Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 120



"Giả đấy." Giang Diệc Đình cười nhẹ.

Diệp Bạc Hâm mím chặt môi, nhìn anh ta một lúc, mới giơ tay lấy súng từ Tập Vị Nam.

Cô trước giờ không phải là kiểu người từ tâm dễ mềm lòng, sự lương thiện của cô cũng không phải dành cho loại mất hết nhân tính này, không bằng cả súc vật.

Giang Diệc Đình mặc dù vừa thiện vừa ác, nói năng tùy tiện, nhưng lời nào là thật, lời nào là giả, cô căn bản có thể đoán ra.

Anh ta giao người cho cô xử lý, hoàn toàn không phải là người này ức hiếp cô, mà là hắn ta làm trời làm đất, xúc phạm đến Giang Diệc Đình.

Giang Diệc Đình nói thế nào vẫn là lão đại, mà lại bị hắn ta uy hiếp, thì còn gì là thể hiện của anh ta nữa?

Anh ta hôm nay giết gà răn khỉ, cảnh cáo đám người này, bảo cô động thủ, là tiện tay đẩy thuyền, cho cô chút ân huệ.

Vả lại... còn có Tập Vị Nam ở đây, người mặc quân trang không phải là dễ giỡn mặt được, Giang Diệc Đình ít nhiều sẽ kiêng dè mấy phần.

Tập Vị Nam chau mày, hơi giơ cánh tay lên, giấu đi bàn tay nhỏ nhắn đang chìa ra của Diệp Bạc Hâm.

Đầu ngón tay bị gỡ ra, Diệp Bạc Hâm không hiểu ý ngước mắt lên, ánh mắt lộ ra sự ngờ vực.

Tập Vị Nam lắc đầu nhẹ, anh không thích cô chạm vào súng, càng huống hồ là súng của một kẻ vô cùng nguy hiểm đưa cho.

"Không sao..." Diệp Bạc Hâm nói nhỏ, dịu dàng nở nụ cười.

Suốt ba ngày chịu ấm ức và ủi thân, còn cả nỗi sợ hãi tối nay suýt chút nữa đã bị làm nhục, rành rành trước mắt, nếu không để cô làm gì đó, sợ rằng cả đời này của cô đều không vượt qua được hố đen ám ảnh ấy.

Cô không muốn cả đời này bị vướng vào cơn ác mộng khủng khiếp.

Tập Vị Nam dịu dàng với cô, mang ánh mắt cầu xin mà không chút sức kháng cự nào, tay bất giác buông lỏng ra.

Diệp Bạc Hâm nhìn ra sự do dự, khó xử của anh, nhưng sau cùng... anh vẫn thả lỏng tay, quyết định tin tưởng cô...

Một chút như vậy, cũng khiến cô rất yên tâm.

Diệp Bạc Hâm vờn trong tay cây súng ngắn loại 94, ánh mắt lộ vẻ nham hiểm.

Kéo chốt... nạp đạn...

Trong đêm tĩnh mịch, tiếng máy móc vang lên bên tai.

Diệp Bạc Hâm ánh mắt bình tĩnh không chút xao động, từ từ giơ lên.

Trebra bị thân hình vạm vỡ đè xuống đất, hai tay không còn chút sức lực để vùng vẫy.

Hắn ta nghe Giang Diệc Đình nói, tùy ý cho người phụ nữ đó xử lý.

Trong lòng hết sức hoảng sợ, ở bên ấy không ngừng chửi rủa.

Rơi vào tay người phụ nữ ấy, hắn còn đường sống sao?

Giang Diệc Đình đã nói, Diệp Bạc Hâm và anh ta đều cùng là một loại người, bọn họ quen biết nhau từ chín năm trước, sau mấy lần gặp mặt, anh ta đã có nhận ra điều này.

Chẳng qua, cô may mắn hơn anh ta.

Cô có gia đình bạn bè yêu thương, sống trong xã hội thượng lưu, vì vậy bản tính của cô áp chế vào xương cốt, nhưng một ngày nào đó bị châm ngòi kích động, cô... có thể độc ác với bất kì ai...

