Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 109



Đội đỏ tấn công áp đảo hai ngày, cục diện bất thường, hành tung thoắt ẩn thoắt hiện.

Đội xanh gần một trăm người, giờ sót lại vỏn vẹn chưa đến hai mươi mạng, đã bao gồm sáu thành viên mất liên hệ của nhóm A.

Nhóm A có hai người bị bắn hạ, rời chiến tuyến.

“Báo cáo Đại đội trưởng, dựa theo chiến thuật khác thường của đội đỏ hiện nay, thì chúng ta khó lòng phòng bị, trên căn bản không thể trụ được đến ngày chót, chứ đừng nói giải cứu con tin.”

Giải cứu con tin cần sự phối hợp tác chiến của đoàn thể, đây là mắt xích khó khăn nhất. Không có vật che chắn, ở thế phơi bày trước tầm mắt địch, có thể nói là lấy mạng để mà chặn họng súng.

Số người sống sót của họ quá ít ỏi, và chẳng ai biết được đội đỏ cử bao nhiêu lính chốt ở điểm G của nơi giam giữ con tin.

Xét trên số đầu người, thì họ thua xa.

Mỗi một nhóm nhỏ của đội xanh dựa theo lộ tuyến trên bản đồ, bị đội đỏ vây chặn suốt dọc đường, có nhiệm vụ mở đường tới địa điểm chỉ định, lấy được bản đồ điểm G nhốt con tin thì mới biết vị trí cụ thể của điểm G. Bằng không chỉ nước biết lang thang trong rừng sâu cho đến khi kết thúc nhiệm vụ.

Kể cả người có sống sót đến giây cuối cùng, nhưng không giải thoát con tin thành công thì cũng coi như thua.

Lần khảo sát này mục tiêu cuối vốn dĩ là để sát hạch xem, họ có thể lợi dụng địa hình, kỹ năng chiến đấu, chiến thật để giải cứu con tin hay không.

Bốn vị nữ sĩ quan bao gồm cả Ưng Hy đứng trước la bàn nghiên cứu chiến thuật. Một vị nữ sĩ quan mặt rầu rầu phân tích thế cục trước mắt.

Cả người Ưng Hy toát ra vẻ ớn lạnh vô tận. Bất kỳ ai gặp phải loại lính bất trị này đều phải bốc hỏa. Huống hồ trên vai Ưng Hy là trọng trách. Nếu lần này thất bại, có nghĩa đội nữ binh sẽ phải giải tán. Trong vòng mấy năm nữa sẽ không được kiến nghị thành lập đội nữ đặc chủng.

Lý Thượng tướng tin tưởng cô mới phó thác sứ mệnh này, cô không muốn mình để ân sư của mình phải thất vọng.

“Lôi hai đứa chết trận của nhóm A vào đây cho tôi!” Ưng Hy chỉ cảm bức bối, cơn giận bốc lên ngùn ngụt, thiếu điều hất tung đám cát cắm cờ xanh đỏ trên sa bàn.

Ba người còn lại im thin thít, không ai dám hé răng nửa lời.

Lính chết trận được sắp xếp ở một nơi cách đó không xa, chẳng mấy chốc đã có người dẫn Hướng Đóa Nha và Lục Nha Văn vào.

Nhìn hai cô gái cúi gằm đầu đứng trước mặt mình, Ưng Hy quắc mắt, hằm hằm lườm bọn họ.

Được đưa về từ tiền tuyến, bộ quần áo trên người họ bám đầy bùn đất, mặt sơn màu, nhem nhuốc, tóc mấy ngày chưa chải, hôm nào cũng lăn lê trong bụi rậm, áo quần ướt rồi lại khô, khô rồi lại ước, vùa vào đã ngửi thấy mùi chua chua đặc trưng của mùa hè.

Những người này đã trải qua những gì, không ai cảm thấy lạ, ngay đến người Ưng Hy cũng nồng mùi mồ hôi.

