Cổ tay An Mẫn Oanh dường như muốn bị người bóp chặt, trên làn da trắng noãn xuất hiện vết đỏ, cô chau mày kêu khẽ, vừa kêu vừa quay quay cổ tay “Anh làm gì vậy? Mau buông tay a, tay của tôi sắp đứt rồi.”
“Cô cũng biết đau? Lúc nãy khi đánh đánh người, sao không nghĩ người ta cũng sẽ đau?” Hạ Dã Nhuận mặt đầy vẻ phãn nộ, anh nhìn Diệp Bạc Hâm một cái, thấy bên má trắng noãn của cô lập bị nhuộm đỏ một mảnh, năm ngón tay in rõ trên mặt, đủ thấy An Mẫn Oanh dùng sức lực lớn như thế nào.
Càng nghĩ càng tức giận, nhưng Hạ Dã Nhuận nói sao cũng là một đàn ông không thể ra tay đánh con gái, anh cứng rắn nhẫn xuống tức giận này, giống buồn nôn nuốt phải ruồi nhặng.
An Mẫn Oanh sợ hãi rụt cổ, trong đồng tử dâng lên oan ức.
Lúc này, giám đốc của tiệm cà phê thấy sự tình càng náo càng lớn, bước qua, do dự nhìn sắc mặt lạnh lùng của Diệp Bạc Hâm, lại nhìn hướng Hạ Dã Nhuận nắm chặt cổ tay An Mẫn Oanh không buông.
Áo quần trên người ba người này giá tiền không nhỏ, tướng mạo xuất chúng, nghĩ tới đều là khách hàng không dễ đắc tội.
Giám đốc tự nhận xui xẻo, khách hàng trong tiệm không biết náo loạn cũng là thường có, nhưng mọi người náo loạn thì thôi đi, bình thường dưới tình hình bọn họ nhắm một mắt mở một mắt, ai biết hôm nay náo loạn kớn như vậy, vậy mà động thủ đánh người.
“Cái này... ngài này, xảy ra chuyện gig vậy?” người đàn ông đeo kính gọng đen nhìm Hạ Dã Nhuận, muốn kêu anh đừng tính toán với phụ nữ, tạm thời buông tay trước, sắc mặt của tiểu thư bị anh nắm chặt cổ tay đỏ lên bộ dạng như muốn khóc, cùng bộ dạng kêng kiệu lúc nãy hoàn toàn khác nhau.
Hạ Dã Nhuận lạnh nhạt liếc anh một cái, không nói lời nào, biểu cảm lạnh lùng nghiêm nghị, chuyển mắt lại nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, dường như muốn nghiền nát.
Giám đốc lúng túng đứng đó, đôi tay bắt chéo trước người, nhìn thấy Diệp Bạc Hâm chậm chạp rút khăn giấy từ bên bàn lau má, ánh mắt anh loé lên, đem ánh mắt cầu cứu hướng về Diệp Bạc Hâm.
“Vị tiểu thư này,... cô xem cái này... hôm nay để cô chịu oan ức, chúng tôi hôm nay miễn phí, tiệm của tôi mời...” Giám đốc vừa nói vừa đánh giá sắc mặt Diệp Bạc Hâm, nhìn cô sắc mặt vẫn như cũ không có biểu cảm gì, anh từ trong túi áo lấy ra một tấm thẻ đưa cho Diệp Bạc Hâm, “Cô xem thế này, tấm thẻ này là thẻ hội viên tiệm chúng tôi, trong vòng một năm, cô đều có thể miễn phí hoá đơn ở hệ thống tiệm chúng tôi...”
Diệp Bạc Hâm nhẹ nhàng lau má, nghe lời này, nhón tay hơi khựng lại, cô nhếch mày nhìn khuôn mặt đàm phán của giám đốc “Miễn phí?”
Giám đỗ thấy có hy vọng, vội vàng gật đầu.
Diệp Bạc Hâm nhận lấy thẻ, kẹp giữa hai ngón tay liếc nhìn một cái, cô cong khoé miệng, “Dễ nói.”
