Sắc mặt Diệp Bạc Hâm nhợt đi mất phần, bầu không khí nặng nề khiến cô ngộp thở.
Cô nhìn xuống, thì thào: “Nhà họ Tập... Tập Vị Nam...”
Do cô ngu suẩn, chưa từng nghĩ đến mối liên hệ giữa hai bên. Vì sao anh chưa từng nhắc đến việc dẫn cô về gặp gia đình, cô lại biện giúp anh một cái cớ... bận...
Đúng là anh rất bận, mỗi lần gặp nhau anh đều vội vội vàng vàng, thậm chí ở chiến cứ cũng ít dịp thấy mặt...
Nhưng rốt cục anh bận thật, hay chỉ giả vờ bận...
Lúc này cô đã không còn khả năng tìm hiểu, giống như mới rồi, rõ ràng anh nói có nhiệm vụ đột suất, nhưng lại vô tình bị Triệu Tư lệnh bóc mẽ.
Trong quá khứ, đã bao nhiêu lần anh mượn cớ bận để lảng tránh cô...
Họ Tập vốn dĩ đã hiếm, nơi vàng thau lẫn lộn như kinh thành đọc ra được mấy vị họ Tập, cũng chỉ có nhà họ Tập quyền môn thế gia ấy.
Anh không chỉ họ Tập, mà còn là quân nhân, mối quan hệ giản đơn ấy, sao cô lại bẵng quên.
Hoặc nói, từ đầu chí cuối, cô đã không quan tâm thân phận, gia thế của anh...
Bất kể là quân nhân bình thương hay hậu thế quân nhân, anh vẫn chỉ là người cô thích, chỉ vậy mà thôi.
“Thừa nhận hay không thừa nhận thì đã làm sao? Người cháu lấy là anh ấy, không phải gia tộc của anh ấy. Tuy nói hôn nhân không đơn giản chỉ là chuyện giữa hai người, bên cạnh đó còn phải xem xét hai gia đình. Nhưng nếu như chỉ vì nhà họ Tập có dòng dõi cao quý, nhà họ Tô mình không với được, mà bảo cháu từ bỏ, cháu không làm được.”
Tim bị giằng xé đớn đau, song nụ cười bên môi vẫn phải nguyên vẹn.
Giờ này... dường như cô đã hơi thấu hiểu sự ngập ngừng của anh, sự trốn tránh của anh.
Có thể, nhà họ Tập sẽ không thừa nhận cô, nên anh mới tiền trảm hậu tấu, tránh để cô tiếp xúc với nhà họ Tập, lý do, cũng chỉ để cô tránh bị tổn thương.
Cô biết suy nghĩ này của mình, có lẽ rất ngây thơ, nhưng chưa chi đã bàn lùi, chỉ bởi vì nghe đến gia thế hiển hách của anh ấy, mà thoái lui, thì đó không phải là tác phong của cô.
“Chỉ cần anh ấy quyết tâm không phụ cháu, thì tương lai bất kể chuyện gì xảy ra, phải đối mặt với khó khăn gì, cháu cũng sẽ chọn lựa ở bên anh ấy để cùng giải quyết. Nhà họ Tập thì đã làm sao, cháu không tin họ ăn thịt được cháu. Nếu cậu chỉ vì lo lắng cháu sẽ chịu ấm ức, bị nhà họ đè đầu cưỡi cổ, mà bảo cháu cắt đứt với anh ấy, vậy thì cậu càng không phải lo. Cuộc sống đã như vở kịch rồi, không nhiều những tình tiết cường điệu hóa ấy đâu. Chẵng nhẽ cậu lo rằng họ sẽ uy hiếp gạ gẫm cháu, lấy tiền đe cháu, để cháu bỏ anh ấy?”
Nói rồi, Diệp Bạc Hâm trái lại còn phá ra cười.
“Cháu không thiếu tiền, nhà họ Tô tuy không thể sánh với nhà họ, nhưng cũng không phải dễ để người ta chèn ép.”
