Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 140



Lạc Thời đứng dậy, cuối đầu chỉnh lại cửa tay áo.

"Đúng rồi, anh gọi cho quản lý phụ trách hạng mục này, bảo anh ấy đến ký hợp đồng."

Trợ lý ngẩn người, "Bây giờ?"

Thế này không phải là cố ý chọc tức người ta sao?

"Hay là đợi đến năm sau?" Lạc Thời ngước mắt nhìn anh ta, nheo mắt tỏ vẻ nham hiểm.

Diệp Thanh Vũ đi tới phòng họp, sắc mặt không được tốt, trợ lý từ khu văn phòng chuyên thuộc đứng lên, không nói gì cả.

"Có chuyện gì?" Diệp Thanh Vũ cầm tài liệu đập xuống bàn làm việc của cô.

Trợ lý nhìn cô một cái, chỉ vào trong phòng làm việc, nói: "Tổng giám đốc, vừa nãy thư ký mà Lạc tổng đưa tới đã vào phòng làm việc của cô, vì là người của Lạc tổng đem tới, cô ấy lại kiên quyết đòi vào, chúng tôi quả thật không chặn được..."

Trợ lý giọng càng lúc càng nhỏ đi, Diệp Thanh Vũ chau mày: "Lạc Thời từ lúc nào đã đưa tới một thư ký?"

Trợ lý ngẩn ngơ, mặt biến sắc, lẽ nào anh ta làm sai rồi, nhưng cô ấy quả thực đã đi cùng Lạc tổng tới, hơn nữa còn nói là thư ký của Lạc tổng.

Anh từ lúc vào công ty đã đi theo tổng giám đốc Diệp, luôn là trợ thủ đắc lực của cô, quá hiểu Lạc tổng là vị hôn phu của tổng giám đốc Diệp, vì thế mới thả cho một cô gái đi vào.

"Cô ấy... vừa nãy từ phòng làm việc đi ra... có gì không đúng sao ạ?"

"Diệp Bạc Hâm!" Diệp Thanh Vũ hạ giọng chửi rủa, đang trước mặt trợ lý, ném "Thịch" một tiếng lên cửa của phòng làm việc.

Diệp Bạc Hâm ngồi tại vị trí chuyên thuộc của Diệp Thanh Vũ, bàn làm việc trước mặt sắp xếp sẵn một máy tính của Đài Loan, còn có ipad đời mới nhất của apple, bao da màu đỏ, quả nhiên rất phù hợp với gu của Diệp Thanh Vũ, rất lố lăng!

Chồng tài liệu trước mặt đã phân loại gọn gàng, kẹp tài liệu màu xanh, kẹp tài liệu màu đỏ, kẹp tài liệu màu xám, Diệp Bạc Hâm không kịp nhìn.

Tiện tay giở ra đọc, xem lướt qua nhanh chóng, trong mấy phút ngắn ngủi, đã nắm được cơ bản những hạng mục lớn trước mắt của Diệp Thị.

Nghe thấy âm thanh đóng cửa vang trời truyền đến, Diệp Bạc Hâm biết Diệp Thanh Vũ quay lại rồi, nhấp nhấp đôi môi, lại đến đầu cũng không ngẩng lên, lạnh lùng tiếp tục đọc.

Diệp Thanh Vũ tức đến mức toàn thân run rẩy, mấy sợi tóc mai rơi xuống bên má, đôi mắt lại lạnh lùng, giống như người phụ nữ tùy tiện đâm thủng đôi chân trên bàn làm việc, xấc xược ngả người trên chiếc ghế xoay.

Ngoài Diệp Bạc Hâm ra, cô ta chưa nhìn thấy danh môn thục nữ nào dáng vẻ giống như cô ấy, động tác thô tục, không hề được dạy dỗ.

"Diệp Bạc Hâm! Ai cho cô lật tung đồ của tôi lên?" Diệp Thanh Vũ bước mấy bước đến trước bàn làm việc, giật lấy tài liệu trong tay cô, ném mạnh xuống mặt bàn.

Sắc mặt Diệp Thanh Vũ đã không thể dùng lời nào để diễn tả được nữa, rạng rỡ, vô cùng ưu tú...

