“Là rất lâu rồi, tôi ở dưới lầu bị bỏ rơi nửa tiếng đồng hồ, thì ra đây là cách chị cả tiếp đãi khách sao?” Diệp Bạc Hâm ý cười tràn đầy, nâng ngón tay lên chỉ đồng hồ.
Qua vài ngày bôi thuốc bôi ngoài da, dấu vết cổ tay bị siết chặt dần dần tan đi, bây giờ chỉ còn lại vết tích nhàn nhạt.
Đeo đồng hồ lên, vừa hay có thể che giấu.
Diệp Bạc Hâm hôm nay mặc quần áo lót tơ lụa màu trắng tuyết, tay áo rộng rãi ôm lấy cổ tay, mờ mờ có thể nhìn thấy làn da trên cánh tay trắng nõn, bên dưới mặc một quần rộng chân màu trắng chất liệu rất tốt, cả người hiện lên nhỏ gầy mảnh khảnh, khuôn mặt sạch sẽ nhuộm một ý cười nhàn nhạt, toàn thân toát ra hơi thở thanh xuân có tinh thần phấn chấn mạnh mẽ.
Lạc Thời ngồi tại trước bàn dài hình bầu dục, đứng bên cạnh là trợ lý của anh.
Sau khi Diệp Thanh Vũ vào cửa, ánh mắt tự nhiên bị Lạc Thời nắm lấy, không nhìn thấy sau lưng trợ lý còn có một người.
Nghe lời nói, Lạc Thời hơi hơi nhếch mày, khoé miệng đong đưa nụ cười ý vị sâu xa.
Diệp Thanh Vũ nhìn theo nơi phát ra âm thanh, thấy Diệp Bạc Hâm đứng trước cửa sổ sát mặt đất, cửa sổ màu đen mun phía sau cô che phủ ánh sáng của những đám mây vào buổi sáng, đôi mắt đẹp lưu chuyển ánh sáng nhỏ vụn.
“Cô làm sao lên đây?”
Sắc mặt Diệp Thanh Vũ nhất thời biến thành vô cùng khó coi, lúc nãy cô đã đặc biệt kêu thư ký gọi điện cho phòng bảo vệ, tuyệt đối không được để cô lên đây
Diệp Bạc Hâm cười, hai tay khoanh lại trước ngực, đầu ngón tay vui thú đặt trên cánh tay phủi nhẹ, ánh mắt rơi trên bóng lưng cao thẳng của Lạc Thời.
“Cái đó phải nhờ vào anh rể rồi.”tiếng cười như chuông bạc êm tai “Anh rể, anh nói đúng không?”
Chỉ dùng đầu ngón chân nghĩ, Diệp Thanh Vũ cũng đoán được Lạc Thời giở trò quỷ.
Sắc mặt Diệp Thanh Vũ khó coi nhìn hướng Lạc Thời, cơ thể Lạc Thời ngửa ra phía sau, dựa vào lưng ghế, tay trái khéo léo xoay bút máy, thấp giọng cười.
“Cô ấy gọi tôi một tiếng anh rể, làm sao đây, tôi cũng không thể bỏ qua mặt mũi của cô ấy, phải không?”
Diệp Thanh Vũ cười lạnh, quay người đóng cửa lớn phòng hội nghị, bước đến vị trí chủ trì, "Pa " một tiếng, tập tài liệu nặng nề đập xuống trên bàn màu đen.
“Nếu cô ta gọi anh một tiếng ông lớn, anh có phải sẽ giúp cô ta phóng hoả giết người không?” Hai tay Diệp Thanh Vũ chống trên bàn hội nghị, trong đôi mắt đều là ẩn nhẫn tức giận.
Lạc thời “Ha”một tiếng, tiện tay kẹp lại văn kiện, bàn tay lớn có đối xương rõ ràng đặt lên đầu gối.
Dưới bàn hội nghị, anh vắt lên hai chân, lắc lư đung đưa.
“Cô gọi tôi một tiếng ông lớn, tôi còn có thể miễn cưỡng suy nghĩ.”
“Ông lớn anh!” Diệp Thanh Vũ nắm chặt hai nắm đấm, dứt khoát đứng thẳng dậy.