Giám đốc thở phào một hơi, mỉm cười nhìn sắc mặt phát xanh của An Mẫn Oanh “Vậy... có thể kêu bạn của cô buông tay bị tiểu thư kia...”
“Hạ Dã Nhuận, buông tay đi, nếu như không cẩn thận bóp nát tay người ta rồi, tiền viện phí em không đền nổi đâu...”Diệp Bạc Hâm không để ý tới nói, cầm thẻ nặng nề bỏ lên trên bàn bên cạnh, giám đốc bị hành động bất ngờ của cô doạ nhảy dựng.
“Tôi ngay cả cốc cà phê cũng uống không nổi, còn cần tới người khác tới mời sao, làm sao bồi thường được tiền thuốc cho má của tôi.” Diệp Bạc Hâm cười lạnh, nhìn thấy tay có một cố c cà phê màu kaki, cô thuận tay bưng lên, nhẹ nhàng lắc lư.
Giám đốc bị câu nói này của cô doạ chảy mồ hôi lạnh, có thể đến đây tiêu phí, lại làm sao có thể để ý tiền cốc cà phê?
Anh lấy một tấm thẻ hội viên đi tống cổ cô, chắc chắn là vì trên mặt người ta tát một bạt tai.
Hạ Dã Nhuận nhíu mày, nhìn cô một cái, lại nhìn An Mẫn Oanh bị doạ không nhẹ, lúc này mới lạnh lùng hừ một tiếng, vung tay An Mẫn Oanh ra.
Lực đạo lớn, phần eo An Mẫn Oanh trực tiếp va vào cột thạch bên cạnh.
Cô cắn răng xoa xoa cổ tay thâm xanh, oán hận ngẩng đầu lên, lại kinh hoàng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Bạc Hâm gần trong gang tấc, cô bị doạ đồng tử co rút.
Diệp Bạc Hâm lạnh lùng cười, nâng tay lên mặt của cô tát xuống.
“Bốp” một tiếng, tất cả mọi người đều kinh ngạc rồi, ngay cả Hạ Dã Nhuận cũng sững sờ nhìn cô, trong mắt có cảm xúc lạ đang cuồn cuộn, giống như chưa từng quen biết cô vậy.
An Mẫn Oanh bị đánh mê mẩn, cô không thể tin trừng to mắt, miệng kinh ngạc mở to, đôi môi đỏ hồng kịch liệt run rẩy, nhưng là đến lời nói đều không nói ra được.
Tay trái cô giương lên, khoé miệng ngậm một tia cười trêu đùa.
Chất lỏng màu kaki từ trong cốc thuỷ tinh nghiêng xuống chảy ra, từng chút từng chút chảy xuống trên trán An Mẫn Oanh, thuận theo má cô chảy xuống.
Lớp trang điểm loang lổ, trên lông mi dính đầy chầ lỏng màu kaki, mái tóc cũng dính ướt, An Mẫn Oanh bị sặc một cái, chỉ cảm thấy trong miệng đang chảy một mùi vị đắng chát, sắc mặt một trận nóng bỏng, trên trán một mảnh lạnh lẽo.
Cô sững sờ nhìn Diệp Bạc Hâm đang cười như ác quỷ trước mặt, thấy cô đang để cốc thuỷ tinh quay lại, cười khiêu khích, Diệp Bạc Hâm sớm đã lau khô nước lọc trên mặt, lại trang điểm nhẹ, căn bản không ảnh hưởng tới dung mạo.
An Mẫn Oanh vuốt mặt một vái, thấy trên tay dính đầy chất lỏng màu kaki, cô kép mắt, to giọng hét lên “.A...”
An Mẫn Oanh tức giận toàn thân run rẩy, cô gái ti tiện này, cô vậy mà dám... mà dám đánh cô, còn tạt cà phê lên người cô!
Diệp Bạc Hâm lắc lắc cổ tay, nhẹ nhàng mỉm cười “Như vậy tốt rồi, gỡ hoà rồi, một bạt tai cộng một ly nước, không nhiều không ít, tôi vẫn luôn yêu ghét rõ ràng.”
