Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 121



Tối nay Giang Diệc Đình nhiều lần đề cập tới chuyện 5 năm trước, vừa hỏi Tập Vị Nam có phải là rất quen thuộc, Diệp Bạc Hâm nghe không ra được hàm ý trong lời nói đó, từ đầu đến cuối cô như một kẻ ngốc vậy.

Giang Diệc Đình cứu cô ra khỏi từ trong tay nhóm người đó, cũng nói một câu rằng, tại sao mỗi lần gặp cô, cô đều thảm hại như thế?

Lẽ nào cô không cảm thấy tình cảnh trước mặt rất quen thuộc sao? 5 năm trước...

Đối với một mình cô mà nói, có thể nói là trùng hợp, vậy thì... mọi chuyện trên thế gian này thật sự có thể trùng hợp đến thế sao? Những lời tương tự như vậy, Giang Diệc Đình vốn dĩ không nói với Tập Vị Nam.

Diệp Bạc Hâm biết trong đó chắc chắn có nội tình, nhưng tình hình hiện tại không cho phép cô suy nghĩ nhiều hơn.

“Giang Diệc Đình, anh điên rồi sao? Buôn bán vũ khí là tội danh gì, anh biết không? Bây giờ còn dám uy hiếp quân nhân chứ?” Đôi môi Diệp Bạc Hâm khẽ rung nhẹ, bực tức hỏi với thanh âm chỉ đủ hai người có thể nghe thấy.

Giang Diệc Đình thở ra một tiếng, thu lại ánh mắt đối đầu với Tập Vị Nam, ánh mắt sáng nông sâu không đều hạ xuống trên đôi má của cô.

“Tôi nói... nữ thần, hóa ra cái gì cô cũng biết, vậy thì tôi càng không thể thả cô được rồi, nếu không thì người chết là tôi, cô nói... đúng không?”

Tập Vị Nam cách một khoảng xa, nghe không rõ bọn họ nói chuyện gì, nhưng sắc mặt của Giang Diệc Đình biến đổi rồi, không còn là cái pha trò như ban đầu nữa, mà đã nhuốm bởi một màu sương lạnh.

Hâm Nhi rốt cuộc là đã nói gì với anh ta?

Tận đáy lòng Tập Vị Nam anh rất lo lắng, nhưng với góc độ này, anh không nắm bắt được, trước khi Giang Diệc Đình động thủ, đưa cô ấy an toàn rời đi.

Anh có niềm tin vào kỹ thuật bắn súng của mình, nhưng lại không dám đem cô ấy ra đánh cược.

“Giang Diệc Đình, rốt cuộc anh muốn gì? Người của anh... Tôi một chút cũng không động tới, ngay cả chiếc xe lái đi, tôi cũng không cản trở, không phải sao?”

Ngay cả khi bị người khác chèn ép, vào cái thế bất lợi nhất, đối mặt với hơn mười người đàn ông trên tay đều là súng ống, sắc mặt anh vẫn không thay đổi, vẫn rất đỗi bình tĩnh.

“Nói hay lắm.” Giang Diệc Đình mỉm cười, hơi nhau mày, không biết đang nghĩ gì, ngước mắt lên, vẫn cái dáng vẻ mỉm cười an nhàn đó.

“Tập trưởng quan, tôi cứu người phụ nữ của anh, anh... nợ tôi một ân tình...”

“Vì thế...” Tập Vị Nam đứng giữa vòng bao vây của mười mấy tên đàn ông đó, toàn thân hiên ngang thẳng thắn.

“Tôi hi vọng Tập trưởng quan không vì ân oán riêng tư, có thành kiến với tôi, đến lúc nói năng lung tung...”

“Anh uy hiếp tôi ư?”

“Tôi làm gì dám chứ? Dẫu sao... tôi cũng chỉ là một tiểu thương nhân, không cẩn thận sẽ đắc tội với Tập trưởng quan, vẫn hi vọng Tập trưởng quan đại nhân độ lượng...”

Tập Vị Nam cười khẩy, “Tiểu thương nhân? Tiểu thương nhân mà có súng ống ư? Tiểu thương nhân dám đối đầu với sĩ quan ư? Uy hiếp quân nhân, lại là thuyết pháp gì vậy?”

