“Mẹ là mẹ con, liệu mẹ có hại con không?” Giọng Tô Uyển nặng nề, không nỡ nhìn gương mặt sưng vù của con gái. Cái tát mạnh nằm ngoài tầm kiểm soát, Diệp Bạc Hâm ôm chặt chiếc cốc trên tay, đầu ngón tay trắng nhợt.
Cái tát của Tô Uyển quá bất ngờ, nước trong cốc vung vãi dưới đất, may mà không phải nước nóng, bằng không đôi tay này cũng đi tong.
Thấy con bé cúp mắt, bờ môi mím chặt, trái tim Tô Uyển nhũn ra, giọng cũng mềm mỏng.
“Nghe lời mẹ, cắt đứt với nó.” Giọng điệu như có vẻ dỗ dành.
Tô Uyển áp tay mình lên mu bàn tay run rẩy của con gái. Diệp Bạc Hâm rùng mình, hất văng tay Tô Uyển ra.
“Con không!” Gương mặt cô vô cảm, giọng nói lạnh băng.
Đôi mắt Tô Uyển ngầu đỏ, giận quá, bà giơ tay chỉ vào con gái.
“Nó là ai? Là quân nhân! Đến tự do cơ bản nó cũng không có, sau này còn trông chờ được vào nó không? Lấy một người như thế, đồng nghĩ với ở góa còn gì.”
“Mẹ ở được, sao con không ở được?” Tối nay, Diệp Bạc Hâm quyết gân lên với bà. Ngày xưa Tô Uyển lấy Diệp Viễn Đông, cả hai cùng tất bật chuyện kinh doanh, không ở công ty làm thêm giờ thì cũng đi công tác xa, thường xuyên mười ngày nửa tháng không gặp mặt, thế thì khác nào ở góa?
“Con...”
“Theo tư duy của mẹ, thì chẳng nhẽ mọi quân nhân đều không được lấy vợ? Họ ở nơi xa bảo vệ tổ quốc, xung phong tiền tuyến, mạng sống hiểm nguy bất cứ lúc nào, vì họ không có thời gian, không thể chăm sóc gia đình, nên đáng đời phải độc thân à? Thế thì ai chịu đi bộ đội, ai gìn giữ hòa bình? Mẹ, mẹ đừng quên, cậu cũng là quân nhân!”
Nhìn vẻ lạnh băng của con gái, mắt hơi đỏ, bờ môi hằn vết răng cắn, bà nghẹn ngào không nói ra lời.
Không phải không chấp nhận quân nhân, mà là không thể nào chấp nhận được Tập Vị Nam, làm sao nó lại không hiểu cơ chứ?
“Ngoài trừ việc đó, thì nó còn là người nhà họ Tập, trong tối trong sáng có biết bao nhiêu con mắt nhòm ngó nhà họ, đợi bắt thóp? Con lấy nó, thì con cũng thành đối tượng bị săm soi, lỗi lầm của con cũng ảnh hưởng đến nhà họ. Nhà họ sẽ không thừa nhận con. Mà con, lúc nào cũng sẽ gặp nguy hiểm.”
Diệp Bạc Hâm im lìm rất lâu.
“Con xin lỗi, những gì mẹ nói, không đủ để khiến con bỏ anh ấy.”
Cô nhếch mày, trong đôi mắt có thứ ánh sáng mờ mờ.
Mẹ, làm sao mẹ hiểu được điều tuyệt vời của anh ấy?
Tuy anh ấy không có thời gian, nhưng vẫn toàn tâm toàn ý chiều chuộng con. Con chẳng bao giờ có thể gặp được một người đàn ông nào như thế nữa.
Lồng ngực Tô Uyển hít thở phập phồng, hàng lông mày cũng giật lên đùng đùng.
Điện thoại trên bàn bất ngờ đổ chuông, phá tan bầu không khí đóng băng.
