Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 13



“Chị dâu, không nhờ rằng chị lại thẳng thắn như vậy, có thời gian tới quân trại chơi đi, chỗ chúng em có núi có sông, thiên nhiên trong lành, cách xa khói bụi thành phố.” Quý Giản Ninh quay đầu lại nhìn Diệp Bạc Hâm, hướng đến cô nháy nháy mắt.

Vừa nghe câu này, Diệp Bạc Hâm lập tức vui vẻ, sau khi mất trí nhớ cô không có tới quân trại, nhưng trong nội tâm luôn có một thứ tình cảm đặc biệt với quân đội, mỗi lần nhìn thấy những thứ có liên quan tới quân đội, thì cô liền nhiệt huyết sôi sùng sục.

Có cơ hội đi xem thử, cô không nắm lấy thì là kẻ ngốc.

“Được nha, có thời gian tôi liền đi tìm câu chơi.” Diệp Bạc Hâm đáp ứng rất thẳng thắn, Tập Cận Nam mở to mắt, mí mắt thâm sâu không rõ.

“Quý Giản Ninh, quy định của quân đội cậu quên rồi sao?” sâu trong tim, Tập Vị Nam không muốn cô lại có quan hệ với quân đội.

Có những chuyện mặc dù đã xảy ra, nhưng nỗi đau trong lòng mãi mãi cũng không quên được.

Trừng mắt nhìn cô rơi xuống ở trước mắt, một lần trong đời là đủ rồi, thêm một lần nữa, anh không thể chấp nhận nổi.

Quý Giản Ninh nhướn mày, quân đội có quy định gì?

Người ngoài không được vào trong?

Nhưng Diệp Bạc Hâm không phải người ngoài, cô là gia đình quân nhân, dựa vào thân phận này không đủ để cô vào trong sao?

Tập Vị Nam biểu cảm không muốn thương lượng, còn nữa đáy mắt anh có tia phức tạp, Quý Giản Ninh nhìn liền hiểu.

Anh đang sợ, anh sợ lặp lại sai lầm của năm đó...

“Haha... chị dâu, em chỉ đùa thôi, haha... ” Quý Giản Ninh nhanh chóng sửa, anh vẫn không muốn bị trừng phạt, “trong quân trại toàn những người thô lỗ, không có gì đáng xem, trong khe núi chim không dám tới, ban đêm còn có rất nhiều muỗi, dáng vẻ chị yểu điệu, đi vào trong thủ trưởng còn đau lòng chết mất?”

Mặt mày Diệp Bạc Hâm nhăn lại, cô đương nhiên biết Quý Giản Ninh phục tùng uy quyền của Tập Vị Nam, nhưng mà cô không định cho Tập Vị Nam mặt mũi.

Diệp Bạc Hâm không thèm nhìn Tập Vị Nam, cơ thể di chuyển sang hông xe, kéo rộng khoảng cách của hai người.

Tập Vị Nam nhíu mày, ánh mắt rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, hận không thể kéo cô ôm cô vào lòng.

Cô chống cằm, nhoài người lên sau lưng ghế của Quý Giản Ninh, đôi mắt mỹ lệ như chứa cả ngôi sao trên trời, “A Ninh——”

Câu A Ninh này của cô, gọi rất mềm mại và kéo dài, còn buộc một ý vị nũng nịu nhàn nhạt.

Rơi vào trong tai Quý Giản Ninh, giống như lá bùa thúc giục, anh nghiêng đầu, lén lút nhìn về hướng Tập Vị Nam, ánh mắt Tập Vị Nam lạnh đến nỗi có thể đông chết người.

Quý Giản Ninh kêu khổ không kịp, cô gái này thật khủng khiếp, không nhìn thấy người đàn ông cỉa cô rất tức giận sao?

Quý Giản Ninh nuốt nước miếng, “Chị... chị dâu... gọi em là Giản Ninh là được... ”

Bọn họ thân thiết thế sao?

Anh không đắc tội với cô, đừng có hãm hại anh vậy nha.

Đặng Viễn nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của Quý Giản Ninh, trong đáy lòng thiện cảm với chị dâu tăng cao.

Anh cười toe toét, lén lút liếc nhìn Quý Giản Ninh.

Diệp Bạc Hâm mỉm cười, vuốt nhẹ tóc hai bên tai, “A Ninh, cậu đừng xem thường tôi, nhớ dsến năm đó tôi còn là quân lính, nỗi khổ nào tôi chưa trải qua?”

Đặng Viễn nghe thấy chị dâu cũng là lính, vô cùng khinh ngạc há hốc mồm, nhưng mà nghĩ tới tác phong không câu nệ tiểu tiết của cô, có khí phách quân nhân, lại có thể bắt được thủ trưởng mặt lạnh, thời điểm này cũng rất nhẹ nhõm.

“Chị dâu, không ngờ chị còn là nữ anh hùng nha.” Đặng Viễn cực kỳ hứng thú nói, không mảy may ý thức được không khí trong xe âm trầm hơn nhiều, sắc mặt Tập Vị Nam càng khó coi.

Diệp Bạc Hâm nhếch môi cười, cô thích nói chuyện với quân nhân, không câu nệ, không cần lo lắng đối phương nói lời khách sáo.

“Haha... nữ anh hùng không dám nhận, vài năm trước làm lính tại thành phố S doanh trại C, cũng chỉ có 2 năm thôi.” đáng tiếc cô không nhớ nữa rồi.

Đặng Viễn càng hào hứng, mặt mày hớn hở, “thật trùng hợp thủ trưởng bọn em lúc trước cũng tòng quân tại thành phố S doanh trại C.đúng rồi... ”

Đặng Viễn kích động đập vào vô lăng, Quý Giản Ninh quay người lại, muốn ngăn cản, Đặng Viễn đã nói ra rồi, “Thủ trưởng lúc đó cũng ở doanh trại C, chị dâu, có phải lúc đó hai người quen biết nhau không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.