Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 142



"Ừ." Do dự một chút, Diệp Bạc Hâm gật đầu, hết sức tránh hơi thở ngột ngạt nam tính đặc trưng trên người Tập Vị Nam.

Tô Hòa nhìn Tập Vị Nam toàn thân thanh tao lạnh lùng, lại nhìn khuôn mặt vô cảm của Diệp Bạc Hâm, vẫn còn cảm thấy rất kinh ngạc.

"Nhưng... cô chưa từng nói với tôi mà, vả lại..." Tô Hòa cuối mắt nhìn vào ngón tay trống rỗng thiết đi một vatạ của Diệp Bạc Hâm, hơi chau mày, nói nhỏ: "Trên tay cô không có đeo nhẫn cưới..."

Diệp Bạc Hâm sững sờ, ngón tay vô thức co quắp lại.

Cuộc hôn nhân này vốn dĩ là kết hôn không danh chính ngôn thuận, làm gì có nhẫn cưới gì chứ.

Diệp Bạc Hâm cười, "Tôi không thể gặp ai cũng nói tôi đã kết hôn rồi! Người khác không xem tôi như kẻ tâm thần mới lạ. Còn nhẫn cưới..."

Diệp Bạc Hâm nhìn ánh mắt dịu dàng của Tập Vị Nam một cái, cười đùa rằng: "Chúng tôi quá nghèo rồi, mua không nỗi nhẫn cưới."

"A, không phải chứ?" Tô Hòa vô cùng kinh ngạc nhìn qua người đàn ông đứng bên cạnh, quần áo mặc trên người nhìn không ra nhãn hiệu, nhưng rõ ràng là chiếc áo sơ mi đắt tiền.

Chiếc Land Rover đậu trong màn mưa, chiếc xe trăm triệu đắt đỏ, lại nghèo thế nào được?

Tậo Vị Nam ánh mắt ấm áp, những đường nét nghiêm nghị thấp thoáng mờ ảo dưới ngọn đèn lờ mờ, càng thêm mấy phần dịu dàng, bờ môi mỏng hơi cong lên.

Một người đàn ông nghe thấy lời người phụ nữ của mình đang ruồng bỏ bản thân mình nghèo, dù ít dù nhiều lòng tự tôn cũng sẽ bị tổn hại, Tô Hòa ý thức được ánh mắt của bản thân đã kinh ngạc một cách quá đáng, sợ làm cho họ cảm thấy nhục nhã, vội vàng rút về, người đó lại hình như không bị ảnh hưởng gì, vẫn thẳng thắn vô tư, không hề nói lời nào phản bác lại, cũng không hề lộ ra sự không vui trên mặt.

"Hi hi... chào ngài, tôi tên Tô Hòa, là đồng nghiệp của Bạc Hâm..." Tô Hòa gượng gạo cười, nép vào cạnh người Diệp Bạc Hâm, Tập Vị Nam mặc dù không cố hết sức thể hiện ra sự lạnh lùng uy phong trên người, nhưng bình thường bản thân đều ở vị trí cao, lòng dạ thâm sâu khó hiểu, khô phải một cô gái vừa đặt chân vào xã hội có thể ứng phó được, đối mặt với anh, Tô Hòa bất giác dùng đến kính ngữ.

Tập Vị Nam nở nụ cười lịch sự xa cách, ánh mắt điềm tĩnh nhìn bên cạnh, không biết đang nghĩ gì trên người Diệp Bạc Hâm.

Mười mấy phút trôi qua, mưa lại càng lúc càng to, cảnh vật ngoài mười mét đều trở nên mờ ảo.

"Mưa to quá, đoán chừng một tiếng rưỡi nữa cũng không tạnh nỗi, bây giờ là giờ cao điểm, không dễ bắt xe, chúng tôi đưa cô về nhé." Tập Vị Nam thu ánh mắt lại, quay sang thăm dò ý kiến Tô Hòa.

Tô Hòa được ưu ái lại vừa mừng vừa lo, liếc mắt nhìn sáng chiếc xe đắt tiền cách đó không xa, nuốt nước bọt, cô ấy vẫn chưa từng được ngồi trên chiếc xe sang trọng, cũng không biết có chỗ nào khác biệt với mấy chiếc mấy vạn, mấy mươi vạn.