“Con lên gác trước...” Diệp Bạc Hâm không nhìn Tô Uyển, không cần nhìn, cô cũng đoán được sắc mặt bà khó coi đến mức độ nào, giọng không giấu được sự mệt mỏi.
Tay Tô Uyển cầm điện thoại, cái tên nhấp nháy trên màn hình khiến cơn giận vốn đè nén của bà xổ tung.
“A lô! Ông có thôi đi không? Tôi không có thời gian đùa với ông. Ông điếc hay là không hiểu tiếng người...”
...
“Chị?” Diệp Thiên Dịch chực xuống gác do thám tình hình, vừa ra khỏi phòng ngủ thì gặp Diệp Bạc Hâm lướt qua cửa.
Diệp Bạc Hâm ngước mi nhìn lên, để lại cho cậu một cái nhìn lạnh nhạt.
Dấu bàn tay hằn trên gương mặt cô như đập vào mắt, Diệp Thiên Dịch thót tim, nắm cánh tay cô.
Mắt cậu hơi trợn lên: “Mẹ đánh chị thật à?”
Diệp Bạc Hâm không nói không rằng, tách bàn tay cậu ra, quay người vào phòng ngủ.
Diệp Thiên Dịch giơ tay chắn ngang trước cửa, mày nhíu lại, mắt ăm ắp lo âu: “Chị, chị làm sao thế? Chị đừng không nói gì, đáng sợ lắm.”
“Tránh ra!” Diệp Bạc Hâm hơi dùng sức, Diệp Thiên Dịch bị cô đẩy văng ra ngoài, cánh cửa sập lại đánh “rầm”.
Diệp Bạc Hâm tựa lưng vào cửa, người trượt dài trên bề mặt gỗ sưa lạnh lẽo, thụp xuống đất.
Cô ngồi dưới sàn, tay xoa chỗ da rát bỏng như bị lửa hơ trên má, ánh mắt thẫn thờ.
Phòng ngủ chưa bật đèn, tối tăm như hũ nút, mọi giác quan của con người cũng mẫn cảm hơn, cô có thể nghe thấy giọt nước mắt lộp bộp rơi xuống mu bàn tay.
Bên ngoài vách cửa kính, đèn đường tỏa ánh sáng vàng vọt, hắt xuống khoảng sàn trước cửa, thứ màu mông lung nhợt nhạt.
“Chị, mở cửa nào.” Diệp Thiên Dịch đứng bên ngoài, tay xách hộp thuốc gia đình, một tay gõ cửa, thì thào nói: “Em lấy thuốc cho chị đây, bị thương trên mặt mà chị không bôi thuốc, hỏng mặt thì làm sao?”
Trong phòng tắm, Diệp Bạc Hâm đứng trước gương, cúi người rửa mặt, cô vắt một chiếc khăn mặt nóng, áp lên má.
Khóe miệng cũng bị trầy, mai đi thăm ông ngoại kiểu gì?
...
Diệp Bạc Hâm mở cửa để Diệp Thiên Dịch vào, khoanh chân ngồi dưới thảm.
Đèn trùm pha lê tỏa ánh sáng ngời ngời.
“Nhẹ thôi...”
“Chị còn biết đau à?” Khóe miệng Diệp Thiên Dịch nhếch lên, như động tác lại trở nên chăm chút.
Cậu cầm bông tăm, chấm thuốc thoa lên mặt cô.
“Mẹ cũng đúng là, bạo lực gì chứ, quá là low...” Diệp Thiên Dịch lải nhải bên tai, còn ánh mắt Diệp Bạc Hâm lại ảm đạm.
“Lần này chị lại làm gì chọc mẹ giận?” Cậu chưa từng thấy mẹ nổi đóa như thế bao giờ, lại còn ra tay đánh người nữa chứ.
Diệp Bạc Hâm không lên tiếng, ôm chặt chiếc gối ôm trong lòng.
Diệp Bạc Hâm đi thẳng ra sô-pha ngồi xuống, nhắm mắt, ngả vào lưng ghế.