"Đồ của chị?" Diệp Bạc Hâm từ từ dựa vào cô ta, hơi nheo mắt, trong đôi mắt sáng, chứa đựng sự mỉa mai chế nhạo, "Diệp Thanh Vũ, chị nên phân biệt cho rõ, là mẹ con chị đã cướp đi hạnh phúc thuộc về của gia đình chúng tôi. Một điểm một giọt, tôi đều sẽ giành lại được, một phần cũng không để lại cho chị."

Diệp Bạc Hâm bỏ hai chân xuống, đứng lên, hai tay chống lên mặt bàn, cười lạnh nhạt, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, "Bao gồm cả chỗ ngồi này, tôi sớm muộn cũng đá hất cô ra."

Diệp Thanh Vũ bị cô ép đến lùi về sau, loạng choạng hai bước, hai tay ôm chặt tập tài liệu trước ngực.

Mắt trừng to như quả chuông đồng hồ, cũng không phải là dọa người, mà là đang căm hận.

"Diệp Bạc Hâm, tôi sẽ không để lại cho cô đâu!"

"Ồ?" nụ cười trên khuôn mặt Diệp Bạc Hâm từ đầu đến cuối đều không đổi, đã sớm quen rồi, hoặc là không thèm để ý đến, cô có kỹ xảo biểu diễn phi thường, đối diện với bất kỳ yêu ma quỷ quái gì, đều có thể đủ vững tâm trước sóng lớn, cô cười dịu dàng: "Chị cả à, chúng ta cứ chống mắt lên xem thử?"

Diệp Thanh Vũ ấn số điện thoại bàn của phòng thư ký.

"Hàn Vân, tới đây ngay đi."

Vừa bỏ điện thoại xuống, cửa của văn phòng đã có tiếng gõ cửa vang lên, nhưng xem chừng hiệu suất rất cao.

Người bước vào là thư ký khi nãy mang cà phê vào văn phòng, cô ấy vừa tiễn Lạc tổng, quay lại khu vực văn phòng, chưa kịp ngồi xuống đã nhận được điện thoại của Diệp Thanh Vũ, nghĩ tới vừa nãy trong phòng làm việc, tổng giám đốc khiêu khích đổ cả nửa ly cà phê, cô ấy đã không kiềm được cơn sợ hãi.

"Đưa cô ta tới bộ phận phát triển, bảo quản lý Lý sắp xếp công việc cho cô ta."

Nghe thấy lời Diệp Thanh Vũ nói, thư ký mới phát hiện bên cạnh mình có một người đang đứng.

Nhưng... cô gái này không phải là người Lạc tổng đưa tới sao?

Sao lại ở lại Diệp Thị làm việc?

"Đợi đã, tôi không có hứng thú với bộ phận phát triển, Diệp Thanh Vũ, tôi muốn làm trợ lý của cô." Diệp Thanh Vũ là nòng cốt của công ty, phụ trách kinh doanh ngày thường, làm trợ lý của cô ta, có nghĩa là mỗi ngày đều được tiếp xúc với những hạng mục trọng đại mà ban giám đốc công ty quyết sách, thâm nhập vào nòng cốt công ty, mới là thứ trước mắt cô cảm thấy hứng thú nhất.

Diệp Thanh Vũ đang đánh máy tính, nghe thấy mấy lời đó, nghi ngờ nhìn cô một lượt, cô ta không nghĩ rằng Diệp Bạc Hâm là chị em ruột thịt với cô, phải luôn luôn hòa thuận, giúp đỡ lẫn nhau, điều đó chỉ có thể lừa được đứa trẻ ba tuổi.

"Cô không có quyền chọn lựa, họăc là đến bộ phận phát triển, hoặc là rời khỏi đây." Diệp Thanh Vũ mặt vô cảm, nói.

Giá trị lợi dụng của Diệp Bạc Hâm nằm ở độ nhạy bén khi quan sát thi trường đang là thứ mà bộ phận phát triển cần, cô đã đến đây, vậy phải chuẩn bị sẵn tâm lý, hàng hóa vô ích mà gửi đến cửa, không cần là không cần.

Những ngày cô đơn và nhàm chán, bắt đầu từ trong nắng sớm, trước sau như một, không thể thay đổi.

Chớp mắt Diệp Bạc Hâm đến Diệp Thị làm việc cũng đã được năm ngày, trong năm ngày này, vì là người mới, cô bị người khác bắt nạt, trưởng phòng không biết có nhận chỉ thị của Diệp Thanh Vũ hay không, mà đối với Diệp Bạc Hâm sắc mặt không có chút gì tốt đẹp, suốt ngày vênh mặt hất hàm sai vặt.