“Các cô làm cái quái gì thế? Ai cho các cô tự tiện hành động? Giỏi lắm rồi hả, giờ cũng cun cút về đấy thôi?”

“Tôi tưởng các cô giỏi rồi. Bao nhiêu năm tôi trong quân ngũ, cái thứ chiến thuật các cô nghĩ ra được, tưởng tôi không nghĩ ra à? Trước khi hành sự cũng không động não xem, vì sao ban đầu tôi không để các cô sử dụng chiến thuật tác chiến độc lập?”

“Các cô có biết vất đạn tín hiệu, ngắt máy liên lạc nguy hiếm thế nào không hả? Giờ sướng chưa, người chết gần hết rồi. Thành viên trong nhóm của các cô ở đâu? Tôi coi các cô như những anh tài để bồi dưỡng, để các cô bây giờ báo đáp tôi như thế này đấy hả?”

“Bây giờ...” Ưng Hy chỉ vào màn hình ánh xanh: “Các cô tự xem đi, người đa phần chết sạch rồi.”

Hướng Đóa Nha và Lục Nha Văn bị mắng xơi xơi một chặp, sợ không dám ngẩng đầu lên.

Ưng Hy trút cơn bực trước, quát tháo ai nấy đều xám xịt mặt mày rồi mới đi vào chủ đề chính.

“Ai bày trò này?”

Không ai hé tiếng, Ưng Hy trừng mắt: “Điếc hết rồi à?”

Hướng Đóa Nha len lén ngước mắt lên. Thấy ánh mắt trừng trộ của Ưng Hy lướt qua mình, lại ỉu xìu cúi đầu xuống.

“Là... em” Lục Nha Văn liều mình, giọng lí nhí như muỗi kêu.

Ưng Hy tức quá cười: “Lục Nha Văn cô là đứa chết nhát nhất trong số tám đứa. Cô tưởng nói xằng nói bậy là tôi tin à?”

Mắt liếc sang Hướng Đóa Nha, ngón tay trỏ vào trán cô nàng: “Còn cô, Hướng Đóa Nha, tuy vênh váo nhưng tỉ mỉ, cô là người thận trọng, không dám mạo hiểm. Bởi cô không chịu nổi trách nhiệm! Nên không thể là cô được. Ngải Thu Viên và cô có cái tính y chang nhau.”

“Lộ Hạ là Tiểu đội trưởng, có trách nhiệm về sự an toàn của các cô. Cô ta phải cân nhắc nhiều thứ, một khi bị đóng khung bởi quy định cô ta không bao giờ có thể nghĩ được trò này. Tống Nhất là người cuối cùng tham gia. Tôi từng dạy cô ta, thừa hiểu tính cách thế nào. Cô ta không phải loại người có thể mạo hiểm vào lúc quan trọng, thà chắc còn hơn mạo hiểm, kể cả mạo hiểm có mang lại hiệu quả bất ngờ đi chăng nữa.”

Ưng Hy phân tích từng thành viên một, vừa nói vừa quan sát sắc mặt cả hai. Quả nhiên không ngoài dự liệu, cô đoán đúng rồi.

Ưng Hy tức nghiến răng: “Vậy là chỉ còn ba đứa, một đứa Duy Mật gan to tày trời, một đứa Lâm Vi tự cao tự đại, và Diệp Bạc Hâm kẻ không bao giờ sợ gây rối. Ba đứa nó, thả ở đâu cũng quậy được tung trời, chứ đừng nói tụm lại một chỗ, không bao giờ ngại đổ thêm dầu vào lửa.”

Hướng Đóa Nha cúi gằm đầu xuống, Lục Nha Văn cũng đỏ ửng mặt mày.

Ba nữ sĩ quan nghe Ưng Hy phân tích, mắt nhìn nhau, có người hỏi: “Nhưng Lộ Hạ là nhóm trưởng, không thể để họ tự tung tự tác được, mạo hiểm thế nào, không phải cô ấy không biết.”

