Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 118



Giang Diệc Đình nheo mắt nhìn hướng Trebra, ánh mắt nông cạn khua lên sóng gợn lăn tăn, đối diện với ánh sáng chói mắt của đèn xe, ý cười nơi khoé mắt càng thâm sâu động người.

Cánh tay Trebra đặt trước đám đông, người hai bên tự động lùi ra, kéo một khoảng cách với anh.

Bây giờ... ai cũng không dám đoán đại ca đang nghĩ gì.

Rõ ràng biết lời của Diệp Bạc Hâm nửa thật nửa giả, có phần nói dối, nhưng bọn họ không muốn dẫn lửa đốt mình, chỉ cần đẩy Trebra ra, sẽ không cháy đến đầu của bọn họ.

Hơn nữa, quả thật là Trebra xíu giục bọn họ...

Khi giọng nói của Diệp Bạc Hâm rơi xuống, Trebra trở thành tâm điểm của toàn bộ ánh nhìn, đối diện với đôi mắt an nhàn cười nhạt của Giang Diệc Đình, đáy lòng Trebra hét thảm một tiếng, thần sắc trên mặt hoảng hốt.

Anh giấu cánh tay ra phía sau, oán giận quay sang Diệp Bạc Hâm.

“Con đĩ xấu xa!cô nói xằng nói bậy, tôi không nói những lời kia.”

“Thật không?Vậy anh hỏi bọn họ?” Ánh mắt Diệp Bạc Hâm mãnh liệt, khoé miệng câu lên nụ cười lạnh lùng chế nhạo.

So với nỗi hoảng sợ của Trebra, cô rất bình tĩnh, giống như một người chiến thắng.

Những người này lúc nãy còn chĩa vào Diệp Bạc Hâm, nhưng nhìn rõ cục diện, đại ca có ý bảo vệ người phụ nữ này, đối với Trebra cũng không kiêng dè như vậy.

Tâm tư của bọn họ chuyển rất nhanh, sôi nổi quay súng lại bắn quân mình.

Không ai đứng ra phản bác lời của Diệp Bạc Hâm, nhưng cũng không dám kéo người bước tới Trebra.

Suy cho cùng... Trebra là người của chủ tịch Fisler, đại ca sẽ cho khách hàng lớn lưu một chút mặt mũi.

Trong rừng sâu bất kể ngày hay đêm, những cành cây che kín bầu trời, vị trí địa lý trong vùng cận nhiệt đới, gần khu vực nhiệt đới, luồng nóng ẩm hừng hực lấy đi không được, vẫn luôn quanh quẩn trong rừng sâu.

Toàn thân Trebra khô nóng, mồ hôi tỉ mỉ nhỏ giọt trên trán.

Anh không thể tin nhìn những người trầm mặc kia, đôi mắt mở to giống như chuông đồng, đôi đồng tử xám nhạt dâng lên nhọn lửa, đốt cháy tâm trí anh.

Giang Diệc Đình đứng thẳng người, chân dài bước đi, từng bước từng bước tiến gần tới Trebra.

Mỗi một bước, đôi ủng chiến màu đen giẫm lên lá cây khô, thỉnh thoảng giẫm lên cành cây, phát ra âm thanh “răng rắc”.

Khuôn mặt tuấn tú nhàn nhã nhuộm một nụ cười nhạt, khoé miệng lại móc lên một độ cong khát máu.

Cho dù đôi mắt đang chứa ý cười nồng nàn, nhưng tất cả mọi người đều ngửi được mùi vị khát máu, nụ cười của anh... không có độ ấm...

Trebra kinh hoảng lùi về phía sau, đột nhiên... sắc mặt dữ tợn, từ giữa eo rút ra một khẩu súng, hướng về phía Diệp Bạc Hâm.

“Con đĩ thối kia! Lão tử giết cô!”anh điên cuồng hét lên, bàn tay đang kích động run rẩy.

Đối mặt với khẩu súng tối om, Diệp Bạc Hâm muốn tránh cũng không tránh được, đồng tử hơi hơi trừng to.

