Diệp Bạc Hâm biết rõ Hứa Như Sơ đang nói dối. Nếu đúng là không điều tra được bất kì điều gì thì anh ta đã chẳng gọi cuộc điện thoại này.
Hứa Như Sơ chẳng qua muốn lấy cô ra làm thú giải trí cho cuộc sống của anh ta, nên mới bắt chẹt cô.
Diệp Bạc Hâm cười khảy: “Tức là anh không điều tra được gì?”
“À cũng chẳng phải, không biết cô mích lòng ai mà toàn bộ hồ sơ tin tức của cô thời ở quân đội đều bị phong tỏa. Học bạ của cô ở trường cũng bị xóa sổ. May mà tôi biết rõ cô từng học trường quân sự, còn không chắc tôi cũng phải nghi ngờ không hiểu rốt cuộc trường ZY có từng tồn tại một người như cô không?”
Diệp Bạc Hâm im lặng, cũng không lên tiếng. Cô cúp đôi mắt lạnh lẽo, không biết đang nghĩ gì.
Hứa Như Sơ không nghe tiếng cô trả lời, xoa mũi nói: “A lô, a lô... cô có nghe không đấy? Thần hồn thả đi đâu thế?”
Diệp Bạc Hâm nắm chặt điện thoại, từ từ đưa mắt nhìn lên vách tường kính trên cao đang phản chiếu lấp loáng, mắt nheo lại, cười khảy: “Được, Hứa Như Sơ, anh không điều tra được chứ gì? Vậy để tôi kể cho anh nghe, sáu năm trước tôi và Tập Vị Nam là người yêu, còn Tập Vị Nam lại là người nối dõi của dòng tộc họ Tập khét tiếng thủ đô, sau đó tôi và anh ta chia tay, anh còn muốn nghe tiếp không?”
Hứa Như Sơ bỗng im bặt, đến khi Diệp Bạc Hâm cười gằn toan cúp máy, giọng nói của anh ta mới vang lên: “Cô... nhớ ra rồi à?”
Diệp Bạc Hâm chậm rãi nhếch môi.
Quả nhiên anh ta biết...
“Hứa Như Sơ, anh thích đùa, tôi không ý kiến, nhưng mong anh đừng đạp lên giới hạn của tôi. Hứa thiếu gia toàn năng không gì là không thể, lại coi cuộc sống như trò chơi, nhưng xin lỗi, tôi và anh không phải cùng loại người.”
Hứa Như Sơ nhìn màn hình máy bàn được khôi phục, rướn mày, người vọt lên, cầm điện thoại lao xuống hồ bơi, như loài cá dẻo dai thỏa thuê vùng vẫy giữa bọt sóng.
Diệp Bạc Hâm mím môi, mắt vằn tia máu, cô mệt mỏi nhắm mắt lại, người từ từ lỏng ra, buông mình trượt dài theo bờ tường.
...
Từ phòng bệnh đi ra, Giang Diệc Đình thấy Diệp Bạc Hâm ngồi ở hàng ghế bên ngoài, tay vò trong tóc, hai khuỷu chống đùi, mặt cúi gằm, không rõ biểu cảm thế nào.
“Uể oải thế, đi thôi, tôi đưa cô về.”
Diệp Bạc Hâm hít thở sâu, vỗ lên má, vuốt lại mái đầu bù xù, đứng dậy.
“Không cần, tôi tự về.”
Diệp Bạc Hâm mở cửa phòng bệnh, bước vào trong.
Thẩm Tư Á vừa ăn cháo xong, tinh thần hơi lờ đờ, lại thiêm thiếp đi.
Diệp Bạc Hâm đứng ở đầu giường, cúi người nhìn vết thương của cô ấy, tiếc là bông băng che đi mất, đành đắp lại chăn rồi khẽ khàng khép cửa.
“Giờ là lúc dễ đánh động, cô lại là chị em tình thâm với Thẩm Tư Á, chúng không tìm được Thẩm Tư Á, sẽ bắt rễ lần mò sang cô. Có tôi hộ giá hộ tống, chúng sẽ không dám động đến cô.”
Giang Diệc Đình nửa thật nửa đùa nói vậy, Diệp Bạc Hâm khựng bước chân, ngoái đầu nhìn: “Tư Á ở đây thì an toàn à?”
Giang Diệc Đình nhếch môi cười, so vai: “Cô có cách nào khá hơn không?”
Diệp Bạc Hâm nhìn anh ta, như thể đang xem xem anh ta có mấy phần đoan chắc, đoạn quay người bước về phía trước: “Anh ở lại với Tư Á đi.”
Giang Diệc Đình nói không sai, cô không cách nào để bảo vệ Thẩm Tư Á. Bất kể có giấu ở đâu cũng bị người ta tìm ra, nhưng Giang Diệc Đình thì khác, anh ta chui lủi bấy nhiêu năm, lại biết rõ đường đi nước bước, không ai thích hợp để chăm sóc Thẩm Tư Á hơn anh ta.
“Tôi có việc phải ra ngoài, tiện thể tiễn cô một đoạn.”
