Diệp Bạc Hâm đáp thang máy xuống, lòng hơi bồn chồn, rốt cuộc... cô lại suy nghĩ vì cuộc điện thoại của Tô Hòa.
Trong thang máy còn hai người nữa, trông thẻ công tác của cả hai thì họ không thuộc công ty này.
Cả hai đang thảo luận về tin tức tài chính trong tuần, cô không có hứng nghe, bèn lơ đễnh nghịch ngón tay.
Một trong số họ liền chuyển chủ đề, thì thào nói về vụ án ở cô nhi viện. Anh ta kể mình có người thân làm trong toà án, hiện tại vụ án đã bị gác lại, e là dây sân sau rất là lớn.
“Thế là ai?” một người tỏ ra hào hứng.
Người nghe định khoe tin tức mà mình nghe ngóng được, để chứng tỏ hậu thuẫn của mình cũng đủ to, đến tin lắt léo như này mình còn moi được, nhưng sau đó sực nhận ra còn có người thứ ba ở trong thang máy, bèn nén lại.
“Lát nữa kể.” Ánh mắt anh ta liếc nhìn Diệp Bạc Hâm đứng đằng sau.
Chủ đề chính trị nhạy cảm, chả ái dám nói huyên thuyên.
Người kia hiểu ý, cũng liếc Diệp Bạc Hâm mấy cái.
Toàn bộ quá trình, Diệp Bạc Hâm chỉ mang vẻ mặt vô cảm. Đợi thang máy xuống đến tầng hầm, hai người kia bước ra ngoài, Diệp Bạc Hâm mới sực tỉnh, cô quên béng mất không ấn tầng một, rốt cuộc lại xuống tận tầng hầm gửi xe.
Diệp Bạc Hâm bước ra khỏi thang máy, nhớ lại cuộc nói chuyện giữa hai người vừa rồi.
Vụ án ở cô nhi viện, chẳng phải liên quan đến Thẩm Tư Á đó ư?
Cô biết Thẩm Tư Á vẫn đang ở chỗ của Giang Diệc Đình, nhưng chỗ của Giang Diệc Đình ở đâu thì cô lại không hề biết.
Mấy ngày qua, cô đều liên lạc với Thẩm Tư Á, nhưng có cảm giác cô ấy u uất nhiều tâm sự, song không hỏi được đầu đuôi. Cô cũng không miễn cưỡng, bụng bảo dạ có lẽ liên quan đến Giang Diệc Đình.
Vốn dĩ Thẩm Tư Á không nên dây dưa với Giang Diệc Đình, nhưng với vụ này cô lại lực bất tòng tâm, chỉ Giang Diệc Đình mới giúp được Thẩm Tư Á.
“Tư Á, tớ nghe nói vụ án có nội tình, bên cậu bây giờ như thế nào rồi?” Diệp Bạc Hâm gọi vào số của Thẩm Tư Á. Dưới tầng hầm gửi xe yên ắng không tiếng động, chỉ có một chiếc xe đánh ra ngoài, còn lại là tiếng Diệp Bạc Hâm văng vẳng.
“Không có gì, cậu không cần lo, qua cơn phong ba bão táp là tớ về.” Thẩm Tư Á đứng trên cầu thang tầng lửng, lưng tựa vào lan can, mắt ngước trông lên trần nhà trắng tinh.
“Có chuyện gì thì nói với tớ, đừng việc gì cũng chịu một mình.”
“Biết rồi, nói nhiều.”
Diệp Bạc Hâm nhíu máy, toan nói lại, thì bỗng một tiếng hét vang vọng trong bãi đỗ xe thênh thang: “Á, chùng mày làm gì, buông tao ra, chúng mày đang bắt cóc, là phạm pháp đấy, coi chừng tao báo cảnh sát.”
“Bốp!” Một tiếng bạt tai rõ kêu, vang lên đanh quánh.