Mặc dù rất muốn thử, nhưng vẫn cảm thấy ngại.

"À... cái này..." Tô Hòa muốn từ chối, nhưng lại không ngăn được sự mê hoặc, nhìn Diệp Bạc Hâm cầu cứu.

Mới quen biết mấy ngày, Tô Hòa đã nảy sinh tính ỷ lại vào Diệp Bạc Hâm.

Tập Vị Nam nhìn thấy sự quấn quýt của cô ấy, "Không sao cả, chỉ đưa cô về một chuyến, Hâm nhi, em nói có đúng không?"

Diệp Bạc Hâm chau mày, nhưng cô không nói sẽ đi cùng anh.

Tô Hòa không rõ quan hệ của bọn họ, còn anh lẽ nào cũng không rõ sao?

Bây giờ bọn họ đang chiến tranh lạnh, anh lại muốn lợi dụng Tô Hòa, nghĩ rằng có Tô Hòa ở đây, cô tuyệt đối sẽ không làm anh mất mặt, ăn chắc rằng cô trước mặt người ngoài sẽ giữ chút thể diện cho anh, là ý này phải không?

"Ha ha... không cần đâu, đợi mưa tạnh là được rồi, tôi sẽ đợi một lúc nữa, hai người về trước đi, không cần để ý đến tôi..." thấy Diệp Bạc Hâm sắc mặt không vui, trầm lặng không nói, Tô hòa nghĩ rằng cô đang để ý, liền ngượng ngùng cười.

"Tô Hòa, tôi chỉ là đang nghĩ, kỹ năng lái xe của anh ấy không ra sao cả, hai chúng ta giao sự an toàn tính mạng cho anh ấy, thạt là không thể tin cậy được." Diệp Bạc Hâm trêu đùa, dễ dàng gạt bỏ đi bầu không khí ngượng ngùng.

"À..." Tô Hòa rõ ràng là khó xử, Diệp Bạc Hâm không muốn cô ấy nghĩ nhiều, bảo Tập Vị Nam đưa cô lên xe trước.

Chỉ có một cây dù, mỗi lần đi chỉ đi đựo hai người, đưa Tô Hòa lên xe xong, Tập Vị Nam quay lại.

"Anh thế này là có ý gì?" Diệp Bạc Hâm cười lạnh nhạt, né tránh bàn tay anh đưa ra.

Tập Vị Nam nhíu mày, "Lên xe trước đã, về rồi hãy nói."

"Quay về? Về đâu?" giọng Diệp Bạc Hâm rất nhỏ, hình như không muốn để người khác nghe thấy hai người cãi nhau, nhưng cũng rất lạnh lùng.

Tập Vị Nam bung dù ra, che lên đầu hai người, mặt dù vẫn còn nước nhỏ giọt.

"Em muốn về đâu, anh đưa em về đấy." anh vén mấy sợi tóc trên má lên sau tai, hơi nóng từ các đầu ngón tay không ngừng truyền đến tai, cô khó chịu đẩy tay anh ra, ánh mắt sắc lạnh.

"Đừng có động tay động chân."

Tập Vị Nam im lặng, một tay cầm dù, một tay đặt trên vai cô, không để cho cô kháng cự, ôm hờ vào lòng, mạnh liệt đem cô đi vào trong màn mưa.

Diệp Bạc Hâm sẽ không ngoan cố không chịu đi, Tô Hòa từ cửa kính ôtô hạ một nửa nhìn ra hai người họ, Diệp Bạc Hâm hơi khựng lại, không vùng vẫy nữa.

Thấy cô ngoan ngoãn nép vào lòng, Tập Vị Nam lại được nước tiến gần sát hơn nữa, hơi nghiêng người, đặt xuống má cô một nụ hôn nhẹ tựa lông vũ, hơi thở ấm áp trêu ghẹo thần kinh cô.

Diệp Bạc Hâm toàn thân cứng đơ, nhận không nổi nụ hôn bất ngờ của anh, rất muốn dùng hết lực đẩy amh ra, nhưng cơ thể lại phản xạ có điều kiện mềm nhũn ra không còn lực, đành thừa nhận nụ hôn của anh.

