Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 170



Diệp Bạc Hâm hớt hải chạy ra từ phòng tư vấn tâm lý. Vừa bước vào khu nội trú, không kịp nhìn xung quanh, cô liền rẽ vào đại sảnh đi thang máy, rốt cuộc vô tình đâm sầm vào một người.

Cú va không nhẹ, Diệp Bạc Hâm hơi văng về sau một bước.

Người kia vừa từ thang máy bước ra, không ngờ lại có người hớt ha hớt hải đâm vào mình, không kịp tránh. Vốn định lách người sang bên, nhưng thấy mặt cô, không nghĩ ngợi nhiều bèn đưa tay ra níu cánh tay cô, tránh để cô bị ngã.

“Đi đường không nhìn ai à?”

Trong đầu Diệp Bạc Hâm rối như tơ vò, như không còn ý thức được. Chỉ khi bên tai có tiếng cười giễu cợt, cô mới giật mình, ngẩng đầu lên.

Khóe môi Giang Diệc Đình hơi nhếch lên cong cong một đường, đầu tóc hơi rối, cà vạt màu xám xiêu vẹo mắc trên cổ, hai cúc cổ xổ tung. Cả người nom bệu rệch mà lại có vẻ lãng tử.

Thấy ánh mắt cô thoáng vẻ lơ đễnh vô hồn, ngơ ngác nhìn anh chằm chằm, mà lại như xuyên qua anh nhìn cái gì đó xa xăm. Giang Diệc Đình dần tắt nụ cười bên môi, nheo đôi mắt màu nâu sậm.

“Gặp ma à? Sao vẻ như mất hồn thế?”

Diệp Bạc Hâm lắc đầu, rút cánh tay mình khỏi bàn tay của anh ta, trên người cô toát ra vẻ buồn bã và lãnh đạm khó tả.

“Tư Á tỉnh rồi à?”

Giang Diệc Đình nhìn cô mấy lần, hơi đăm chiêu, rồi tránh sang một bên, quay ra ấn thang máy cho cô.

“Vừa tỉnh, cô lên thăm cô ấy đi.”

Diệp Bạc Hâm nhìn chữ số nhảy nhót trên thang máy, bất giác liếc sang anh.

“Còn anh?”

“Hử?” Giang Diệc Đình nhướn mày, so vai: “Tôi rất bận, dạo gần đây công an canh me dữ lắm, mai có đợt hàng chuyển sang châu Âu. Tôi phải về sắp xếp, kẻo chúng nó lại làm hỏng việc, cô nói phải không?”

Nói đến sau cùng, giọng điệu của Giang Diệc Đình thấp thoáng ý cười.

Diệp Bạc Hâm không khỏi sầm mặt: “Anh tồng tộc kể hết với tôi những chuyện này, không sợ tôi báo công an à?”

Thang máy xuống đến tầng một, Giang Diệc Đình hất cằm, ý bảo cô vào đi.

“Cô có thế không?”

Diệp Bạc Hâm bước vào, điềm nhiên gật đầu: “Tôi có.”

Giang Diệc Đình phì cười, cửa thang máy từ từ khép lại, gương mặt ngang tàng ngông nghênh ấy cũng khuất khỏi tầm mắt, nhưng vẫn có tiếng nói hờ hững vọng vào:

“Ờ, thế thì tôi chẳng gì mong hơn.”

Trong phòng bệnh, Thẩm Tư Á vừa tỉnh, Nhiễm Nhiễm ở bên, cô bé vừa nức nở vừa nắm tay Thẩm Tư Á: “Chị Thẩm, em không cố ý, em sợ chị có mệnh hệ nào nên mới quay lại, em... em không ngờ chúng sẽ bắt em, là em... làm hại chị...”

Thẩm Tư Á vừa tỉnh, đầu đau như búa bổ, lại nghe tiếng sụt sùi của Nhiễm Nhiễm, đau đến nỗi muốn đâm đầu vào tường.