Ưng Hy cười khẩy: “Thế tức là cô chưa đủ hiểu Lộ Hạ! Mặt ngoài nó ngoan ngoãn dễ bảo, nhưng thực chất bên trong lại mang tâm lý phản nghịch. Ngày thường chẳng qua chưa ai khai thác được ra. Nó không dám đề xuất, nhưng không có nghĩa người khác đề xuất nó sẽ phản đối. Trái lại, nó sợ quyết định của mình sai sót, nên thận trọng dè dặt, một khi ba đứa kia đề xuất ý kiến đúng ý nó, cho nó một cái cớ, để thuận thế đồng tình.”

Không thể không thừa nhận, Ưng Hy hiểu biết rõ từng người một.

Là một viên chỉ huy, không bắt buộc anh phải tự mình xông pha trận mạc, tác dụng của anh là ở chỗ anh nắm bắt hiểu rõ tính cách từng người, khai thác được tiềm năng của họ, và tận dụng triệt để, bằng tổn vong tối thiểu giành lấy thắng lợi to nhất.

Nhưng lần này, cô quên mất hậu quả có thể xuất hiện khi mấy con người kia chụm lại thành một nhóm. Cô cũng không ngờ chúng nó lại to gan đến nhường vậy, dám tắt máy liên lạc, tự mình hành động.

Hướng Đóa Nha và Lục Nha Văn nghiến răng nghiến lợi, bất kể Ưng Hy mắng mỏ thế nào, cũng kiên quyết không bán đứng đồng đội.

Ưng Hy không có thời gian phí phạm với họ, chỉ thẳng mũi quát tháo một chặp, rồi chỉ rõ mối quan hệ thiệt và hại của vấn đề. Gương mặt nhem nhuốc sơn của hai cô gái thoắt trở nên trắng bệch vì sợ.

Hướng Đóa Nha không trụ được trước thế tấn công dữ dội của Ưng Hy, sau cùng đành đầu hàng.

“Chúng em dự định hành động độc lập, phân rã sự chú ý của đội đỏ. Tám người đi cùng nhau, mục tiêu quá lộ liễu. Mình ở trong sáng, địch trong tối, không thể phòng bị được. Hơn nữa hành tung của họ rất kì dị, trên người chúng em lại có máy liên lạc và đạn tín hiệu, đều là những thứ phiền hà. Chỉ huy đội đỏ có thể theo dõi chúng em qua đạn tín hiệu và máy liên lạc, chúng em như cá trong chậu, không thoát được lòng bàn tay của họ.”

“Vất đạn tín hiệu và máy liên lạc đi, hành động của chúng em không bị gò bó, chỉ cần cắt đuôi được đội đỏ theo sát trong chỗ tối. Sau đó dù chỉ huy của đội đỏ có cắt người đánh chặn chúng em thì cũng khó mà làm được. Trên cơ bản họ không biết hành tung của đội mình.”

“Tuy em và Lục Nha Văn chết trận, nhưng nhóm A vẫn còn sáu thành viên, chứng tỏ chiến thuật của chúng em là có thể.”

Quả nhiên Ưng Hy đoán không sai.

Mắt Ưng Hy dịu xuống, cơn giận tiêu tan ít nhiều, nhưng vẻ mặt vẫn hằn học.

“Mấy đứa lại tự tin thế cơ à? Tưởng mình giỏi lắm rồi chắc? Điếc không sợ súng, từng đứa các cô lại dám đơn thương độc mã chọi với đám lính lão luyện của đội đỏ? Thường ngày tôi chiều các cô quá rồi hay sao mà lại tự thấy mình tài cán.”

Hướng Đóa Nha im re cụp mắt.

“Chiến thuật tiếp theo của cô thế nào?”

Lục Nha Văn rụt rè ngước lên: “Chúng em có tám người chia thành tám hướng, cố ý đi đường vòng, nhưng sau cùng vẫn theo bản đồ đến địa điểm cất giấu vị trí điểm G giam giữ con tin. Chúng em giao hẹn gặp nhau tại điểm đích. Nếu đếm ngược hai ngày những người còn lại vẫn chưa đến nơi, chứng tỏ họ đã tử trận, những người khác không cần đợi, cứ thế xuất phát về điểm G.”