Một đôi mắt đẹp đều là sau khi khiêu khích lưu lại tức giận, không biết là do tức giận hay là làm sao, hai má trắng nõn nhuộm một tầng đỏ.
Người đẹp tức giận lên, có một hương vị khác.
Lạc Thời sững sờ, thẳng thắn cười lên tiếng.
“Không ngờ cô ngày thường nghiêm túc nhẹ nhàng, mang một dáng vẻ thục nữ duyên dáng, nói lời còn rất dễ chơi, mắng người mang lời thô tục.” Lạc Thời nâng mắt nhìn cô, cười cong khoé mắt.
Lạc Thời tướng mạo tuỳ tiện không đứng đắn, xung quanh cơ thể mang đầy kiêu ngạo, vung tay đá chân lộ rõ vẻ phong lưu phóng khoáng, lời nói nhẹ nhàng giống như mưa nhỏ giọt rơi trên mặt nước, rất nhẹ rất thoả mái.
Xung quanh đôi mắt hơi mang chút đỏ, hình dáng mắt giống như hoa đào, lông mi dài, lông mày hướng vểnh lên, ánh mắt như say mà không say lúc cười giống như trăng lưỡi liềm, híp thành hai đường trăng lưỡi liềm cong cong, câu dẫn người khác.
Diệp Thanh Vũ thấy qua vô số đàn ông, lại chưa từng thấy qua người nào có thể mê hoặc người khác hơn anh, rõ ràng cái miệng kia ghét muốn chết, đối diện với đôi mắt đó, lại hận không được.
“Anh ít lời tâng bốc bản thân đi, đừng quên thân phận của bản thân, gọi anh một tiếng anh rể, anh còn thật sự xem mình là quan trọng rồi?Uổng công anh khoe khoang tư chất thông minh, bị người khác xem như cây giáo sai khiến cũng không biết.”
Diệp Thanh Vũ oán hận nghiến răng, nghĩ tới còn phải cùng Lạc Thị ký hợp đồng, sau này tránh không được chạm mặt, nói chuyện ít nhiều cũng phải lưu chút mặt mũi cho đối phương, đành phải nhẫn nhịn xuống tức giận.
Cô vừa bắt đầu đã biết miệng của Lạc Thời rất độc địa, thích trêu chọc người khác.
Bây giờ anh lấy thân phận nhóm hợp tác xuất hiện tại phòng hội nghị, vì vậy cô giải quyết việc chung, đối với anh nụ cười xinh tươi, duy chỉ không ngờ Diệp Bạc Hâm ở đây, hơn nữa là được Lạc Thời đem lên đây, cô làm sao có thể không tức giận?
Ngụ ý trong lời nói của Diệp Thanh Vũ là Lạc Thời bị người khác lợi dụng, xem như cây giáo tuỳ ý sai khiến, anh làm sao không nghe ra được?
Lạc Thời mỉm cười, ánh mắt có ý cười nhàn nhạt.
“Thân phận gì, vị hôn phu của cô?”
Diệp Bạc Hâm đứng một bên xem trò vui, phát hiện bả vai trợ lý của Lạc Thời đang hơi hơi run run.
Cô nhếch mày, rất muốn kêu anh đừng nhịn nữa, muốn cười thì cười thôi.
Lạc Thời là loại người miệng lưỡi nhanh nhẹn như dây cót, một bụng toàn lời mật ngọt, cùng một đám công tử a dua nịnh hót ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, bụng đen tối, da mặt dày, còn không biết xấu hổ, cùng anh đấu khẩu, Diệp Thanh Vũ làm sao là đối thủ của anh?
“Anh đừng cố làm ra vẻ!Đừng cho rằng lấy thân phận tổng tài Lạc Thi ra, tôi sẽ sợ anh. Cha tôi muốn lợi dụng tôi lôi kéo anh, tôi sẽ không vì công ty mà bán rẻ bản thân đi.Anh rõ ràng biết bố tôi lòng dạ làm loạn, còn cùng Diệp Thị hợp tác, không phải là can tâm tình nguyện làm cây giáo cho người khác sai khiến sao?” Diệp Thanh Vũ bình tĩnh lại, nói chuyện có lý lẽ, câu chữ rõ ràng, còn thật sự khiến người khác tìm không ra lỗi sai.
