Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 117



Lượng nước của một chai nước suối không đủ để rửa sạch, đại khái nhìn ra được đường nét.

Diệp Bạc Hâm tránh ánh sáng chói mắt của đèn xe, nâng tay áo lên, trực tiếp lấy áo khoác lau đi vết nước bẩn trên mặt.

Sau khi lớp dầu trên mặt được rửa đi, những vết tích bị người ta tát vào mặt càng rõ ràng, toàn bộ khuôn mặt sưng phồng.

Diệp Bạc Hâm dường như không cảm nhận được nỗi đau nữa, cũng không sợ bị hủy hoại sắc mặt, liều mạng lau sạch bụi bẩn trên mặt.

Trong đáy lòng của cô chỉ có một ý nghĩ: khuôn mặt này lúc nãy bị chạm vào, cô quá bẩn thỉu...

Giang Diệc Đình đem sự phẫn nộ của cô đặt vào đáy mắt, ánh sáng vỡ vụn càng trở nên rực rỡ, nụ cười ở khoé miệng càng cong lên càng lớn.

“Nữ thần, cô nói xem vì sao mỗi lần tôi nhìn thấy cô, cô đều làm ra bộ dạng nhếch nhác như vậy?”

Nói rồi, ngón tay thon dài của Giang Diệc Đình cọ xát vào cằm, đôi mắt dài nheo lại thành một đường.

Anh dường như nghĩ ra gì đó, nhướn mày nói: “Đúng rồi, cô chẳng lẽ không cảm thấy cảnh tượng đêm nay rất quen thuộc, năm năm trước...”

Giang Diệc Đình cười lớn tiếng, lại không tiếp tục nói, Diệp Bạc Hâm ngược lại bị anh kích động hứng thú, mở một đôi mắt to tròn đầy tơ máu chằm chằm nhìn anh.

Lại là năm năm trước... cô bây giờ đối với năm năm trước rất nhạy cảm, cô rất tò mò muốn biết năm đó đã xảy ra chuyện gì?

Có bao nhiêu người biết được, còn Giang Diệc Đình... một người biến mất vào tám năm trước, dường như cũng biết chuyện năm năm trước...

Có phải là mọi chuyện như cô nghĩ không?

Giang Diệc Đình nói về năm năm trước, cùng với chuyện cô tò mò có liên quan không?

“Năm năm trước làm sao?” Diệp Bạc Hâm vô thức hỏi.

Giang Diệc Đình hiển nhiên không ngờ rằng cô sẽ hỏi câu này, đôi mắt cười quay sang khuôn mặt cô.

Năm năm trước, một cảnh tượng nguy hiểm khủng bố như vậy, cô có thể quên được sao?

So với tối hôm nay càng nguy hiểm, anh lúc đó hãi hùng khiếp vía, suýt chút nữa, chính là thiếu một chút, cả đời này của cô liền bị huỷ rồi...

“Quên rồi cũng tốt.” Giang Diệc Đình cười nhẹ, đôi ủng chiến dính đầy bùn bước lên bùn đất, từng bước tiến về gần phía cô.

Diệp Bạc Hâm không trốn tránh, ánh mắt chuyển động theo tốc độ của anh.

Giang Diệc Đình dừng ở trước mặt cô, cúi đầu tới gần má cô, nheo nheo đôi mắt hơi vểnh lên, ánh sáng vỡ vụn nháy mắt chợt loé.

Diệp Bạc Hâm bình tĩnh đối diện với ánh mắt của anh...

Người này mặc dù một thân tác phong không đứng đắn, trên dưới toàn thân toả ra hơi thở nguy hiểm, nhưng mà... so với những tên cầm thú kia, anh vẫn là chính nhân quân tử...

Dựa vào hiểu biết anh nhiều năm, Diệp Bạc Hâm không sợ anh.

Tiếng cười của Giang Diệc Đình rất hay, vừa nhẹ nhàng vừa có thể mê hoặc lòng người.