Loại độc ác này... hoàn toàn không phải là tán tận lương tâm, mà là lòng dạ hẹp hòi, để tồn tại, không mạo phạm đến ranh giới đạo đức, không từ thủ đoạn nào để bản thân đứng được trên kim tự tháp.

Nhưng Giang Diệc Đình anh ta không như vậy, anh ta mồ côi cha mẹ, từ nhỏ đã sống trong tầng lớp thấp kém dưới đáy xã hội, quen với máu tanh, anh ta phải độc ác mới có thể không bị người khác chà đạp dưới chân...

Điểm khác nhau giữa hai người chỉ là hoàn cảnh sống.

Giang Diệc Đình bật cười, từ từ xoay người, Trebra hoàn toàn lộ ra trước mắt Diệp Bạc Hâm.

Tay cầm súng không chút do dự, giơ lên... ngắm trúng...

"Không... Giang Diệc Đình! Tao chết rồi, chủ tịch Fisler sẽ không bỏ qua cho mày đâu!" Trebra đối mặt với cái chết, nỗi sợ hãi trong lòng đã dâng lên đỉnh điểm, bắt đầu miệng không tự chủ được nữa, trước mặt một người quân nhân, nói vớ nói vẩn.

Tròng mắt Tập Vị Nam chuyển động, bình thản, hướng ánh nhìn lên người Trebra.

"Thằng ngu!" Giang Diệc Đình hạ giọng mắng chửi.

Người bên cạnh thấy thế, đạp vào bụng Trebra mấy cái.

Giang Diệc Đình thờ ơ lạnh lùng.

"Nữ thần! Còn đợi gì nữa? Đã quên hắn ta ức hiếp cô thế nào rồi ư?"

Câu nói của Trebra chắc chắn đã châm ngòi lửa giận trong lòng Giang Diệc Đình.

Diệp Bạc Hâm liếc nhìn Giang Diệc Đình một cái, toàn thân mềm nhũn không còn chút sức lực, cả người tựa vào Tập Vị Nam, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Tập Vị Nam không nói gì ôm chặt lấy cô, rồi bằng giọng căng thẳng thốt ra, "Đừng nghe anh ta nói liều."

Lúc này, anh mới phát hiện ra trên người Diệp Bạc Hâm khoát lên một chiếc áo gió của đàn ông.

Sự nghi ngờ trong lòng càng lớn, liên tưởng đến lời nói của Giang Diệc Đình, còn cả sự căm ghét và tàn nhẫn trong ánh mắt cô.

Có những chuyện, đã dần lộ ra.

Diệp Bạc Hâm không hề nhìn sắc mặt của Tập Vị Nam, cảnh tượng lúc trước bị ức hiếp hiện lên trong đáy mắt, tya phải run run giơ lên, ngắm trúng...

Cô chưa từng chĩa súng vào ai, lúc tập luyện, đối diện là tấm bia, sẽ không có cảm giác sợ hãi.

Nhưng dù là cô hận người đàn ông trung đông này, cô nhận ra mình đang bắn vào một sinh mệnh còn sống, cô vẫn cảm thấy sợ...

Không có sinh mạng của ai có thể tùy tiện bị cướp đi, đấy là tư tưởng cô tiếp nhận suốt hơn hai mươi năm, không thể thay đổi trong một đêm được.

Lúc này, cô mới thực sự nhận ra những lời Tập Vị Nam nói, mắt trân trân nhìn một sinh mạng kết thúc trong tay mình, cảm giác tội lỗi ấy, sẽ đeo bám theo cô suốt cuộc đời, cho dù anh đứng ra chịu trách nhiệm, kết thúc vẫn là mạng của kẻ tội ác đầy trời...

"Hâm Nhi..." tiếng Tập Vị Nam trầm ấm vang bên tai, bàn tay thô ráp mà ấm áp đặt lên mu bàn tay cô.

Chớp mắt, cô đều nhìn không rõ nữa, súng đã rơi vào tay của anh.

Cô ngước mắt, sự thù hận trong ánh mắt vẫn không biến mất đi.