Tô Hòa thấy họ tới gần, vội vàng mở cửa xe, chuyển vị trí sang bên cạnh, Tập Vị Nam vốn dĩ muốn cô ngồi ngay ghế sát tài xế, động tác này của Tô Hòa không thể không từ bỏ ý nghĩ lúc đầu đi.

Tô Hòa đón lấy túi từ tay Diệp Bạc Hâm, Tập Vị Nam đóng cửa xe, từ đầu xe đi đến chỗ ghế tài xế mở cửa tiến vào.

Mưa lất phất, kính chắn gió lờ mờ, những giọt nước mưa theo mặt kính trượt xuống... khiến người ta nhìn không rõ ánh đèn mờ ảo phía trước nữa.

Giọt mưa đập tí tách vào thân xe, bên ngoài tiếng mưa hòa với tạp âm, trong xe lại hết sức yên tĩnh.

Tập Vị Nam khởi động bộ điều khiển cần gạt nước, con đường vắng vẻ và ngọn đèn đường mờ nhạt phút chốc đã hiện ra rõ ràng.

Chiếc xe từ từ khởi động, tiến vào đường.

Tập Vị Nam giơ tay mở đèn nhỏ trong xe, nâng kính ô tô lên, cách âm với tiếng mưa bên ngoài, mở bật điều hòa, không đến mức quá ngột ngạt.

"Hai người tăng ca tới giờ vẫn chưa ăn cơm tối đúng không, đi ăn chút gì trước đi nhỉ?"

"Được đấy!" Diệp Bạc Hâm còn chưa kịp từ chối, cô biết Tập Vị Nam đang có ý đồ gì, nhưng lại bị Tô Hòa không hiểu đụơ tình huống cướp lời trước, Tô Hòa phấn khởi nhìn Diệp Bạc Hâm.

Đôi mắt long lanh ấy đối diện với Tô Hòa, Diệp Bạc Hâm hanạ không thể từ chối được.

Tô Hòa ý thức được bản thân lại chưa kịp suy nghĩ đã nói bậy rồi, gượng gạo đến mức muốn độn thổ.

"Cái đó... hình như quá phiền rồi thì phải? Ý tôi là..." càng nói càng loạn, Tô Hòa gấp gáp mặt đỏ bừng lên, Diệp Bạc Hâm thấy buồn cười liền trấn an cô ấy, đặt tay lên bàn tay đang giữ chặt cái túi của Tô Hòa, "vậy đi trước gì đó đã, tôi cũng đói rồi."

Tập Vị Nam khóe miệng hơi nhoẻn lên, từ kính chiếu hậu quan sát cô.

"Muốn ăn gì?"

Diệp Bạc Hâm không hứng thú, dựa lưng vào ghế, khép đôi mắt lại.

"Em sao cũng được."

Liên tục mấy ngày làm việc với cường độ cao, cô đã rất mệt mỏi rồi, bây giờ honà toàn không có sức để đôi co với Tập Vị Nam, cũng không còn tâm trạng mà suy đoán anh rốt cuộc muốn làm gì.

Kính chắn gió lại bị mưa làm cho mờ đi, rực rỡ màu sắc.

"Ơ... tôi không thường ăn cơm ở ngoài, hai người quyết định đi..." Tô Hòa muốn giữ hình tượng chút, không thường ăn cơm bên ngoài là giả, trước mặt hai người này, cô ấy không dám quyết định mới là thật.

Khoảng thời gian gặp gỡ này, cô ấy có thể cảm giác được Diệp Bạc Hâm và cô ấy không giống nhau, đến mức chỗ nào là không giống, cô ấy không nói ra được, giống như Diệp Bạc Hâm làm chuyện gì đều nắm chắc thắng, vô cùng tự tin, không như Tô Hòa, đã vào công ty được ba tháng rồi, làm việc vẫn vướng tya vướng chân, thường bị người khác ngs ngầm suy đoán.

Chiếc xe dừng trước ngã tư đường, Tập Vị Nam nhìn vào đèn đỏ, hỏi: "Hải sản có được không?"

Diệp Bạc Hâm trong lòng hơi động, khuôn mặt bình tĩnh xuất hiện các vết rạn.

"Được chứ." Tô Hòa cười cười, nhà cô ấy gần biển, mỗi năm đều có lượng lớn hải sản nhập lên thành phố, cô ấy thích ăn hải sản, nhưng hải sản nội địa, cô vẫn chưa nếm qua.