“Hại hiếc cái gì, nói là hại, thì cũng là do chị hại em. Công việc của em đang tử tế, lần này thì nhờ chị, chắc em không thể về làm việc tiếp được rồi. Tại chị kéo em vào, giờ chị sợ chúng không chịu để yên, sẽ lùng sục tìm em.”

Giọng Thẩm Tư Á khàn đặc, sin sít. Cô nằm trên giường, đầu quấn bông băng, tuy đã thoát ly nguy hiểm nhưng gương mặt trắng nhợt đến nỗi có thể sánh với trần nhà quét sơn trắng.

Thấy môi cô nứt nẻ, bong da chết, Nhiễm Nhiễm liền vội vã đứng dậy rót nước ấm, nhẹ nhàng thổi, tay xoa viền cốc. Cảm giác hơi ấm vừa vặn mới cẩn thận bón vào miệng cô.

“Chị Thẩm yên tâm, cứ an tâm dưỡng bệnh. An nguy của em, chị không cần lo, có người ngầm bảo vệ em rồi. Chúng mà trắng trợn đụng đến em, thì càng lòi đuôi, để cuộc đời chúng nó khỏi ngóc dậy nữa.

Thẩm Tư Á cúp mắt nhìn cốc nước bên môi, khóe môi giần giật. Cô đưa tay đỡ lấy: “Để chị, chị bị thương ở đầu, không phải ở tay...”

Vừa nhấp môi, nghe Nhiễm Nhiễm nói có người bảo vệ cô bé, Thẩm Tư Á nghẹn nước ngang cổ. Khó khăn nuốt xuống, mới ngước mắt nhìn Nhiễm Nhiễm, mặt ngạc nhiên.

“Ai ngầm bảo vệ em?”

Nhiễm Nhiễm bẻ ngón tay, thoáng ngần ngừ, mắt lảng tránh, mấy giây sau mới hạ quyết tâm.

“Chính... chính là cái anh đẹp trai tối qua giúp chị ấy...” Nhiễm Nhiễm len lét nhìn cô: “Tối qua chị đổ bao nhiêu là máu, anh ấy sợ tái mét, mặt như muốn đâm lê ai ấy...”

Nhiễm Nhiễm nhắc đến Giang Diệc Đình, Thẩm Tư Á nghĩ trong bụng, anh ấy nói sẽ giúp cô giải quyết việc này, cho người bảo vệ Nhiễm Nhiễm cũng là điều hợp tình hợp lý.

Thẩm Tư Á im lặng, mắt nhìn ra rèm cửa màu trắng sữa. Mặt trời xuống núi, ánh dương không còn chói chang, lúc này chỉ chênh chếch mấy sợi len lỏi qua khe rèm chui vào, nghịch ngợm mà ấm áp.

Diệp Bạc Hâm đẩy cửa phòng bệnh bước vào, Thẩm Tư Á vẫn mải nhìn đau đáu ra bên ngoài cửa sổ. Nghe tiếng cửa, sống lưng cô cứng đờ, nằm im lìm, khiến Nhiễm Nhiễm thắc mắc nhìn Thẩm Tư Á, quay đầu ra thì thấy Diệp Bạc Hâm.

Đêm qua Diệp Bạc Hâm túc trực bên ngoài phòng mổ. Hôm nay cũng luôn ở trong bệnh viện đợi bệnh tình của Thẩm Tư Á ổn định xong, chuyển từ phòng điều trị đặc biệt sang phòng bệnh thường mới ra ngoài. Nhiễm Nhiễm nhận ra cô, nhưng thấy sắc mặt cô nhợt nhạt, bất giác ngỡ ngàng. Nghĩ có thể do đêm qua, lo lắng đến tận bây giờ, chưa được nghỉ ngơi đủ.

Nhiễm Nhiễm đứng dậy, mặt thẹn thùng cười với Diệp Bạc Hâm.

Diệp Bạc Hâm gượng nhích khóe môi, ánh mắt một màu xám xịt.