Anh sững sờ, mấy ngày này, cô rốt cuộc đã phải nhận sự đối đãi vô nhân tính đến mức nào, khiến cho đôi mắt tinh nghịch trong veo lộ ra những cảm xúc như thế?

Lồng ngực giống như bị ai đó bóp chặt, đau đớn lan ra đến cả tứ chi, xương cốt.

"Em muốn trả thù, anh sẽ làm thay em."

Anh sao lại nỡ để cô đơn độc đối mặt?

Giang Diệc Đình chớp mắt, khóe miệng nhếch lên để lộ một nụ cười lạnh tanh.

Diệp Bạc Hâm vẫn chưa nhận ra ẩn ý trong lời nói của anh, đôi mắt đã bị một bàn tay ấm áp to lớn che lại, trước mắt chỉ còn toàn màu đen.

Màu đen đột ngột khiến cô bất an, bàn tay đặt trên eo mang lại cảm giác an toàn cho cô cũng rút ra rồi.

Toàn thân hơi run lên, cô hoàn toàn không phải là một cô gái yếu đuối, cái gì cũng đều sợ.

Ba ngày này, cô đối mặt với một bọn liều mạng, đều có thể bình tĩnh lại, tự nhủ với bản thân, ai cũng không được dựa vào, chỉ có dựa vào chính mình mới có thể sống sót.

Nhưng người đàn ông này xuất hiện, cô đã lộ ra nỗi sợ hại trong lòng, cả thể xác và yinh thần đều dựa dẫm hết vào anh.

Cô không hề thích thứ cảm giác này...

Tập Vị Nam giơ tay lên, nhắm vào Trebra, trong một giây đã hoàn thành hết tất cả động tác.

Viên đạn lao nhanh về phía Trebra, người đàn ông vạm vỡ phía sau hắn ta khắp người toát mồ hôi, anh ta yên tâm người quân nhân này kĩ thuật bắn súng không chuẩn, liên lụy đến anh...

Tập Vị Nam bắn liền hai phát, một phát trúng ngay đùi, một phát...

Giang Diệc Đình sững lại giây lát, rồi cười lớn ha ha.

Mà tên khốn ấy, bị chấn động tại chỗ, lộ ra biểu cảm không thể tin được, lại không tự chủ được áp sát hai chân.

Sau khi hai tiếng súng vang lên, không gian yên ắng mấy giây, tiếng cười lớn ha ha ha của Giang Diệc Đình vọng lại bên tai.

Diệp Bạc Hâm toàn thân cứng đờ, tò mò muốn biết đã xảy ra chuyện gì, lại lo lắng Tập Vị Nam thực sự động thủ giết chết người đàn ông trung đông đó.

"Tôi nói Tập đại quan, anh thế này cũng quá..." dừng lại một chút, Giang Diệc Đình tìm không ra tính từ nào, "Ơ... cũng quá dơ bẩn rồi, anh sao lại có thể... sao lại có thể phế bỏ người ta ở chỗ đó chứ? Thật là tổn hại đến hình tượng anh minh uy phong của anh."

"Chuyện làm tuyệt tự tuyệt tôn người ta, cũng quá... thất đức rồi..." dứt lời, Giang Diệc Đình ngoác mồm ra, lại không nhịn được mà cười phá lên.

Diệp Bạc Hâm đứng sững như trời trồng, kéo tay Tập Vị Nam ra.

Trebra đau đớn nằm vật ra nền, đôi tay bụm chặt giữa hai chân, mặt méo mó, gân xanh nổi lên, xem ra giống như con dã thú phát điên.

Trên nền nhỏ ra máu tươi, hai tay cũng bị nhuộm đỏ.

Diệp Bạc Hâm dạ dày quằn quại, suýt chút nữa nôn ra.

Tập Vị Nam không cảm xúc ném súng về phía Giang Diệc Đình, cuối mắt, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vết sưng phù hình bàn tay trên má cô.

Hơi thở thoang thoảng dễ chịu áp lại gần cô, hàng mi cong vút khẽ rung rung, mắt nhìn vào gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị ấy.