Giám đốc bị chấn động nói không nên lời, anh nuốt một ngụm nước, lại nhìn một thân nhếch của An Mẫn Oanh, cuối cùng vẫn là không nói gì cả.
Cô nói xong câu này, người xem náo nhiệt trong tiệm cà phê cũng hồi thần lại, có người vui vẻ, có người khinh thường, cũng có người kinh ngạc thu lại ánh mắt.
Hạ Dã Nhuận thâm sâu nhìn cô một cái, muốn nói lại không nói được.
“Con đàn bà đáng chết này, tôi liều với cô!” mặt mũi An Mẫn Oanh đều mất sạch rồi, thẳng thắn gì đó cô đều không quan tâm, đầu tóc rối bù hướng về phía Diệp Bạc Hâm bổ tới, trên mặt mặt hoàn toàn là nét điên dại.
Diệp Bạc Hâm nheo mắt, nhanh chóng tránh khỏi.
Cô tốt xấu gì cũng ở trong quân đội rèn luyện qua, thân thủ nhanh nhẹn lúc nãy là không có phòng bị, vì vậy bị cô ta đạt được, lần này sao còn có thể bị người khác cưỡi lên đầu.
An Mẫn Oanh thu lại tư thế không kịp, bổ tới gần sát mặt bàn.
“Loanh choang...”
Ly cốc, chén đĩa bị cô quét rơi xuống sàn, nửa người cô nằm bò lên trên bàn.
“A...”
“Làm gì vậy...”
Người ở bàn khách kia đứng dậy kinh hô, trên người còn có cà phê đổ ra loang lổ.
“Cô điên rồi sao?”
“Không có chuyện gì phát thần kinh gì, đây cũng không phải nhà cô, la lối om sòm cũng phải xem địa điểm, cô xem, quần áo của tôi cũng bị cô làm bẩn rồi.”
Người kia giũ quần áo trên người, mặt đầy chán ghét nhìn An Mẫn Oanh.
“Cô rên cái gì, chẳng qua chỉ là một bộ quần áo rách thôi sao, tôi đền cô là được...”
Diệp Bạc Hâm nhìn thấy bên kia loạn thành một vòng, cười lạnh một tiếng, kéo Hạ Dã Nhuận rời khỏi hiện trường.
Nghe thấy sau lưng truyền tới giọng hung hăng của An Mẫn Oanh, chỉ thiếu lấy tiền đập vào mặt người ta.
Ra khỏi tiệm cà phê, Hạ Dã Nhuận mím môi, vẫn luôn trầm mặc, ánh mắt nhìn Diệp Bạc Hâm có chút cổ quái.
Diệp Bạc Hâm buông cánh tay của anh, đối mặt với anh, không hề gì mỉm cười.
“Nhìn thấy rồi chứ? Em sớm đã nói mà, anh không hiểu em, em không lương thiện như anh tưởng tượng đâu, cũng không có tấm lòng rộng lượng như vậy, có lúc chỉ là em lười tính toán, nhưng lúc tâm trạng em không tốt, em bất cứ lúc nào cũng liên luỵ người khác. An Mẫn Oanh bắt nạt em, em không ngốc như vậy, em đánh lại có gì không đúng sao?”
Diệp Bạc Hâm hỏi lại, Hạ Dã Nhuận động động khoé miệng, nhưng cái gì cũng không nói ra.
Cô nói không sai, cô lạnh lùng nbư vậy, anh quen biết cô gần hai mươi năm rồi, là lầm đầu tiên phát hiện thì ra cô có thể lên mặt nạt người như vậy.
Anh không tán thành cô đánh trả lại, đắc tội với An Mẫn Oanh đối với cô không có gì tốt cả.
“Hạ Dã Nhuận, anh nghĩ cho kỹ, Diệp Bạc Hâm em tính cách thay đổi thất thường như vậy, anh sẽ không thích đâu.” Diệp Bạc Hâm nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn anh nhíu chặt lông mày, cô không do dự, “Em đi trước đây.”