“Người đỡ hơn chưa? Có thấy chỗ nào khó chịu không? Tỉnh lại xong đã gặp bác sĩ chưa?” Diệp Bạc Hâm rướn người, mu bàn tay áp lên trán Thẩm Tư Á.

Thẩm Tư Á giật mình, kinh ngạc quay ra: “Sao lại là cậu?”

Diệp Bạc Hâm biết cô ấy đang mong đợi điều gì, song lại chỉ hơi cúp mắt, cười trêu: “Sao, không hoan nghênh à?”

Thẩm Tư Á kiêu kì hấm hứ: “Hoan nghênh nàng đến thăm.”

Câu nói dấm dớ khiến Diệp Bạc Hâm phải bật cười.

“Bác sĩ ghé qua xem chưa?” Diệp Bạc Hâm giúp cô chỉnh lại giường, để cô được nằm thoải mái hơn.

“Xem rồi, phúc to mệnh lớn, diêm vương bảo không dám nhận.” Thẩm Tư Á cười hì hì.

“À được, vẫn còn tâm trạng đùa, xem ra không có gì trở ngại.” Diệp Bạc Hâm cười, nhưng ánh cười không chạm đến đáy mắt.

Thẩm Tư Á cảm giác tâm trạng cô là lạ, bèn nắm bàn tay đang dém mép chăn của cô, đầu ngón tay lạnh toát khiến Thẩm Tư Á rùng mình.

Thẩm Tư Á nhíu mày, kéo cô ngồi xuống mép giường.

“Cậu sao thế? Sao tay lạnh thế này, sắc mặt còn khó coi nữa chứ?”

Bờ mi Diệp Bạc Hâm rung rung, lồng ngực đau đến ngộp thở, ngoài mặt vẫn nhếch môi.

“Tối qua không ngủ đủ, hơi mệt.”

Nói rồi bèn rụt tay lại.

Thẩm Tư Á bây giờ vẫn nằm trên giường, vừa mới qua cơn nguy kịch, cô không thể để chuyện của bản thân ảnh hưởng đến tâm trạng cô ấy.

“Đêm qua cậu ở bên tớ suốt đấy à? Chưa về nhà?” Thẩm Tư Á nghiêm sắc mặt.

“Về rồi, không thì tưởng ai lại tốt bụng, mang một đống quần áo đến cho mà thay?” Diệp Bạc Hâm chỉ vào túi trắng trên ghế sô-pha.

Thẩm Tư Á trề mỗi: “Thế khẩn trương về nghỉ đi, tớ không sao, khỏi lo.”

Diệp Bạc Hâm không thèm để ý lệnh trục suất của Thẩm Tư Á, quay ra tức thì bận tay bận chân, hết kéo rèm, lại chỉnh nhiệt độ phòng, một lúc sau lại quay vào loay hoay với mấy bông bách hợp cắm trong bình.

Thẩm Tư Á vừa tỉnh, thấy cô đi qua đi lại như con thoi trước mắt, làm cô nàng váng đầu, không nhịn được thốt lên:

“Đại tiểu thư ơi, tôi nhờ cậu ngừng lại một lúc có được không?”

Diệp Bạc Hâm nhìn cô, rồi ngồi xuống cạnh bên, yên ắng lướt weibo.

“Chị Thẩm yên tâm, tối qua em đã thuê nhóm nick ảo, đẩy sự việc xảy ra ở câu lạc bộ Chí Tôn lên tìm kiếm nóng của weibo rồi. Chị xem, đây còn có người đăng tải video nữa này...”

Nhiễm Nhiễm mở video, do người quay đứng cách khá xa, do quay trộm nên hình ảnh mờ mờ, chốc chốc lại bị thứ gì che mất nửa màn hình.

Trong đoạn video là cảnh nhân viên mặc đồng phục của Chí Tôn đẩy Nhiễm Nhiễm ra cửa, sau đó Nhiễm Nhiễm chạy trốn, Thẩm Tư Á cũng có mặt. Một cảnh hỗn loạn tiếp theo sau, cho đến khi xuất hiện bóng Giang Diệc Đình thì hình ảnh dừng tại đó. Mặt Thẩm Tư Á và Nhiễm Nhiễm, Cố Nhĩ Tư đã được bôi mờ.