Từ khi anh xuất hiện, tất cả mọi người đều trầm mặc xuống, còn anh lúc nào cũng mỉm cười, dường như cười chính là biểu cảm của anh...

Chiêu bài này có thể che giấu mọi cảm xúc của anh, khiến người khác không đoán được suy nghĩ của anh trong đáy lòng.

Diệp Bạc Hâm nghĩ tới cuộc hội ngộ hai tháng trước... lúc đó anh có thể nói lời lạnh nhạt vô tình với Thẩm Tư Á, khoé miệng đang mỉm cười, đáy mắt lại hiện lên tức giận.

Cảm xúc của anh không thể giấu trước mặt Thẩm Tư Á, không giống hiện tại, làm gì cũng không đếm xỉa tới.

“Ài, thật đáng thương.” Giang Diệc Đình lắc đầu, học theo tư thế của cô, dựa vào thân xe, hai tay bỏ sau lưng, thân hình cao trông càng mảnh mai hơn.

Hơi hơi nghiêng đầu, đôi đồng tử cong cong cười nhạt màu nâu rơi trên bên má của cô gái.

Cùng với bộ dạng nhếch nhác của Diệp Bạc Hâm đối xứng, anh một thân kiêu ngạo, tư thế lười biếng khiến nhìn anh giống như công tử tốt nhanh nhẹn ở thời cổ đại.

“Ai đánh? Chỉ ra, tôi thay cô đòi lại công đạo.”

Anh nheo mắt, trong giọng nói không có tức giận, cũng không có sự nghiêm túc muốn thay cô tính toán nên có, lại giống như tuỳ tiện nói ra, không khí hôm nay rất tốt để nói lời này.

Diệp Bạc Hâm đoán không ra anh rốt cuộc mlàm gì, nhưng cô không cho rằng dựa vào giao tình của cô và Giang Diệc Đình, Giang Diệc Đình có thể làm ra việc vì cô trách phạt thuộc hạ của anh...

Lông mày Diệp Bạc Hâm thoáng nhẹ, từng tấc tấc do dự trên khuôn mặt đám người kia.

Thật ra cô cũng không nhớ rõ ai đã đánh cô, duy chỉ nhớ rõ nhất là người đàn ông Trung Đông độc ác.

Lúc đó cảnh tượng rất hỗn loạn, trước mắt cô là một mảnh mơ hồ, chỉ cảm thấy bị người ta tát vào mặt...

Trong đám người này, không có một ai tốt, ngay cả những người đứng xem, đều là đồng loã...

Thấy cô không phản kháng, Giang Diệc Đình nhìn theo ánh mắt của cô, một luồng áp lực vô hình đột nhiên đè xuống ngực mọi người.

“Nhận không ra?Hay là...” Giang Diệc Hâm cố ý dừng lại một chút, “Tất cả mọi người?”

Từ lúc anh bắt đầu kêu cô chỉ, những người lúc nãy nhân cơ hội đánh cô chột dạ di chuyển ánh mắt, sắc mặt lại biến đổi, lo sợ đại ca thật sự sẽ vì một cô gái mà trách phạt bọn họ.

Có người không giữ được, đem mọi chuyện đẩy lên đầu Diệp Bạc Hâm.

“Đại... đại ca...”người đó bị người khác đẩy ra, anh chỉ về hướng Diệp Bạc Hâm, đồng tử run run, nhưng ánh mắt lộ ra hung ác, “Sự việc không liên quan tới bọn em... anh đừng để cô ta lừa... là cô ta... là cô ta cố ý câu dẫn... bọn em đã rất lâu rồi không nhìn thấy con gái rồi, bị một câu của cô ta quyến rũ, là gì đó đều quên rồi...”

“Bọn em máu huyết dâng trào, bên phương diện đó nhu cầu lớn, cô ta lại... bọn em căn bản không có biện pháp khống chế...”

Bọn họ thấy có người dẫn đầu, đại ca cũng không phát cáu, vừa nghĩ tới bản thân cũng tham gia chuyện này, nếu như không đẩy sự việc lên người cô gái đó, vậy đau khổ chính là bọn họ, vì vậy mỗi người một từ, quay mũi súng về hướng Diệp Bạc Hâm.

