"Tôi nói ly hôn lúc nào chứ?" Diệp Bạc Hâm trừng mắt lên, hơi mở to, hiện ra mí mắt màu đỏ tươi.
Sự kinh ngạc của cô bộc lộ trong lười nói.
Tập Vị Nam trong lòng dao động trái tim bị bóp chặt hơi giãn ra một chút.
"Tin nhắn." anh hạ giọng nhắc lại.
Tin nhắn?
Lại là trò quỷ của Tô Uyển, cô đã biết Tô Uyển sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ.
Diệp Bạc Hâm nhắm chặt mắt lại.
Cô than thở một hơi, "Tin nhắn không phải của tôi gửi, buổi sáng hôm đó tôi bị mẹ nhốt trong phòng, điện thoại cũng bị bà ấy lấy đi mất, tới giờ vẫn chưa trả lại..."
Vì vậy cô mới thất hẹn.
" Còn Hạ Dã Nhuận?" cô càng giải thích, anh càng tin cô.
Tập Vị Nam hoàn toàn không nhìn cô, đôi mắt tẻ nhạt nhìn về đoạn đường phía trước.
Diệp Bạc Hâm ngạc nhiên, "Anh đã thấy rồi?"
Cô vén mấy sợi tóc bên bá ra sau tai, "Hôm đó bà ngoại của anh ấy phát bệnh rồi, Hạ Dã Nhuận đến tìm tôi, bảo tôi cùng anh ấy đi thăm bà ấy, bà ngoại đối với tôi rất tốt..."
Miệng luôn hồi gọi bà ngoại, dù cho cô và Hạ Dã Nhuận không còn ưuan hệ gì nữa, nhưng những gì Tập Vị Nam nghe thấy, lại cảm thấy vô cùng chói tai.
Lúc đầu bọn họ ở bên nhau mới nửa năm, nhưng cô và Hạ Dã Nhuận đã giữ quan hệ yêu đương suốt bốn năm.
Mặt Tập Vị Nam càng u ám, môi dường như đã nhếch thẳng lên.
Diệp Bạc Hâm nhẹ nhàng liếc nhìn anh một cái, thu vào ánh mắt biểu cảm lạnh nhạt của anh.
Cô đều giải thích cả rồi, anh vì sao vẫn bất động không phản ứng?
Rất lâu sau, Sắc mặt Tập Vị Nam mới trở lại bình thường.
Diệp Bạc Hâm nghe thấy giọng nói lạnh tanh của anh: "Tôi vừa đưa mấy quan chức chính trị của nước s qua đây, trong thang máy gặp được Đặng Thụy Tây, tin không tin tùy em."
Đến giải thích cũng gượng gạo như thế, Diệp Bạc Hâm biết anh vẫn còn đang giận, nếu không lúc nãy cũng sẽ không muốn ăn tươi nuốt sống cô như vậy.
Thấy anh vẻ mặt mệt nhọc, ngả người ra sau ghế, tay trái xoa xoa thái dương, khuôn mặt đỏ bừng bất thường.
Môi lại khô khan nổi lên lớp da chết màu trắng, cổ họng khàn đến mức giống như nhét đầy cát.
Tim Diệp Bạc Hâm thắt chặt lại.
Mấy ngày qua không chỉ cô hồn bay phách lạc, sợ anh cũng không ổn.
Trước khi đi không liên lạc được với cô, còn nhận được tin nhắn Tô Uyển gửi, nhìn thấy cô và Hạ Dã Nhuận đi cùng nhau, ttong lòng anh nhất định rất giày vò.
Hai người chiến tranh lạnh, luôn cần một bên cuối đầu trước.
Huống hồ chuyện này quả thực là cô gây nên.
Nhìn sắc mặt anh tệ đến vậy, trong lòng cô cũng không dễ chịu gì.
Người đàn ông này trong mắt cô, luôn tồn tại một cách mãnh liệt, hình như không có chuyện gì có thể làm khó đến anh, ngoại trừ vấp phải trắc trở ở chỗ cô.
