Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 204



Trên lầu, Diệp Bạc Hâm dùng chút thủ đoạn, nhàn nhã nằm trên ghế.

Tại phòng bảo vệ, người bảo vệ phụ trách giám sát an ninh, nhìn thấy bất thường trên màn hình.

Hai phút sau, một chiếc xe tuần tra đến bên ngoài Tô Trạch.

Diệp Bạc Hâm một mặt buồn bã đứng trên ban công, chỉ hai con chó dưới gốc cây nói, bọn nó ảnh hưởng nghiêm trọng tới tâm trạng của cô, nếu như còn không đem chúng đi, cô sẽ lập tức khiếu nại vật nghiệp.

Hai nhân viên an ninh nhận ra hai con chó Tây Tạng là của nhà hàng xóm, mặc dù họ nghi hoặc bọn họ làm sao xuất hiện ở Tô Trạch, nhưng cũng không nhiều lời, sau khi xin lỗi Diệp Bạc Hâm, đem bọn chúng dắt đi.

Diệp Bạc Hâm thở phào một hơi, nhìn chiếc xe tuần tra đi xa, lộ ra một nụ cười tươi sáng.

...

“Hạ thiếu gia, cậu đợi một chút, tôi đi lấy cho cậu ly trà...” Dì Thanh đóng cửa lại, quay người đi hướng phòng bếp.

“Không cần phiền vậy đâu, dì Thanh, cháu tìm Bạc Hâm có chuyện gấp, có thể cháu đi gặp cô ấy trước?” trong giọng Hạ Dã Nhuận mang chút cấp bách.

“Cái này...” Dì Thanh đứng trước mặt người đàn ông, anh dường như mệt mỏi đến cực điểm, xung quanh mắt một mảng xanh đen, lại nắm chặt sợi dây cuối cùng.

Hạ Dã Nhuận cùng Bạc Hâm có hôn ước, nhưng Bạc Hâm kết hôn rồi.

Bà cũng coi như là nhìn Hạ thiếu gia lớn lên, anh đối với Bạc Hâm là tâm tư gì, bà làm sao nhìn không ra?

Dù Thanh thở dài một hơi, “Đi theo tôi.”

Trước khi bà chủ rời đi, đem chìa khoá đưa cho bà, nói nếu như Hạ thiếu gia tới, thì mở cửa thả người ra.

Bà chủ là dự đoán được Hạ thiếu gia sẽ tới, hay là... Hạ thiếu gia căn bản là do bà chủ tìm tới?

“Sắp mười giờ rồi, cô ấy vẫn chưa dậy sao?” Hạ Dã Nhuận chau mày, có chút không nỡ quấy rầy cô.

Dì Thanh lấy chìa khoá trong túi ra, tra vào ổ khoá nhẹ nhàng chuyển động, giọng có chút cứng nhắc.“Ỷ lại giường...”

Ánh mắt Hạ Dã Nhuận u ám, vì sao từ ngoài vào còn dùng khoá?

Dì Thanh mở cửa ra, Hạ Dã Nhuận vốn dĩ không tiện vào trong, nhưng anh quả thật đợi không được nữa, ở bên ngoài không thấy người đâu càng dằn vặt.

Lúc trước số lần tới Tô Trạch không ít, nhưng anh chưa từng có cơ hội đến phòng cô xem thử.

Vừa vào cửa, Hạ Dã Nhuận đứng ở phòng khách đánh giá.

Không phải cô kết hôn rồi sao? Vì sao còn ở Tô Trạch?

Người đàn ông kia đối với cô không tốt?

Nghĩ tới khả năng này, trái tim tĩnh lặng của Hạ Dã Nhuận mạnh mẽ đập vào ngực.

...

Diệp Bạc Hâm đứng trước bàn trang điểm, đơn giản chải lại một chút, quay người đi ra ban công.

Nhìn xung quanh.

Tầng lầu thiết kế vì mỹ quan, không chú ý tới tính an toàn, thân cây tung to dày, cách ban công chưa tới một mét.