Diệp Bạc Hâm đột nhiên trở thành tâm điểm của những lời chỉ trích công khai.

Cô chớp chớp mắt, nhưng không vội vàng.

Giang Diệc Đình có thể bước đi đến ngày hôm nay, anh không ngu ngốc, không cần bản thân cô tự đi giải thích, anh có năng lực phán đoán của mình.

Có những lúc mắt thấy tai nghe nhưng không phải là sự thật, càng nhiều lúc cần dùng tim lắng nghe...

Có thể nghe bao nhiêu, vậy chính là nhìn tu hành của một người rồi.

Giang Diệc Đình nếu như ngay cả điểm bẩn sự này cũng không có, đám người này sẽ không phục sự quản giáo của anh.

Giang Diệc Đình nhìn một màn trò vui, nhàn rỗi liếc nhìn Diệp Bạc Hâm, “Làm sao đây?Bọn họ đều nói cô câu dẫn bọn họ, không có ai đứng về phía cô, cô nói tôi phải làm sao tin cô vô tội đây?”

“Không có ai là vô tội cả, nhân quả tuần hoàn, thiện ác có báo, tôi thân là một cô gái, vốn dĩ đã là một tội lỗi.” Giọng của Diệp Bạc Hâm rất hơi khàn, lại mang một hương vị mạnh mẽ.

Ánh mắt quét qua khuôn mặt xấu xí kia, cô thật sự không biết trên thế giới có loại người vô sỉ như vậy.

Giang Diệc Đình ngây người, vì cô không giải thích biện hộ, cũng vì lời nhận xét kỳ lạ của cô.

Diệp Bạc Hâm chuyển chủ đề, “Nhưng mà... bọn họ không quản được nửa dưới của mình, còn đem trách nhiệm đẩy lên trên người của một cô gái, cậy đông hiếp yếu, tôi thế đơn lực mỏng, lấy gì ra để biện giải? Nếu như anh không tin tôi, tôi nói gì cũng vô dụng.”

Lúc mọi người đều ngây ngẩn, Diệp Bạc Hâm cười lên.

“Giang Diệc Đình, tôi thật sự hoài nghi ánh mắt nhìn người của anh, đám người này ngay cả một chút tình dục cũng kiềm chế không được, làm sao có thể đối mặt với cám dỗ của tiền bạc?Anh dám để bọn họ làm việc giúp cậu, liền không sợ bọn họ vì tiền bạc 、phụ nữ mà phản bội anh, sau lưng anh đâm một dao sao

?”

Mũ chụp đầu của Diệp Bạc Hâm lớn rồi, chớp mắt đã kéo bọn họ đến địa ngục.

Bọn họ một nhóm bưng bít, sợ nhất chính là không trung thành, quả quyết, Diệp Bạc Hâm đắc tội với tất cả mọi người, dẫn đến sự tức giận quần chúng, cũng khiến tất cả mọi người hoảng sợ...

Cô nói không phải không có đạo lý, ngược lại có thể khiến một người địa vị cao hơn nghi ngờ, thật sự đâm vào tim mọi người.

Nhưng mà, Giang Diệc Đình càng hiếu kỳ hơn là... cô dựa vào cái gì mà lý thẳng lẽ hùng chỉ huy anh, còn dám trước mặt hoài nghi ánh mắt nhìn người của anh?

Chẳng lẽ khuôn mặt là người tốt của anh, khiến cô cho rằng anh sẽ không động tới cô?

Cơn sóng trong mắt di chuyển, liếc mắt nhìn cô.

Theo như anh thấy, cô gái này thật sự rất láo xược, thậm chí rất ít người dám trước mặt đại ca nói những lời này, còn là trong thái độ này, thật sự không muốn sống nữa rồi.

Giọng nói của Diệp Bạc Hâm vừa rơi xuống, tâm tư tất cả mọi người biến rồi biến, miễn cưỡng chống cự, trong đêm im lặng truyền đến âm thanh nam nhân cãi nhau, một tiếng lại một tiếng nữa.