Người phụ nữ ôm mặt, nổi điên bổ nhào lên, đấm đá túi bụi vào mấy gã cao to, miệng rú rít: “Lũ chó chết chúng mày, chúng mày dám đánh bà, huhuhu... mặt của tao, mặt tao mà bị làm sao, chúng mày có đền được không?”
Một người đàn ông cáu tiết túm lấy cổ tay bà ta, miệng chửi rủa, chắc chưa bao giờ gặp một quý phu nhân nào lại chua ngoa đến thế.
“Câm ngay, hét nữa là tao xiên mày.” Người đàn ông bặm trợn đe nẹt. Người phụ nữ nín thinh, không dám chửi nữa, nước mắt lưng tròng, tức quá đâm luống cuống.
Diệp Bạc Hâm vốn không định can thiệp chuyện đâu đâu, nhưng giọng nói của người phụ nữ quả thực quá quen thuộc. Cô nhất thời tò mò, liền đi về phía góc rẽ, có bóng người lấp ló.
Cô đứng đằng sau cột trụ xi măng rộng tầm nửa mét, quắc mắt nhìn người phụ nữ bị những kẻ khác khống chế.
Bà ta thôi không vùng vẫy. Đám cho vay nặng lãi này, chuyện gì cũng có thể làm. Nếu không phải nhờ địa vị của bà, và chồng bà ta có tiền, thì e là đã mất mạng với chúng rồi.
“Bà chả nói con gái bà có tiền, dẫn bọn này đến lấy tiền đấy thôi? Con gái bà đâu? Hả, đùa bọn tao à?” một gã xăm hình trên bắp tay cầm con dao găm sáng lóa, cà lên gương mặt người phụ nữ.
Người phụ nữ sợ rách mặt, hét lên thất kinh: “Á, mày bỏ con dao ra.”
Bà ta vận một bộ váy liền màu đen, kiểu dáng mới nhất của Chanel. Trong lúc giằng co, tóc tai trên đầu xổ tung, lòa xòa hai bên má, lớp trang điểm hơi nhòe. Dù tuổi quá quá ngũ tuần, nhưng vẫn nguyên vẻ thướt tha, mắt ngân ngấn lệ, mang một kiểu đẹp dễ nao lòng.
“Tao... con gái tao làm ở đây, nhưng hôm nay nó không đến, chúng mày vừa nãy cũng nghe rồi đấy thôi? Tao là vợ của Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Diệp thị. Đây là công ty Diệp thị, tao không thèm quỵt. Chúng mày việc gì phải ép ghê thế, muốn ép tao đến nước chết hả?”
Gã đàn ông trừng mắt: “Thế thì gọi chồng bà ra đây, đường đường là Diệp thị mà có mấy trăm vạn cũng không trả được à?”
Để Diệp Viễn Đông biết bà đi Macau đánh bạc thua cháy túi, giờ lại còn vay nặng lãi mấy trăm vạn, thì lão ta không lột da, hất bà ra khỏi cửa mới là lạ. Bà nào dám để Diệp Viễn Đông biết chuyện này.
“Mày... chúng mày đừng để chồng tao biết, cho tao khất thêm mấy ngày, tao nhất định sẽ lấy tiền trả, thật... tao...” Như sợ chúng không tin, Hạ Băng liền thành khẩn ra mặt, giơ tay thề: “Con rể tương lai của tao là tam thiếu gia nhà họ Lạc. Chúng mày biết Lạc gia không? Chính là nhà họ Lạc khét tiếng trong giới giải trí truyền thông đấy. Nó nhất định sẽ trả nợ giúp tao. Đừng nói mấy trăm vạn cỏn con, mấy ngàn vạn với nó cũng chỉ là muỗi.”
“Đại ca...” Kẻ đứng bên cạnh thoáng đắn đo. Dù sao thì nhà họ Lạc cũng không dễ mích lòng. Nếu mụ ta nói thật, thì chúng phải tính toán kỹ càng.
Gã đàn ông có hình xăm hình như cũng đang phân vân. Gã nhìn Hạ Băng, lại cân nhắc độ đáng tin trong lời bà ta.
