Tập Thừa Hoắc đến khu biệt thự Hương Giang vào lúc xế chiều. Hai ông cháu lâu rồi không gặp, lại vướng chuyện của Diệp Bạc Hâm, đôi co không hồi kết, đành gác sang một bên, mặc định không nhắc đến nữa.
Chỉ một lúc sau, cả hai lại bàn luận chuyện chính sách trong quân giới. Tập Thừa Hoắc tiết lộ, qua ngày mùng một tháng Mười, bên Quân ủy sẽ thay một loạt đầu não, lập lứa mới gồm những tướng tá có chiến công dưới địa phương, đám già cả sẽ lục tục về hưu dần.
Tịch dương nghiêng về đằng tây, tia sáng vàng vọt lọt qua vách cửa sát đất, Tập Thừa Hoắc vẫn chưa có ý đứng dậy.
Tập Vị Nam chốt lại câu chuyện, ông nheo mắt, dặn dò vị phó quan ở bên, nói tối nay sẽ ăn cơm ở đây.
Vị phó quan nhìn Tập Vị Nam, thấy ánh mắt anh điềm tĩnh, không phản đối, liền ra ngoài sai người làm chuẩn bị bữa tối.
Sáu giờ hơn, Tập Vị Cận từ công ty về, đi cùng anh còn có Giang Nhan.
Vừa xuống xe, để ý thấy xe quân dụng của ông cụ đỗ trước cửa, Giang Nhan bất giác sửng sốt, nheo mắt nhìn, rồi buông nụ cười cười khảy.
Chưa đợi Tập Vị Cận đỗ xe hẳn hoi, bà đã phăm phăm lao vào nhà.
Không ngờ Giang Nhan lại bất ngờ đánh úp, Tập Vị Nam thấy bà hằm hằm xuất hiện trước cửa, anh sững ra, xám xịt nhăn mày.
Anh đã dặn Tập Vị Cận, tạm thời đừng để mọi người biết anh về, cũng dặn dò cả người làm trong biệt thự kín miệng. Hôm nay lại hết người này đến người kia, bất thình lình tìm đến tận nơi.
Tập Vị Nam nheo mắt nhìn màn hình điện thoại, ảo não trách Tập Vị Cận cũng chả báo trước một câu. Giang Nhan đã sờ sờ trước mặt, vung tay giật lấy điện thoại trên tay anh.
“Khỏi cần xem, điện thoại của A Cận, tôi đang cầm đây rồi.” Giang Nhan nén cơn giận sôi người, tay trái cầm điện thoại của Tập Vị Cận giơ lên. Xem vẻ như lúc Tập Vị Cận định bắn tin thì bị Giang Nhan bắt quả tang.
“Mẹ bảo, hai anh em chúng mày, từng đây tuổi rồi còn chơi cái trò này? Cả hai đứa mày không để ai yên tâm cả. Mày từ nhỏ đã phá phách, toàn nhờ A Cận bao che. Giờ đâu vẫn hoàn đấy, làm sao, hai đứa ôn này muốn bắt tay lừa mẹ đúng không?”
Nuôi con trai lớn bằng chừng này, mười mấy năm nó ở riết trong quân đội, một năm vỏn vẹn chưa đến mấy lần gặp mặt. Lần này giỏi lắm, cả năm nay bà còn chưa được thấy mặt nó.
Giang Nhan vừa kể lể vừa đỏ hoe con mắt, nhìn đứa con trai cả năm không gặp giờ gầy rộc đi, bà thương không để đâu hết. Nói đến sau cùng, giọng như nghẹn ngào.
“Mày nói nghe, mày không muốn về nhà, muốn ở đây với anh, mẹ cũng không ý kiến, nhưng mày chí ít cũng phải ló cái mặt, để mẹ biết mày còn bình an lành lặn chứ. Mày về cũng giấu mẹ, có phải mày đang trách mẹ không?”
Giang Nhan quay lưng đi, đưa tay lau nước mắt ứa bên khóe mi.
Nhìn bờ vai gầy gò của mẹ, Tập Vị Nam liền vươn tay ôm vai bà, giọng khẽ khàng, sắc mặt hơi xao động.
“Được rồi, mẹ, là lỗi của con, con xin lỗi mẹ, được chưa?”
Tập Vị Nam khuyên mãi mới ngăn được nước mắt của Giang Nhan.
“Khụ khụ...”
Tập Thừa Hoắc từ cầu thang đi xuống, tay còn cầm một bàn cờ vây.
“Bố ạ...” Giang Nhan đứng dậy, hơi lúng túng quệt nước mắt trên má.