Diệp Bạc Hâm cười hài hước dính chặt vào cửa xe, sắc nét trong đôi mắt ngày càng lạnh lùng hơn.

Giang Diệc Đình ban đầu còn xem náo nhiệt, sau đó cãi nhau đến mức đầu anh cũng đau, nâng tay lên làm một đôngh tác, khuôn mặt tê liệt hướng về đêm đen bắn một phát súng.

Âm thanh tiếng súng vang vọng kéo đám người kích động quay lại, cũng có người đang nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng, dù sao bọn họ không tham gia, vũng nước hỗn độn này bọn họ không chạm vào.

Giang Diệc Đình cười như không cười liếc mắt nhìn Diệp Bạc Hâm, xem nhẹ cô rồi, hai ba câu liền khiến cho đám người này rối tung hết lên.

Hoặc là, thật sự cô nói đúng...

Lão tam dẫn dắt đám người này, không làm được thành tực gì, thói xấu thì lớn, lá gan lại...

Quan trọng nhất là... không có não, bị người khác hơi hơi khiêu khích, liền quên ý định ban đầu của mình.

Đôi mắt Trebra ngang dọc nhìn chằm chằm Diệp Bạc Hâm, giống như một Viper, khiến người khác toàn thân nổi da gà.

Diệp Bạc Hâm cảm nhận được một ánh mắt quấn chặt vào cô, khiến toàn thân cô phát run, là đáy lòng sợ hãi...

Đối diện với ánh mắt của Trebra, toàn thân cô chấn động...

Người đàn ông này... là anh ta dẫn đầu...

Cũng là anh ta ức hiếp cô tệ hại nhất, hai lần suýt chút nữa giết chết cô...

Sự trong sạch của cô gần như bị huỷ hoại trong tay anh...

“Là anh ta...”

Trong im lặng, bỗng nhiên có một giọng nói lành lạnh khàn khàn vang lên, rõ ràng cao vút.

Cánh tay yếu ớt của Diệp Bạc Hâm nâng lên, thẳng thắn chỉ vài Trebra, hận ý dữ dội dâng lên từ trong nhãn cầu chứa đầu tơ máu của cô phát ra, rất kịch liệt, dường như mang một huỷ thiên diệt địa 、không chết không can tâm

“Là người đàn ông Trung Đông đó dẫn đầu, xúi giục bọn họ ngược đãi tôi, còn nói Canano tính là cái gì, anh ta còn không thèm đặt vào trong mắt, chính là bởi vì Canano không cho bọn họ động chạm tới tôi, anh ta càng khăng khăng động vào, đã làm nhục tôi, cũng làm nhục nhã Canano.”

Diệp Bạc Hâm nói đến mạnh mẽ vang vang, một bộ dạng làm như có thật vậy.

Lời nói dối như hạ bút thành văn, nửa thật nửa giả.

Ba ngày nay, từ trong cuộc trò chuyện của bọn họ, cô biết người đàn ông Trung Đông này cùng với bọn họ không phải cùng một giuộc, anh trên một đường cùng Canano đối đầu, Canano sớm đã muốn thu thập anh.

Giang Diệc Đình sẽ không trừng phạt đám người này, nhưng trải qua những lời cô nói, sợ rằng đáy lòng đã có tính toán, không cần cô chỉ nhận, đám người này cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.

Nhưng người đàn ông Trung Đông này luôn luôn cùng Giang Diệc Đình đối đầu, cô không tin Giang Diệc Đình có thể nhịn, cô cho Giang Diệc Đình một cái cớ, Giang Diệc Đình liệu có tận dụng cái cớ này, vậy phải xem anh nghĩ gì.

A Chí nhìn cô với vẻ kinh dị, cô gái này thật sự dám nói, nói dối mặt không đỏ tim không run, nếu như không phải anh tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, sợ là đều bị diễn suất tuyệt vời của cô lừa rồi.

A Chí vô thức nhìn sắc mặt Giang Diệc Đình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.