Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 127



Dạ Mị nằm ở khu vực trung tâm sầm uất của thành phố, là hộp đêm lớn nhất xa hoa nhất của Thành phố S, các danh môn công tử, các tầng lớp tri thức của thành phố đêm đêm sênh ca, ăn chơi thỏa thích, trai gái uốn éo múa máy trên sàn nhảy, săn tình phóng đãng.

Ánh đèn chiều từ đỉnh đầu sà xuống, sáng mờ mịt màu đỏ vàng xen kẽ nhau, trên khuôn mặt nhấp nháy trẻ trung rực rỡ.

Những chàng trai cô gái trẻ tuổi, ban ngày mặc những giày da, vest, đường đường chính chính, tỏ ra dáng vẻ chính nhân quân tử, đêm đến lại hóa thành những kẻ lẳng lơ, mượn rượu để giải tỏa lo âu, dùng dục tình để phóng thích những hormone dư thừa trong cơ thể.

Sau một đêm thỏa thích, mối qua hệ dây dưa giữa hai người bỗng chấm dứt, mỗi người tự tìm cho mình một con mồi tiếp theo, tiếp tục triển khai một cuộc chiến mới.

Đây là thời đại tự do phóng khoáng, cũng là thời đại hỗn loạn dơ bẩn, tình một đêm lại như không có gì, lẽ nào bạn chưa nghe qua tình yêu cấm đoán sao?

Trên sàn nhảy, một cặp nam nữ hôn nhau mãnh liệt, thật khó chia cách, người đàn ông đặt bàn tay anh ta luồn vào trong cổ áo của người phụ nữ, âm thanh mập mờ tan chảy trong tiếng nhạc rock ồn ào điếc cả tai.

Trong màn tối đen sàn nhảy, ai biết được bao nhiêu thủ đoạn dơ bẩn được giấu đi?

A Tứ-người hầu rượu không ngạc nhiên gì, đưa mắt liếc nhìn những cặp nam nữ đang vui sướng điên cuồng chơi đùa theo tiếng nhạc rock and roll đó, bỗng thu lại tầm nhìn.

Trong đám người đó, đột nhiên có một bóng dáng nào đó khác lạ, cô ăn mặc như một sinh viên, trông có vẻ rất khôn ngoan, mái tóc dài thẳng tới eo trông rất hiền thục, dưới chân đi một đôi giày vải bố màu trắng.

Loại phụ nữ này không nên có mặt ở một nơi thối nát như này, chắc chắn sẽ bị làm nhục, A Tứ trong lòng trắc ẩn, có ý muốn khuyên nhủ cô nên trở về.

Cô gái vừa mới đi qua trước quầy rượu, A Tứ mới phát hiện ra cô đang đeo tai nghe bluetooth.

“Đồng Đồng, cậu nói gì vậy? Nói to lên đi, nghe không rõ...” Thanh Nhuận hai má trắng nõn hồng hào, lúc cô ấy nói chuyện, hai bên cánh mũi xinh xắn chợt giật lên.

Thanh âm của cô phát ra dịu dàng mềm mại, tựa như làn gió mùa xuân, mang theo một luồng khí lành lạnh.

“Phòng 106 đúng không? Ok, nhất định tôi sẽ níu anh ta lại, anh ta dám chống cự, thì chị đây sẽ xử lí tại chổ, thiến của quý anh ta.”

“Chạm vào người phụ nữ khác? Vậy càng dễ xử lí, lột da rồi rửa thật sạch.”

Khuôn mặt A Tứ chất đầy những luồng tối đen, nhìn cô không khác gì một con quỷ, lắc đầu một cách âm thầm với cái tình cảnh của cô.

Một người con gái tốt đẹp như thế, không ngờ tâm địa ác độc, hoàn toàn như một người đàn bà đanh đá vậy.

Mấy tiết mục như thế này mỗi ngày cô đều biểu diễn, không có gì khác hơn khi người chồng quá trớn, bạn trai què quặt, cô gái vô cùng tức giận, tự mình vào tận cửa để bắt kẻ thông dâm.

Trong phòng 106, ánh đèn lờ mờ, sắc rượu tràn đầy, trước mắt là cô ca sĩ đỏ rực nổi tiếng đang hát một cách trìu mến, khiêu khích tiếng lòng người đàn ông, anh ta nhếch mép cười rồi đưa tay đặt lên hông cô gái hộp đêm đó, cúi đầu rồi hôn mãnh liệt.