“Ha! Tôi sợ chết đấy, buôn bán mà, ít nhiều cũng sẽ phạm tội. Vì bảo vệ mạng sống, đành phải thuê vài vệ sĩ, thậm chí là súng...” Giang Diệc Đình mỉm cười, “Điểm này tôi tính toán không hợp lý, giẫm phải vết xe đỗ rồi.”

Nói xong, Giang Diệc Đình tiến lại gần bên tai Diệp Bạc Hâm thầm thì, “Nữ thần à, cô cũng không muốn thấy Thẩm Tư Á xảy ra chuyện đúng không?”

Ánh mắt Diệp Bạc Hâm chợt chùn xuống, cố kìm giữ cho tinh thần tỉnh táo, nghe đến cái tên Thẩm Tư Á, trong lòng ngực nén lại một nỗi đau, lấy lại tinh thần trong nháy mắt.

“Anh muốn gì? Tư Á đối với anh là từ tận đáy lòng, anh lại dám động đến cô ấy ư? Lương tâm của anh bị chó tha rồi sao?” Diệp Bạc Hâm vốn dĩ không khống chế nổi tình hình hét to lên, nhưng ý thức được Tập Vị Nam đang ở đó không xa, cô không dám để anh ấy nghe thấy, liền hạ giọng xuống.

Giang Diệc Đình kiêng dè Tập Vị Nam, xoay qua uy hiếp cô, cô không ngốc, từ tận đáy lòng đã ngầm suy đoán.

“Lương tâm đáng bao nhiêu tiền?” Giang Diệc Đình cười giễu cợt, “Động hay không, không phải ở tôi, là ở cô đấy...”

Diệp Bạc Hâm ngẩng mắt nhìn về phía anh ta, “Anh muốn bịt miệng tôi?”

Giang Diệc Đình rất thích giao lưu với những kẻ thông minh, nói một ít đã hiểu, tiết kiệm được sức lực, tâm tình cũng rất thoải mái dễ chịu.

“Thông minh! Đạn trong khẩu súng này tôi nhờ vả không nổi rồi, thế lực của tôi cũng rất rắc rối khó gỡ, gắng gượng nhiều thì máu sẽ tuôn ra đấy, cô cũng không cần phải bắt tay vào đâu.”

Diệp Bạc Hâm ngầm chịu đựng cơn tức giận “Cho dù là thế, vậy anh hà cớ gì lại uy hiếp tôi chứ?”

“Chao ôi? Đây làm sao mà gọi là uy hiếp chứ? Là giao dịch, hiểu chứ? Cô gây chú ý cho phía quân đội, hại tôi thua lỗ một vố, tôi vẫn chưa tính sổ với cô? Rốt cuộc, tôi vẫn cố niệm tình cũ, nữ thần... cô nói đúng không?”

“Điều gì nên nói, điều gì không nên nói, cô tự mình cân nhắc, tin tưởng một người thông minh như cô, nhất định sẽ không làm người khác nghi ngờ, đúng không? Đặc biệt là... với trưởng quan đại nhân nhà cô, kín mồm kín miệng nhé...” Giang Diệc Đình cười thầm.

Giang Diệc Đình buông Diệc Bạc Hâm ra, hướng về phía khẩu súng thổi một hơi, cười một nụ cười lẳng lơ, “Tôi quen biết nữ thần, nói đùa vậy thôi, uy hiếp quân nhân, tội danh này rất lớn, Tập trưởng quan đừng đổ nước bẩn lên người tôi nhé.”

Diệp Bạc Hâm toàn thân không còn sức lực nào, bị Giang Diệc Đình thả ra, suýt nữa nằm bại liệt dưới đất.

Tập Vị Nam thoát khỏi vòng vây bao quanh anh, từng bước tiến tới, ôm lấy eo cô, dìu cô che chở vào lòng.

“Vẫn ổn chứ?” Giọng nói lắng xuống đầy lo lắng.

Mọi khả năng chịu đựng trên cơ thể của Diệp Bạc Hâm đã đạt đến đỉnh điểm, trước mắt cô là một màn đen, dạ dày co thắt lại, trong cái thời điểm này, nguy hiểm vẫn chưa kết thúc, cô không thể ngã, không thể trở thành rắc rối của anh được.