Tập Thừa Hoắc hấm hứ vài tiếng, lúc ngang qua Tập Vị Nam, ông đưa tay vỗ lên ngực anh mấy cái: “Thằng lỏi con, thấy chưa? Làm mẹ mày khóc rồi đây, mày đúng là bất hiếu!”
Đứa con dâu cả của ông, ông lại chả biết? Ở bên ngoài thì đanh thép, đến trước mặt con trai cả cũng chưa từng nhường bước, chỉ có thằng ranh này là khiến nó hao tổn tâm tư. Năm xưa những chuyện hoang đường nó làm, lấy đi không ít nước mắt của con dâu ông.
Tập Thừa Hoắc dùng sức nhiều, Tập Vị Nam hếch mày, cắn răng chịu. Nhưng Giang Nhan lại xót con, nhăn nhó nhắc “Kìa bố”, Tập Thừa Hoắc ngao ngán bước sang một bên.
Ông bày sẵn bàn cờ, gọi Tập Vị Nam: “Thằng mất dạy kia, ra đây chơi cờ với ông.”
Tập Vị Nam bất lực liếc nhìn Giang Nhan, bà vỗ lên mu bàn tay anh: “Thôi ra đi, ông nội giỏi chơi cờ, nhà có mỗi con với A Cận là sánh được. A Cận lại cả ngày bận chuyện công ty. Con thì quanh năm không ở nhà. Mấy lần bố con chơi cùng ông, lần nào cũng thua liểng xiểng. Ông vẫn thường trách, ông thân sinh thua xa đứa được sinh ra, nhạt nhẽo vô vị. Giờ này chắc lại lên cơn thèm chơi cờ, con ra chơi với ông mấy ván đề ông khuây khỏa.”
Tập Vị Cận bước vào, tay vắt áo vest màu đen, trên người là chiếc áo sơ mi màu xanh thẫm.
Giang Nhan quay vào bếp, anh nhìn sang thấy Tập Vị Nam và ông nội đang khoanh chân ngồi dưới đất, bàn cờ bày giữa cả hai. Ông cụ nhíu chặt mày đăm chiêu, tay cầm quân cờ màu đen lưỡng lự.
Tập Vị Cận lướt mắt nhìn qua bàn cờ, đoạn cúi xuống thì thầm bên tai Tập Vị Nam.
“Chuyện của em dâu không giấu được. Mẹ nghe thấy phong thanh rồi.”
Quân cờ trắng trên đầu ngón tay rơi tuột xuống đất, xoay mấy vòng trên nền nhà bóng loáng.
Tập Vị Nam biến sắc mặt, đôi mắt đen chuyển sang sầm lại.
“Thằng Cả, mày làm gì đấy, mày đang làm nao núng lòng quân đấy, biết chưa hả?”
Tập Thừa Hoắc nhìn quân cờ lăn tròn, mặt nổi giận thấy rõ, tức đến độ phùng mang trợn má.
Tập Vị Nam mím môi, đứng phắt dậy, không màng để ý vẻ mặt càng lúc càng xị xuống của ông cụ: “Anh, anh chơi với ông mấy ván đi.”
Tập Vị Cận gật gù, thả áo khoác trên tay xuống ghế sô-pha, khoanh chân ngồi xuống chỗ của Tập Vị Nam.
“Ông không chơi với mày, mày là đồ quái thai, lần nào cũng ăn bằng sạch quân của ông, chán, quá chán..”
Tập Vị Nam nghe tiếng ông cụ hậm hực ở đằng sau vẳng lại, tiếp sau đó là tiếng điềm nhiên của Tập Vị Cận.
“Ông, thế thì cháu nhường ông hai nước nhé.”
Ông cụ đăm chiêu một lúc, thấy Tập Vị Nam đi thẳng vào bếp, đầu không ngoảnh lại. Ông quay ra, xòe bàn tay phải: “Năm nước, không thì nghỉ.”
Trong phòng khách văng vẳng tiếng cười trầm thấp của Tập Vị Cận.
“Phu nhân đâu?” Tập Vị Nam đứng ở cửa bếp, nhìn một vòng, nhưng không thấy bóng dáng Giang Nhan trong nhà bếp.
Người làm giật mình, vỗ vỗ ngực nói: “Phu nhân ra vườn hoa rồi ạ.”
Tập Vị Nam đanh mặt, trán nổi gân xanh, không biết nghĩ gì, liền vội vàng rảo chân ra ngoài.
...
Diệp Bạc Hâm ngồi khoanh chân trên giường, chiếc bàn nhỏ đặt máy tính, cô nhíu mày gõ chữ.
