Bận rộn cả một ngày, Diệp Bạc Hâm thu xếp ổn thỏa tài liệu, đứng dậy đi đến văn phòng giám đốc, giơ tay gõ gõ cửa, nghe thấy bên trong truyền tới tiếng giám đốc lý bảo cô vào đi, cô mới nắm lấy tay nắm cửa, đẩy cửa bước vào.
Từ lần trước ở buổi đấu thầy của Trác Nam, phó tổng của Trác Nam khong biết vô tình hay cố ý nịnh bợ ông ta, giám đốc Lý lại rất ít khi làm khó cô, lượng công việc của cô cũng giảm xuống không ít.
Cô ngước mắt nhìn đồng hồ trên màn hình máy tính một cái, 4 giờ 15 phút, không ngờ hôm nay chưa tan ca đã làm xong tất cả công việc rồi.
Diệp Bạc Hâm xoa xoa cái cổ đang ê ẩm, cầm lấy ly đi đến phòng trà để pha trà.
Phòng trà cung cấp miễn phí đầy đủ các loại trà, cà phê, nước giải khát, cô ngâm một ly trà, đứng tại cửa sổ tầng 17 nhìn xuống, xung quanh bốn phía tòa cao ốc tản ra khúc xạ nhiệt độ lên trên bức tường bằng kính, sự ồn ào náo động của thành phố được chôn giấu dưới vẻ phồn hoa.
Vừa về tới phòng làm việc ngồi xuống, đồng nghiệp bên cạnh ôm tập chuyển phát nhanh tiến tới, lúc đi qua bàn làm việc của Diệp Bạc Hâm nói ngoài cửa có chuyển phát nhanh của cô, bảo cô đi kí nhận một lát.
Diệp Bạc Hâm đang xem phân tích án lệ, nghe thấy vậy ngạc nhiên ngước mắt lên.
Cô không mua đồ đạc gì, sao laii có chuyển phát nhanh của cô?
Mà cho dù là đồ cô mua, cũng không thể nào điền địa chỉ công ty vào cả.
Đây mới là tuần thứ hai cô đến công ty, ngoại trừ lần trước đi dự hội nghị đấu thầu của Trác Nam, sau đó vẫn chưa gặp gỡ với khách hàng nào khác, cũng không thể nào là khách hàng chuyển phát nhanh tài liệu gửi cho cô được.
Diệp Bạc Hâm ôm một bụng hoài nghi, cầm lấy thẻ công tác đi về phía cửa.
Một chàng trai shipper đứng ở cửa chờ, thấy cô bước ra liền nở một nụ cười, lôi ra bảng kí tên.
Diệp Bạc Hâm nghi ngờ liếc nhìn một cái, là loại hàng văn kiện, một túi giấy nhẹ, cô lập qua lật lại xem, không có địa chỉ người gửi, người nhận bỗng nhiên lại là cô.
"Cảm ơn nhé." Diệp Bạc Hâm kí tên nhận đồ, vừa đi vào trong vừa xé bọc đen bao phía ngoài bưu kiện, trong phong bì còn có một túi da bò màu vàng.
Cô tiện tay vứt chiếc bọc và phong bì vào trong sọt rác, quay lại chỗ ngồi.
Trong chiếc túi da bò là một xấp ảnh, ảnh điểm rõ ràng, gương mặt đang ngủ quen thuộc của người đàn ông đập vào mắt đầu tiên, khuôn mặt với những đường nét rõ ràng, được chiếu rọi dưới ngọn đèn màu da cam, dịu dàng mà gọn gàng, khóe miệng còn ẩn hiện nụ cười nửa có nửa không.
Trên mỗi bức ảnh, trừ người đàn ông cả người trần truồng, còn có một người phụ nữ dung mạo tinh tế gối đầu lên cánh tay anh ta, cánh tay trắng nõ nà ôm lấy eo anh, hai người quấn chặt lấy nhau, hết sức thân mật.
Người phụ nữ lộ ra đôi vai trần, quấn một lớp mền hờ hững được người đàn ông ôm chặt vào lòng.
