chuyện với Diệp Bạc Hâm, Diệp Bạc Hâm nghi hoặc nâng tầm mắt lên, cô lại quay đầu đi.
Nhiều lần như vậy, Diệp Bạc Hâm nhíu mày, lại không mở lời hỏi điều gì.
Ngồi xổm xuống, từ kệ thấp nhất chọn ra một hộp xà phòng.
Ngắm nghía ngón tay, hơi hơi híp mắt, vành mũ che trên trán, những sợi tóc bên tai nghịch ngợm phất phơ bên má, hai má mang chút hồng nhàn nhạt.
Cổ mảnh mai kéo dài từ cổ áo lên tới tóc ngắn sau đầu, độ cong tuyệt đẹp, tà áo trước mở một nút áo, xương đòn trắng nõn chìm sâu vào trong.
Vẻ đẹp tinh khiết của Diệp Bạc Hâm, Tống Nhất nhìn hai năm rồi vẫn không có sức chống cự, không ngờ rằng qua năm năm rồi, vẻ đẹp linh động thuần khiết trên người cô không bị phai mờ theo thời gian, ngược lại tăng thêm vài phần quyến rũ, càng ngày càng có hương vị.
Sắc mặt Tống Nhất có chút hồng nhuận, dịch chuyển tầm nhìn, nhạt nhẽo nói: “Bạc Hâm, cô vẫn ổn chứ?”
Diệp Bạc Hâm di chuyển mí mắt, ánh mắt nhàn nhạt, lại chứa đựng tia nghi hoặc.
“Vẫn ổn mà, sao vậy?”
Cả nửa ngày, cô chỉ là hỏi một câu này?
Nhìn cô có vẻ giống bộ dạng không tốt sao?
Tống Nhất ngần ngại nhìn cô, muốn nói lại ngừng, trên mặt cô sắc mặt lo lắng.
Diệp Bạc Hâm cũng không thúc giục cô, tính cách của vô vốn dĩ không nôn nóng, hơn nữa tính hiếu kỳ không nặng, vô không muốn nói, cô cũng sẽ không miễn cưỡng.
Biết càng nhiều, càng phiền não hơn.
Tống Nhất nắm lấy bàn chải đánh răng trên kệ, đứng sững sờ một lúc, mới nhìn hướng Diệp Bạc Hâm.
“Diệp Hâm... cô cùng đại đội trưởng... hai người... bây giờ vẫn yêu nhau chứ?”
Tống Nhất trước khi tới liên đội nữ binh, đã biết đại đội trưởng đại đội đặc nhiệm là đoàn trưởng lực lượng C thành phố S trước đây.
Tập Vị Nam... cái tên này, ở đâu cũng có thể náo loạn phong mây.
Lúc nãy trong nhà ăn, thần sắc Tập Vị Nam nhàn nhạt, nhìn thấy cô, trong lòng Tống Nhất tràn đầy sự chua chát khó nói thành lời, bọn họ đã từng...
Cô vô thức nhìn Diệp Bạc Hâm, nhìn thấy cô có một khoảng khắc thất thần, đại khái ngay cả bản thân cô cũng không phát hiện, hai tay trên đầu gối siết chặt tấm vải của bộ quân trang.
Không có nghĩ nhiều, Tống Nhất vẫn luôn đưa tay ra nắm lấy tay Diệp Bạc Hâm.
Còn Diệp Bạc Hâm... từ đầu tới cuối không có biểu cảm gì...
Thời gian cách biệt năm năm, giữa cô và anh, lại là mối vướng mặc như thế nào?
Ánh mắt hai người đối diện nhau, không có một tia tình cảm, sự xa cách khiến một người ngoài cuộc như cô cảm thấy tâm can khó chịu.
“Bịch”
Hộp xà phòng tuột khỏi lòng bàn tay, rơi xuống nền nhà, phát ra một âm thanh sắc nét.
Diệp Bạc Hâm dường nhiư không nghe thấy, trên mặt trắng bệch không bình thường, trong đôi mắt giếng cạn không sóng dâng lên những cơn sóng khổng lồ, cô ấn chặt lòng bàn tay mềm.
Trong đầu vù vù vang dội, vẫn luôn phảng phất lời của Tống Nhất.