Hạ Dã Nhuận nhìn bóng lưng của cô, cô chậm chạp bước khập khiễng, anh biết lúc nãy cô bị giẫm bị thương chân, lòng bàn tay anh nắm chặt, vừa muốn bước lên một bước, muốn đuổi theo, trong đầu anh lại hiện lên khuôn mặt lạnh lùng lúc nãy của cô, còn có lời cô vừa mới nói.
Chính thời khắc anh đang lưỡng lự, Diệp Thanh Vũ từ trong tiệm cà phê chạy ra, nắm lấy cánh tay Diệp Bạc Hâm, lạnh mặt hỏi “Lúc nãy cô đánh An Mẫn Oanh?Diệp Bạc Hâm, cô nói có phải cô điên rồi không? Lần trước cô gây rắc rối cho tôi, tôi không dễ gì mới vỗ về tốt cô ấy, hôm nay gọi cô ấy ra đây bồi lễ xin lỗi cô ấy, cô thì hay rồi, lần này trực tiếp đánh người?Cô có biết bây giờ công ty chúng ta là tình hình gì không? Không có ngân hàng nào chịu cho chúng ta vay, tiền vốn công ty đã xảy ra vấn đề rồi, còn tiếp tục kéo dài như vậy, tất cả các dự án của công ty bị ép đình chỉ, đến lúc đó tổn thất vài tỷ đồng, chúng ta lấy cái gì đền?Coi như tuyên bố phá sản, nợ nần to lớn chúng ta trả không hết.”
“Chuyện của công ty liên quan gì đến chuyện của tôi?” Diệp Bạc Hâm lửa lớn hất tay Diệp Thanh Vũ ra, bất cứ ai bị nhục mạ, còn vô duyên vô cớ bị tát một cái, tặt một mặt đầy nước, tâm trạng đều không thoả mái.
Hơn niữa cô coi như nghe ra rồi, gặp phải tên điên An Mẫn Oanh, tất cả đều là Diệp Thanh Vũ ban cho.
“Liên quan gì đến việc của cô?” Sắc mặt Diệp Thanh Vũ phát xanh, cắn răng chỉ đầu mũi cô “Cô đừng quên bản thân cũng mang họ Diệp, công ty xảy ra chuyện, cô có thể chỉ lo thân mình?”
Nhìn mặt Diệp Thanh Vũ đầy kinh ngạc, dường như không có Diệp Thị, Diệp Bạc Hâm cô không tiếp tục sống được.
“Tôi nói này Diệp Thanh Vũ, cô tốt nhất nên làm rõ ràng, cô là tổng giám đốc cô có trách nhiệm lo lắng cho tương lai của công ty, còn tôi...” Diệp Bạc Hâm cười lạnh, “Tôi chẳng qua chỉ là một nhân viên nhỏ trong bộ phận mở rộng, công ty xảy ra chuyện tôi có cách gì, lớn không thể gánh vác, cô thật sự cho rằng tôi đang để ý tới cổ phần Diệp Thị sao.”
“Cô không có bản lĩnh điều động vốn, định treo cổ trên một cành cây, còn không bằng nhượng vị trí lại cho tôi, nói không chừng tôi có thể tìm được ngân hàng đồng ý cho công ty vay.” nói đoạn, Diệp Bạc Hâm cười lạnh giễu cợt “Cô có thời gian nước Mỹ thảo luận tốt với An Mẫn Oanh, còn không bằng để thời gian đi nghĩ xem, bản thân đắc tội người nào rồi, ngân hàng vì sao không cho cô vay, còn tới đây hùng hổ phát tiết với tôi.”
Diệp Thanh Vũ bị cô chẹn họng nói không ra lời, sắc mặt xanh trắng trộn lẫn.
Hạ Dã Nhuận thấy Diệp Thanh Vũ xông ra, đối với Diệp Bạc Hâm một trận giáo huấn, trước tiên nhíu chặt lông mày, sau dfó nghe lời Diệp Bạc Hâm phản bác, anh nghĩ tới hai người những năm nay trong đấu ngoài tranh, gặp mạ lại cãi nhau, không chịu được một trận đau đầu.
Anh bước đến bên cạnh hai người, hai người khăng khăng trừng mắt với đối phương, hoàn toàn không chú ý tới anh.