Diệp Bạc Hâm mặt lập tức tái bệnh đi, ngón tya run rẩy, khuôn mặt kinh ngạc trân trân mắt nhìn, toàn bộ sức lực của cơ thể như biến đâu mất hết, yết ớt ngồi sụp xuống ghế, xấp ảnh trong tay rơi ào xuống đầy nền.
"Bạc Hâm, cô sao thế?" Tô Hòa từ nhà vệ sinh bước ra, nhìn thấy mấy bức hình rơi khắp sàn, Diệp Bạc Hâm thẩn thờ ngồi trên ghế, mắt vô hồn, tròng mắt đỏ hoe, đỏ đến mức tưởng chừng có thể nhỏ ra từng giọt máu, cô cắn chặt môi, khóe mắt rưng rưng lệ, muốn trào ra mà trào không được.
Tô Hòa ngồi xụp xuống, nhặt từng tấm từng tấm ảnh trên sàn lên, rõ ràng là cảnh giường chiếu, nhìn kĩ mặt người đàn ông, Tô Hòa chết điếng, không thể tưởng tượng nổi mà trừng to mắt ra.
Tô Hòa bỗng ngẩng đầu nhìn Diệp Bạc Hâm, chẳng trách Diệp Bạc Hâm lại hồn bay phách lạc như thế, chồng của cô ấy... Thế này là vượt quá giới hạn rồi?
Tô Hòa cảm thấy bối rối, không biết làm thế nào an ủi cô, cô ấy cẩn thận kéo kéo tay áo của Diệp Bạc Hâm, Diệp Bạc Hâm lúc này mới từ từ hoàn hồn lại, nhìn Tô Hòa rất lâu hình như mới ý thức được Tô Hòa đã nhìn thấy gì rồi.
"Tôi đã biết loại đàn ông đẹp trai hào hoa thế này không phải là thứ tốt đẹp gì, Bạc Hâm, cô cũng đừng quá đau buồn, sẽ ổn thôi, tất cả sẽ qua nhanh thôi..."
Tô Hòa nhỏ tiếng an ủi, Diệp Bạc Hâm nghẹn ngào gật đầu, hít một hơi thật sâu, cuối người xuống, khuôn mặt tái nhợt nhặt từng tấm hình, mỗi tấm hình được nhặt lên, con ngươi đều đỏ hoe thêm, đầu ngón tay trắng bệch, giữ chặt trong tay những tấm ảnh giường chiếu khó coi.
Những bức ảnh bị cô nhặt lên đều biến dạng, những cạnh sắc bén trượt qua lòng bàn tay, trong lòng bàn tay ấm lên và hơi dính lại, từng giọt máu thấm trên bức hình trong tay, những bức hình mờ nhạt dần khiến cô buồn nôn.
Bên tai là giọng an ủi của Tô Hòa, nhưng cô hoàn toàn không nghe rõ cô ấy đang nói cái gì, giống như ngay lúc đó đã bị điếc, trên thế gian này, tất cả mọi thanh âm đều biến mất rồi, chỉ còn lại khuôn miệng của Tô Hòa, và khuôn mặt trên bức hình trong tay khiến cô đau đến nghẹt thở.
Cả người không kiềm chế nổi cơn run rẩy, từ từ nhắm mắt lại, cô trực tiếp ngồi xuống sàn, cảm xúc rối bời, trong đầu lẩn quẩn một ý nghĩ, anh đã phản bội cô!
Động tĩnh phía bên này đã thu hút sự chú ý của những người khác trong phòng làm việc, bọn họ chỉ trỏ sau lưng cô, Tô Hòa thấy cô run rẩy mạnh hơn, cả người giống như mất hết tất cả ý thức, ngờ nghệch ngồi dựa vài chân bàn, tách biệt với mọi sự can thiệp từ bên ngoài.
"Bạc Hâm, cô đừng như vậy, đừng dọa tôi mà..." Tô Hòa bị cô dọa điếng người, cô ấy chưa từng nhìn thấy Diệp Bạc Hâm mất bình tĩnh, sắc mặt tái nhợt như thế, giống như bộ dạng bị cả thế giới ruồng bỏ.