Ưng Hy hừ mũi: “Các cô tưởng Đội đỏ là lũ đần độn à? Chiến thuật các cô nghĩ ra, họ không nghĩ ra chắc? Dù không tìm được tung tích của các cô, nhưng họ chặn giữa đường đến điểm G thì các cô vẫn bị tóm gọn cả lũ đấy thôi?”

Hướng Đóa Nha ngẩng đầu, không đồng tình nói: ‘Nhưng thưa Đại đội trưởng, nhẽ nào còn cách tốt hơn? Khả năng tác chiến theo nhóm của họ quá mạnh, nếu cong ăn cong thẳng ăn thẳng với họ, chỉ e đội ta bây giờ chết hết rồi.”

Hướng Đóa Nha nói không sai, đội đỏ vốn coi các cô như lũ khỉ để bỡn cợt, ban đầu thì chậm rề rề, giấu nghề, để các cô được lúc thở phào, bất thình lình mới tấn công kịch liệt.

Nhóm A dù cho có thể trụ lại, nhưng hành tung lộ liễu trong tầm nhìn của đội đỏ, họ có thể hạ gục bất cứ lúc nào.

Chí ít... bây giờ còn có tia hy vọng...

Ưng Hy mím môi: “Nhưng các các cô không nên tự ý hành động, chí ít cũng phải bàn bạc thông qua tôi.”

“Mấy đứa nó nói, chị chắc chắn không đồng ý, đừng rầy rà, gây thêm phiền phức...” Hướng Đóa Nha thấy giọng Ưng Hy dịu xuống, biết là ải này coi như đã vượt qua.

Hai ngày cuối cùng, nhóm A đội xanh vẫn không thấy tăm hơi đâu. Hướng Đóa Nha bắt đầu sốt ruột, theo dự đoán, ngày thứ bảy đã phải tập trung, rồi liên lạc với Đại đội trưởng, theo lệnh của chỉ huy, chuẩn bị giải cứu con tin.

Nhưng giờ đã bước sang ngày thứ tám, chỉ còn một tiếng nữa là trời tối rồi.

Ưng Hy tuy biết hy vọng chiến thắng nhỏ nhoi, nhưng vẫn không tuyệt vọng. Nhóm A là những học viên xuất sắc toàn diện, lại có những mặt nổi trội riêng do cô sàng lọc tuyển chọn. Họ phối hợp ăn ý, là con át chủ của cô. Giờ này họ vẫn đang quần xà với đội đỏ, vẫn chưa phải thời khắc cuối cùng, cô tuyệt đối không bỏ rơi đội của mình.

Ưng Hy không ngừng âm thầm thuyết phục bản thân, khó khăn lắm mới gây dựng được niềm tin thì bị nữ sỹ quan hạ gục chỉ bằng một câu nói:

“Báo cáo Đại đội trưởng! Ngoại trừ nhóm A đã mất liên lạc, đội xanh của phe ta, hiện tại chỉ còn... ba người...”

Trong đầu nổ ầm một tiếng, Ưng Hy suýt thì ngã quỵ.

Cô quay ra, mặt mày nhợt nhạt, ánh mắt tinh anh giờ đây xám xịt.

Sắp thua rồi à?

Làm sao có thể cam tâm?

“Nhóm A đâu? Vẫn chưa có tin tức?” Lúc này Ưng Hy đã không hét nổi ra lời, bải hoải dựa bên sa bàn.

Nữ sĩ quan khó hiểu lắc đầu, Ưng Hy nhắm nghiền mắt, cơ thể yếu ớt trượt theo thành sa bàn dựng bằng gỗ.

“Đại đội trưởng!” Viên sĩ quan thất thanh.

“Tôi không sao..” Ưng Hy gạt tay cô ta ra.

Bấy giờ máy bộ đàm truyền về những câu hỏi trưng cầu của ba người còn sót lại.