Bấy giờ ráng chiều vừa hay rọi vào giường, thứ ánh sáng màu vàng dát lên gương mặt, như mộng như mị.
Điện thoại để bên tay, cô để chế độ câm, xoay chiếc cổ mỏi nhừ, liếc mắt thấy màn hình nhấp nháy sáng.
Cô nhấc lên xem, vừa định nghe thì đầu ngón tay lập tức khựng lại, nắm chặt điện thoại trong tay.
Tiếng chuông khiến cô bực bội, vốn định phớt lờ, sau cùng ma xui quỷ khiến thế nào lại ấn phím nhận điện.
Diệp Bạc Hâm nằm trên giường, mắt chằm chằm nhìn lên trần nhà, không buồn lên tiếng.
Cho đến khi đầu giây bên kia cất lên tiếng nói không phải của Tập Vị Nam, mà là một giọng nữ, lanh lảnh, không thể đoán được tuổi tác.
Diệp Bạc Hâm giật mình, ngồi bật dậy, toàn bộ trong cô đều ngổn ngang.
Đầu dây bên kia tự giới thiệu mình là mẹ của Tập Vị Nam, hỏi cô có phải bạn gái của Tập Vị Nam không.
Hiển nhiên, Tập Vị Nam chưa trình bày chuyện của cô với gia đình mình. Bằng không người nhà anh chẳng lý nào mà tìm cô. Hơn nữa, ngay câu đầu tiên mẹ anh đã hỏi, cháu có phải bạn gái của Tập Vị Nam không, chứ không phải cô có phải vợ của Tập Vị Nam không.
Có điều... tại sao điện thoại của Tập Vị Nam lại trong ở tay mẹ anh ấy?
“A lô... cháu ơi, cháu vẫn nghe chứ?”
Giang Nhan nghi hoặc nhìn điện thoại. Vẫn đang kết nối, nhưng từ lúc bắt máy, đầu dây bên kia lại im re, nhẽ nào... mình làm con bé sợ quá?
Diệp Bạc Hâm nuốt nước bọt, hai tay lẩy bẩy, tay phải cầm điện thoại, tay trái bấu chặt tấm chăn, căng thẳng đến độ lòng bàn tay rịn mồ hôi.
“Cháu... cháu chào dì...” giọng Diệp Bạc Hâm run run. Cô có cảm giác đang có một ngàn bàn tay bóp chặt lấy cổ họng mình, cô chỉ nói mỗi câu đấy, rồi luống ca luống cuống, đầu lưỡi như thắt lại, không thốt nên lời.
Giang Nhan nghe thấy giọng cô run rẩy, nghĩ bụng chưa gì mình đã để lộ thân phận, đúng là làm con người ta sợ thật rồi.
Bà chẳng mong cầu gì nhiều. Mấy năm gần đây, hai đứa con trai đã bào nhẵn sự nhẫn nại của bà. Bà không kén cá chọn canh gì nữa, môn đăng hộ đối gì gì đó cũng tạm thời bỏ qua một bên, chỉ cần cô gái đó có gia thế trong sạch là được.
“Cháu gái, cháu đừng căng thẳng, dì chỉ muốn nói chuyện thôi, lần này gọi điện cho cháu, quả thật đường đột...”
“Mẹ, mẹ đang làm gì thế?” Tập Vị Nam bất ngờ xuất hiện đằng sau Giang Nhan. Bà giật mình, vội vội vàng vàng ngắt điện thoại, quay ra, mặt cười lúng túng: “Ơ con không chơi cờ với ông à?”
Tập Vị Nam mím môi nín thing, mắt sa sầm, xòe tay về phía bà: “Mẹ đưa con...”
Tập Vị Nam nhăn chặt mày, anh vừa ra ngoài đã thấy Giang Nhan đang cầm điện thoại của anh gọi điện. Lòng bất chợt có dự cảm không lành.
Trông đứa con trai đang nhìn mình chằm chằm, gương mặt đanh lạnh khiến người ta ngó mà sợ.
“Muốn chết hả thằng này, mày nhìn mẹ như thế à?” Giang Nhan trả lại điện thoại, lòng vẫn còn thấp thỏm.
Tập Vị Nam mím môi mở danh mục cuộc gọi, quả nhiên... số điện thoại Giang Nhan vừa gọi là của Diệp Bạc Hâm.
Trong danh bạ của anh, chú thích bằng tên họ, chỉ có cô là ghim trên vị trí đầu.
Ngón tay miết nhẹ trên hai chữ “Hâm Nhi”, mắt anh tối sầm đi mấy phần.