Tranh thủ thời cơ, Hạ Băng liền tha thiết nhìn gã: “Tao nói thật, không tin chúng mày xem điện thoại của tao. Trong đấy có ảnh chụp áo cưới của con gái tao với Lạc tam thiếu gia...”
Người đàn ông giất lấy chiếc túi trong tay Hạ Băng, quẳng cho đứa đứng bên kia, đưa mắt ra hiệu.
Kẻ kia lục túi, lấy điện thoại của Hạ Băng ra.
“Mở khóa.” Hắn chìa điện thoại ra trước mặt Hạ Băng.
Gã đàn ông nắm cổ tay Hạ Băng nhận được lệnh, liền buông bà ta ra. Ngón tay Hạ Băng run rẩy mở khoá, tìm ảnh: “Mày xem...”
Tam thiếu gia nhà họ Lạc thường xuyên xuất hiện trên những mẩu tin nam nữ, chúng chỉ cần lên baidu tìm kiếm Lạc tam thiếu gia, là ảnh sẽ ra một loạt, mà gương mặt của Lạc Thời lại rõ nét dễ nhận. Đối chiếu với hình chụp áo cưới trong điện thoại của Hạ Băng, thoạt nhìn đã biết ngay là cùng một người.
“Nể mặt Lạc tam thiếu gia, cho mụ khất thêm mấy ngày. Mấy ngày sau, nếu còn dám trầy bửa, đừng trách anh em chúng tao.” Người đàn ông quẳng điện thoại trả lại cho Hạ Băng, hằm hè dọa nạt, lưỡi dao vỗ lên mặt bà ta mấy cái.
Đợi lũ kia bỏ đi xa, Hạ Băng liền bủn rủn, cả người túa mồ hôi, ngã phịch xuống đất, nom rúm ró.
Bà ta ôm mặt ri rỉ khóc.
Nghe tiếng bước chân, bà ta liền giật mình, tưởng lũ kia đổi ý. Bà cuống cuồng đứng bật dậy, quay mình toan bỏ chạy.
“Mẹ kế, mẹ chạy làm gì thế? Con có đáng sợ thế đâu?” Diệp Bạc Hâm cười khảy, khinh bỉ nhìn Hạ Băng loạng choạng bỏ chạy, cánh tay rướn ra, túm lấy cổ tay bà ta dễ như bỡn.
Hạ Băng sững sờ, quay phắt đầu lại, trợn tròn đôi mắt kinh ngạc.
“Diệp Bạc Hâm!” Hạ Băng nghiến răng nghiến lợi, có thể thấy được căm phẫn chừng nào: “Sao lại là mày, sao mày lại ở đây?”
Chẳng nhẽ chuyện vừa rồi, nó đã thấy cả?
Hạ Băng nhất thời hoảng loạn, con ranh con này nếu biết được mọi chuyện, nó nhất định sẽ mách lẻo với Diệp Viễn Đông. Lúc ấy thì bà chết thảm.
“Chẹp, mẹ làm gì mà như gặp phải ma thế kia, sao, có tật giật mình à?” Diệp Bạc Hâm nhoẻn cười, rồi đanh sắc mặt, tiến lại gần Hạ Băng.
Gương mặt bà ta vẫn ròng ròng nước mắt, trông lôi thôi nhếch nhác, thảm hại.
“Mày nghe thấy gì rồi?”
“Điều mẹ không mong con nghe thấy, con đều nghe thấy hết rồi.” Diệp Bạc Hâm buông tay bà ta ra, dằn từng chữ: “Từ đầu chí cuối, vay nặng lãi, đánh bạc ở Macau.”