Phải làm sao? Cô làm sao biết được phải làm sao?

Để cả ba đi giải cứu con tin, thì khác nào đâm đầu vào chỗ chết.

“Mọi người giữ nguyên vị trí, chờ lệnh.”

Giờ chỉ còn nước chờ đợi, hy vọng nhóm A không làm cô thất vọng.

...

Thinh không kín mây đen, màn đêm tối như bưng, như con dã thú há miệng nhe nanh, xung quanh âm âm u u.

Bên ngoài một nơi đổ nát, những chiếc bóng vun vút lướt qua, lanh lẹ như những chú báo săn mồi.

Những chiếc bóng ẩn vào một bụi rậm.

Mấy người chụm đầu vào nhau, thì thào thảo luận.

“Một, hai, ba, bốn, năm...” Lộ Hạ đếm một lượt, phát hiện chỉ còn năm người.

Từ trưa họ đã tới đây và chờ đến tận khi màn đêm buông xuống.

Màn đêm là chiếc áo khoác phòng ngự tốt nhất, có thể ẩn đi thân hình. Tuy ở một mức độ nhất định, sẽ ảnh hưởng đến hành động, nhưng còn tốt hơn là giữa ban ngày ban mặt xuất hiện lù lù trước mắt địch.

“Sao? Còn đợi không?”

Tám người, chỉ còn lại năm, ba người kia chỉ e đã tử trận.

Lộ Hạ đắn đo một lúc: “Không có thời gian đâu, mai là ngày cuối rồi. Đêm nay phải giải cứu được con tin, thoát khỏi cái chỗ chết tiệt này, coi như chúng mình thắng rồi.”

Mười ngày tròn trĩnh, lương thảo đã hết từ lâu, mấy ngày nay họ phải ăn quả dại, thịt sống bổ sung thể lực, dẫu vậy, ai nấy cũng đều mệt thở không ra hơi.

...

Khuya về, khu rừng tĩnh lặng như tờ, đêm không trăng, cả khu rừng chìm trong bóng tối. Chỉ có lán trại ở nơi cao là le lói ánh sáng mờ mờ.

Mấy ngày trước, trong lán còn văng vẳng giọng nữ quát tháo, tiếng bước chân rầm rầm. Lúc này chỉ nghe tiếng máy móc “tít tít”, mọi thứ yên ắng đến sợ.

“Đại đội trưởng, Đại đội trưởng nghe rõ trả lời, Xanh I gọi Đại đội trưởng...”

Máy bộ đàm nằm lặng thinh đã mấy tiếng đồng hồ bất thình lình cất tiếng gọi. Ưng Hy dựa người chợp mắt bên giường gỗ trong lán, bỗng giật mình, choàng mở mắt, vẻ xám xịt dần tan biến, nỗi vui mừng dâng lên trong đôi mắt đen.

“Ưng Hy nghe đây, mọi người đang ở đâu?” Ưng Hy lật người xuống giường, đến trước bên màn hình.

Nữ sĩ quan nhường chỗ cho cô. Ưng Hy cầm chuột, mắt nhìn bản đồ tìm kiếm.

Trải qua gần mười ngày bôn ba, không lúc nào dứt được đội đỏ, nhiều lần phải liều mình phá vòng vây, tâm trạng ai nấy đều ở bên bờ vực bùng phát. Vừa nghe giọng nói trầm tĩnh của Ưng Hy qua bộ đàm, mấy cô gái không nén được nghẹn ngào.

Lộ Hạ quệt mắt, nằm trên đống cỏ: “Đội trưởng, xin lỗi, chúng tôi đang ở vòng ngoài của điểm G. Trước mắt thấy bên ngoài nhà xưởng bỏ hoang có tám tay lính gác, bên trong hiện tại chưa thể xác định.”

“Giờ đừng phí lời, nghe sự chỉ huy của tôi, về đây rồi tôi tính sổ với các cô sau. Các cô khôn hồn mà lấy công chuộc tội.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.