Diệp Bạc Hâm cắn tay áo lên, giẫm lên ban công, cẩn thận từng ly từng tí giơ chân ra giẫm lên cành cây, cả người treo trên lan can.

Hạ Dã Nhuận vừa bước vào liền nhìn thấy một màn như vậy, trái tim đều căng thẳng.

Anh không dám trách mắng cô, sợ cô chịu kinh ngạc giẫm vào không trung.

Tiến lên vài bước, nắm chặt lấy cổ tay cô.

Sắc mặt anh âm trầm đến doạ người.

“Em đang làm gì vậy?mau xuống đây!”

Hạ Dã Nhuận hướng phía cô quở trách.

Diệp Bạc Hâm vừa giẫm lên cành cây, thở phào một hơi, cồ tay đột nhiên bị người ta mạnh mẽ nắm lấy, dưới chân hơi lắc, cả người treo trên nửa không trung.

Nâng mắt, nhập vào mắt là khuôn mặt tái mét của Hạ Dã Nhuận, trên trán còn đổ mồ hôi.

“Anh...” Anh sao lại ở đây?

Diệp Bạc Hâm còn chưa hỏi, liền bị lực cánh tay mạnh mẽ của anh ngang ngược kéo xuống.

Hạ Dã Nhuận khăng khăng nắm chặt lấy cổ tay cô, đem cô kéo vào phòng ngủ.

Lưng bị ép lên tường, Diệp Bạc Hâm có chút lờ mờ, đôi mắt trong veo phản chiếu gương mặt lạnh lẽo của anh.

Cô dường như chưa thấy anh tức giận bao giờ, vẫn luôn là người mềm nhuận như ngọc, đột nhiên trầm mặt xuống, bộ dạng này của anh khiến trái tim cô run run.

Dì Thanh nhìn thấy cô không cần mạng trèo lên trên lan can, bị doạ tới hai chân mềm nhũn.

Lúc này an toàn quay về phòng ngủ, không quan tâm khuôn mặt âm trầm của Hạ Dã Nhuận, bước lên phía trước, dường như là theo lệ giáo huấn cô.

“Nha đầu con... con đang làm gì vậy?Không muốn sống nữa phải không?Có gì không từ từ nói, trèo cao như vậy làm gì?Con và mẹ con đều là tính cách thẳng thắn, ai cũng không chịu lùi một bước, xảy ra chuyện rồi hai người mới can tâm phải không?”

Diệp Bạc Hâm từ trong choáng váng hồi thần lại, cô xoay xoay cổ tay.

Đầu ngón tay Hạ Dã Nhuận hơi cứng, tim hơi chát, buông tay cô ra, lùi ra sau hai bước.

Năm ngón tay từ từ cuộn lại, mạnh mẽ đâm vào lòng bàn tay.

“Được rồi dì Thanh, con bây giờ không phải không sao mà...” Nhắc đến Tô Uyển, cô chính là không có sắc mặt tốt.

“Dì ra ngoài trước đi...” Diệp Bạc Hâm khuyên dì Thanh, đẩy bà ra ngoài cửa “Dì Thanh, dì đừng khoá cửa lại nữa nha...”

Diệp Bạc Hâm giơ tay cảnh giác nắm lấy cánh cửa.

“Bây giờ không khoá nữa.” Dì Thanh dựa gần Diệp Bạc Hâm, thấp giọng nói “Dì xem Hạ thiếu gia giống như có việc gấp, đừng chậm trễ nữa, mau đi xem thử...”

“Được, con biết rồi...” Diệp Bạc Hâm sơn dì Thanh nhân lúc cô không để ý mà khoá cửa lại, trực tiếp dựa vào cánh cửa, cô quay đầu nhìn vào phòng khách.

Hạ Dã Nhuận từ trong phòng ngủ bước ra, sắc mặt anh hơi hơi dịu lại.

“Anh sao lại đến đây rồi?”

Cô và Hạ Dã Nhuận thực ra không tính là rất quen thuộc mặc dù bởi vì quan hệ của người lớn, từ nhỏ đã quen biết, nhưng thời gian ở cùng nhau rất ít.