“Nội tình trong vụ án xâm hại tình dục tại cô nhi viên, nghi phạm lọt lưới tụ tập tại câu lạc bộ Chí Tôn, thương thảo tính kế.” Nhiễm Nhiễm đọc nội dung tiêu đề bài đăng: “Chị Thẩm, chị xem này, mới một tối mà đã quá ba triệu lượt xem.”

Mặt Thẩm Tư Á nhoẻn nụ cười thanh thản, suýt đi toi cái mạng kể cũng không uổng.

Diệp Bạc Hâm cũng lướt thấy tin tức vừa rồi, bình thản tạt cho cả hai một gáo nước lạnh.

“Đừng có mừng sớm. Dù sao cũng chưa sa lưới. Giờ nhiều dân mạng đang bàn tán, đạt được hiệu ứng dư luận rồi, tiếp theo là để pháp luật xử lý, nhưng không có đầy đủ bằng chứng, chúng vẫn bay nhảy nằm ngoài vòng pháp luật.”

“Bọn em có ghi âm mà.” Nhiễm Nhiễm tỏ vẻ không tán thành.

Diệp Bạc Hâm ngẩng lên: “Ghi âm đâu?”

“Hôm qua em tải lên mạng rồi, để em tìm cho chị xem.” Nhiễm Nhiễm vừa nói vừa gẩy màn hình, một lúc rõ lâu sau, đôi mắt trợn tròn kinh ngạc: “Không thể nào, sao lại không có, tối qua rõ ràng em đã tải đoạn ghi âm lên, mà còn theo sát bài viết tìm kiếm nóng này mà. Lượng chia sẻ đạt mấy vạn cơ mà.”

Diệp Bạc Hâm cất điện thoại đi, đứng dậy khỏi sô-pha, bước đến bên giường.

Thẩm Tư Á mặt không biểu cảm nhìn Nhiễm Nhiễm luống cuống quẹt lên quẹt xuống, rồi bỗng nhiên giơ tay ấn tay cô xuống. Nhiễm Nhiễm ngạc nhiên nhìn cô, cô lại ngước mắt nhìn Diệp Bạc Hâm đi đến bên giường.

“Không cần tìm nữa, bị người ta khóa rồi.” Thẩm Tư Á vẫn tỏ ra điềm tĩnh, là người làm truyền thông, cô biết bộ phận tuyên truyền của chính phủ sẽ phải ra tay bảo vệ hình ảnh của chính quyền, chắc chắn không thể công khai, để cho tin tức bẽ bàng này được lan truyền, bày ra trước mắt cho người ta bàn tán, sợ rằng sẽ gây nên xáo động lòng dân, nảy sinh hoài nghi với nhà nước.

“Cậu biết trước sẽ có chuyện này à?”

Diệp Bạc Hâm đưa miếng táo đã gọt vỏ cho cô: “Từ đầu đã khuyên câu đừng nhúng tay vào, không đủ bằng chứng, họ sẽ không thể bị trừng trị theo pháp luật. Tớ cũng hết cách với cậu.”

Hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, hết chuyện này lại đến chuyện nọ, cô không còn tâm trạng để suy nghĩ chuyện này, mới rồi lướt qua weibo, thấy trong đám bình luận cũng nói còn một đoạn video bị xóa, bây giờ không tìm thấy bài gốc.

Cửa phòng được người bên ngoài đẩy vào, Thẩm Tư Á vẫn đang đắm chìm trong mớ suy tư của bản thân. Sắc mặt cô nặng trĩu, với công việc, xưa nay cô vẫn bỏ qua vẻ khinh đời, để trở nên nghiêm túc cẩn trọng.

Diệp Bạc Hâm thấy Giang Diệc Đình xách hộp nhựa trắng vào. Anh ta nhướn mày với cô, cô để ý Thẩm Tư Á hình như không thấy Giang Diệc Đình bước vào. Trước khi anh để hộp cơm xuống rồi bỏ ra ngoài, Diệp Bạc Hâm liền kéo phắt Nhiễm Nhiễm đang ngây người ở bên.