Toàn bộ trọng lượng cơ thể tựa vào cửa xe, lúc này, cô không thể trốn nhanh hơn tốc độ của viên đạn.

“Pằng...”

Tất cả yên lặng rồi, trong đêm tối, thị lực của cô chưa bao giờ tốt đến như vậy, rõ ràng nhìn thấy viên đạn màu đen quay i chuyển, rất nhanh bay về phía cô.

Đôi chân dường như nặng nề như chì, cổ họng một lần nữa bị người ta mạnh mẽ chặn lại, đáy mắt lộ chút tuyệt vọng, đôi môi nhợt nhạt nhuộm đầy máu tươi, nhẹ nhàng nhúc nhích.

Tiếng hát kinh hãi trong cổ họng bị nghẹn lại, ngay cả phát ra âm thanh cũng khó khăn.

Mọi người bị sốc bởi cục diện thay đổi, ai cũng không ngờ rằng Trebra trước mặt đại ca lại dám động thủ.

Ngay cả trái tim Giang Diệc Đình cũng bỗng nhiên choáng váng, con ngươi màu nâu phát ra hơi thở giết người, nhưng chỉ có thể trân trân nhìn viên đạn bay qua trước mặt...

Vị trí của Diệp Bạc Hâm và anh tạo thành một góc ba mươi độ, anh có muốn ngăn cản cũng không kịp.

Trái tim ngừng đập, tốc độ của viên đạn càng ngày càng nhanh, giống như chơi đùa trong chuyển động chậm, không lý do gì đặt sợ hãi lên mức độ lớn nhất...

Cái chết, lại một lần nữa tiến gần tới cô...

...

Đột nhiên có một bàn tay ấm áp kéo chặt cánh tay cô, kéo cô tránh sang một bên.

Đôi chân cô mềm nhũn, trực tiếp rơi vào lồng ngực cứng rắn của một người.

Đối với nỗi đau toàn thân của cô, cú va chạm nhỏ này đã không tính là gì.

Viên đạn suýt nữa cọ xát qua cánh tay cô, chậm thêm 0.01 giây, bắn trúng chính là trái tim cô.

Trebra có danh hiệu là tay súng thần, vì vậy Fisler mới yên tâm để anh đến giao dịch hàng hoá.

Anh muốn bắn trúng tim của Diệp Bạc Hâm, sẽ tuyệt không có độ lệch, đáng tiếc... gặp phải đối thủ lợi hại, có thể cứu người dưới súng của anh.

“Choang”

Cửa xe bằng kính vỡ ra, văng lên trên ghế da, liện ra một tia sáng trắng.

Kính bị vỡ ra, bắn ra tung toé.

Đôi mắt người mới tới sắc bén, nhanh chóng ôm cô gái lùi ra sau, cơ thể vừa xoay chuyển, bên người vì ngăn cản mảnh thuỷ tinh bay tứ phía mà bị lực tác động.

Cô gái được anh ôm chặt trong vòng tay, không chịu ảnh hưởng gì.

Một đợt sóng lại tăng lên.

Mọi người vừa bị hành động của Trebra làm chấn động, nhìn viên đạn bay về hướng cô gái, chờ đợi một màn đẫm máu tại chỗ...

Không ngờ rằng, không biết một bóng đen đột nhiên xuất hiện ở đâu ra, tốc độ kinh người, không đợi người khác nhìn rõ động tác của anh, cô gái đã rơi vào trong vòng tay của anh, lui về khoảng cách an toàn.

Một thân quần áo tác luyện nguỵa trang, chiếc mũ che đi hết hoen một nửa khuôn mặt, để lộ đường nét lạnh lẽo dưới cằm, dưới chân giẫm trên một đôi ủng quân sự.

Quân nhân?

Sắc mặt bọn họ hơi biến đổi, nhiều người nhue vậy, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một quân nhân, bọn họ vậy mà đều không ai cảm giác được?

Là cảnh giác của bọn họ quá yếu, hay là anh... quá mạnh?