Chú thích thân mật thế này, Giang Nhan không nhận ra mới lạ.
Do anh sơ suất, để Giang Nhan nhìn thấy lúc mở khóa.
“Mẹ, mẹ nói gì với cô ấy?” Tập Vị Nam đột nhiên thấy đau đầu. Anh sợ mẹ mình sẽ nói linh tinh, làm cô ấy luống cuống. Giờ đây cô ấy vẫn đang cơn giận, lại bị Giang Nhan chen vào thế này, sự việc càng lúc càng khó xử lý.
Giang Nhan chăm chăm quan sát thần sắc của con trai. Thấy ánh mắt nó dịu dàng, b liền hiểu rằng, cô gái kia vô cùng đặc biệt với nó.
“Thằng lỏi con, còn dám nói hả? Không nhờ dì Lục mách mẹ, chuyện mấy hôm trước thấy mày ở bệnh viện, lại còn kể mày và một cô gái nào đó thân mật qua lại, xem vẻ như sắp có tin hỷ, nên mới chúc mừng mẹ, thì bây giờ mẹ vẫn bị mày lừa đấy?”
Thì ra là mẹ của Lục Tiễn Tây. Bệnh viện Nhân Ái là sản nghiệp của nhà họ Lục, dì Lục gặp anh ở bệnh viện là do anh quá sơ suất.
“Cô gái kia tên là gì, con nhà ai? Gia đình còn những ai, chưa từng yêu ai đúng không? Hai đứa yêu nhau lâu chưa, tính cách nó thế nào? Người xinh xắn không? Bao giờ dẫn về để mẹ xem nhé?”
Chạm đúng mạch truyện, Giang Nhan liền bắn liên thanh một tràng những câu hỏi.
Tập Vị Nam quay vào phòng khách, nghe vậy, bước chân càng rảo nhanh hơn. Giang Nhan vẫn kiên quyết truy hỏi: “Này, mẹ bảo, mày cả ngày ở trong quân ngũ, vây xung quanh là lũ đàn ông, sao tự nhiên mọc đâu ra bạn gái?”
Giang Nhan liền tròn mắt, kéo tay áo Tập Vị Nam lại: “Hay là mày rước về cho mẹ một cô chiến sĩ đấy? Trời đất ơi, cả hai cùng ở trong quân đội, thì bao giờ tôi mới được bế cháu?”
Tập Vị Nam khựng người lại, khóe miệng co giật.
Anh nắm tay Giang Nhan, kéo tay bà ra. Nhẫn nại nói: “Cái này mẹ cứ yên tâm, cô ấy không phải quân nhân, mẹ sẽ thích cô ấy.”
Giang Nhan liền hớn hở nhếch khóe môi: “Thế con thu xếp, xem bao giờ để mẹ gặp con bé.”
Tập Vị Nam không nỡ từ chối bà. Gia đình này, chỉ có mẹ và anh trai là ủng hộ anh vô điều kiện. Người anh yêu, họ cũng sẽ chấp nhận, chỉ có điều...
Ánh mắt Tập Vị Nam tối hẳn: “Mẹ đợi một thời gian nữa được không? Con vừa làm cô ấy giận, giờ đang phớt lờ con. Con sẽ lựa lúc dẫn cô ấy tới cho mẹ gặp. Nhưng bây giờ, trước tiên để cô ấy bình tĩnh đã, mình đừng làm phiền cô ấy nữa, được không?”
Tập Vị Nam lại có thể nhẫn nại chờ đợi một cô gái, quả là khiến Giang Nhan phải thay đổi cách nhìn.
“Con làm gì mà người ta lại giận?” Giang Nhan quá hiểu tính cách của con trai, có lúc lì như cái giống trâu, lại thường xuyên ở trong quân doanh, chắc khoản chia sẻ cảm thông có vấn đề.
“Kể mẹ nghe, để mẹ giúp mày đi khuyên con bé.”
“Mẹ ơi, chuyện này con sẽ tự giải quyết, mẹ đừng làm con rối hơn nữa.”
Ý tứ của Giang Nhan thế nào, anh hiểu, bà sợ anh không biết dỗ dành, làm người ta giận, bỏ đi mất.
Giang Nhan nghẹn họng, cũng biết dục tốc bất đạt.
“Nhưng mới rồi mẹ nói chuyện, con bé có giống như đang giận dỗi đâu. Chí ít cũng chịu nghe điện thoại của con mà...” Giang Nhan lẩm bẩm nói, nhưng Tập Vị Nam đã chạy biến lên gác, vừa đi vừa cắm cúi gọi lại vào số của Diệp Bạc Hâm.