Lạc Thời tuy có thú vị nhìn cô, đôi mắt lại cười mà như không cười, giống như một cái giếng cổ sâu thẳm, giọng nói dịu dàng từ từ từng câu hỏi: “Ồ?Lời nói này, trên người cô có giá trị gì, đáng để tôi can tâm làm cây giáo cho người khác?”
Sắc mặt Diệp Thanh Vũ biến đổi vành tai đều nhuộm một màu đỏ hồng.
Lạc Thời đang nói cô đánh giá cao bản thân rồi, cô tự mình đa tình, Lạc Thời cùng Diệp Thị hợp tác thương nghiệp đôi bên cùng có lợi, còn không phải vì quan hệ với Diệp Thanh Vũ cô, Lạc Thời anh mới xem trọng Diệp Thị.
Diệp Thanh Vũ xấu hổ và giận dữ trốn tránh ánh mắt ý vị sâu xa của anh, căng thẳng tới mức vô cùng luống cuống, so với lần đầu tiên nhận chức Tổng Giám Đốc bị cổ đông nghi ngờ chất vấn làm khó còn thấp thỏm bất an hơn.
Diệp Bạc Hâm cười nhẹ, hướng về phía Lạc Thời bước qua.
“Xem ra tôi bỏ lỡ rất nhiều trò hay rồi a, chị cả, chúng ta lát nữa ăn cơm, từ từ nói chuyện?”
“Diệp Bạc Hâm!Cô không sợ mất mặt, gọi ai là anh rể?” Diệp Thanh Vũ lạnh lùng trách mắng, đem mũi nhọn chỉ về hướng Diệp Bạc Hâm.
Diệp Bạc Hâm không quan tâm cười, nâng mắt lên nhì Diệp Thanh Vũ “Tôi gọi anh rể của tôi, liên quan gì tới chị?”
“Phải không?Anh rể.”
Từ góc độ của Diệp Bạc Hâm, có thể nhìn thấy... đôi mắt kia của Lạc Thời... càng đen sâu, ý cười dưới đáy mắt như có mực nước hoà vào nước sáng lạn càng ngày càng sâu, ngay cả khoé môi cũng không ngăn được cong lên.
“Đúng a, em dâu, tôi đang lo buổi trưa không có ai ăn cơm cùng a.”
Khoé miệng của trợ lý bên cạnh co rút, lặng lẽ rủ mắt xuống, không nhìn đôi mắt phẫn nộ của Diệp Thanh Vũ.
Đàn ông của gia đình khác đều là bảo vệ vị hôn thê của bản thân, vì sao tổng tài nhà anh kỳ lạ như vậy, liên hợp với em dâu bắt nạt vị hôn thê?
Hơn nữa... dường như còn chơi đến kinh khủng.
Nhìn thấy khuôn mặt biến xanh của Diệp Thanh Vũ, Diệp Bạc Hâm suýt chút nữa bật cười.
“Được rồi, vậy quyết định như vậy.Không làm phiền hai người bàn chuyện làm ăn nữa, tôi ra ngoài làm quen môi trường.”
Diệp Bạc Hâm chậm rì rì hướng ra cửa đi, đi được vài bước, nhớ lại mình quên đồ, lại quay vào lại.
Cô nhặt túi xách trên ghế lên, hướng phía Lạc Thời cười “Anh rể, lát nữa gọi điện thoại cho tôi.”
Xứng đáng là Lạc tam thiếu vượt qua trong đám vạn hoa 、phiến lá không dính người, kỹ năng trêu chọc em dâu đột ngột trương lên, quả nhiên không phải là đối với loại ánh mắt của anh có lực kháng cự, cô đã đổ nhào lên người anh rồi.
Hai người kẻ xướng người hoạ, Diệp Thanh Vũ tức giận tới mức sắc mặt biến đen, hận không thể đập cửa đi.
Diệp Bạc Hâm đi qua bên người Diệp Thanh Vũ, dừng lại một chút, dựa gần người cô.
“Chị cả, chị thua rồi, tôi ở phòng làm việc đợi chị.” Diệp Bạc Hâm cố ý kích động cô.