Phòng phát triển hơn mười người, mỗi người trên tay đều có hạng mục, Diệp Bạc Hâm vừa vào công ty, đối với ngành xây dựng không có chút mảy may hiểu biết nào, khi trước có tra qua tư liệu, nhưng chỉ là hạng mục lớn gần đây của Diệp Thị và phân tích xu hướng trong tương lai.

Quản lý Lý giao cô cho một sinh viên tốt nghiệp khóa này vừa vào công ty được ba tháng tên Tô Hòa, tốt nghiệp loại giỏi, cực kỳ thông minh nhanh nhạy, công việc đến tay đều giải quyết rất nhanh, nhưng ở một nơi mà nhân tài nhiều như Diệp Thị, bằng tốt nghiệp ở trường đại học danh tiếng của cô ấy cũng chỉ giống như một tờ giấy thải, tất cả đều lấy năng lực và công trạng ra để nói.

Tuổi đời còn trẻ, lại không có chỗ dựa, Diệp Bạc Hâm và Tô Hòa tự nhiên mà phải chịu sự loại trừ của cả phòng.

Thế là Diệp Bạc Hâm và Tô Hòa hai người trở thành một đội, cùng nhau tạo niềm vui trong cực khổ, cùng nhau lên ca, cùng nhau tan ca.

Tô Hòa khi trước chịu không ít ấm ức, vừa tốt nghiệp đại học, không hiểu được quy tắc nơi làm việc, không hiểu nhân tình thế sự, giúp người mà lại chịu không ít oan ức.

Lần này Diệp Bạc Hâm đến, quả quyết rằng cô đã tìm được người bạn cùng chung chí hướng.

Xết về tuổi tác, Diệp Bạc Hâm lớn hơn Tô Hòa hai tuổi.

Phòng phát triển ở tầng 17, văn phòng tổng giám đốc ở tầng 20, Diệp Bạc Hâm thỉnh thoảng hay tản bộ qua các bộ phận khác, nhưng không có cơ hội lên tầng 20, tính ra, sau khi cô tới bộ phận phát triển, cũng không gặp lại Diệp Thanh Vũ nữa.

Diệp Thanh Vũ không biết có phải là quên mất cô rồi hay không, bỗng nhiên không tìm cô để kiếm chuyện nữa, điều này rất không hợp lý.

"Ey, người mới tới, hôm nay trước buổi trưa, phải đem hết phần tư liệu này ra sắp xếp lại, nhập số liệu vào trong bảng kê khai. Phần này là phương án phân tích tính khả thi cho tòa nhà thương mại của huyện Hóa Mỹ vào năm ngoái, cô theo thường lệ làm thêm một bản nữa."

Một nhân viên kì cựu trạc khoảng 30, ăn mặc hợp mốt, trang điểm kĩ càng, nhưng lại không che nổi quần thâm đen trên mắt, hai tay giơ phần tư liệu lên, ném xuống trước mặt Diệp Bạc Hâm, thản nhiên nói chuyện, vốn dĩ là việc của cô ta, nhưng lại đẩy cho Diệp Bạc Hâm.

Diệp Bạc Hâm không đếm xỉa tới cô ta, đầu ngón tay nhanh chóng gõ trên bàn phím, người phụ nữ đó hừ một tiếng, rồi xoay mông đi mất.

"Quá đáng lắm rồi, người nhân viên kì cựư ấy, cậy mình và quản lý Lý có chút quan hệ, ngày ngày đều lượn lờ trước mật chúng ta, trưng ra bộ mặt cao ngạo đáng ghét, cũng chỉ giống như chúng ta, đều là nhân viên của xông ty thôi. Thấy chúng ta là người mới thì bắt nạt, hôm nào cũng đem công việc của mình ném cho người khác làm. Bây giờ gần 12 giờ rồi, còn bảo trước buổi trưa hôm nay phải làm xong, đây không phải là tuyên bố làm khó dễ người khác sao?"

Bàn làm việc của Tô Hòa và Diệp Bạc Hâm liền kề nhau, hai người ngẩng đầu là có thể thấy được đối phương, người phụ nữ đó vưùa quay người đi, Tô Hòa đã hầm hừ phàn nàn thay Diệp Bạc Hâm.