"Anh ta ức hiếp cô nên chúng ta không cần anh ta nữa có được không, cô đừng như vậy mà, cô như vậy tôi rất sợ đó." không quan tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh, Tô Hòa ngồi xụp xuống cạnh cô, ôm chặt lấy vai cô, nước mắt lã chã rơi xuống mặt, vừa khóc nức nở vừa lay Diệp Bạc Hâm.
Tô Hòa thấy cô nhìn trân trân vào bức hình trong tay, mười mấy tấm hình chụp rõ ràng, trên gáy và vai người phụ nữ ấy đầy những vết cắn yêu tím xanh.
"Đừng xem nữa, có cái gì đáng xem đâu!" Tô Hòa muốn giật lại tấm hình cô đang cầm trong tay, nhưng cô lại nắm chặt không chịu buông, Tô Hòa thấy máu từ lỏng bàn tay cô rỉ ra, nhỏ giọt xuống sàn nhà màu trắng, lập tức hét lên.
"Chảy cả máu rồi, cô mau buông tay ra, đừng tự giày vò mình như thế nữa."
"Có chuyện gì vậy?" giám đốc Lý từ văn phòng bước ra, nhìn thấy Diệp Bạc Hâm và Tô Hòa, một người ngồi bệt dưới sàn, khuôn mặt thất thần, một người ngồi xổm bên cạnh, khóc sướt mướt, ngạc nhiên cất tiếng hỏi.
"Lý... giám đốc Lý..." Tô Hòa lau vội nước mắt, lắp ba lắp bắp mở miệng.
Lúc này, Diệp Bạc Hâm mới hoàn hồn, đôi mắt đỏ thẫm trừng lên, lặng lẽ giấu bức ảnh đằng sau người.
"Không có gì..." đôi mắt cô đỏ hoe, nhưng cố kiềm nước mắt để không khóc, giọng khàn khàn giống như âm thanh của những viên sỏi trong biển sâu bị gió thổi mạnh, cô vịn vào chân bàn đứng dậy, cả người loạng choạng, suýt chút thì không đứng vững, đầu cắm xuống sàn, may mà Tô Hòa nhanh tay kéo cô lại.
Mặt trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt đỏ hoe như mắt thỏ, tin lời cô không sao mới là lạ.
"Tâm trạng không tốt thì cứ về trước đi, còn mười mấy phút nữa là tan ca, công việc của cô hôm nay cũng hoàn thành rồi." giám đốc Lý chau may nói, nhớ ra nữa tiếng sau còn có bữa tiệc, vội vàng giao phó mấy câu đã đi rồi.
Diệp Bạc Hâm bây giờ khó chịu đến mức lục phủ ngũ tạng như bị ai moi móc ra, làm gì cũng lực bất tòng tâm, cô không còn tâm trí nào mà để ý đến ánh mắt tò mò ngạc nhiên của mấy người trong phòng làm việc, cầm chặt những tấm ảnh trong tay, quay người đi ra ngoài.
"Bạc Hâm, cô đi đâu vậy?" Tô Hòa vội vàng đuổi theo, "Nếu cô muốn đi về, tôi đưa cô về nhé, bây giờ cô tâm trạng không tốt, trên đường lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?"
Diệp Bạc Hâm lắc đầu, "Tôi không về."
Cuộc hôn nhân này là tự cô lựa chọn, cô bây giờ tinh thần không ổn định, quay về sẽ bị mọi người nhận ra bất thường ngay, những lúc thế này cô không muốn đi giải thích với ai điều gì, vẫn nên tìm một chỗ tự mình chữa lành vết thương thì hơn.
"Không về, vậy cô đi đâu?" Tô Hòa kiên nhẫn đuổi theo đến tận thang máy.
Diệp Bạc Hâm ấn số trên thang máy, mắt đăm đăm nhìn vào vô định, "sân thượng."
"Tầng thượng?" Tô Hòa kêu lên, vội vàng lôi cánh tay cô lại, "Cô không phải đang nghĩ đến chuyện nhảy lầu đấy chứ? Chuyện này chẳng có gì to tát cả, chẳng qua là một tên đàn ông thôi sao, cô đừng nghĩ quẩn, qua gian đoạn này sẽ ổn thôi, vết thương sâu đến mấy cũng sẽ có ngày lành lại, cô không được làm chuyện ngốc nghếch."