Cánh cửa đột nhiên bị mở ra, một luồng không khí tươi mát bỗng bao phủ lên cái hơi thở thối nát, pha lẫn mùi rượu, khói thuốc với mùi nam tính trên người đàn ông đó.

Đám đông nhìn lên ồn ào sôi nổi, một người phụ nữ bước vào.

“Hay cho một cô sinh viên đơn thuần cảm động, Dạ Mị này càng ngày càng biết làm ăn rồi nhỉ, ngay cả loại thủ đoạn này cũng có thể nghĩ tới.” Một người ngăn cô ta lại, dục vọng trong ánh mắt cô ta không hề che giấu được.

Để cô ta trở thành lang nữ trong hộp đêm ư?

Tô Thi Đà nhìn quanh một vòng, không thấy bóng dáng Tần Quan Nặc đâu, nhướn mày rồi mỉm cười, “Nhận nhầm người rồi, tôi là người phụ nữ của ông Tần, tôi không vào để mua bán, tôi đến để tìm ông ấy, ông ấy có ở đây không?”

Những người trong căn phòng la hét, ầm ĩ, huýt sáo, nghe cô ta nói xong lập tức lắng xuống hẳn đi.

Lúc này, bài hát cô ca sĩ hát bỗng ngừng lại, hộp đêm yên tĩnh đến đáng sợ.

Ông Tần, ông xem cái tiểu nha đầu này, đã quấy rối cái góc cao hứng tối tăm này rồi, ánh đèn không còn chiếu nữa, khuôn mặt hoàn mĩ như chạm khắc lúc ẩn lúc hiện, đôi môi dày căng mọng, như quả đào thơm, quyến rũ chết người.

Con ngươi sắc bén hệt như được bọc bởi lưỡi dao, cặp mắt đào hoa hẹp dài rất đẹp, rủ xuống trên chiếc cốc ngọc lưu ly, khẽ lắc nhẹ nhàng, ly rượu cooktail đẫm máu mã lệ mang theo một làn sóng trong xanh, tỏa ra ánh hòa quang trong đôi mắt.

Nói về ánh mắt đào hoa của người đàn ông lạm tình đó, thì điều này không sai tí nào.

Nếu không thì anh ta làm sao có thể để dáng vẻ diêm dúa như vậy, cô gái ăn bận trần truồng đó lại ngồi trên đùi của anh ta?

Đôi chân thon dài được được bọc trong bộ vest tự tay may ở Ý, mệt mõi vô tư đung đưa, cô rúc vào lòng anh, bàn tay ngọc ngà nới vạt áo anh ra, in lên ngực anh một nụ hôn màu đỏ rất rõ ràng.

Trên chiếc áo sơ mi trắng bên trong, vết son của cô ta mỗi nơi đều có, hơi thở ấm áp trong góc tối đen mờ mịt đó bỗng càng nồng cháy hơn.

Người đàn ông chợp mắt, đặt cái tai nghe đưa cho vị khách không mời mà đến trong hộp đêm, ngã đầu trên chiếc ghế sofa Minotti, hưởng thụ sự kích thích của người phụ nữ đó mang đến.

Đôi môi hé mở, ly rượu đẫm máu mã lệ từ trên cốc ngọc lưu ly đổ ra, bén vào đôi môi đầy gợi cảm đó, cổ họng anh ta đung đưa không ngừng mê hoặc người phụ nữ đó.

“Ông Tần...”

Cô nuốt nước bọt, mút lấy cổ họng hoàn mĩ của anh ta, trong ánh mắt anh ta bấy giờ lướt qua một trò đùa chế giễu, một hơi uống cạn hết ly rượu vang.

Đôi môi nhuốm màu máu tanh, anh ta như một con quỷ hút máu vậy.

Cúi đầu sắp nếm những giọt rượu đã trón qua cho cô, đôi chân bỗng lay nhẹ, tiếng kêu thảm thương của cô gái từ dưới sàn vọng lên.

Anh từ từ mở đôi mắt đào hoa đó ra, mỉa mai, tiếng trêu chọc của cô không làm cho anh ta có chút động tĩnh gì.

“A Nặc, bây giờ Bắc Kinh là 10 giờ tối rồi.” Tô Thi Đà cười nụ cười thuần khiết, cô nàng một bên chân nhoài ra khỏi chiếc váy ngắn cũn cỡn ôm trọn bờ mông, cô ấn cổ tay trái, khuôn mặt xanh xao u uất, kim đồng hồ chỉ đúng 10 giờ đêm.