“Còn nữ a, Diệp Viễn Đông là làm ăn gì vậy, vốn của công ty xuất hiện vấn đề, bản thân ông ta không đi đàm phán, nghĩ cách giải quyết, gọi cô một đứa con gái đi đàm phán, ông ta là có ý gì?Diệp Thanh Vũ, cô thật ngốc à, nhân mạch trên tay cô nhiều hơn ông ta sao?Không có phải không, a,! Cô đồng ý giả ngốc làm theo như vậy, tôi khăng khăng không bằng ý của cô, cô cho rằng Diệp Viễn Đông để ý con gái như cô nhiều hơn?Cô có thể ở công ty chiếm một phần nhỏ, đó là bởi vì cô còn giá trị lợi dụng, ông ta chính là bán rẻ nhan sắc của cô, bên phía Lạc gia gia thế lớn sự nghiệp to, cô sớm muộn gì cũng phải gả qua đó, ông ta bây giờ muốn nhân cơ hội này tìm một lợi ích.Kêu cô đi điều hoà vốn gì đó, nói trắng ra, chính là kêu cô đi tới Lạc gia chìa tay ra đòi tiền.”
Diệp Thanh Vũ tức giận đến toàn thân phát run, ngón tay nắm chặt túi xách trong tay, đôi mắt tràn ngập tơ máu, cho dù trên mặt trang điểm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được sắc mặt cô rất hốc hác.
Cô ghét nhất Diệp Bạc Hâm là điểm này, việc gì cũng nhìn rất sâu Diệp Thanh Vũ cô giống như thằng hề nhảy nhót, bị người ta chơi đùa trên lòng bàn tay, còn Diệp Bạc Hâm dựa vào cái gì thân ở ngoài chuyện, dựa vào cái gì sống thoả mái, Diệp Thanh Vũ cô lại mệt muốn sống muốn chết?
“Cô câm miệng cho tôi!” Diệp Thanh Vũ không thể nhẫn nữa thấp giọng hét lên.
Diệp Bạc Hâm nhếch lông mày “Cô thẹn quá hoá giận có tác dụng gì? Có bản lĩnh cô đi cùng Diệp Viễn Đông hét đi a nói cô không làm nữa, kêu ông ta đi tìm cao minh.Làm sao, không dám rồi phải không?vì vậy tôi nói Diệp Thanh Vũ cô chính là dám cùng tôi ngang ngược, kiếp trước có phải tôi mắc nợ cô, không có chuyện gì cô luôn tìm tôi đối đầu!”
“Lời này của cô có ý gì? Ai cùng cô đối đầu?Lần trước không phải cô tìm rắc rối cho tôi trước sao?” Diệp Thanh Vũ cắn chặt răng, cả đời này cô ghét nhất là Diệp Bạc Hâm, cái gì cũng tranh với cô.
Diệp Bạc Hâm chỉ lên vết in ngón tay trên mặt, “Nhìn thấy chưa, nhờ phúc của cô ban cho.Tôi thật không ngờ Diệp Thanh Vũ cô có thể đê tiện như vậy, lần trước kêu giám đốc Lý đem tôi đi bồi rượu, cô rõ ràng biết phó tổng của Trác Nam háo sắc thế nào, còn đem tôi đẩy vào hố lửa, nhìn thấy tôi bị người khác làm nhục, có phải cô vui lắm không?”
“Tôi không có...” Đồng tử Diệp Thanh Vũ run run, “Tôi chỉ muốn giáo huấn cô mà thôi muốn để cô biết khó mà lui, tôi không ngờ giám đốc Lý...”
“Đúng, là cô không ngờ tới.” Diệp Bạc Hâm tự nhiên cắt ngang cô, chuyện qua rồi, cô cũng không muốn tính toán nữa, dù sao từ nhỏ tới lớn, loại việc như vậy Diệp Thanh Vũ làm không ít.
“Còn lần này, cô vì sao phải nói với An Mẫn Oanh tôi kết hôn rồi, cô là chê danh tiếng tôi chưa đủ xấu sao?”