“Cô!” Diệp Thanh Vũ toàn thân run rẩy, hai mắt trợn tròn vo, ngưng tụ trên người cô.
“Anh rể, lát nữa gặp.” Diệp Bạc Hâm vẫy tay tay, đóng cửa lớn phòng hội nghị lại.
“Ha ha ha...” Lạc Thời thẳng thắn cười to, giọng cười tràn đầy từ tính vang to trong hội trường phòng hội nghị.
Đôi mắt Lạc Thời lan tràn ánh dịu dàng, đôi mắt hoa đào vốn dĩ bất cứ lúc nào cũng câu dẫn người khác, lúc cười lên, càng khiến người khác cảm thấy trong đôi mắt đó, toàn bộ đều tràn ngập dịu dàng chìm chết người.
Lạc Thời hiếm thấy được Diệp Thanh Vũ móp méo, cô ngày thường đều là một bức cao cao tại thượng, trạng thái không dễ xâm phạm, đối diện mới danh hoa tại ngoài của Lạc Thời, cô càng khinh thường.
Không ngờ rằng, vài câu nói của em gái cô liền có thể dễ dàng câu lân lửa giận.
Lúc trước anh có nói gì, cô đều không động khí.
Quả nhiên... vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
“Vì sao là anh tới ký hợp đồng?”Thấy anh dừng cười, Diệp Thanh Vũ mới hỏi điều bản thân nghi hoặc.
“Đúng lúc đi qua, bị em gái cô nhìn thấy, nói cô không cho cô ấy lên lầu, tôi liền phát lòng lương thiện, giúp cô ấy một tay, nói thế nào thì tương lai đều là thông gia mà.” Lạc Thời hơi hơi híp mắt, rút điện thoại ra, liếc nhìn thời gian.
Lời anh thờ ơ không đếm xỉa tới nhưng lại khiến sắc mặt Diệp Thanh Vũ hơi biến.
“Ai kêu anh lo chuyện bao đồng?Còn nữa, quan hệ của hai người từ lúc nào biến thành tốt như vậy rồi?” Lúc trước khi cô cùng Lạc gia định thân, Diệp Bạc Hâm không quen biết Lạc Thời, chốc lát, cười châm chọc “Sẽ không phải... Anh đường đường tam thiếu gia cũng thích cô ta rồi chứ?”
“Cũng?” Lông mày rập của Lạc Thời hơi hếch lên, buồn cười nhì cô gái trước mặt.
Diệp Thanh Vũ dưới ánh mắt nhìn kỹ của Lạc Thời dần dần tháo chạy, toàn thân không tự do.
Anh mới tinh nghịch cười ý xấu “Tôi xem cô ấy thành em dâu, cô... sẽ không phải ghen rồi chứ?”
Vì một đại thiếu hoa hoa như anh mà ghen?
Diệp Thanh Vũ cô không có thuốc ghen.
Diệp Thanh Vũ không có ý định cùng anh khua môi múa mép, mở bản hợp đồng ra trên bàn hội nghị, nhanh chóng xem lướt qua một lần, xác định không có thiếu sót, mới vứt cho Lạc Thời.
“Lạc tổng, ký ước đi.”
Lạc Thời nheo mắt, ngay cả xem cũng không xem, hướng về phía trợ lý ra hiệu một ánh mắt, trợ lý hiểu ý, đóng bản hợp đồng lại.
“Lạc Thời, anh có ý gì?Không phải đã bàn xong xuôi rồi sao?” Diệp Thanh Vũ tĩnh mịch nhìn chằm chằm Lạc Thời, muốn từ biểu cảm trên mặt anh nhìn ra manh mối.
Cơn nghiện thuốc lá của Lạc Thời dâng lên, rút ra hộp thuốc lá, trợ lý lập tức đưa cho anh bật lửa, châm lưa...
Bên môi Lạc Thời ngậm điếu thuốc, tiến gần qua.
“Lúc nãy là ai nói sẽ không bán rẻ bản thân, bây giờ gấp gì chứ?” Lạc Thời cắn điếu thuốc mập mờ không rõ nói.
Diệp Thanh Vũ không thể nào chịu đựng nổi, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc anh muốn như thế nào?”