“Chị, chị đã ra nông nỗi này rồi, hay là nói với anh rể một tiếng, để anh ấy thương?” Diệp Thiên Dịch rót cốc nước đưa cô.
“Im đi!” Diệp Bạc Hâm choàng mở mắt, sầm mặt: “Để chị biết mày nói huyên thuyên, chị sẽ mách mẹ chuyện ngày mười lăm tháng trước mày vào đồn ngồi.”
Diệp Thiên Dịch suýt thì ném chiếc cốc đi, mặt hốt hoảng: “Móe, tháng trước chị còn ở trong quân doanh? Em vào đồn, làm sao chị biết, có thiên lý nhãn à?”
Diệp Bạc Hâm giật lấy cốc nước trên tay cậu, ngửa cổ dốc một hơi, rồi lại nhét trả vào tay cậu.
Cô đi vào buồng ngủ, ngoái đầu nói: “Ra ngoài nhớ tắt đèn đóng cửa, cảm ơn!”
Diệp Thiên Dịch cuống cả lên, hồi lâu mới sực hiểu.
...
Diệp Bạc Hâm nằm trên giường, tay lướt màn hình điện thoại.
Đèn đầu giường tỏa sáng lờ mờ.
Gương mặt cô sưng lên, mai chưa chắc đã xẹp, lại không muốn để Tập Vị Nam lo lắng, cũng không muốn để ông ngoại nghĩ ngợi, hay là hủy lịch trình ngày mai nhỉ?
Trong thoáng chốc phân vân, ngón tay cô bất cẩn chạm vào màn hình.
Cuộc gọi phát đi, cô giật thót tim, toan ấn phím ngắt, nhưng người đầu dây bên kia đã kịp bắt máy.
Với tốc độ nhanh như chớp kiểu này, anh đang chơi điện thoại à?
“Vẫn chưa ngủ à?” Giọng anh trầm thấp, uể oải, như thể vui lắm, âm cuối rướn lên, khuấy động lòng cô xốn xang.
Mọi tủi hờn, nghi hoặc, mông lung, khó chịu, đều trở nên nhẹ tênh theo hơi thở của anh.
Diệp Bạc Hâm không nói, lúc ấy chỉ có tiếng thở khe khẽ.
Tập Vị Nam cũng không giục giã, mà lẳng lặng đợi cô lên tiếng.
Diệp Bạc Hâm day khóe mắt ướt nhoèn, ngồi dậy, hai chân đung đưa bên mép giường.
“Ừm.” Âm thanh như nghẹt mũi khiến tim Tập Vị Nam nhói lên.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Anh tinh ý cảm nhận được tâm trạng cô không vui, giọng hạ xuống, âm điệu gấp gáp, hơi trầm, và có cả đôi chút lo âu.
Diệp Bạc Hâm cúi đầu chỉnh dây nơ áo ngủ: “Không có gì, em vừa nằm một lúc, không ngủ được, nên gọi cho anh, chắc giọng mũi hơi nặng...”
“Nhớ anh à?” Người kia hiếm khi trêu đùa, theo đó còn có tiếng cười trầm thấp.
Cơn u uất tắc trong lồng ngực thoáng chốc tiêu tan, Diệp Bạc Hâm cũng bật cười theo, cô đỏ mặt mắng: “Nhận vơ.”
Trong đôi mắt đen láy của Tập Vị Nam sóng sánh những dịu dàng, anh khẽ nói: “Anh nhớ em...”
Cảm giác ấy rất kì lạ, một thứ dư vị da diết, nó luôn chiếm ngự đầu óc anh kể từ sau khi đến với nhau. Mà tự lúc nào anh hết có thể hờ hững, mỗi câu tình từ nói với cô ấy, đều xuất phát tự tận tâm cam.
Diệp Bạc Hâm nhếch mày, ngón tay thon thả ngừng xoắn vặn, nghe lòng như có dòng chảy ấm áp đang tỏa lan.
Cô muốn nói, thực ra em cũng nhớ anh.