Diệp Bạc Hâm không nói được hay không được, cùng lúc ấy, cả hai đã bước đến bên thang máy.
Diệp Bạc Hâm khựng lại, mắt dậy xốn xang, sững sờ nhìn về phía trước.
Giang Diệc Đình cảm nhận có điều khác lạ, bèn trông theo hướng nhìn của cô.
Tập Vị Nam đứng trước thang máy, nghe tiếng bước chân bèn ngoảnh đầu lại. Ánh mắt anh đăm đăm nhìn gương mặt Diệp Bạc Hâm, đôi mắt sâu hoắm, hơi trĩu nặng. Cho đến khi Giang Diệc Đình bật cười, Tập Vị Nam mới sực nhận ra có người đang đứng bên cạnh cô.
“Ái chà chà? Đây chả phải sĩ quan Tập đấy à? Sao lại rảnh rỗi ghé bệnh viện thế này? Người trăm công nghìn việc như anh, mà lại vô tình gặp được nhau ở bệnh viện, xem ra nghiệp duyên giữa tôi và sĩ quan Tập không phải ít nhỉ.”
Giang Diệc Đình bô bô giễu cợt, như thể không hề nhìn thấy sắc mặt hơi sầm lại của Tập Vị Nam.
Đoạn quay đầu nhìn Diệp Bạc Hâm đang lúng túng tay chân ở bên, anh ta cười vẻ như đã hiểu. Tay bỗng vươn ra, khoác lên vai Diệp Bạc Hâm, cánh tay khoanh lại, ôm cổ, kéo cô sát vào bên mình.
Diệp Bạc Hâm nhăn mày, toan hỏi anh ta bị mắc cái chứng gì, nhưng chưa kịp mở miệng, thì người bên kia đã không kìm nén được.
“Giang Diệc Đình! Tin tao bẻ gãy cánh tay mày không!” Tập Vị Nam rõ ràng vẫn đứng im, nhưng giọng nói lại đủ để người ta khiếp sợ.
Nhưng Giang Diệc Đình ở giới hắc bạch có kẻ gan góc nào mà chưa từng gặp, tuy kinh ngạc trước khí khái của Tập Vị Nam, song cũng không đến nỗi sợ.
“Sĩ quan Tập, tôi và nữ thần của mình giao lưu tình cảm, mà anh cũng đòi xen vào à? Tôi là công dân lương thiện, giao lưu kết bạn cũng chả phải phạm pháp. Anh không thể cậy quyền cậy thế ức hiếp người khác, hở ra là dọa dẫm đe nẹt đám thường dân chúng tôi.” Giang Diệc Đình cười khảy, đồng thời cũng ôm Diệp Bạc Hâm chặt hơn.
Đôi mắt Tập Vị Nam sa sầm, anh mím chặt môi, im lìm dứng đó, ánh mắt chằm chằm nhìn trên gương mặt Diệp Bạc Hâm.
Đón nhận ánh mắt của anh, lồng ngực cô ngột ngạt, cô không nhìn anh, cũng không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng giương mắt, trông gương mặt đẹp đẽ nhưng tinh ranh của Giang Diệc Đình.
“Giang Diệc Đình, anh muốn đùa thế nào, tôi không quan tâm, nhưng...” Cô nói từng chữ rành rọt: “Tôi chúa ghét bị lợi dụng!”
Giang Diệc Đình nhìn xuống cô vài giây, rồi bỗng kề tai cô nói: “Này, tôi đang giúp cô trả thù đấy nhé, nể mặt nhau, phối hợp tí đi nào.”
Diệp Bạc Hâm quả thực không quen gần gũi với một người đàn ông xa lạ ở khoảng cách gần thế này, xộc lên mũi là mùi nam tính, cô tức thì nhăn mày thật chặt: “Tôi nói! Bỏ ra!”
Giang Diệc Đình chẹp một tiếng, mày nhướn lên, chán nản buông năm ngón tay.
Diệp Bạc Hâm lách người ra. Bấy giờ thang máy vừa đến nơi, sau một tiếng “ting”, cửa từ từ mở ra.
Diệp Bạc Hâm mắt nhìn thẳng, lướt qua người Tập Vị Nam. Anh vươn tay toan níu cô lại, nhưng lại bị Giang Diệc Đình theo sau, bắt lấy tay.
Tập Vị Nam nhíu mày, ánh mắt càng lúc càng tối sầm.
Giang Diệc Đình không tỏ ra thua kém, hếch mày nhìn lại. Không khí giữa hai người đàn ông trở nên kì lạ, hằm hè, dữ dằn.
Diệp Bạc Hâm cúp mắt, không nhìn hành động giữa cả hai. Cô ấn cửa thang máy khép lại.
Một cánh tay kia của Tập Vị Nam kịp vươn ra chặn thang máy lại trước khi khung cửa kịp khép chặt.
Tiếp đó, anh cười khẩy, thả tay Giang Diệc Đình ra, người lanh lẹ lách vào thang máy.