Có một số hình ảnh nhấp nháy vừa chút lạ lẫm lại quen thuộc, cô muốn nắm thật chắc, lại từ đầu ngón tay lọt ra, một dòng lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên tới não.
Trong lòng ngực có một ngọn lửa, đang hét lên chui lên từ mặt đất.
Tiếng động bên này thu hút ánh nhân viên thu ngân, Tống Nhất nhìn thấy sắc mặt cô bối rối, hối hận bản thân quá liều lĩnh, không nghic tới kết quả đã hỏi rồi.
Nếu như bọn họ chia tay rồi, vậy chẳng phải vô đang sát muối lên vết thương của Diệp Hâm sao?
Tống Nhất xin lỗi nhân viên thu ngân, nhặt hộp xà phòng lên.
Diệp Bạc Hâm lấy lại tinh thần, có chút bối rối, có một loại cảm giác bị tách ra khỏi thế giới, nhất thời phân biệt không rõ năm nay là năm nào.
“Cô...”.Chẳng qua một phút thời gian, giọng nói mềm mại của cô đã biến thành giọng bị vỡ khàn khàn, “Lúc nãy nói...”
Cô nâng đôi mắt lên, đôi mắt đen phát sáng bao phủ một lớp sương mờ mịt.
Tống Nhất sợ hãi bộ dạng của cô như thế này, cơ thể co rút lại, chần chừ nắm lấy cánh tay cô.
“Chúng tôi kết hôn rồi.”Lần này, Diệp Bạc Hâm nói rất kiên định.
Mặc dù giọng vẫn có chút khàn khàn, lại không bị vỡ, đôi mắt đẹp lộ ra một chút hào quang nhàn nhạt.
Không biết tâm lý gì đang quấy phá, ma xui quỷ khiến gì Diệp Bạc Hâm đem những lời nghẹn trong cổ họng nói ra.
Tống Nhất nói, bọn họ bây giờ vẫn yêu nhau không?
Cô ấy làm sao biết cô và Tập Vị Nam yêu nhau, lại vì sao nói bây giờ vẫn còn yêu nhau không, chẳng lẽ ngày trước cô đã từng cùng Tập Vị Nam yêu nhau?
Tống Nhất... một người sống trong ký ức cô đã bị lãng quên.
Bây giờ lại cho cô một tin tức kinh hoàng.
Tống Nhất quen biết Tập Vị Nam, như vậy... có phải biểu thị, cô cũng đã từng quen biết Tập Vị Nam?
Lúc nãy ở nhà ăn, Tống Nhất vẫn luôn quan sát thần sắc của cô, cô không nói, không phải là cái gì cô cũng không biết.
Tâm tư Tống Nhất rất nông cạn, Diệp Bạc Hâm muốn thăm dò trong lòng cô.
Tống Nhất hơi hơi trố mắt nhìn, tuy nhiên khoé miệng cong lên, đôi mắt sáng đẹp như mặt trăng lưỡi liềm, lúc cười lên khoé mắt hơi hơi híp lại, đôi mắt cong lên giống như một mặt trăng lưỡi liềm.
Cô kích động ôm lấy cánh tay của Diệp Bạc Hâm, “Tôi biết mà... tôi biết hai người sẽ không chia tay...”
Hai người đã từng yêu thương nhau như vậy, vì đối phương mà hy sinh tất cả cũng không ngại, lại làm sao có thể chia tay?
Nếu như ngay cả những người như bọn họ còn không thể kề vai sát cánh cùng nhau, vậy cô sẽ không tin tưởng được trên thế giới còn có thứ gọi là tình yêu.
Trong lòng Diệp Bạc Hâm dâng lên cảm giác tội lỗi, Tống Nhất tin tưởng cô như vậy, cô lại lợi dụng lòng tin của cô ấy, chụp vào lời của cô.
Nhưng ngoài Tống Nhất ra, cô không biết có thể đi hỏi ai.
Tập Vị Nam sao?
Nếu như bọn họ đã từng là người yêu, nhưng Tập Vị Nam và vô quen biết nhau bốn năm rồi, lại không để lộ nửa điểm phong sắc, cho dù cô mất trí nhớ, là một người đã từng là người yêu, chẳng lẽ anh nhẫn tâm nhìn cô cái gì cũng không biết?