Tô Cảnh Sâm trầm tư nhìn cô, hồi lâu mới nói: “Cháu không hiểu, xem ra chị gái cậu dạy cháu còn quá ngây thơ. Những năm qua, cậu tiếp xúc với giới quân đội chính quyền, với họ lợi ích là trên hết. Dòng dõi càng cao, càng bài trừ người thuộc tầng lớp khác xâm phạm. Bọn họ có bí sử gia tộc phức tạp, họ coi thường những gia đình thấp kém, nhất là giới nắm quyền bây giờ vẫn là tầng lớp trước, họ tuyệt đối không cho phép con cháu làm điều trái ý. Họ có nền tảng là gia đình, có mối quan hệ quảng giao, vì hiếu thuận, nên bề trên bảo sao thì con cháu nghe vậy.”
“Nhà họ Tô mình đúng là không tệ, nhưng nếu gia đình họ muốn xử lý cháu, thì còn dễ hơn là bóp chết một con kiến. Bạc Hâm, gia đình họ là ao nước sâu, mình tốt nhất không nên dây vào, được không?” Tô Cảnh Sâm nghiêm nghị nói, tay giơ lên xoa đầu cô.
Diệp Bạc Hâm trông ráng chiều hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, mây lướt qua thân máy bay, khoảng không mênh mông vô tận, mặt trời tỏa quầng sáng dìu dịu, xuyên qua lớp lớp tầng mây, nhuốm đỏ ngũ sắc.
Ánh mắt chậm rãi quay ra, cô cất tiếng cười nhẹ bẫng, vẻ chua chát thoáng qua trên nét mặt.
“Muộn rồi...” cô đã dấn chân quá sâu, cứ nghĩ đến việc xa anh ấy, con tim như bị ai đó giằng xé nát vụn, đau đến ngộp thở: “Chưa thử mà đã bỏ cuộc, cháu không cam tâm, vả lại... cháu tin anh ấy.”
“Cậu cũng nói, thế giới của họ, mình không với tới. Những điều cậu nói, chỉ là lời phiến diện, nghe hơi nồi chõ mà thôi. Cậu có tận mắt chứng kiến đâu, làm sao biết được gia đình họ sẽ phản đối cháu?”
“Cậu thấy cháu chưa thấy quan tài thì chưa đỏ lệ rồi đấy.” Tô Cảnh Sâm hơi đổi nét mặt, cười gằn nói: “Nếu không có bằng chứng, chả nhẽ cậu lại vô duyên đến mức rước bực cho cháu? Hơn hai mươi năm trước, nhà họ Tập cũng từng xảy ra chuyện tương tự. Lúc ấy người con trai thứ hai của ông Tập ở bên ngoài cũng yêu một cô gái tiểu thư con nhà giàu có gia thế không hề tệ chút nào. Họ quen biết lúc du học, quan niệm phương tây cởi mở, mưa dầm thấm đất, yêu là sống chung.”
“Sau đó cô gái ấy mang thai, ông này dắt bạn gái về nước. Rút cuộc vừa đặt chân xuống sân bay, đã bị nhà họ Tập cho người dùng vũ lực bắt mất. Con trai thứ nhà họ Tập thậm chí còn không rõ chuyện gì đã xảy ra, cứ thế ngây thơ về nhà. Thì ra... chuyện họ sống chung đã bị nhà họ Tập biết từ lâu. Họ không chấp nhận người phụ nữ kia bước chân vào gia đình họ, vì chê xuất thân thấp kém. Phu nhân nhà họ Tập bất chấp ý kiến của con trai, tìm một tiểu thư con nhà thế gia môn đăng hộ đối để cưới cho con mình, ép phải cắt đứt quan hệ với người phụ nữ kia. Kể cả cậu con trai này có tài cán thế nào đi chăng nữa, thì lúc ấy vẫn chỉ là sinh viên vừa tốt nghiệp, trứng làm sao chọi được với đá. Để bảo vệ bạn gái mình, anh con trai đành phải kết hôn với người được gia đình chỉ định.”