Vụ đánh bạc ở Macau chỉ do cô đoán vậy, không ngờ Hạ Băng lại biến sắc mặt. Ha! Quả nhiên trúng phóc. Cô biết ngay là Hạ Băng cứ tiếp tục bài bạc, sớm muộn cũng có chuyện. Tiếc là trước kia cô từng cảnh cáo, có người lại tưởng cô đang chế giễu, nhất quyết không nghe. Bây giờ Diệp thị đang khan vốn quay vòng, Hạ Băng còn gây rối thêm. Chó cắn áo rách, lúc này nếu để Diệp Viễn Đông biết được chuyện ngu suẩn của Hạ Băng, e sẽ chẳng còn nể nang tình nghĩa vợ chồng mà đuổi cổ người đàn bà đần độn này.
Hạ Băng run lên bần bật: “Diệp Bạc Hâm, mày đừng có mà nói linh tinh!”
“Linh tinh hay không, trong lòng mẹ tự biết rõ. Tôi thèm vào mà bận tâm. Nhưng thương mẹ dốt nát, tôi nhắc nhở thế này.” Diệp Bạc Hâm vén tóc con ra sau mang tai, để lộ thùy tai đầy đặn, cười khinh miệt: “Cổ phiếu của Diệp thị đang trượt giá, lại khan vốn quay vòng, nội bộ đã tan tác chia bè sẻ cánh, bà chị gái của tôi sắp bị hắt cẳng khỏi chức vị Tổng giám đốc rồi. Lúc ấy mẹ hết chỗ nhờ cậy. Còn Diệp Viễn Đông, ông ta đang bận gom vốn, nếu để ông ta biết vụ bê bối này, e là sau này sẽ khó sống lắm đấy.”
Hạ Băng không đọc tin tức tài chính, từ lúc lấy Diệp Viễn Đông là an tâm với bổn phận của quý phu nhân. Đầu óc kinh doanh đã thoái hóa, bà ta không ngờ Diệp thị lại lâm vào đường cùng này, bà ta cứ ngỡ làm dâu nhà giầu là có thể đủng đỉnh vô tư.
Sắc mặt Hạ Băng trắng nhợt, môi run lên lập bập, như vẻ không dám tin: “Mày... mày lừa tao, không thể...”
Chứng kiến cảnh bà ta hoảng loạn tột độ, Diệp Bạc Hâm phì cười: “Bà cứ tiếp tục giấc mơ quý phu nhân quyền quý của mình đi, có người mẹ như bà, tôi thấy thật đáng thương cho bà chị mình...”
“Bà lấy chị ta ra làm bia đỡ đạn, nhưng chắc chưa biết rằng, vì công ty, Diệp Viễn Đông thậm chí đã ép chị ta đi tìm Lạc Thời. Mà Lạc Thời là ai? Bà tưởng anh ta sẽ là rể hiền đấy à? Danh tiếng của anh ta nát bươm như thế, nhẽ nào bà không biết, bây giờ còn đòi đi tìm Lạc Thời xin tiền. Mẹ ạ, mẹ làm như thế này, chẳng cũng y chang Diệp Viễn Đông, bán con gái cầu vinh? Bà và Diệp Viễn Đông đều tự tay đẩy cốt nhục ruột thịt của mình vào chỗ khó, tội nghiệp bà chị!”
Trong mắt Hạ Băng, có thể bắt mối được với nhà họ Lạc, đấy là phúc của Diệp Thanh Vũ, nhưng từ xưa đến nay bà chưa từng nghĩ xem Diệp Thanh Vũ có tình nguyện hay không. So với thân phận và địa vị, thì cảm nghĩ của Diệp Thanh Vũ vốn không quan trọng.
Diệp Bạc Hâm nói những lời này, Hạ Băng cũng chả cảm thấy tủi hổ. Trái lại bà ta cho rằng Diệp Bạc Hâm kém cỏi, hành xử theo cảm tính.
Diệp Bạc Hâm thấy sắc mặt bà ta câng câng, biết người đàn bà này không thèm nghe mình.
Cô lắc đầu phì cười, buồn cho Diệp Thanh Vũ.
“Diệp Bạc Hâm, mày đứng lại!” Hạ Băng hét lên với bóng lưng của Diệp Bạc Hâm.