Giang Diệc Đình nheo mắt nhìn bàn tay bị siết đến độ tưởng như sắp gẫy xương, cánh tay trắng trẻo hằn một vết vằn đỏ. Anh ta vẩy cánh tay tê rần của mình, thản nhiên bỏ tay vào túi quần, bước vào thang máy.
Diệp Bạc Hâm hơi cúp mắt, ánh nhìn ngang với cánh tay trái của Tập Vị Nam.
Mới rồi, anh dùng tay trái để chặn cửa thang máy.
Tập Vị Nam đứng bên cạnh cô, không cố ý lại gần. Thang máy tuy rộng, chỉ đứng ba người không đến nỗi chật chội, song khoảng cách giữa hai người cũng chả xa hơn được là bao.
Cô ngửi thấy mùi thuốc trên người anh.
Trái tim Diệp Bạc Hâm run lên, mắt lảng đi, lặng lẽ nhìn quảng cáo hiển thị trên màn hình.
Thang máy dừng tại tầng một, Diệp Bạc Hâm nhanh chân bước ra trước, thấy Giang Diệc Đình không ra cùng. Cô ngoái đầu, anh ta xua tay nói:
“Xe đỗ dưới tầng hầm.”
“Đừng có lại gần Giang Diệc Đình. Em nên biết hắn là người thế nào. Đi với hắn, em sẽ gặp nguy hiểm.” Rời khỏi tòa nhà chữa bệnh, Tập Vị Nam theo sát cô, mở miệng câu đầu tiên là bảo cô tránh xa Giang Diệc Đình.
Cô khẽ gật đầu, không nói không rằng, đứng về một bên bậc thang.
Dĩ nhiên cô biết Giang Diệc Đình nguy hiểm. Nếu lần này không phải Thẩm Tư Á gặp nạn, cô cũng chẳng có bất kỳ liên quan nào với anh ta. Cô không nhất thiết phải găng lên với anh, anh không cho cô lại gần Giang Diệc Đình, cô càng làm trái ý, chỉ để hòng chứng tỏ mình đang giận, làm như thế không phải tính cách của Diệp Bạc Hâm.
Tập Vị Nam đứng bên, liếc nhìn cô, đôi mắt sâu thăm thẳm dạt dào ánh nhìn dịu dàng xốn xang.
Tư thế của anh thẳng tắp, khí chất phi phàm, dáng vẻ trầm mặc, vầng trán đậm chất nam tính. Khí khái vững vàng, trầm tĩnh không cần cố ý bộc phát, mà từ lâu đã thấm nhuần trong máu theo năm tháng, như một thứ bẩm sinh.
Bệnh nhân, hộ lý, người đến thăm nom không khỏi nhìn theo anh.
“Anh đưa em về.” Im lặng mươi mấy giây, Tập Vị Nam lên tiếng xóa tan sự im ắng.
Xe anh đỗ ngoài bệnh viện, anh vừa nắm tay cô, Diệp Bạc Hâm đã theo phản xạ giật lại, tốc độ nhanh đến nỗi chính cô cũng kinh ngạc, não chưa kịp phản ứng, cơ thể đã làm xong rồi.
Đầu ngón tay anh cứng đờ, sự ngạc nhiên của cô, anh nhìn thấy cả, bất giác cười chua chát.
Ngón tay dần co lại, thõng bên người, nhấc chân bước xuống thềm, nhưng không thấy cô nhúc nhích.
Anh ngoái lại, lưng quay về dòng người tắc nghẽn, hai mắt chỉ duy nhất in bóng hình cô ấy, như khóa chặt con người cô, khoảnh khắc ấy trở thành vĩnh hằng.
Giang Diệc Đình đánh xe từ tầng hầm lên, đỗ ven đường, cửa kính từ từ hạ xuống, nhấn còi mấy tiếng gọi Diệp Bạc Hâm.
Tập Vị Nam nhìn Giang Diệc Đình, nheo mắt, chặn lối cô đi.
“Mới rồi em hứa với anh điều gì?” Giọng anh hơi chùng, tỏ rõ vẻ khó chịu.
Diệp Bạc Hâm nhìn anh, bất chợt cười.
“Em cười cái gì?” Tập Vị Nam lấy làm khó hiểu, nhưng thấy nụ cười ấy không chạm khóe mắt, tim nghẹt lại.
“Tập Vị Nam! Anh là anh, em là em. Em có mong muốn của mình, có việc của mình, không cần ai nhúng tay vào, anh hiểu không? Huống hồ, em rất tò mò, bây giờ anh có tư cách gì để đứng trước mặt em, nhẽ nào anh không thấy khó xử à? Gặp em, anh có cảm thấy day dứt không? Hay là anh vô tư, nên cho rằng em cũng vô tư, chỉ một chốc một lát đã quên ngay những việc vừa xảy ra?”
Diệp Bạc Hâm dù sao cũng chỉ là một cô gái, cô không tha thứ cho sự phản bội, bất kể vì lý do gì.
“Em không muốn gặp anh, anh có thể không đưa em về, nhưng Giang Diệc Đình không được.” Tập Vị Nam chấp nhận nhượng bộ một bước, nhưng anh cũng có kiên quyết của bản thân.