Vế phía sau có nhiều khả năng hơn, bởi vì bọn họ chưa từng thấy ai có thân hình nhanh như ma quỷ như vậy, giống như phá vỡ giới hạn của nhân loại, có thể trong vòng 0.01 giây từ khoảng cách một mét của viên đạn không mảy may một bị thương cứu một người sống lớn như vậy.

Diệp Bạc Hâm cho rằng mình chết chắc rồi, không ngờ rằng một bước đến quỷ môn quan, lại bị người lôi quay về.

Cảm giác này, giống như đột nhiên từ địa ngục bay lên thiên đường, toàn thân nhẹ bồng bềnh, giẫm lên mây trắng, như mộng như ảo.

Đầu mũi là một luồng hơi thở nam tính mãnh liệt, trộn lẫn với một chút mùi mồ hôi mỏng nhạt.

Thân thể dính chặt, cách một lớp vải, bên tai là nhịp tim đập dữ dội, vượt qua 120 nhịp mỗi giây...

Cô có thể cảm nhận được thân thể đang ôm cô đang run rẩy một chút, hơi thở nặng nề phủ lên trên đầu cô, cánh tay ôm lấy bả vai cô... ôm chặt lấy cô, dường như sợ bản thân vừa buông ra, người trong lòng sẽ biến mất...

Hơi thở quen thuộc 、nhịp thở quen thuộc...

Diệp Bạc Hâm từ từ khép mắt lại, nước mắt tuôn ra, từng giọt theo gò má trắng bệch lại sưng vù lăn xuống, rơi trên mảnh vải thô ráp.

Trái tim nguy hiểm được đặt xuống trên mặt đất, cảm giác an toàn mạnh mẽ tăng lên bao bọc lấy xung quanh.

Có người đàn ông nay ở đây, cô không cần phải mạnh mẽ làm gì, tin tưởng anh hết lòng, cho dù trong hang lang sói hổ beo gì, cô cũng cí cảm giác an tâm chưa từng có.

Có những lúc con người thật kỳ lạ, không cần nâng mắt, dựa vào cảm giác có thể nhận ra người đó...

Chỉ bởi vì, người đó đã nằm trong tim, cho dù hoá thành tro, sự kích động của trái tim sẽ không bao giờ thay đổi.

Bàn tay nhỏ hơi run rẩy ôm lấy eo hẹp, khuôn mặt dính vào lồng ngực đập dần dần bình thường, tiếng nức nở nhẹ được chôn vào vòng tay nóng bỏng của người đàn ông.

Nỗi sợ hãi mất đi trong đôi mắt sâu của Tập Vị Nam, bộ phận màu trắng xung quanh con ngươi đen bị tơ máu nhuộm đỏ.

Nheo mắt nhìn mái tóc của cô, lòng bàn tay lớn ấm áp vỗ nhẹ dọc sống lưng đang run nhè nhẹ của cô, máu huyết lạnh dần sau những tiếng nấc của người trong lòng, từ từ hoà tan, nhẹ nhàng lưu chuyển.

Suýt chút nữa... nếu như anh đến chậm một giây đó...

Hình bóng của anh... đã nằm trên mặt đất lạnh lẽo, không...

Chỉ cần nghĩ thôi trái tim anh đã đau đến phát điên...

Đôi môi mỏng run run hôn lên mái tóc cô, mười ngày không rửa mặt tắm gội anh cũng không ghét bỏ, có thể ngửi thấy mùi vị của cô, đã là hạnh phúc lớn nhất đời này của anh rồi.

So với sự bất lực của anh vào năm năm trước, anh đã vui mừng vì đến đúng giờ, ngăn chặn thảm kịch của vận mệnh một lần nữa.

Ông trời a... rốt cuộc còn chưa đối xử tệ với anh...

“Hâm Nhi...” anh nhẹ nhàng gọi, giọng anh khàn đặc nghiêm trọng, liên tiếp gọi nhiều lần, dường như để chứng minh người trong lòng là có thật, chứ không phải là một ảo ảnh trong giấc mơ nửa đêm.