“Không sao...” Cô khẽ lắc đầu, yếu ớt đến độ chỉ để nói được hai từ ấy mà phải dồn hết sức lực.

Tập Vị Nam vỗ vỗ vào sau lưng động viên cô, ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo liếc nhìn Giang Diệc Đình.

“Vậy anh Giang đêm hôm xuất hiện trong khu rừng rậm này, đừng nói với tôi là anh ở đây để bàn chuyện buôn bán nhé.”

Giang Diệc Đình khẽ cười, ngón tay xoay nhẹ, giắt khẩu súng ngắn vào thắt lưng.

“Ở đây lại không có, nhưng mà, tôi nghe nói phong cảnh ở đây rất đẹp, gần đây vừa hay được nghỉ phép, kì nghĩ đến rồi.” Giang Diệc Đình nói một lời nói dối tồi tệ nhưng lại rất nghiêm túc.

Không ai sẽ tin lời nói xằng bậy của anh ta, nhưng nếu nổ lực có thể sẽ thực hiện được.

Tập Vị Nam không biết đang nghĩ gì, ánh mắt hạ xuống cơ thể Giang Diệc Đình, có vẻ như cũng không vội đuổi theo mấy chiếc xe đã rời đi đó.

Trong im lặng, một vài người mặc bồ độ đào tạo ngụy trang vén khu rừng, xông vào.

Bảy người, bao vây nhóm người Giang Diệc Đình.

Giang Diệc Đình không nói gì, nhóm người bọn họ chỉ có thể cảnh giác đối phó với quân nhân xông ra, sắc mặt biến đổi lần này đến lần khác, chỉ có Giang Diệc Đình, bình thản liếc nhìn xung quanh vòng vây.

Tất cả dường như đều nằm trong tầm kiểm soát của anh ta.

Nhưng anh ta cũng biết Tập Vị Nam không phải là người đơn giản.

Nhóm người bọn họ mặc dù có hơn mười người, số lượng này hoàn toàn có thể thắng Tập Vị Nam, nhưng... Lão Tam đưa đến những người như thế này, tố chất thật kém cỏi...

Tập Vị Nam đưa tới, nhưng những lính đặc chủng sắc sảo, có thể nói là... một trăm kẻ địch.

Cuối cùng đã xảy ra điều gì, Diệp Bạc Hâm cũng không biết, thấy cứu viện đến, nỗi lo lắng trong đáy lòng nhẹ hẳn đi, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ngã vào lòng Tập Vị Nam.

...

Cơ thể Diệp Bạc Hâm rất yếu ớt, sau một vòng đến bệnh viện kiểm tra, bệnh gì cũng đều lộ ra hết.

Cầm giấy kiểm tra trong tay, các chỉ số liệt kê ở trên, vừa nghe bác sĩ giải thích, sắc mặt Tập Vị Nam bỗng u ám như màn đen đêm mưa bão hôm trước.

Thanh âm của bác sĩ càng thấp xuống, đến cuối cùng, ngay cả một thanh âm cũng không có.

Quân nhân trước mắt, sắc mặt cũng thật hù dọa người khác.

Với tư cách là bác sĩ, ông ấy cảm thấy đây chỉ là một căn bệnh nhỏ, cố gắng điều trị sẽ tốt hơn, tại sao vị trưởng quan này lại để lộ ra vẻ mặt giận dữ như thế, anh không hài lòng cới công việc của ông ta sao?

“Tiếp tục.” Tập Vị Nam nói ra hai chữ một cách lạnh nhạt, nheo mắt, lạnh lùng nhìn ông bác sĩ.

Ông bác sĩ run rẩy, ngòi bút mực đã quẹt một nét dài trên hồ sơ bệnh án...

Nhanh chóng đậy nắp bút lại, đóng tập hồ sơ bệnh án.

Từ phòng hành chính đi ra, sắc mặt Tập Vị Nam vẫn chưa hoàn lại, ngấm ngầm như hù dọa người ta.

Đi qua đi lại hành lang, không thiếu quân nhân mặc đồng phục màu xanh ô liu.

Đây là bệnh viên quân y thành phố, tố chất quân nhân cao, ở hành lang rất yên tĩnh, không có âm thanh ồn ào như những bệnh viện thông thường, ngay cả những bước chân đi trên đường cũng rất nhẹ nhàng từ tốn.