Kim giờ kim phút tạo thành hình chữ V, giống như quỹ đạo cuộc sống của bọn họ, từ đường song song ban đầu rồi đan xen nhau, càng ngày càng lại gần.

“Cô là ai? Nha đầu này từ đâu chui đến vậy, rốt cuộc có hiểu gì là qui tắc không thế?” Cô gái đứng dậy nói kháy.

Tô Thi Đà căn bản không để ý gì cô ta, trời càng ngày càng tối, trong một góc tối đen, khuôn mặt Tần Khâm Nặc càng ngày càng lạnh đi.

“Ông Tần, ông xem tiểu nha đầu này đi, cô ta đã quấy rồi nhã hứng mất rồi.” Cô gái lánh nhìn tên thủ phạm đã đẩy cô xuống nền, liền ỏn à ỏn ẻn lao đến bên đầu gối Tần Khâm Nặc.

Tần Khâm Nặc lại đẩy cô đi không thương tiếc gì, cô một lần nữa ngã xuống nền vô cùng thảm hại.

Các công tử, thái tử gia trong hộp đêm đưa mắt nhìn nhau ngơ ngác, ai cũng không dám lên tiếng.

“A Nặc...” Một thanh âm nềm mại, khiêu khích lòng người.

Tần Khâm Nặc hạ giọng nguyền rủa một tiếng, sửa sang lại vạt áo, giận dữ hét lên với người phụ nữ vô tội trước mặt.

Dáng vẻ cao to trong góc tối nghiêng mình đi ra, ánh đèn màu cam soi rọi trên khuôn mặt cuồng dã đó, đôi chân mày trông như vẻ hất lên.

Tô Thi Đà mỉm cười nhẹ nhàng khéo léo, ngoan ngoãn đứng trước mặt anh ta, hệt như một cô con dâu bị ức hiếp.

“Shit!” Tô Khâm Nặc đá váo góc bên trái bàn trà thủy tinh, lạnh lùng liếc nhìn Tô Thi Đà, bước ra khỏi cái căn phòng kinh hoàng đó.

Cô gái bị dọa hết hồn, những giọt rượu vang đầy màu sắc đổ lên người cô, cô hét rồi nhảy chạy đi.

Tô Thi Đà bị một người đàn ông vẻ mặt xấu xa giữ lấy cánh tay, “Cô em à, ông Tần không phục vụ em, không phải đã có anh đây sao? Anh bảo đảm sẽ để em sướng như bay lên trời nhé.”

Tên tiểu tử Tần Khâm Nặc vẫn không thừa nhận.

Trông có vẻ tai to mặt lớn, ánh nhìn khiêu dâm, tóc đã bạc đi một nửa, mảy may không chút xấu hổ lại còn dám tự xưng là anh trai.

Tô Thi Đà nhẹ quét qua mái đầu bạc phơ của hắn, hai bên tóc mai dựng đứng lên, trông như đang chế giễu ông ta vì già mà không kính trọng, già tuổi rồi mà vẫn còn muốn mơ mộng muốn như con bò ăn cỏ non.

Cụ già tóc bạc đó cười một nụ cười dâm đãng, đưa tay hướng về đôi má trắng nõn nà của Tô Thi Đà.

Một vài người đàn ông bàng quan đứng bên cạnh lập tức lôi ông ta sang một bên.

“Lão Trang, ông không cần cái mạng già này nữa sao? Đây là người phụ nữ của ông Tần đấy, ông dám động tới sao?”

“Tên tiểu tử Tần Khâm Nặc đó vẫn chưa thừa nhận mà.” Lão Trang không chịu thua, nói cho cùng vẫn không thể để miếng mồi trên miệng bay đi.

Hỗn loạn xảy ra, ai không hiểu thấu, sẽ khăng khăng nghĩ rằng Lão Trang thành phố S là địa bàn của ông ấy.

Ở thành phố S ăn ngang nói ngược quen rồi, đột nhiên bị một tên tiểu tử không hay biết chiếm địa bàn, ông ta giận đến độ muốn vung dao chém người, đáng trách đối phương lại hung ác hơn ông ta.

Nếu là một người trẻ 20 tuổi đến, có lẽ có thể so đo với Tần Khâm Nặc, đáng tiếc tuổi tác không tha cho con người, cho dù là nhà lầu xe hơi, kim ngân bạc vàng cũng không thể mua nổi một cơ thể khỏe mạnh cường tráng được.