Hứa Như Sơ nói không sai, người đàn ông tốt như vậy, chỉ có thể chờ đợi mà thôi.
Nếu có sai thì chính là Diệp Bcạ Hâm cô ngốc.
Tập Vị Nam trong lòng xao động vì giọng nói nhẹ nhàng của cô.
Nhìn thấy ngón tay trắng ngần thon dài của cô vịn vào cánh tay, cách một lớp áo vẫn có thể cảm nhận được cảm giác mềm mại của cô ấy.
Diệp Bạc Hâm thấy anh vẫn không rời mắt đi chỗ khác, cũng không định mở miệng, cô cắn chặt răng, nghiêng người lại, hai tay ôm lấy cổ anh.
Nhắm mắt, hôn lên đôi môi khô cằn của anh.
Vừa nãy bị anh cưỡng ép, bây giờ là cô can tâm tình nguyện.
Mặc dù cảm giác nghẹt thở vẫn khiến cô nghĩ lại còn rùng mình, nhưng không kiềm được sự động tâm.
Tập Vị Nam cả người run lên, cứng đơ vài giây, cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy eo cô.
Mùi hương trên người cô rất thơm, khiến anh mê mẩn, không kiềm lòng nổi mà đỏi hỏi thêm.
Diệp Bạc Hâm bị hôn đến nghẹt thở, nụ hôn này rất dai dẳng rất mềm mại, so với sự thô bạo ban nãy giống như phân thành hai người khác nhau.
Cô ôm lấy cổ anh, anh cuối đâu, môi đặt lên môi, mũi chạm vào mũi.
"Nam, đừng giận nữa..." cô cạ nhẹ vào mũi anh, chưa từng chủ động, lúc này cả khuôn mặt đều đỏ ửng lên.
Giọng nói điềm đạm vang lên, đến chính cô cũng bị dọa giật mình.
Mấy chuyện làm nũng này, cô từ khi nào đã làm được thành thục như thế rồi?
Tập Vị Nam những buồn bực chất chứa trong lồng ngực bị chất giọng này của cô làm tan biến cả.
Ánh đèn bên ngoài cửa xe bị dáng người cao lớn của anh chặn lại, những đường nét trên cơ thể rơi vào trong bóng tối.
Sự xúc động, xao động của anh đều truyền tới tận đầu ngón tay, anh run run ngón tay, vuốt nhẹ lên má cô.
Làn da mịn màng như quả trứng gà mới lột vỏ, chẳng trách anh vừa bóp đã in vết đỏ.
"Hả?" Diệp Bạc Hâm sững người, đôi mắt trong veo như mặt hồ nhấp nhô những gợn sóng, "Gọi? Gọi gì cơ?"
"Gọi tên anh..." anh nhẹ giọng thầm thì, đôi môi khô cằn lướt trên khóe môi cô, hơi ngứa, trong lòng vô cùng chập chờn dao động.
Tập Vị Nam vì chiều ý cô, hơi cuối người xuống, ánh mắt hai người hướng thẳng về nhau.
Trong đôi mắt sâu thẳm của anh, lộ rõ cái nhìn dịu dàng, còn có mấy phần cảm xúc kiềm chế không được.
Diệp Bạc Hâm đón lấy ánh mắt đỏ rực của anh, tim lại đập nhanh hơn nữa.
Diệp Bạc Hâm biết công việc của anh rất vất vả, hình như là lấy mạng đi thực hiện nhiệm vụ, có lúc suốt mấy ngày đều không được chợp mắt, anh nếu không phải là mết đến mức gánh vác không nổi nữa, cũng sẽ không để lộ ra thần sắc mệt mỏi uể oải như vậy.
"Nam, Nam..." cô cuối mắt, lẩn tránh cái nhìn nồng cháy của anh, có chút khó mở miệng, nhưng vẫn gọi khẽ mấy tiếng.
Điệu bộ thẹn thùng của cô phản chiếu vào mắt, Tập Vị Nam màu mắt sâu hơn, lòng như sóng gợn, phơi phới.
Anh hừm một tiếng, lại cuối đầu hôn say đắm.