Ngón tay giữa và ngón trỏ của Lạc Thời kẹp điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, đôi môi gợi cảm nuốt nhả những làn khói, Diệp Thanh Vũ nhíu mày nhìn đầu thuốc lá bốc lên khói trắng, nghiêng người từ dưới bàn lấy tàn gạt thuốc ra.
Lạc Thời nheo mắt cười, móc thẳng nhìn chằm chằm má cô, trước lúc cô lộ ra biểu cảm chán ghét, cười nhẹ giơ tay ra, nhận lấy tàn gạt thuốc cô đưa tới.
Không biết là cố ý hay vô ý, ngón tay khô nhẹ chạm vào mu bàn tay của Diệp Thanh Vũ, Diệp Thanh Vũ chấn động, ánh mắt hơi lạnh, nhanh chóng thụt tay về.
Lạc Thời gạt đi tan thuốc, cơ nghiêng về phía trước, năm ngón tay gõ trên mặt bàn.
Trong chóc lát cười nhẹ, ánh mắt nhàn nhạt.
“Tôi không cầm bản hợp đồng.”
“Anh không phải tới ký ước sao?” Ánh mắt Diệp Thanh Vũ nhất thời biến đổi, làm sao có thể quên mang bản hợp đồng được, với loại người như bọn họ, làm ăn bàn khoảng một trăm việc, không thể nào phạm phải lỗi đơn giản như này được.
Trừ phi...
“Lạc Thời!Anh chơi tôi?” Diệp Thanh Vũ dứt khoát đứng dậy, hại cô uổng phí thời gian lên người anh.
Lạc Thời ha ha cười, lấy điện thoại bỏ lên bàn, một tay kéo bản hợp đồng Diệp Thanh Vũ đưa tới, xoay vòng, vứt quay lại.
“Tôi cũng không nói tới ký hợp đồng a. Là cô hiểu lầm rồi, tôi cũng nói với cô rồi, là em gái cô lôi tôi vào đây, kêu tôi giúp cô ấy một tay, vì vậy tôi mới hạ mình tôn trọng.Nếu không cô cho rằng tôi cả ngày nhàn nhã không có việc gì làm sao? Trường hợp này vốn dĩ là không do tôi phụ trách, hay là...” Lạc Thời cong môi cười, ánh mắt trần truồng rơi trên người Diệp Thanh Vũ “Cok cho rằng tôi sẽ vì cô, tự thân qua hỏi một hạng mục nhỏ như thế này sao?”
Diệp Thanh Vũ cười lạnh, đầu ngón tay cầm lấy bản hợp đồng, bỗng nhiên ôm lấy tập tài liệu quay người bước đi.
Thư ký đẩy cửa lớn phòng hội nghị ra, trong tay bưng một ly cà phê pha phin, mù mịt khói trắng, toả ra hương thơm đậm đà.
Diệp Bạc Hâm suýt chút nữa va phải, thư ký hiển nhiên không biết sau cửa có người, bị doạ vội vàng lùi ra sau.
“Tổng Giám Đốc, cà phê tới rồi...”thư ký nhìn thấy cà phê không có tràn ra ngoài, nhẹ nhàng thở một hơi, từ từ nâng mắt lên, nhìn Diệp Thanh Vũ.
“Tổng Giám Đốc!” Thư ký kinh hãi nhìn cô, sau đó lại dè dặt nhìn thấy Lạc Thời ngồi trước bàn hội nghị.
Diệp Thanh Vũ hướng về phía Lạc Thời nhếc mày cười, uống một nửa ly cà phê trong tay thư ký “Tiễn khách!”
Lạc Thời nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của cô, nhếch mày, “Ha!mang móng vuốt của mèo hoang? Quả nhiên vẫn là lớp nguỵ trang bức xé trên mặt có vẻ chơi vui hơn.”
Lạc Thời đứng dậy, thấp đầu chỉnh lại tay áo.
“Đúng rồi, cậu gọi cho giám đốc phụ trách hạng mục này tới ký ước.”
Trợ lý sững sờ, “Bây giờ?”
Đây chẳng phải là cố ý chọc tức người ta sao?
“Nếu không đợi tới năm sau?”Lạc Thời nâng mắt nhìn anh, nheo ánh mắt nguy hiểm.