Tập Vị Nam từ trong tủ locker lấy ra một hộp giấy, đưa cho Tô Hòa.

Tô hòa hứng thú quan sát bố trí bên trong xe, tay sờ sờ lên chiếc bằng da thật, trầm trồ thích thú.

Nhìn thấy trước mặt dư một hộp giấy, tiện thể xem thử, một bàn tay thon dài mảnh mai, đến chuyền một hộp giấy cũng khiến người khác phải xao xuyến trong lòng.

Tô Hòa mặt hơi ửng đỏ, lúc cô ấy vừa đi tới, không dám dựa vào anh quá gần, luôn né sang một bên, kết quả tay áo và vai bị nước mưa thấm ướt, không ngờ anh chu đáo đến vậy, đến điều này cũng nghĩ ra.

Tô Hòa không kiềm được mà ngưỡng mộ Diệp Bạc Hâm, bây giờ có thể tìm được một người đàn ông chu đáo cẩn thận, trời mưa liền ra khỏi nhà đến đón vợ tan ca, đã ít lại càng ít.

Huống hồ, người đàn ông này lại đẹp trai đến vậy, thân phận nhất định không hề thấp.

"Cảm ơn." Tô Hòa nhận lấy hộp giấy, vừa rút giấy ra, vừa dựa gần vào Diệp Bạc Hâm, đến khi nào đụng phải bên má cô mới chịu dừng lại.

Dùng giọng nói hơi yếu ớt nói với Diệp Bạc Hâm: "Bạc Hâm, chồng của cô thật đẹp trai, trong cuộc đời tôi chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào đẹp đến vậy, hôm nay nhờ phúc của cô, tôi mới được mở rộng tầm mắt."

Diệp Bạc Hâm mở mắt ra, nếu thật tâm mà nói thì đang từ một góc nghiêng nhìn ngắm vẻ đẹp của Tập Vị Nam.

Từ lần đầu gặp mặt, cô đã bị anh hớp hồn rồi.

Như Tô Hòa nói, trong đời cô ấy chưa từng gặp qua người đàn ông nào thú vị, mê hoặc người khác như vậy, lật đổ thẩm mỹ quan suốt hơn hai mươi năm của cô ấy.

Tập Vị Nam để xe dừng trước một nhà hàng hải sản nổi tiếng trên con đường phồn hoa ở trong tâm thành phố.

Biển hiệu được treo phía trên cổng, phông chữ màu tím tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng và đẹp mắt, bao quanh là những ngọn đèn Neon đủ màu đủ sắc, luân phiên thắp sáng, xa hoa mà tinh tế.

Bốn chữ nhà hàng Tử Yến đập vào mắt, Tô Hòa thần sắc thay đổi trong chớp mắt, đầu tiên là cảm giác thích thú, màu mắt từ từ ảm đạm, sau đó thở dài cuối đầu.

Món cua hấp của nhà hàng Tử Yến nổi tiếng khắp Bắc Kinh, là cửa hiệu lâu năm rồi, nghe nói người có thân phận tài phú mới có thể đặc trước ở đây, thành phần trí thức bình thường có tiền cũng không vào được, số tiền tiêu một buổi tối, ít nhất là năm chữ số.

Tập Vị Nam đi đỗ xe, Diệp Bạc Hâm cùng Tô Hòa bước vào trong.

Tô Hòa mở to mắt, hỏi: "Bạc Hâm, không phải vô nói nghèo quá không có tiền mua nhẫn cưới sao? Chiếc Land Rover của chồng cô là hãng xe đắt tiền sang trọng, mà nhà hàng này đắt đỏ đến dọa người khác, anh ấy không nhíu mày mà trực tiếp lái xe đến chỗ này, đây là không có tiền sao?"

"Có thể... anh ấy có tiền... "Diệp Bạc Hâm cười cười.

"Ơ, có thể?" Tô Hòa cảm thấy câu nói này rất kì lạ, lại không biết là kì lạ chỗ nào, "Thế anh ấy làm nghề gì?"

Diệp Bạc Hâm lắc đầu, nghĩ ngợi, rồi lại nói: "Có thể nhà anh ấy có tiền."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.