Diệp Bạc Hâm ngất ngây, đầu lưỡi nếm được vị máu tanh.
Cô đột ngột mở mắt, hai tay chống trên vai anh, đẩy nhẹ ra.
Môi anh quá khô, lại cọ sát rách ra, chảy cả máu...
Đôi môi tái nhợt đang rỉ máu.
Diệp Bạc Hâm vội vàng gỡ tay anh ra, rút mấy tờ khăn giấy, chậm lên cánh môi anh.
Tay cô run run, "Anh... có đau không?"
Nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô, trong mắt anh lộ ra vẻ yêu thích.
Muốn mở miệng nói chuyện, nhưng bị cô ấn chặt môi, không cách nào khác, đành lắc đầu.
Môi cô vốn dĩ đỏ tươi, lúc này dính thêm máu của anh nữa, càng tăng thêm vẻ đẹp mê hoặc lòng người.
Anh giơ tay lau thay cô.
Diệp Bạc Hâm đơ ra, thấy máu trên ngón tay anh, mặt liền đỏ lên.
Lần này, mọi điều mập mờ đều đã tan biến hết.
Máu đã cầm rồi, Diệp Bạc Hâm vứt giấy vào sọt, đứng dậy đi tới một siêu thị cách đó không xa, lúc quay lại trong tay cầm theo chai nước suối.
Cô mở nắ chai, rồi chuyền cho anh.
Anh thật sự rất khát, cảm giác lửa đốt trong cổ họng mới từ từ dịu bớt.
"Em và Hứa Như Sở sao lại ưuen biết nhau? Vì sao cùng anh ta tới khách sạn?" anh bỏ chai nước xuống, ngoảnh người hỏi cô, giọng vẫn khàn như thế.
Diệp Bạc Hâm cười, "Anh ta là anh học của em, vừa nãy em đưa anh ta về khách sạn, anh ta nói trong phòng khách có rượu ngon, vì thế kéo em cùng đi lên."
Tậ Vị Nam hơi khựng lại, chau mày, "Anh họ?"
Anh sao lại không biết cô và Hứa Như Sở có có mối quan hệ này? Vừa nãy Hứa Như Sở lời lẽ rất mờ ám, vì vậy anh mới không kiềm được mà giận đến tím mặt.
Diệp Bạc Hâm khảy khảy đầu ngón tay, gật đầu, "ờ, mẹ của anh ta là chị họ của mẹ em..."
Quan hệ mặc dù có chút xa, nhưng quả thực đúng là anh họ.
Tập Vị Nam chưa từng nghĩ đến mối quan hệ này, chỉ là Hứa Như Sở cái người ấy, ngay từ đầu anh súyt chút nữa sa vào tay anh ta.
...
Diệp Bạc Hâm sợ anh lái xe trong tình trạng mệt mỏi, trên đường xảy ra chuyện nên nảy ra ý để cô lái xe.
Ngồi vào ghế lái, cô hỏi: "Về khu biệt thự Hương Giang chứ?"
Hỏi một câu, không ai trả lời.
Diệp Bạc Hâm ngoảnh đầu lại, thấy anh nhắm mắt, thở đều đều, nhìn như là ngủ rồi.
Trên gương mặt cương nghị của anh, giống như bị đốt cháy lên vậy, chỉ một lúc vận động sức lực, mặt đã đỏ ửng rồi.
Hơi thở nặng nề, chân mày chau lại.
Diệp Bạc Hâm ngạc nhiên, cởi đai an toàn ra, nghiêng nửa người sang một bên, giơ tay đặt lên trán anh.
Cả người anh nóng ran, vừa nãy thần kinh luôn căng thẳng, bây giờ thả lỏng bớt, cả người đều nóng bừng lên.
Anh sốt rồi.
Giống như bọn họ đặc chủng binh từng trải qua tập luyện khắc nghiệt, thể chất rất khỏe mạnh, dường như sẽ không bị cảm lạnh hay sốt.
Diệp Bạc Hâm không biết mấy ngày qua anh rốt cuộc đã trải qua những gì, quen biết nhau nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy anh phát bệnh.