Thông thường có thị dân đến thăm bệnh, cũng bị phủ lên bởi bầu không khí yên lặng mà trang nghiêm này, đi đứng nhẹ nhàng, nói chuyện khe khẽ.

Tập Vị Nam tướng mạo xuất thần, toàn thân khí thế bình tĩnh chín chắn, từng bước đi đều mang một khí phách thanh cao.

Đi trên đường, người ta phải liếc mắt loạn xạ.

Vừa rẽ qua hành lang, ánh mắt đung đưa khẽ rung, bước chân bỗng ngừng lại.

Trong khu vực hút thuốc phía trước cửa sổ kính, một người đàn ông mặc bộ vest đen vắt tay trên lan can, phả ra làn khói thuốc mờ ảo.

Dung mạo sắc sảo làm lộ rõ sự bí hiểm của người đàn ông này, khuôn mặt gầy gò được bao phủ bởi một thứ ánh sáng lóng lánh, lại mảy may không có sự lạnh lùng nào trên khuôn mặt anh ta.

Cái lạnh của anh, phát ra từ trong xương tủy, giống như trời sinh ra tính tình đã lạnh lùng như vậy.

Hơn nửa năm không gặp, sự thờ ơ từ chối ngàn dặm của người đàn ông này dường như càng nghiêm trọng hơn rồi.

Anh ta rõ ràng đứng ở đó, toàn thân lại chẳng có một chút tình người nào, thờ ơ xa cách, giống như không ăn thức ăn chín của nhân gian, tuyệt nhiên tài giỏi.

Nó hoàn toàn không phù hợp với thế giới phồn hoa sầm uất này.

Tập Vị Nam đã có một đoạn năm tháng phóng đãng, cái lạnh lùng của anh không phải là do trời sinh ra vậy, mà là sau khi trải qua năm tháng rèn luyện đó, sự chín chắn đã lắng động xuống rồi.

Hơn nữa người đàn ông trước mặt này, từ khi bắt đầu sinh ra, đã không nói cười tùy tiện, giống như một cỗ máy, nghe theo sự sắp xếp của bà ngoại, bước vào một cuộc sống có khuôn khổ.

“Anh...”

Giống như lúc còn nhỏ, tiếng anh này dường như không có chút cảm xúc gì, nhưng chỉ có hai anh em họ mới nghe ra được cái mùi vị trong đó.

Từ một mẹ sinh ra, từ nhỏ đã không được tự do, nâng đỡ lẫn nhau, tình cảm của bọn họ, ngăn cách bao nhiều năm, từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi.

Tính tình Tập Vị Nam từ lúc sinh ra đã không như thế, từ nhỏ anh ham chơi, lẻn chạy đi, sau khi bà ngoại phát hiện, bị đánh bằng cây roi da.

Tập Vị Nam chẳng ừ chẳng hử, che anh dưới cơ thể anh ta, không nói câu nào thay ảnh chịu đựng nỗi đau da thịt.

Tập Vị Cận... đã từng là nơi trú ẩn an toàn của anh, dùng cơ thể yếu ớt của anh ấy, đưa anh tới một nơi vui sướng.

Thật khó để tưởng tượng đến, giống như Tập Vị Nam chín chắn mạnh mẽ như vậy, người có năng lực biến hóa như vậy, đã từng cần người để bảo vệ.

Tập Vị Cận thu lại ánh mắt xa xăm, kẹp điếu thuốc trong tay hất vào thùng rác, rồi mới ngẩng cắp mắt nhìn lên.

Đôi mắt đó mảy may không có chút cảm xúc nào, đột nhiên nhìn đến đứa em trai hơn nửa năm mới gặp, cũng không chút kinh ngạc hay vui mừng gì.

Tập Vị Nam vẫn đang mặc quân phục, tối qua sau khi đưa Diệp Bạc Hâm đến bệnh viện, chăm sóc cô một đêm, cả đêm không nghỉ ngơi chút nào.

Mấy ngày nay, anh ốm đi rất nhiều, khuôn mặt lạnh lùng đó cũng hốc hác mệt mõi đi nhiều.