Hạ Băng cắn răng, như vẻ rất phân vân, hồi lâu mới xuống nước: “Chuyện mẹ đi Macau đánh bạc và vay nặng lãi, mày đừng nói với bố mày nhé? Chỉ cần mày đồng ý, sau này thấy mày, mẹ sẽ vòng đường khác mà đi. Tuyệt đối không làm gai mắt mày, thấy thế nào?”
Đấy là sự nhượng bộ lớn nhất của bà ta, bà ta biết Diệp Bạc Hâm ghét mình.
Quả nhiên là sự hy sinh lớn lao.
Diệp Bạc Hâm cười khảy: “Mong mẹ nói được làm được.”
Coi như là đồng ý, Hạ Băng thở phào nhẹ nhõm.
Có người níu chân Diệp Viễn Đông, còn gì khiến cô vui bằng? So với việc Hạ Băng bị đuổi cổ khỏi nhà, cô càng mong mỏi được thấy vẻ mặt tái xanh của Diệp Viễn Đông vào cái ngày biết được chân tướng sự việc, lúc đó mới vui làm sao.
...
Tập Vị Nam chờ dưới nhà gần hai mươi phút. Anh ngồi trên ghế lái, một tay gác lên vô-lăng, mặt đăm chiêu sắc lạnh, nhưng lại không hề có vẻ sốt ruột.
Anh đỗ xe ven đường, chăm chăm nhìn ra cửa chính của tòa nhà, nhưng không nghĩ Diệp Bạc Hâm sẽ bước ra từ hầm gửi xe.
Diệp Bạc Hâm bước đến bên xe, cửa sổ khép kín, tối thui không thấy được bên trong xe. Cô đưa tay gõ lên cửa sổ.
Cửa kính xe dần hạ xuống, ánh mắt anh như có vẻ ngạc nhiên: “Em đi từ đâu ra thế?”
Thoạt nghe đã biết anh đang nhăm nhưm trông cửa chính của tòa nhà, nên mới không nhận ra cô đã bước ra đến bên xe.
Diệp Bạc Hâm thấy ấm lòng, mới hơi nén lại sự kháng cự từ tận thâm tâm, vòng qua đầu xe qua bên ghế phụ, mở cửa bước vào.
“Từ hầm để xe.”
Tập Vị Nam nhoài người giúp cô cài dây an toàn. Cô hơi nghiêng đầu, là có thể thấy được đường nét khôi ngô sắc cạnh của anh.
Nhớ đến cảnh sáng sớm nay, má cô bất giác ửng hồng ngượng ngùng. Sợ bị anh thấy, cô liền quay đầu đi, hạ cửa kính xuống, trông ra bên ngoài.
Hạ Băng từ hầm để xe đi ra, đứng bên hông tòa nhà, nheo mắt nhìn về phía này.
Diệp Bạc Hâm khiêu khích nhếch miệng nhìn bà ta.
Tập Vị Nam ngước lên, thấy trên gương mặt cô có vẻ tươi cười. Anh liền đưa tay nắm lấy bàn tay đang đặt trên đùi.
Diệp Bạc Hâm thu lại tầm mắt, chằm chằm nhìn mười ngón tay đan vào nhau, thoáng ngỡ ngàng.
“Đi đâu nào?” Tập Vị Nam không thông thuộc chỗ này, rất tự nhiên nắn lòng bàn tay cô một lúc. Sắc mặt thản nhiên buông ra, hai tay đặt trên vô-lăng, nổ máy xe.
Trên ngón tay vẫn vương hơi ấm, Diệp Bạc Hâm quay đầu nhìn một bên mặt sắc nét của anh, tay phải áp lên tay trái.
Cô chấn chỉnh lại tinh thần: “Đi đến ngã tư phía trước, thì rẽ trái, vòng lại, trước mặt có một con phố buôn bán, có rất nhiều nhà hàng. Qua bên đó xem...”