Nghe thấy giọng nói thân tình kích động của anh, cô phát hiện bản thân đối với tên gọi này, dường như không có kháng cự như trước, bức tường dựng lên, bị một câu này của anh phá vỡ.

Cô muốn trả lời anh, nhưng là mở miệng ra liền rên rỉ, lưỡi giống như bị cái gì đó chặn lại, cô nói không ra lời.

Không nghe cô đáp ứng, anh càng thì thầm gọi tên cô, ôm chặt lấy cô.

Trong lòng cô gấp gáp, nước mắt của cô rơi càng thêm mãnh liệt, liều mạng gật đầu, hai tay càng dùng sức ôm lấy anh.

Cảm nhận được sự trả lời thầm lặng của cô, đáy mắt Tập Vị Nam dâng lên một tia ấm áp, lặng lẽ cười.

Hai người đang ôm nhau như bên cạnh không có người nào, đáy mắt ngoài đối phương, dường như không có ai lọt vào mắt.

Tất cả mọi người nhìn mặt nhau, không biết phải làm gì, quay đầu nhìn về lão đại của họ.

Giang Diệc Đình cũng bị thân thủ của Tập Vị Nam làm chấn động, nhìn thấy Diệp Bạc Hâm không có mệnh hệ gì, chậm rãi thở ra một hơi, nhổ ra một miệng vẩn đục.

Đôi mắt híp lại, cẩn thận đánh giá người đàn ông tràn đầy cảm giác mạnh mẽ.

Có thể dưới mí mắt anh vô thanh hơi lẻn vào, người này... không thể khinh thường...

Trebra không ngờ rằng vậy mà có người có thể từ dưới súng của anh chạy mất, toàn bộ khuôn mặt càng trở nên méo mó, oán giận nhìn chằm chằm hai người đằng xa đang ôm nhau, tức giận đến mức gân xanh trên cổ đập mạnh.

Anh giơ cánh tay lên, nheo mắt ngắm vào thái dương của Tập Vị Nam...

Giang Diệc Đình đặt hành động của anh vào đáy mắt, ngón tay linh hoạt uốn cong, nhanh hơn anh một bước bóp cò.

“Pằng”

Cánh tay phải của Trebra bị bắn một phát, máu huyết nhanh chóng phun ra.

Tay của anh rung động, khẩu súng lục trượt khỏi tay, rơi xuống đất.

Bàn tay đặt lên eo của Tập Vị Nam âm thầm trượt lên cánh tay của Diệp Bạc Hâm, khoé mắt lướt qua Giang Diệc Đình, lại bất động thanh sắc thu lại.

Trebra hét lên dữ dội, bịt chặt cánh tay phải đang chảy máu, giữa lông mày càng tàn ác hơn.

Diệp Bạc Hâm bị tiếng súng doạ tới toàn thân chấn động, kinh hãi ngẩng đầu lên.

Ánh mắt chứa sự hồi hộp háo hức, bàn tay nhỏ muốn từ eo anh trượt xuống, xem thử anh có bị thương không, lại bị anh nắm lại, cầm tay cô đưa lên eo anh.

“Không sao...”

Anh nhẹ giọng nói, cằm cọ vào mái tóc cô, ánh mắt hơi khép tràn đầy dịu dàng.

Sau khi khóc, dấu vết bị đánh trên mặt càng trở nên rõ ràng hơn, hai má vừa đỏ vừa sưng lên, vết bầm tím bị người ta chèn ép càng hiện lên rõ ràng.

Màu mắt của Tập Vị Nam trong thoáng chốc biến đổi, trái tim đau xót trộn lẫn với hơi thở muốn giết người mãnh liệt, trong con ngươi đen sâu cuồn cuộn, cuối cùng biến thành một lưỡi dao mỏng sắc bén.

Nhấc mí mắt lên, cằm hơi nâng lên, ánh mắt phát ra tia khát máu chết chóc mãnh liệt, từng bước từng bước bắn lên người Trebra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.