"Yên tâm đi, tôi không ngốc như thế đâu, tôi đi đổi gió, để đầu óc tỉnh táo lại một chút."
Thang máy dừng lại ở tầng một, Diệp Bạc Hâm tiến vào, Tô Hòa cũng vội vã vào theo.
Tòa nhà này cao tận hơn 50 tầng, Diệp Bạc Hâm ấn vào nút của tầng trên cùng, ngón sau sao đó lại ấn vào nút mở cửa.
"Tô Hòa, tôi muốn được yên tĩnh một mình."
"Nhưng mà... "Tô Hòa do dự, Diệp Bạc Hâm bỗng lên tiếng, "Tôi không sao."
"Được, vậy có chuyện gì cô cứ gọi cho tôi, tôi đợi cô cùng tan ca."
Thấy Diệp Bạc Hâm gật đầu, Tô Hòa mới bất đắc dĩ bước ra khỏi thang máy.
...
Trong thủ phủ của những tòa nhà cao chọc trời, cao ốc 56 tầng hoàn toàn không được tính là cao, đứng ở tầng trên cùng, nhìn xuống thành phố ngựa xe như nước, biển người tấp nập, con người nhỏ bé như hạt cát đặt trong chiếc khay.
Cách mặt đất 500 thước, lưng quay về phía nắng chiều nhạt màu, Diệp Bạc Hâm đứng ở lan can bao quanh, gió thổi phất phơ mấy sợi tóc mai của cô, cô phóng tầm mắt ra xa, những giọt nước mắt bị kiềm nén bấy lâu, ngay lúc này chợt tuôn trào.
Cô có thể lừa chính mình mà nói rằng, tôi không nhu nhược, không hề vì một tên đàn ông mà rơi lệ, tôi chẳng qua là bị gió thổi bụi bay vào mắt nên mới khóc thôi.
Lừa mình dối người, ai cũng không nhìn ra sự nhu nhược của cô.
Cô giơ bức ảnh trong tay lên, giống như để chúng theo gió cuốn đi, rất lâu rồi, đều không thể chân chính mà buông tay.
Cô cuối mắt, cánh môi bị răng cắn chặt, mơ hồ nở nụ cưởi thê lương.
Trên người mặc chiếc váy đồng phục màu trắng sữa, dưới ánh chiều tà, sắc mặt trắng bệch, viên kim cương bên tai phản chiếu lại ánh mặt trời.
Người phụ nữ trong bức ảnh, cô quen cô ta...
Tập vị Nam đã từng nói cô ta là em gái, Quý Giản Ninh lại nói, anh căn bản không có em gái.
Hơ! Có em gái nào lại cùng anh trai trần như nhộng nằm trên giường? Em gái nào mà dùng ánh mắt đầy tình ý để nhìn anh trai của chính mình?
Đây chính là nỗi khổ tâm của anh? Anh do dự không dám nói thật với cô, luôn lừa dối lí do của cô?
Trong những tấm ảnh này, khuôn mặt của anh vẫn chưa cứng rắn như bây giờ, góc cạnh chưa trưởng thành, xem ra hình như là chụp từ mấy năm trước, người phụ nữ ấy, so với bức hình trong máy tính của Tập Vị Nam, dung mạo hình như không mấy thay đổi, vẫn xinh đẹp khiến người khác động lòng.
Cô luôn hoài nghi, cô mấy năm trước vì sao lại chia tay với anh, cô là một người lụy tình, nếu không cô cũng sẽ chẳng yêu anh thêm lần nữa khi bị mất trí nhớ, đã như vậy, thì phải có lí do gì đó mới nhất quyết chia tay.
Bây giờ cô đã dần hiểu ra rồi, đối với một người đàn ông phản bội cô, cho dù là yêu, cô cũng sẽ không tha thứ, sai lầm vẫn là sai lầm.