Diệp Bạc Hâm thoạt đầu không tập trung nghe mấy. Tình tiết như kịch này chẳng phải hiếm trong mấy gia đình quyền quý. Từ nhỏ cô nghe nhiều phát nhàm, lâu dần thành quen.
Câu chuyện ngàn lượt như một, không phải do gã đàn ông phụ bạc ngoại tình, đùa giỡn tình cảm cô gái, thì cũng là bị ép buộc, bỏ người mình yêu.
Nếu đã yêu sâm đậm đến tận xương tủy, thì làm sao dễ dàng bỏ cuộc?
Nói cho cùng, cũng chỉ bởi tình yêu chưa đủ nhiều, so với tương lai nhẹ nhàng, thì chút tình cảm không đủ để bàn.
Lấy danh nghĩa tình yêu để làm tổn thương một cô gái, đấy mới là sự tàn nhẫn thật sự.
Con tim đã sớm chai lì, thế giới này người bi ai thống khổ đầy rẫy, không thoát nổi bể khổ giày vò. Xem nhiều đến độ sự đồng cảm của cô cũng hao mòn cạn kiệt từ lâu.
“Sau đó thì sao? Ông này lấy vợ, người phụ nữ mang thai thế nào? Nhẽ nào để cô ấy sinh con, cho cô ấy một khoản tiền bịt miệng, để cướp đứa trẻ về?” Cô không hề ngây thơ nghĩ rằng, nhờ đứa trẻ trong bụng mà một người phụ nữ có thể làm dâu nhà giàu, dù sao ban đầu cũng chỉ là một cục thịt, phụ nữ nào chả sinh được?
“Sau đó ấy à...” Tô Cảnh Sâm à lên một tiếng, như vẻ khinh bỉ: “Nhà họ Tập đúng thật dã man, để ép con trai thứ hai phải khuất phục, gia đình cô kia phá sản vỏn vẹn trong nửa tháng ngắn ngủi, cô này bị ép phải rời thủ đô, bỏ xứ mà đi, bặt tăm tung tích.”
“Thế còn đứa bé?” Diệp Bạc Hâm sửng sốt, tim như bị ai đó bóp nghẹt, cho nên... Tô Cảnh Sâm mới dự đoán, đó cũng là kết thúc cho cô và Tập Vị Nam nếu tương lai sau này chống lại nhà họ Tập?
“Đứa bé nào? Nhà họ Tập không nhận, nên không thể mang đứa bé về, làm ô uế danh tiếng gia đình.” Tô Cảnh Sâm cười khảy, khâm phục nhà họ Tập có thể bền bỉ trăm năm không suy thoái là một chuyện, còn sự bẩn thỉu bên trong, gã coi khinh.
Để máu mủ ruột già của dòng họ lưu lạc bên ngoài, chuyện khốn nạn ấy, không biết họ làm bằng cách nào?
“Ý cậu là... họ rõ ràng biết đứa trẻ trong bụng cô ấy là cốt nhục của con trai mình, nhưng lại giương mắt nhìn đứa bé phiêu bạt bên ngoài, cũng không cho về nhận tổ tiên?” Mắt Diệp Bạc Hâm co rụt lại, đứa bé ấy vô tội, và người phụ nữ ấy cũng không sai, chẳng qua chỉ bởi yêu một người không nên yêu, mà để liên lụy cả gia đình.
Ánh mắt Tô Cảnh Sâm lạnh nhạt: “Nhà họ phức tạp sâu xa thế nào, không cần cậu phải kể nữa, cháu tự có thể đoán được. Đó chỉ là một trong vô số những điều tương tự, để tránh tâm hồn bé bóng của cháu bị tổn thương, cậu không nói nữa.”
Gã không hề dọa con bé. Nhà họ Tập quả thực quá phức tạp, người phụ nữ làm dâu nhà họ phải gánh vác quá nhiều trách nhiệm, sống khổ hơn người thường. Gã không muốn nó nhúng chân vào, con bé sống một đời thanh thản là được.
Diệp Bạc Hâm cụp mắt, thần sắc không bi sầu, mà đăm chiêu suy nghĩ lời gã nói.