“Chăm sóc cô ấy nhé.” Diệp Bạc Hâm quẳng lại một câu, rồi lôi Nhiễm Nhiễm ra khỏi phòng bệnh. Nhẹ nhàng khép lại cửa, qua khe cửa, cô thấy Thẩm Tư Á quay mặt ra, vẻ thoáng sững sờ.

Ánh mắt con người không thể nói dối, khoảnh khắc thấy Giang Diệc Đình, trong mắt Thẩm Tư Á đã thoáng qua nét mừng rỡ. Thực ra, từ lúc Diệp Bạc Hâm bước vào phòng bệnh, cô đã nhận ra vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi của Thẩm Tư Á, mắt nhiều lần ngóng ra ngoài. Diệp Bạc Hâm biết cô ấy muốn hỏi tình hình của Giang Diệc Đình, nhưng không dám lên tiếng, đâm cô cũng không tiện kể.

Nom phản ứng của cô ấy, từ lúc Thẩm Tư Á tỉnh dậy, Giang Diệc Đình đã lảng tránh không muốn gặp.

Con người anh ta đúng thật dã man, nói thôi là thôi, không lằng nhằng, vấn vương.

Loại người này, muốn níu kéo quay lại thì quả là khó.

Cuối hành lang, Diệp Bạc Hâm dựa lưng vào tường, mắt nhìn xuống nhân viên y tế đi đi lại lại dưới nhà.

Nắng dần tản mác, những tia dịu dàng dát lên gò má cô, gương mặc sạch sẽ trang nhã, mềm mại.

Chiếc áo sơ mi cổ dựng màu ngó sen, dưới ánh sáng ánh kim lãng đãng, chiếc cổ thon dài xinh xắn một phần ẩn trong bóng tối, phần kia tỏa màu hồng phấn nhàn nhạt dưới ánh sáng, động mạch màu xanh, huyết quản đỏ hồng... dưới làn da mỏng manh, rần rần cuộn trào...

“A lô...” Diệp Bạc Hâm nhấc nghe cú điện thoại đổ chuông không ngừng, âm thanh văng vẳng hành lang, cảm giác chói lói.

Giọng nói khoái trá của Hứa Như Sơ truyền về: “Nghe đồn cô gây đại họa, bị quẳng vào quân doanh. Sao rồi, đã đen đi chưa, bắp tay đã u cục cơ bắp chưa? Chẹp, bây giờ giá mà tôi bay được về để xem, rốt cuộc cô đã hóa thân thành cái giống quỷ gì rồi?”

Cô vốn biết Hứa Như Sơ người thô tục không nói được lời trang nhã: “Nếu anh muốn cười tôi, thì chúc mừng anh, anh làm được rồi.”

Phản ứng của cô quá bình tĩnh, càng khiến Hứa Như Sơ sửng sốt: “Tôi bảo này, có phải uống nhầm thuốc rồi không? Hay là bị khích quá, nên hâm đơ rồi?”

Diệp Bạc Hâm không trả lời, mà hỏi: “Hứa Như Sơ, chuyện tôi nhờ anh tìm hiểu, anh tìm hiểu chưa?”

Nếu không phải Hứa Như Sơ chủ động tìm cô, chắc cô cũng quên béng, cô từng nhờ Hứa Như Sơ điều tra chuyện quá khứ của mình.

Có điều bây giờ... hình như không cần nữa, có nhiều việc cô vẫn còn lo ngại.

“Hai năm đó cô sống trong trường quân sự miết, tay tôi có thòng lõng cũng không thò được vào quân đội. Cô chả phải là không biết, bây giờ quân đội nhiều mầu hơn chính trị, thà mích lòng quan viên chính quyền chứ không dám xằng bậy với tướng tá.” Giọng Hứa Như Sơ vẫn ba lăng nhăng như xưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.