Sáng sớm nay đến một siêu thị gần đó mua những vật dụng cần thiết hằng ngày, tiện thể chỉnh lý lại dung mạo.

Tập Vị Cận là kiểu người không đơn giản, bộ vest trên người anh là được may bằng tay ở Ý, xa hoa nhưng không lộ rõ ra bên ngoài, vẻ đẹp hoàn mỹ tôn lên giá trị con người anh.

Ở chổ măng sét của bộ vest đen lộ ra một chiếc sơ mi trắng, cái khuy măng sét màu vàng chói lóa dưới ánh nắng mặt trời, chiếc đồng hồ trên cổ tay được đính bằng những viên kim cương màu trắng tinh xảo.

Toàn thân anh từ đầu đến cuối, ít nhất cũng không dưới một triệu.

“Sao vậy? Ốm à?” Tập Vị Cận dập tắt mẩu thuốc lá, ngữ khí bình thản, không có chút dữ dội gì.

Tập Vị Nam hướng về phía anh ấy đi vài bước, đứng cạnh bên Tập Cận, chăm chú nhìn người anh hơn nửa năm chưa gặp lại.

“Không, người giúp đỡ đến rồi.” Anh không hi vọng người trong nhà biết đến sự tồn tại của Diệp Bạc Hâm, Tập Vị Cận không phải là người nhiều chuyện, nhưng anh bây giờ vẫn chưa muốn giới thiệu cô với người thân của mình.

Có rất nhiều chuyện, vẫn chưa giải quyết, anh không muốn người nhà lại hỗn độn, làm cho tình hình phức tạp thêm.

Tập Vị Cận nhẹ ừ một tiếng, nhét vào tay anh một mẩu giấy.

“Có việc gì bận thì cứ đi đi.”

Hai người tính cách trầm lặng đứng kế bên nhau, thật không có chuyện gì để nói, một người thì ở trong thương trường sáng nắng chiều mưa, người thì trên chiến trường rung trời chuyển đất, mảy may không có giao lộ chung.

Người nhà... cũng là cấm đoán đối với họ...

Một người thì mặc vest, một người thì mặc quân phục, đứng với nhau lại mảy may không có bất đồng hay ác cảm gì.

Chiếc điện thoại trong túi quần của Tập Vị Cận reo lên, anh nhìn ID người gọi tới, rồi bắt máy một cách vô cảm.

“Mẹ...”

Tập Vị Nam nhau mày vô cùng ngạc nhiên, anh hoàn toàn không né tránh, đứng bên góc tường vô tư nghe lén.

Tay trái Tập Vị Cận đút vào túi quần, tay phải cầm điện thoại kề bên tai.

Nói được vài câu, anh đột nhiên nghiêng mắt về phía Tập Vị Nam.

Tập Vị Nam đoán rằng đầu dây bên kia đang nhắc đến mình, không muốn bị nhắc đến lúc này, liền khẽ lắc lắc đầu.

Tập Vị Cận hiểu ra, bình tĩnh ứng phó với lời gặng hỏi của mẹ.

Công ty Tập Vị Cận có trụ sở ở Bắc Kinh, chuyến di này đến là đi công tác, không ngờ gặp được người em trai hơn nửa năm chưa gặp, hai người đã lâu không gặp, hai bên đều có việc bận, nên không dự tính là sẽ tụ họp với nhau.

Giang Nhan đã giữ trong lòng chuyện hôn sự của hai đứa con trai, từ trong điện thoại than phiền với Tập Vị Cận, trách đứa con trai lớn vì công ty mà không lo cho gia đình, trách hai đứa con trai nửa năm không thấy bóng dáng đâu.

Tập Vị Nam nghe anh trai đáp lời mẹ, cười thầm không một tiếng động.

Tập Vị Cận nghe lời giáo huấn của mẹ xong, đặt điện thoại xuống.

“Buồn cười lắm à?” Thật hiếm thấy, đôi mắt vốn bình tĩnh bỗng trào lên một sự đe dọa.

Tập Vị Nam dứt khoát cười phá lên, cười nhạo nhìn người anh trai của mình.

“Mẹ lại giới thiệu đối tượng cho anh đấy à?”

Tập Vị Cận không kiêng dè gì, ngược lại còn thẳng thắn thừa nhận, “Ừ, là con gái nhà bác Thế.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.