Lúc đầu cô không muốn làm dâu nhà giầu, vì phức tạp ra sao, cô cũng hiểu rõ phần nào.
Cô căm thù việc phải xã giao, ghét trò tiện đâu hát đất, ghét cuộc sống quanh năm suốt tháng phải đeo mặt nạ giả tạo.
Vì sao anh lại là người họ Tập?
“Không giống nhau, anh ấy và cháu đã kết hôn rồi. Con trai thứ nhà họ nhu nhược, không đủ khả năng bảo vệ người phụ nữ của mình, để cô ấy mang thai, bị người khác uy hiếp mà cũng bó tay chịu chết. Còn Tập Vị Nam không như thế, anh ấy không bao giờ để người khác uy hiếp mình. Cháu tin anh ấy.” Ánh mắt Diệp Bạc Hâm xám xịt.
Nói ra được như thế, bản thân mình chỉ tin có mấy phần, hoặc có lẽ đang tự huyễn hoặc, chính cô cũng không đủ tự tin.
Tô Cảnh Sâm tức điên lên, trong bụng lườm nguýt.
Nói đến như thế, mà đầu con bé vẫn mít đặc thế nhỉ?
“Cháu tưởng Tập Vị Nam có thể bảo vệ mình? Dù sau này nó có thành công, có danh tiếng hiển hách trong quân ngũ, thì cũng làm được gì, chả thoát được bàn tay che trời của ông cụ nhà họ Tập. Đừng tưởng bây giờ nó có quyền có thế, được nhiều người biệt đãi, nể nang. Ông cụ Tập tuy không lộ chân tướng, nhưng hẵng giảo hoạt tinh nhạy lắm, để lèo lái một gia tộc, há lại thiện lương, hiền hậu à?”
“Cháu xem bây giờ con trai thứ của nhà họ đã leo lên địa vị nào trong giới chính khách rồi, cũng thuộc hàng hô mưa gọi gió, nhẽ nào vô dụng vất đi? Nhưng hơn hai mươi năm trước, ông ấy cũng bị ép phải từ bỏ cô gái kia đấy thôi? Kể cả bây giờ, đã hai mươi năm trôi qua, ông này cũng không còn là cậu con trai chân yếu tay mềm ngày xưa nữa, song vẫn không dám quang minh chính đại tìm lại đứa con bị nhà họ Tập chối bỏ.”
“Nhà họ vốn dòng dõi quân đội, ngoại trừ ông cụ, thì Tập Vị Nam là người duy nhất theo nghiệp nhà binh. Hy vọng tương lai của nhà họ đều gửi gắm ở nó. Tuy trong nội bộ nhà họ hiện đã lần lượt hướng sang giới chính trị, nhưng gia tộc trăm năm vẫn cần người tiếp nối vinh quang trong quân đội. Một người được cả gia tộc đặt kỳ vọng, thì hôn nhân của nó có thể tự mình quyết định được không?”
Diệp Bạc Hâm mím môi im lặng, mặt không biến đổi, như thể đã nghe thấy, lại như chẳng nghe thấy gì.
Hồi lâu, cô mới ngửa đầu mỉm cười.
“Thấy cháu buồn cười lắm hả? Có phải thấy cháu rất ngu si, cứ phải lậy vết thương lên từng tí một. Tô Cảnh Sâm, cậu đúng thật không bao giờ bỏ qua bất kì cơ hội nào để chế giễu cháu.”
Diệp Bạc Hâm gượng cười, nói ra chẳng qua cũng chỉ một câu đùa.
Tô Cảnh Sâm hiểu rõ bản tính cô, hiển nhiên biết rằng tâm trạng cô lúc này vô cùng khó chịu, bèn thở dài: “Nếu cháu mà ngoan ngoãn nghe lời, hóa ra sau này cậu sẽ hết cơ hội bỉ bai à?”
Diệp Bạc Hâm phì cười, người thả lòng, ngả vào lưng ghế.