"Vị Nam, Tập Vị Nam, tỉnh lại đi, rất khó chịu phải không?"
Cô vỗ vỗ vào má anh.
Tập Vị Nam mơ hồ tỉnh lại, trước mắt bao bùm bởi tầng sương trắng, rồi từ từ nhìn rõ ra.
Anh hừ một tiếng, giọng nói trầm và rất khàn, kèm theo tiếng mũi thở sồng sộc, "sao thế?"
"Anh sốt rồi, chúng ta đi viện thôi."
Diệp Bạc Hâm kéo đai an toàn, thay anh cài lại.
Tập Vị Nam ngồi thẳng người, nắm chặt cổ tay cô, mắt đều sốt đến đỏ hoe rồi.
Diệp Bạc Hâm trong lòng thấy xót xa, vừa nãy vì sao cô lại không phát hiện ra sự bất thường của anh chứ.
"Không cần đi, về uống thuốc hạ sốt, nghỉ ngơi một đêm sẽ khỏi." anh nhếch nhẹ cánh môi, ánh mắt thể hiện sự kiên định.
Những người như bọn họ, sốt chỉ là bệnh nhẹ, có thể để bệnh tự khỏi là tốt nhất.
Thuốc, chỉ phá vỡ cơ năng của cơ thể, làm giảm sức để kháng của họ xuống.
Đi bệnh viện, không tránh khỏi phải truyền dịch.
Quả thực bệnh không đỡ được, thì uống hai viên hạ sốt, đợi ổn hơi chút rồi nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày thứ hai bệnh sẽ tự khỏi.
Diệp Bạc Hâm không lay chuyển được anh, cuối cùng đành thảo hiệp.
Tập Vị Nam thả lỏng người, mệt mỏi rã rời nhắm mắt lại.
"Vậy em đưa anh về Hương Giang?" Diệp Bạc Hâm hỏi thăm dò.
Hương Giang ở ngoại ô, đường đi khoảng hơn một giờ lái xe, anh lại đầu óc mê man, không yên tâm để cô lái xe.
Tập Vị Nam xoa coa thái dương, "Bây giờ muộn quá rồi, đi ngự cảnh viên đi."
Diệp Bạc Hâm tay cầm chắc vô-lăng, nhìn anh một cái, gật gật đầu.
...
Sợ bên Ngự Cảnh Viên không có thuốc hạ sốt, lúc ngang qua một hiệu thuốc, Diệp Bạc Hâm muốn hỏi Tập Vị Nam một lát, nhưng phát hiện ra anh đã ngủ mất rồi, cô không nỡ gọi anh dậy, bèn dừng xe bên cạnh đường.
Nhân viên hiệu thuốc thấy có người buiwcs vào, liền hỏi: "Cô cần mua thuốc gì?"
"Thuốc hạ sốt..."
Thuốc hạ sốt có rất nhiều loại, cô tả tình trạng bệnh của Tập Vị Nam cho nhân viên hiệu thuốc, người này giúp cô lấy ra một hộp thuốc, lại lấy thêm một cây nhiệt kế, cô mới quay người rời khỏi hiệu thuốc.
Tập Vị Nam ngủ rất sâu giấc, đến cô giưũa đường duèng xe lại anh cũng không hề hay biết.
...
Một giờ sau, chiếc xe tiến vào ngự cảnh viên.
Cô dừng xe ở hầm để xe.
Ánh đèn trong hầm để xe chiếu tới, Taọa Vị Nam nheo mày, có thể đã bị ánh đèn kích thích.
Diệp Bạc Hâm nghiêng người, thay anh che ánh đèn lại.
Anh thong thả tỉnh dậy, đưa tay ấn ấn thái dương.
Nhìn thấy Diệp Bạc Hâm, liền sững lại một lát.
Ánh mắt rã rời, gần mười giấy sau mới cởi dây an toàn ra
"Đến rồi à?" anh một lúc sau mới nhớ ra mình đang ở đâu, còn chuyện vừa mới xảy ra.