“Lão Trương à, gần đây mọi nơi phong nguyệt đều đồn rằng, bên cạnh Tần Khâm Nặc có rất nhiều phụ nữ, lẽ nào ông chưa nghe qua sao?” Có người thích lo việc không đâu, hòa vào sự việc.

“Anh nói cô ta sao?” Khuôn mặt Lão Trang lê dài tựa như màu gan lợn.

Những tháng gần đây, Tần Khâm Nặc không đi mua vui đâu nữa, bên cạnh thường chỉ có một tiểu nha đầu.

Đàn ông mà, tự mệnh phong lưu, chơi với một cô gái thì đó là chuyện bình thường.

Tiểu nha đầu lại không biết trời cao đất dày, ai ai cũng chơi, cô lại né tránh Tần Khâm Nặc mời rượu, làm mất mặt ông Tần-người đặc biệt nhất trong đám đông đó.

Vẻ mặt ông Tần ngày vàng tối sầm lại, suy cho cùng cũng ko thể tức giận được.

Từ đó ai nấy đều biết, danh thảo ông Tần có chủ rồi, ngay cả ông Tần còn bị cho ăn tép, vậy thì ai dám trêu đùa với cổ chứ?

Nói đến ông Tần này, cũng là nhân vật huyền thoại trong thành phố S.

Vài năm trước, thành phố S vẫn là địa bàn của lão Trang, luật pháp tiến hành ở mọi nơi, nhưng dưới sự lãnh đạo loạn lạc của lão Trang thì càng ngày càng tệ đi, giận tên cảnh sát đó cắn chết không tha, nắm được sơ hở của anh ta rồi vênh mặt lên trời, thường tìm những thứ đen đủi của anh ta.

Lão Trương chịu một cơn ấm ức lớn, lão đại dẫn đầu đi trên đường thấy manh mối gì, âm thầm, rửa sạch, toàn bộ những thứ tro bụi xấu xa.

Ai cũng không biết ông Tần từ đâu đến, dẫn theo 14k mở rộng thành phố, càn quét địa bàn dẫn đầu, đánh bài bọn côn đồ thu phục chúng nghe theo mênh lệnh.

Đặc biệt là khu vực chổ lão Trang, suýt nữa tai họa ngập đầu.

Buổi tiệc tối nay, lão Trang làm chủ, là vì đặc biệt xin lỗi ông Tần, hi vọng tìm được một địa vị nhỏ nhoi nào đó trong thành phố S.

Theo đạo là phải tôn trọng ông ta, vì ông Tần mà tôn trọng ông ta, nhưng ông ta không phải là lão già bụng bia xấu xí, ngược lại là một thiếu niên trông rất khôi ngô, cặp mắt đào hoa phong tình vạn chủng, hồn xiêu phách lạc.

Bao nhiêu cô gái sà vào bên người anh ta, cùng nhau sau một hồi, từ đó cơm nước không để tâm, ngay cả khách khứa cũng không tiếp đón.

Chỉ tiếc rằng rèn sắt không thành thép, liền hét lên, “Đây là bộ mặt của các người, vẫn mong ông Tần có thể vừa ý ư? Đừng mơ mộng nữa. Giữ không nổi trái tim người đàn ông, các người mặc kệ cơm không ăn, ngày ngày trơ ra dáng vẻ sắp chết, khóc lóc thảm thiết, đều bị các người làm phiền chết rồi.”

Anh sẽ không xảy ra chuyện gì khi ném cô ta vào trong đó chứ.

Ánh đèn ban đêm mập mờ, chói chang, ánh sáng nhỏ bé trên nền đất bỗng vụn vỡ.

Thành phố S về đêm, xa hoa đồi trụy.

Người đàn ông kéo lấy cơ thể người phụ nữ như con rắn diêm dúa ra khỏi Dạ Mị, vui đùa hét lên, những trận cười đùa phá vỡ sự thanh tĩnh về đêm.

Dòng xe trên đường ồn ào tấp nập, mờ mờ ảo ảo.

Một chiếc Maybach 62 chạy ngang qua trước cửa Dạ Mị, kêu cái “Kít” vang tận trời xanh.

Cửa xe mở ra, đôi chân thon dài bước xuống, đôi mắt sắc bén thu hút những người qua đường.

Đôi môi gợi cảm, khẽ cong nhẹ, mặc theo phong cách phối đồ kiểu Anh, đôi mắt màu nâu khẽ đung đưa bướng bỉnh, trong đêm tiệc, làm cho người ta không khỏi rời mắt.