Nhẫn tâm xem cô như một người lạ?
Bốn năm... anh có rất nhiều cơ hội để nói ra, lại lựa chọn giấu kín.
Rốt cuộc vì lý do gì khiến anh làm như vậy?
Diệp Bạc Hâm không cho rằng từ trong miệng một người lừa cô bốn năm có thể hỏi ra điều gì... đều là giả dối, cô không có cách nào có thể đi thuyết phục bản thân đi tin tưởng.
Cô rõ ràng đã buông bỏ khúc mắc, vì sao... vì sao ngay lúc này, để cô biết, bản thân chính là một con ngốc, vẫn luôn bị người ta chơi đùa quay quay vòng.
...
Gió nóng bỏng phảng phất trên mặt, trái tim Diệp Bạc Hâm băng giá thấu xương, toàn thân khuấy động một luồng ý lạnh.
Cô cùng Tống Nhất đứng trong một mảnh rừng cây nhãn nhỏ, đầu đội bóng cây loang lổ, ánh sáng xuyên qua những chiếc lá, nông sâu rơi trên khuôn mặt của hai người.
Diệp Bạc Hâm cởi mũ quân ra, liền ngồi xuống đất, sau lưng dựa vào cây nhãn khô, dưới đất một mảnh thảm cỏ xanh biếc, hơi hơi ngẩng đầu, xanh đến mức lá cây có thể rãnh nhỏ giọt chen chúc nhau, bao phủ trên bầu trời.
“Ngồi đi.” Diệp Bạc Hâm nghiêng người vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, khoé miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Tống Nhất giống như bị cám dỗ, lúng ta lúng túng học theo cô ngồi xuống.
Đôi đồng tử đen cố định, ngắm nghía ngón tay.
“Nhất Nhất, cô có thể kể cho tôi chuyện chúng ta ở doanh trại c không?”
Giọng của Diệp Bạc Hâm rất dịu dàng, khiến người khác cảm thấy như một làn gió mùa xuân, lại chứa một tia tưởng nhớ.
Tống Nhất đối với nụ cười của cô không có sức kháng cự, “Được chứ.”
Bảy năm trước, Diệp Bạc Hâm mười tám tuổi, sau khi nhận được kết quả thi đại học, không có ai biết vì sao cô buông bỏ trường cao học b, lại lựa chọn khai báo trường quân đội.
Lúc cô ra quyết định, không cùng người nào thương lượng, đến khi cô lấy được thông tri về nhà, ván đã đóng thuyền, Tô Uyển chính là tức giận, cũng không có cách nào ngăn cản cô.
Mới vào học ba tháng, trên phương diện quân sự cô thể hiện tài hoa, thành tích mọi phương diện đều ưu tú suất sắc, đúng lúc gặp được lực c của thành phố b có ý tuyển chọn một số sinh viên xuất sắc từ các học viện quân sự, bồi dưỡng thành các cán bộ tướng lĩnh.
Trong nhóm xuất sắc có hai mươi người, thành tích Diệp Bạc Hâm xếp thứ ba lọt vào nhóm, bắt đầu cuộc hành trình huấn luyện quân sự.
Lúc đó cô cùng Tống Nhất quen biết, cùng đến từ một ngôi trường, bọn họ được phân tại cùng một ban.
Diệp Bạc Hâm đối đãi với mọi người, xử lý công việc đều có một nguyên tắc, Tống Nhất đối với người lại nhiệt tình, rất nhanh hai người liền giúp đỡ lẫn nhau, trở thành một nhóm cộng tác thân thiết.
Bọn họ cùng nhau tập luyện, cùng nhau chịu phạt, mỗi ngày đều rất vất vả, nhưng vì trong lòng có mục tiêu, vì vậy rất vui vẻ.
Diệp Bạc Hâm yên lặng lắng nghe, lần đầu tiên cô đối diện với đoạn ký ức bị mất của cô.
Nếu đổi lại là trước đây, cô sẽ không đi tìm cái gì hết, nhưng mà hôm nay, cô kịch liệt muốn biết tất cả, ý nghĩ này trong lòng cô thổi bùng lên ngọn lửa mạnh mẽ, không có gì có thể dập tắt.