Cô cho rằng lần trước nói rõ ràng như vậy rồi, anh đã buông tay rồi, suy cho cùng ngay cả bản thân anh cũng không nói ra được, anh rốt cuộc thích gì ở cô.

Theo cô thấy, tất cả những gì mà anh thích, đều là do anh tưởng tượng ra, cô và Diệp Bạc Hâm trong lòng anh khác nhau nhau rất nhiều.

“Đây là chuyện gì?” Hạ Dã Nhuận cũng mở lời.

Cửa phòng bị khoá lại, cô trèo lên sân thượng là muốn rời khỏi tầng hai, anh không ngốc, nhìn ra được.

Diệp Bạc Hâm tuỳ tiện gãi đầu, có chút buồn bực..

“Cãi nhau với mẹ em, khoá em trong phòng.”

Hạ Dã Nhuận lặng lẽ nhìn cô, trong ánh mắt mang một chút thê lương, có lời mà không nói được.

Diệp Bạc Hâm bị nhìn tới toàn thân không thoả mái, liếc nhìn số trên đồng hồ treo tường, đáy lòng thầm hô lên một tiếng.

Mười giờ rồi.

Tập Vị Nam còn ở chân núi đợi cô không?

Theo tính cách của anh, coi như cô không liên lạc với anh, anh cũng nên tìm tới cửa rồi, chứ không phải ở chỗ cũ đợi không.

Trái tim Diệp Bạc Hâm có chút bất an, cô chau mày nhìn Hạ Dã Nhuận “Anh có chuyện gì không?”

Hạ Dã Nhuận đem tinh thần của cô đặt vào trong mắt, đồng tử u ám.

“Bà anh bệnh rồi, tối hôm qua suýt chút nữa đã...” Hạ Dã Nhuận thấp giọng khàn khàn, hơi buông xuống nét mặt, che đi yếu đuối ở đáy mắt, anh dừng lại, giọng khàn đặc mới không có run rẩy như vậy “Bà bây giờ đang nằm trong phòng bệnh điều trị, em có thể cùng anh đi thăm bà được không?”

Diệp Bạc Hâm sững sờ, lúc này mới phát hiện Hạ Dã Nhuận luôn chú trọng dáng vẻ, áo sơ mi màu trắng trên người cổ áo và tay áo có chút nhăn nhúm, gương mặt nhếch nhác..

Anh rất hiếu thảo, đối với bà của anh gần như bảo sao nghe vậy.

Bà Hạ rất thương yêu anh, tối qua bà Hạ suýt chút nữa không qua được, anh có bao nhiêu đau buồn, bao nhiêu dày vò, Diệp Bạc Hâm tưởng tượng không ra được.

Có thể khiến một người đàn ông ở trên thương trường trải qua sóng to gió lớn giống như mất đi ý chí chiến đấu, cả người đều nản lòng xuống, xem ra tối qua rất nguy hiểm.

“Nhưng mà...” Diệp Bạc Hâm phân vân, cô đã hẹn với ông ngoại rồi, bây giờ còn liên lạc không được với Tập Vị Nam, trên giờ phút quan trọng như vậy, cô làm sao cùng Hạ Dã Nhuận đi thăm bà của anh?

“Bà biết chuyện em kết hôn rồi phải không?Giờ em đi, không phải cho bà thêm ấm ức sao?”

Lòng ngực Hạ Dã Nhuận giống như có vật nặng gì đè xuống..

Tâm tư cô không ở đây, anh không phải không nhìn ra.

Nhưng mà bà anh, lỡ như không qua lần nguy hiểm này, vậy bà sẽ mang nỗi hối tiếc rời đi.

Tronh lòng của bà Diệp Bạc Hâm là cháu dâu của bà, ngay cả khi ở trong phòng điều trị đặc biệt cũng gọi tên cô, bác sĩ góp ý với anh kêu anh đem người mà bà gọi tên đưa tới, nói không chừng có thể khuyên bà vượt qua thời kỳ nguy hiểm.

Anh cũng không nghĩ ra cách gì mới tới tìm cô nếu không, anh quyết không làm phiền cuộc sống của cô.