Bặm môi, lại thấy ngượng không dám nói, đành ậm ừ một tiếng rất khẽ.
Câu chuyện vẩn vơ lúc có lúc không cứ thế tiếp diễn, từ lúc nào Diệp Bạc Hâm đã nằm xuống giường, thiu thiu ngủ.
Điện thoại vẫn chưa kịp ngắt, màn hình giảm sáng.
Tập Vị Nam nghe đầu dây bên kia không tiếng nói, lắng nghe thì thấy tiếng thở đều đều của cô.
Biết là cô đã ngủ, anh thì thầm một câu: “Chúc em ngủ ngon, mai gặp em.”
...
Ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm trắng, mang sắc màu bảng lảng.
Trong phòng ngủ, ánh sáng vừa vặn.
Trên chiếc giường rộng rãi, người phụ nữ duỗi đôi chân thon dài, váy ngủ tốc lên bắp đùi, tấm chăn hồng hờ hững che đi phần bụng dưới, gương mặt khả ái thanh thoát vùi trong gối.
Đêm ấy, cô ngủ rất sâu.
Diệp Bạc Hâm lơ mơ tỉnh lại, gãi đầu, lật người ngồi dậy.
Cô hơi mơ màng, mất một lúc, mới nhớ ra hôm nay hẹn ông ngoại, mười giờ có mặt ở nhà ông.
Cơn buồn ngủ tức thời tan biến.
Cô vội vàng vén chăn, tìm điện thoại...
Diệp Bạc Hâm chau mày, tối qua... nói chuyện điện thoại với Tập Vị Nam, sau đó cô vẫn nghe thấy tiếng trầm trầm của anh rồi ngủ mất...
Điện thoại rõ ràng được cô vất ở đầu giương, tìm loạn cả lên mà không thấy đâu.
Cô bước chân trần xuống đất, cúi người, thò đầu xuống gầm giường tìm.
Lướt khắp căn phòng, điện thoại lại không cánh mà bay.
Diệp Bạc Hâm bỏ cuộc thôi không tìm tìm kiếm, trong phòng ngủ không có đồng hồ, lúc này là mấy giờ cô cũng không biết.
Sợ lỡ mất thời gian, cô định bụng đi đánh răng rửa mặt trước, xuống lầu lấy máy bàn gọi vào số di động là xong.
Tay đặt trên nắm đấm cửa, Diệp Bạc Hâm vặn nhẹ, kéo ra...
Sao lại không ra?
Cô nhíu mày, kéo mạnh hơn.
Cánh cửa vẫn không nhúc nhích.
Điện thoại biến mất, cửa không mở được.
Trong lòng có dự cảm chẳng lành.
Nếu là lúc bình thường, cô cũng chẳng nghĩ nhiều đến thế, nhưng tối qua vừa cãi nhau với mẹ xong, mà thái độ của bà lại rất cứng rắn, còn hỏi có phải hôm nay dẫn Tập Vị Nam về gặp ông ngoại không...
Trong não lóe lên tia sáng.
Diệp Bạc Hâm cắn răng, một chân tựa vào khung cửa, ra sức giật.
Cửa bị khóa mất rồi.
Ngày xưa lúc lắp khóa, đã cố tình chọn loại khóa này để tăng độ an toàn. Một khi đã chốt thì chỉ có thể mờ bằng chìa, không có chìa, bên trong cũng không mở được cửa.
Diệp Bạc Hâm thầm thở dài, đúng là tự đào hố chôn mình.
Cô quay người, mở ngăn kéo, chiếc chìa khóa ngày xưa cất trong ngăn kéo... đã biến mất!
“Mở cửa ra!” Cô đập vào ván cửa.
Ngoài phòng ngủ là phòng khách, mỗi gian đều có độ cách âm vừa vặn, người ở dưới lầu không thể nghe thấy được.
Diệp Bạc Hâm không chịu bỏ cuộc, cô đá mấy cái vào ván cửa.