“E là để cậu thất vọng rồi, nói từ bấy đến giờ, cháu vẫn không muốn từ bỏ.”
Cô nhìn xuống những ngon tay mân mê, hồi lâu mới ngẩng lên, ánh mắt kiên định: “Dù có là thiêu thân lao vào lửa, cháu cũng không hối hận.”
“Điên.” Tô Cảnh Sâm chửi thầm, phí nước bọt, rốt cuộc như nghe chuyện đâu đâu, nó nghe rồi quên béng.
Diệp Bạc Hâm nhắm mắt, trong đầu rối ren lướt qua những lời Tô Cảnh Sâm nói. Cô không được bất cần như biểu hiện bề ngoài, với tương lai cô cũng có nhiều lo lắng, đối với Tập Vị Nam... cô cũng không thể toàn tâm toàn ý tin tưởng...
Rèn sắt phải tranh thủ lúc nóng, nhân lúc tâm trí cô đang dao động, gã phải ra con át chủ bài...
Bất kể có thể khiến cô nhụt trí hay không, chí ít cũng tạo được ngăn cách trong lòng cô.
Một khi đã có ngăn cách tình cảm, mọi thứ sẽ không còn kiên định nữa.
Con người Tập Vị Nam, tâm tư thâm sâu, cái tình thế bắt buộc mà gã muốn, tranh thủ lúc nó chưa quay về, gã bắt buộc phải để Diệp Bạc Hâm biết được mặt khó nói của Tập Vị Nam.
Diệp Bạc Hâm hơi thiu thiu buồn ngủ, bỗng bị người ta lay dậy, cô bực mình gạt tay Tô Cảnh Sâm.
Mặt vẫn thản nhiên lườm gã: “Làm sao, cậu còn định kể gì?”
Bị con bé nhìn bằng ánh mắt thù hằn, Tô Cảnh Sâm tức không biết để vào đâu, nghiến răng cười gằn: “Không phải nể mày là cháu gái cậu, mày tưởng cậu thèm vào mà lo cái chuyện vớ vẩn của mày à?”
Diệp Bạc Hâm biết mình đuối lý, nói cho cùng, Tô Cảnh Sâm cũng vì cô.
Tô Cảnh Sâm hít một hơi thật sâu, thấy vầng trán cô hiện rõ mệt mỏi, tuy không nhẫn tâm nhưng đau dài chi bằng đau ngắn, sau này biết được chân tướng, e con bé sẽ chỉ còn nước phát điên, chả bằng bây giờ làm một nhát dứt khoát.
Gã không rõ Tập Vị Nam rốt cuộc nghĩ gì, từng đẩy con bé vào chỗ nguy hiểm, đến nay còn mặt dầy quay lại đeo bám nó.
“Tập Vị Nam có vị hôn thê.”
Quan sát sắc mặt Diệp Bạc Hâm, Tô Cảnh Sâm lạnh nhạt nói.
Diệp Bạc Hâm chết lặng, môi lập bập, nhận ra mình như mắc xương trong họng, mắt cay xè, trái tim như bị kim đâm.
Hình như cô chưa từng hỏi, liệu anh đã có vị hôn thê chưa.
Sự việc vì sao lại thành ra nông nỗi này, những thứ này... có phải là nỗi khổ tâm chực muốn nói mà lại thôi của anh không?
“Không chỉ vậy, nó còn từng lằng nhằng với một quân nhân nữ, bị người ta chụp trộm trong hộp đêm, hôm sau tin tức lan tới quân doanh, một thời bị đình chỉ công tác.”
“Ông thấy tôi chịu từng ấy cú shock là chưa đủ hay sao hả?” Diệp Bạc Hâm mất đi lý trí, thét lên, vành mắt vằn đỏ.
Đã bảo chuyện quá khứ không bận tâm nữa, cô không từng tham gia vào quá khứ đó, trước đây anh thế nào, giờ đã khác rồi, chí ít anh muốn ở bên cô.
Nhưng... thật sự có thể không bận tâm ư?
Hình như chỉ khi không yêu, mới có thể không bận tâm?