“Bà rất thích em, bà xem em là... cháu dâu rồi...” giọng của Hạ Dã Nhuận hơi chát, đôi mắt đen sâu rơi trên mặt cô, dường như giống nhìn rõ tâm trạng của cô còn có thể vì câu nói này mà kích động không.

Hạ Dã Nhuận thất vọng rồi, đôi mắt cô rất trong suốt, lặng lẽ nhìn ngược lại anh.

Có buồn phiền, có áy náy, chính là không có ánh mắt anh muốn thấy.

“Bà nói anh phụ lòng em rồi, bà không giận em, ngược lại dứt khoát dạy dỗ anh một trận, cũng nửa tháng rồi không để ý tới anh, bà già rồi, sức khỏe càng ngày càng yếu, lần này có thể cứu lại được, còn lần sau thì sao? Lúc đang hôn mê, trong miệng bà gọi tên em, Bạc Hâm, coi như anh cầu xin em, cùng anh đi thăm bà được không?”

Hạ Dã Nhuận buông xuống tư thái lúc Diệp Bạc Hâm rời đi, anh không có dây dưa không dứt, nhưng vì bà, anh có thể cúi đầu xin cô.

“Em...”tâm tư Diệp Bạc Hâm hơi động, cô không phải không có lương tâm, bà Hạ đối với cô còn tốt hơn bà cô, bây giờ bà nằm trong bệnh viện, về tình về lý cô nên đi.

Cũng giống như Hạ Dã Nhuận nói, người già rồi, gặp một lần ít một lần, cô không thể để bà Hạ mang hối tiếc mà rời đi.

Bên phía ông ngoại, cô tìm một cái cớ hoãn lại trước, bây giờ đã mười giờ, qua đó cũng muộn rồi.

“Được, anh đơin em một lát, em đi rửa mặt...” Diệp Bạc Hâm thở dài một hơi.

Hạ Dã Nhuận đợi ở dưới lầu, thần sắc chán nản, lông mày kết chặt vào nhau.

Mười phút sau, Diệp Bạc Hâm tinh thần thoả mái đi xuống lầu.

“Đi thôi...” Cô bước đến bên cạnh Hạ Dã Nhuận, Hạ Dã Nhuận nhìn cô một cái, lúng túng cười.“Cảm ơn em...”

Trước khi đi, Diệp Bạc Hâm hỏi dì Thanh, điện thoại cô ở đâu, dì Thanh nói Tô Uyển cầm đi rồi.

Sắc mặt Diệp Bạc Hâm đen lại, cắn răng âm thầm mắng Tô Uyển một câu.

Sau khi ngồi lên xe, Diệp Bạc Hâm mượn điện thoại của Hạ Dã Nhuận, gọi cho ông ngoại.

Nghĩ xong cớ còn chưa nói gì, không dự liệu tới ông ngoại lại nói, có một người thanh niên trẻ nói với ông rồi, nói anh hôm nay có chuyện, không thể tới bái phỏng.

Diệp Bạc Hâm sững sờ, đoán là Tập Vị Nam, nhưng dì Thanh không phải nói không gọi được cho anh sao?

Chẳng lẽ dì Thanh lừa cô?

Ông ngoại cùng cô nói chuyện vài câu, nghe ngữ khí của ông ấn tượng với Tập Vị Nam không tệ, mặc dù nói anh giảo quyệt, nhưng thái độ không tệ.

Diệp Bạc Hâm thở dài một hơi, tắt điện thoại, chau mày nhìn ra cửa sổ.

“Em... muốn đưa anh ta đi gặp ông ngoại?” Hạ Dã Nhuận nắm chặt vô lăng, khó khăn nhả ra từ chữ.

Anh biết, dì Tô là phản đối cô và người đàn ông đó.

Hai ngày trước dì Tô tới tìm anh, kêu anh đừng từ bỏ, Bạc Hâm bây giờ chỉ là bị mờ hai mắt, nếu như anh không để ý, dì ấy có thể giúp anh.

Giúp anh cái gì?Tự nhiên là chia rẽ hai người, kêu Hạ Dã Nhuận anh nhân cơ hội bước chân tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.