Diệp Bạc Hâm nhìn chằm chằm vào số liệu trên máy tính, nói: "Tô Hòa, tai vách mạch rừng, mặc dù chuyện của An Bối Kì và quản lý Lý, mọi người đều đã ngầm biết cả, nhưng không ai dám tố cáo, ai cũng giả ngốc, cô đừng lấy chuyện ấy ra mà nói, bị người khác nghe được, người chịu thiệt là cô. Cô vào nghề cũng ba tháng rồi, mấy chuyện thế này, cô cũng nên hiểu."

Tô Hòa chép chép miệng, dịu dàng nói: "Yên tâm, tôi chỉ nói với cô mà thôi, cũng không dám nói với người khác đâu."

Diệp Bạc Hâm than vãn, "Cô sao lại tin tôi như thế? Chúng ta mới quen biết mấy ngày, cô đã không sợ tôi mách lại với quản lý Lý, bán đứng cô sao?"

Tô Hòa cười, "Cô sẽ không vậy đâu, tôi có thể nhìn ra cô căn bản không thèm tranh luận với bọn họ. Bọn họ mỗi lần ném công việc cho cô, cô đều không nói gì, lại có thể làm tốt hết cả."

Diệp Bạc Hâm liếc mắt, "Tôi giúp bọn họ, là vì tôi muốn nâng cao năng lực làm việc của bnả thân, bất cứ cơ hội nào có thể học tập rèn luyện, tôi đều sẽ không bỏ qua."

Gần một giờ, Diệp Bạc Hâm cuối cùng cũng sắp xếp xong đống tư liệu, dựa lưng vào ghế, thư giãn cơ thể, đấm đấm vào cái cổ còn ê ẩm.

Tô Hòa nằm dài trên bàn ngủ, cô ấy nói phải đợi Diệp Bạc Hâm cùng đi ăn cơm trưa, kết quả cùng Diệp Bạc Hâm trò chuyện, đang nói thì đã ngủ mất rồi.

Phía sau tâng một của tòa cao ốc là nhà ăn nhân viên, nấu nướng cũng không tệ, vì vậy người ăn cơm trưa đều rất đông, gần một giờ, cửa tiếp thực trong nhà ăn vẫn còn đồ ăn, trong đại sảnh còn lại không ít người.

Diệp Bạc Hâm cùng Tô Hòa đã chọn xong cơm, tìm một chỗ ít người ngồi xuống.

Ti vi tinh thể lỏng treo trên tường đang phát bản tin thời sự buổi trưa, một tuần trước, một cô nhi viện bị phơi bày sự thật, một quan chức nào đó lượi dụng chức vụ để trục lợi, biến cô nhi viện thành nơi các quan lại quyền quý, thương nhân giàu có đến chơi với trẻ em, viện trưởng đã sa lưới, quan viên đó cũng đã thất thế, bị truy nã để quy án. Trên bản tin còn xuất hiện hình ảnh khuôn mặt của quan chức đó bị đập trên gạch men sám hối trước công chúng xã hội, khóc lóc kể lể, suýt chút nữa khiến người khác vội tin rồi. Nhưng cơn phẫn nộ của công chúng không phải mấy câu sám hối là có thể làm dịu lại.

"Thật quá đáng, bọn người này lương tâm đều bị chó tha hết rồi sao? Bọn trẻ còn nhỏ tuổi, bọn chúng là cầm thú sao, sao lại nỡ ra tay? Bọn trẻ còn nhỏ vậy mà đã phải chịu đựng mấy chuyện này, sau này nhất định sẽ còn lưu lại ám ảnh trong tâm trí, làm sao mà bọn trẻ sống được đây? Vốn dĩ chúng nó còn nhỏ đã mất đi cha mẹ, bị cha mẹ ruồng bỏ đã đủ đáng thương lắm rồi, tại sao còn phải chịu đựng những chuyện dơ bẩn như thế này?"

Tô Hòa mắt rưng rưng, giận dữ dầm cơm trong chén, tiến hành dùng lời lẽ để kết tội bọn phạm pháp trong bản tin.

Diệp Bạc Hâm chăm chú nghe, không hề có ý kiến.