"Anh ta..."

"Không chết được đâu." sống chết đối với anh mà nói rất nhạt nhẽo, qua loa bình thường.

Giang Diệc Đình liếc nhìn hai người tình tứ bên nhau, khóe miệng nhếch lên phô ra một nụ cười.

Quả nhiên... phụ nữ lúc nào cũng mềm yếu.

Anh hùng, khó qua ải mỹ nhân.

...

Nhân lúc Trebra đang đau đớn gào thét, A Cố lẳng lặng mang theo tám người khác rời đi.

Mà cảnh tưởng này, đã lọt vào tầm mắt Tập Vị Nam.

Đôi mắt đen nhánh nổi lên những gợn sóng lăn tăn, bàn tay ôm ngang eo người phụ nữ động đậy, một tay khác lướt xuống gò má, cùng với cánh tay, đặt lên eo cô.

Dưới góc độ xem không được của Giang Diệc Đình, anh ta năm ngón tay nhanh chóng sắn tay áo lên, lộ ra vật gì đó trên cánh tay, dựa cảm tính ấn liên tiếp một dãy số.

Tốc độ rất nhanh, lại nhanh chóng hạ tay áo xuống, thu tầm mắt lại, ôm chặt người phụ nữ.

A Cố mang người đến dừng tại xung quanh bảy chiếc xe, trong bảy chiếc xe cất giấu vũ khí đạn dược, nếu một ngày bị phía quân đội phát hiện ra, tội danh buôn bán vũ khí sẽ khó mà trốn thoát được.

Vẫn còn một hành trình là có thể tới được biên giới, bên ấy có người tiếp ứng, chỉ có ra khỏi vùng giới, mới có thể an toàn được.

Âm thanh khởi động của chiếc xe vang lên rất lớn trong màn đêm, Tập Vị Nam mặt hơi biến sắc, hướng về chiếc xe đang khởi động bắn liền mấy phát.

"Bảo bọn chúng dừng lại" trở ngại Diệp Bạc Hâm ở bên người, anh vẫn phải bảo vệ cô, tuyệt đối không được mạo hiểm.

Giang Diệc Đình nhìn thấy sự yếu mềm của anh, cười cợt nhìn anh.

"Tập trưởng quan! Làm gì mà nóng giận thế?"

"Giang Diệc Đình, tôi khuyên anh nên tay lại ở đây!" Tập Vị Nam ôm Diệp Bạc Hâm trong lòng, nòng súng hướng thẳng về Giang Diệc Đình.

Diệp Bạc Hâm nhìn về phía Giang Diệc Đình.

Cô biết trong xe có vũ khí và đạn dược, một khi để xe rời đi rồi, vậy thì sẽ không còn vật chứng, không định được tội của Giang Diệc Đình.

Nhưng Giang Diệc Đình... nói lời thật lòng, cô hoàn toàn không hy vọng Giang Diệc Đình xảy ra chuyện.

Giang Diệc Đình bật cười, "Tập trưởng quan đang nói gì cơ, tôi nghe không hiểu. Bọn chúng muốn đi, tôi làm gì có cách nào khác."

"Nhưng mà, Tập trưởng quan dám đơn phương độc mã đến, lá gan quả thật không nhỏ, anh cũng xem thường Giang Diệc Đình tôi quá rồi."

Giang Diệc Đình nói xong, hướng về phía bọn chúng dùng tay ra hiệu, "Cố gắng giúp đỡ Tập đại quan luyện tập."

Đoàn xe rời khỏi hiện trường, mất hút trong đêm tối.

Tập Vị Nam chớp mất, đặt Diệp Bạc Hâm sau lưng, tiếng súng vang vọng tới, Tập Vị Nam nhanh chóng né sang bên, ngón tay linh hoạt bóp còi bắn về phía bọn chúng.

"Giang Diệc Đình anh điên rồi!" Diệp Bạc Hâm không dám tin Giang Diệc Đình dám động thủ với Tập Vị Nam, anh ta không phải nên đi cùng mấy chiếc xe đó sao?