Ánh mắt cô tựa như con sói hung dữ, vồ ra phía trước với lấy con mồi.

Cố Nhĩ Tư tựa vào cửa xe, duỗi đôi chân tài, hướng về phía các cô gái xinh đẹp tán tỉnh cười đùa.

Tần Khâm Nặc mang theo cơn thịnh nộ trong lòng đi ra khỏi Dạ Mị, Cố Nhĩ Tư nhấp nháy mí mắt, lập tức đuổi theo người phụ nữ đó.

“Ông Tần.” Thu lại thái độ kiêu kì, Cố Nhĩ Tư kính cẩn mở cửa xe.

“Đứa nào để cậu đưa người vào?” Tần Khâm Nặc nhau mày, đá vào đầu gối Cố Nhĩ Tư, Cố Nhĩ Tư bất ngờ không kịp đề phòng, nhếch nhác quỳ gối xuống đất.

“Ai? Là ai?” Cố Nhĩ Tư sững sờ vẻ ngốc ngếch, vỗ nhẹ vào ống quần bộ vest phũi đi lớp bụi rồi đứng dậy.

Chơi bên cạnh Tần Khâm Nặc từ nhỏ, Cố Nhĩ Tư sớm đã quen với việc bị tấn công bất ngờ, cái đá chân này của Tần Khâm Nặc chẳng qua chỉ để thư giãn gân cốt mà thôi.

“Là người đàn bà điên đó.” Bóng dáng của con dao bị che phủ bởi một tầng đen tối tăm, đôi mắt lóe lên trong đêm tối mờ mịt.

Người đàn bà điên?

Tô Thị Đà không phải là người đàn bà điên đó chứ?

Nếu không phải là đứa con gái bình thường, ai dám trêu đùa với những người nguy hiểm ẩn ấp trong bóng tối chứ, vậy mà cô ấy vui chết đi được.

Những tiết mục hãm hiếp như vậy thường được biểu diễn rầm rộ, ông Tần đã nhanh chóng trở thành trò đùa trong mắt những đại ca giới giang hồ.

Vỗ vỗ vai ông, khuyên một câu đầy ẩn ý rằng, “Ông Tần à, ông không nên cưng chiều người đàn bà này quá, nuôi thành một con hổ cái, đến lúc nó đau khổ ông tự chuốc lấy đấy.”

“Ông Tần, oan quá. Tiểu thư Tô xuất quỷ nhập thần, ông không phải không biết, tôi nào ngăn được cô ấy?” Cố Nhĩ Tư giơ hay tay lên tỏ vẻ vô tội.

Anh ta dám thề, lần này thật sự không phải anh ta tiết lộ hành tung của ông Tần cho nha đầu đó.

Ánh mắt Tần Khâm Nặc lóe lên sự thất vọng, nụ cười mang tính biểu tượng cũng bỗng dập tắt.

Ai cũng nói ông Tần tao nhã lịch sự, nhưng đụng đến khắc tinh Tô Thi Đà kia, tất thảy phong độ anh ra như một con quỷ vậy.

Người ta đoán rằng cuộc đời ông ta gây quá nhiều nghiệp chướng, mới chạm phải người phụ nữ âm hồn không tan.

Cố Nhĩ Tư mỉm cười, liệc tục hướng về cánh cửa Dạ Mị, nam nữ qua lại, không thấy bóng dáng đó.

“Ông Tần, Tô tiểu thư sao vẫn chưa ra nhỉ?”

Cái nơi Dạ Mị này, bề ngoài thì đèn soi lộng lẫy, thực ra bên trong vô cùng dơ bẩn.

“Anh đưa cô ta vào trong đó sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Bên trong như thể những con quỷ đói vậy.”

Cố Nhĩ Tư vội vàng, Tần Khâm Nặc “Xoạch” một hơi, mặt anh ta như lửa đốt, càng làm tăng thêm sự mê hoặc hoang dã.

Mây mù trắng xóa, khuôn mặt ranh mãnh anh ta bị che khuất, Tần Khâm Nặc nghiêng người dựa vào thành xe, cặp mắt xuyên qua những lớp sương mù, lặng lẽ nhìn lên bầu trời xa xôi.

Ánh sáng của thành phố qua lại trên bầu trời đêm tựa như những con rồng đang bay, những ngôi sao được giấu hàng trăm triệu năm ánh sáng.

Tôi đã không nhìn thấy bầu trời dày đặc ngôi sao như thế trong nhiều năm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.