Thế giới này vốn dĩ đã không có công bằng, có người sinh ra đã được ngậm muỗng vàng, có người sinh ra trong khu ổ chuột, từ lúc sinh ra đời đã đứng ở vạch xuất phát không giống nhau, có những người suốt một đời cũng không có cách nào thoát khỏi giai cấp của bản thân, có người lại sống mơ mơ mang màng, chơi đùa suốt kiếp người.

Người khổ cực ngàn ngàn vạn vạn, ai lại có thể hạnh phúc hơn ai mấy phần.

Rất nhiều trẻ em bị xâm hại tình dục, cô nhi viện ấy bị người khác vạch trần ra, Ở một mức độ khác cũng được xem là may mắn với những đứa trẻ ấy, ít ra, chúng đã thoát khỏi cơn ác mộng, nhưng trong bóng tối, lại còn bao nhiêu vụ dơ bẩn như vậy nữa, chúng không có cách nào cầu cứu thế giới bên ngoài, chỉ có thể từng chút từng chút một mất đi hy vọng sống, mãi mãi vùng vẫy trong vực thẳm đen tối.

"Loại người này phải nên lôi đi bắn chết rồi, còn kháng án cái gì nữa? Chết mười lần cũng không đủ đền tội!"

Tô Hòa rốt cuộc vẫn còn tính trẻ con, vừa bước vào xã hội, mấy chuyện bẩn thỉu này gặp quá ít, vì thế cô ấy sẽ thấy bất bình... không giống như cô, đối với mấy chuyện thế này, đã quá quen rồi.

"Có lẽ, người này chỉ là kẻ chết thay." Diệp Bạc Hâm lạnh lùng thốt ra câu, Tô Hòa nghi mình đã nghe nhầm rồi, dừng những lời mắng chửi bất bình.

"Cô nói gì? Cái gì mà kẻ chết thay?"

"Không có gì." Diệp Bạc Hâm lắc đầu, có lẽ... cô không nên làm vấy bẩn sự đơn thuần của Tô Hòa.

Cuộc tấn công tình dục này, Thẩm Tư Á mấy ngày trước đã nói qua với cô rồi.

Thẩm Tư Á nghi ngờ, vụ án cô nhi viện, sau lưng còn có ẩn tình, những quan viên dính líu còn nhiều hơn nữa, rốt cuộc có hơn một trăm trẻ mồ côi ở cô nhi viện, có thể tiến hành phạm pháp với chúng, nhưng lại có thể dán miệng tất cả lại, từ trong việc kiếm chác món hời kết sù, một giọt nước cũng không lộ ra tiến hành nhiều năm như thế, không phải một tên quan chức là có thể làm được.

Sau lưng, liên kết thành một mạng lưới lớn, vì tiền mà mất hết nhân tính.

Diệp Bạc Hâm đã hỏi Thẩm Tư Á, cô ấy vì sao lại biết được?

Thẩm Tư Á nói, phơi bày vụ án này chính là một phóng viên tạp chí xã hội timi của bọn họ, vị phóng viên này tinh thần trọng chính nghĩa mãnh liệt, nhìn không thuận mắt bầu không khí không lành mạnh trong xã hội, dám đối đầu với quan chức, sau khi xảy ra chuyện, một quan chức nào đó thất thế, tổng biên tập cũng ngửi được mùi vị bất thường, bảo phóng viên ấy đừng tra thêm nữa, phóng viên ấy hình như không cam tâm, nhất định phải ràng buộc những kẻ đó bằng luật pháp.

"Tư Á, đừng lội vào vũng nước đục này, tôi không phải đang đùa với cậu, quá nguy hiểm rồi, tôi không muốn cậu xảy ra chuyện."

Đối với mấy lời Diệp Bạc Hâm nói, Thẩm Tư Á khó mà không bác bỏ lại.

Hôm nay lại lần nữa xem được bản tin, Diệp Bạc Hâm trong lòng cảm thấy bất an, cảm thấy có gì đó không đúng, Thẩm Tư Á không phải người dễ bị thuyết phục như thế, dù cho có mạo hiểm, chuyện cô ấy muốn làm, nhất định sẽ dùng cả tính mạng để làm.

"Bạc Hâm, cô làm sao thế? Sắc mặt sao lại khó coi vậy?" Tô Hòa hỏi.

"Không có gì, tôi đi gọi một cuộc điện thoại." Diệp Bạc Hâm xua tay, rời khỏi nhà ăn, liền gọi điện cho Thẩm Tư Á.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.