Cô không biết Tập Vị Nam sao lại biết cô ở đây, cũng không biết anh đem đến bao nhiêu người, dựa vào thân thủ của anh, những người ấy không đe dọa được anh.

Nhưng vấn đề là, Giang Diệc Đình vẫn chưa ra tay, mà cô... lại không giúp được gì, còn trở thành gánh nặng...

Giang Diệc Đình đã lâu không vận động xương cốt, gia nhập vào chiến cuộc.

Hai bên tự động bỏ súng xuống, đấu tay không với nhau.

Bọn chúng người đông thế mạnh, nhưng Tập Vị Nam không hề rơi vào thế yếu, một cú đá nghiêng đẹp mắt, Giang Diệc Đình khụy chân, lau khóe miệng, lại cố gắng đứng lên.

Tập Vị Nam nắm chặt cánh tay Diệp Bạc Hâm, lại sợ cô bị đánh trúng, chân mày chau lại, nhưng nét mặt hết sức ung dung.

Giang Diệc Đình trên mặt nở nụ cười bất thường, đá mạnh vào vai Tập Vị Nam, Tập Vị Nam rên lên một tiếng, cánh tay buông lỏng.

Diệp Bạc Hâm bị lực mạnh đạp vào ngã lùi về sau, vừa đứng vững dậy, trên trán đã bị nòng súng lạnh ngắt nhắm thẳng vào.

"Đừng động đậy!" một giọng lạnh lùng từ sau người truyền tới.

Tập Vị Nam con ngươi đơ lại, một chân đạp chí mạng vào bụng Giang Diệc Đình.

Khuôn mặt tuấn tú của Giang Đình méo mó đi một lát, động đậy khóe môi, mỉm cười.

"Tập trưởng quan, anh thua rồi!"

Uy hiếp Diệp Bạc Hâm là A Cố, hắn ta không hề đi chung với đoàn xe kia, rời khỏi cánh rừng, hắn đưa vô-lăng cho người khác lái, nhảy xuống xe chạy đến đây, đúng lúc nhìn thấy hai bên đang giao chiến.

Hai bên đều không dùng vũ khí, A Cố biết Giang Diệc Đình đang cố kéo dài thời gian, để cho bọn họ có thêm thời gian rời khỏi đấy, chở hàng qua biên giới.

Diệp Bạc Hâm tức giận trừng mắt nhìn Giang Diệp Đình, cô không biết Giang Diệc Đình muốn làm gì, người này buồn vui thất thường, căn bản khiến người khác đoán không ra suy nghĩ của anh ta.

Tập Vị Nam cử động một chút, A Cố cảnh cáo anh bằng cách cầm súng chĩa thẳng vào đầu Diệp Bạc Hâm, Tập Vị Nam mặt nghiêm lại, cứng rắn chịu hai cú đá vào chân.

Giang Diệc Đình nhận lấy cây súng từ tay A Cố, nắm chặt cánh tay Diệp Bạc Hâm, cười nhẹ, "Nữ thần, đây không thể trách tôi được, vốn dĩ tôi không muốn làm cô bị thương, ai biết được lại đào đâu ra một quân nhân."

"Giang Diệc Đình, anh!" mấy lần bị súng chĩa vào, không còn cảm giác sợ hãi nữa.

Giang Diệc Đình nhếch mày, batạ cười thành tiếng: "Không phải cô cho rằng tôi là người tốt đấy chứ? Cô sao lại ngốc đến thế, bao nhiên năm trôi qua rồi, tâm người đều sẽ thay đổi. Huống hồ, tình cảm giữa chúng ta... hình như cũng không tốt đến thế..."

"Giang Diệc Đình, thả người ra!" Tập Vị Nam hận bản thân bất lực, mấy lần để cô rơi vào nguy hiểm.

Giang Diệp Đình ngước mắt lên, ánh mắt hết sức rạng rỡ.

"Tập Vị Nam, có cần tôi nhắc lại cho anh nhớ, cảnh tượng trước mắt này không phải càng thêm quen thuộc rồi sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.