Hơ! Tập Vị Nam, thì ra người đàn ông lí trí như anh cũng phạm vào tội mà tất cả đàn ông trên đời đều phạm phải, thì ra... Diệp Bạc Hâm tôi chỉ là trò tiêu khiển trong lúc cô đơn của anh, em gái mà anh nói mới là người anh thật lòng yêu?
Bởi vì cô ta chết rồi, với vì không có được nữa, vì thế anh mới đem tình yêu ấy bố thí cho tôi?
Anh cũng biết, nếu một ngày tôi biết được chân tướng sẽ không tha thứ cho anh, bởi vậy mới cẩn thận dè dặt, thà bị tôi hiểu lầm cũng không muốn nói ra sự thật?
Anh nói tôi biết được chân tướng sẽ phát điên lên, quả nhiên anh vẫn là người hiểu tôi nhất, tôi thật sự sắp phát điên lên rồi.
Diệp Bạc Hâm nắm chặt bức ảnh trong tay, lần lượt nhấn từng số đã thuộc lòng, âm thanh lạnh tanh nhắc nhở rằng điện thoại đã tắt nguồn, những thứ quỷ quái quanh quẩn không ngừng.
Cô rũ cánh tay xuống, ngồi xụp xuống một góc sân thượng, hai tay ôm lấy má, đầu ngón tay không ngừng giữ mái tóc, ra sức lôi kéo lại, hình như làm như thế mới có thể giảm nhẹ cơn đau đầu.
Cô chợt rơi nước mắt, im lặng cắn chặt cánh tay, không để những tiếng nức nở vang lên.
Khóc mệt rồi, Diệp Bạc Hâm dựa vào tường, để cho gió thổi khô đi những vệt nước mắt, ngẩng đầu nhìn lên những đám mây trên trời, lúc đó mặt trời đã hoàn toàn biến mất nơi chân trời, còn lưu lại những vệt nắng chói mắt.
Sau khi bình tĩnh lại, trong đầu từ từ hiểu ra.
Bọn họ đã quan hệ với nhau, là ai lén chụp lại, lại là ai đã gửi cho cô, mục đích là gì?
Khiến cô đau khổ, phá hoại quan hệ của hai người sao?
Nếu là như thế, vậy kẻ đứng đằng sau đấy nhất định là biết cô, còn rất thân thuộc với cô, hiểu được tính khí của cô, những tấm ảnh hình như để đánh bại cô.
Có khi nào là người phụ nữ đó?
Diệp Bạc Hâm bình tĩnh nhìn khuôn mặt đẹp không tì vết trên bức ảnh, hồng hào khỏe mạnh.
Không... Diệp Bạc Hâm phủ định phỏng đoán của chính mình, Tập Vị Nam từng nói, người phụ nữ đó là chết rồi.
Diệp Bạc Hâm vuốt lên má, cầm chiếc điện thoại bị cô vứt bên cạnh lên, gọi cho Tô Cảnh Sâm.
"Cậu có phải đã sớm biết rồi?" điện thoại vừa kết nối, Diệp Bạc Hâm đi thẳng vào vấn đề, giọng khàn khàn, trong cổ họng giống như chứa đầy sỏi.
"Biết cái gì cơ?" Tô Cảnh Sâm bị câu nói không đầu không đuôi của cô là cho đầu óc mơ hồ, quay về phía sĩ quan đang cùng anh ta thương lượng chuyện diễn tập làm động tác tay ra hiệu, có ý bảo người đó đi ra ngoài.
"Cậu ngăn cản cháu và anh ta ở bên nhau, không đơn giản chỉ là vì không môn đăng hộ đối đúng không? Thực ra cậu sớm đã điều tra ra rồi, cậu biết cháu và anh ta đã từng trải qua một giai đoạn, cũng biết cháu vì sao lại chia tay với anh ta, cậu sợ cháu không chịu nỗi nên không dám nói rõ vưới cháu, nhưng lại không cam tâm trơ mắt nhìn cháu rơi vào hố sâu, bởi vì cậu hiểu tính khí của cháu sẽ không thể nào tha thứ cho anh ta."
Tô Cảnh Sâm sững sờ, tay cầm chặt điện thoại, trầm ngâm một lúc.