Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 245



Sau đó, Tập Vị Nam đưa cô đến dưới công ty.

Trước lúc xuống xe, Tập Vị Nam bất ngờ kéo cổ tay cô lại, lực không mạnh, lại rất kỹ xảo, cô không đủ tự tin để vùng ra.

“Thứ Hai có lịch gì không?”

Đôi mắt đen sâu thăm thẳm, thấp thoáng sự mong đợi.

Một chân của Diệp Bạc Hâm đã bước xuống đất, nghiêng người nhìn anh.

Thứ Hai?

Hôm nay mới thứ Sáu, anh đã hỏi thứ Hai làm gì?

“Đi làm thôi.”

Không biết có phải cô nhầm hay không, mà ánh sáng trong mắt anh như vừa vụt tắt.

“Ừm, em lên đi.” Tập Vị Nam hôn lên trán cô.

Lần đầu tiên, anh không đợi cô vào trước, xe đã lăn bánh hòa vào dòng xe cộ.

Diệp Bạc Hâm quay người, ngỡ ngàng nhìn đuôi xe Range Rover màu đen, có vẻ khó hiểu.

...

“Bạc Hâm, chị đến rồi à?” Tô Hòa từ phòng trà nước đi ra, trên tay bưng cốc trà.

“Ừm, chào em.” Diệp Bạc Hâm đặt túi xuống bàn, bắt đầu sắp xếp tài liệu.

Tô Uyển đi quanh cô một vòng, tủm tỉm nói: “Hôm nay tâm trạng chị vui vẻ ha.”

Diệp Bạc Hâm ngây người, ngước mắt nhìn Tô Hòa.

“Có lộ liễu thế không?”

Tâm trạng cô đúng là đang rất vui.

Bởi người ấy đã về, cứ nghĩ đến anh, lòng lại có niềm ngọt ngào đang liu riu, toàn thân thư thái.

Tô Uyển gật đầu như thật: “Có, trên mặt viết rõ mồn một, tôi đang vô cùng hạnh phúc.”

Diệp Bạc Hâm cười khẽ: “Bớt huyên thuyên, làm việc đi, lát nữa bị người ta nhìn thấy, lại nói linh tinh bây giờ.”

Cả buổi sáng, khóe miệng Diệp Bạc Hâm luôn hếch lên.

Hiệu quả công việc cũng cao hơn hẳn, nhìn số liệu trong máy tính, tự nhiên lại thấy những dãy số lằng nhằng lộn xộn ấy cũng có vẻ dễ thương.

...

“Ê, thấy gì chưa? Cái anh vừa nãy đẹp trai quá, trời ạ, lúc ảnh cười dịu dàng quá cơ. Chả rõ đã có bạn gái chưa?”

Hai cô gái đứng soi gương trong nhà vệ sinh, vừa chỉnh lớp trang điểm, vừa buôn chuyện.

“Đừng mơ hão, biết đấy là ai không?”

“Ai?”

“Lương Thanh Trạch, CEO của Trác Nam. Top mười thanh niên ưu tú toàn quốc đấy, vừa nhã nhặn lại vừa nhiều tiền, fan hâm hộ trên weibo hơn ngàn vạn rồi.”

Cô gái kia sửng sốt, trợn tròn mắt: “Anh ta là Lương Thanh Trạch á? Nghe nói anh ta không nhận phỏng vấn, nên mọi người chỉ nghe tên, chưa được thấy bao giờ.”

Cô gái còn lại chỉ ậm ừ, so với vẻ kích động của cô gái kia, thì cô này điềm nhiên hơn hẳn.

“Nhưng vì sao anh ta lại đến công ty mình? Bên mình có làm ăn với Trác Nam à?” Trác Nam là tập đoàn lớn, kinh doanh khách sạn và các khu giải trí, với công ty họ mà nói thì đúng là bắn đạn bác cũng không với tới.

“Trước đó công ty mình lấy được hạng mục công trình của Trác Nam đấy thôi? Chủ tịch đích thân hạ lệnh, bắt phòng khai thác phải giành được gói thầu của Trác Nam. Bây giờ CEO của họ đến, chắc là thương thảo vụ công trình đấy.”

“Trác Nam là tập đoàn lớn kinh doanh ngành nghề khách sạn, CEO của họ chỉ vì một case nhỏ xíu mà cũng phải đích thân xuất chinh á?”

“Ai mà biết được người có tiền nghĩ gì? Nhưng mà, có cơ hội ngó mặt một cái cũng được chứ sao.”

Cô gái ngưng một lúc, lại nói: “Lần trước Giám đốc Lý đi tham gia dự thầu, chẳng dắt ai đi, chỉ dắt mỗi Diệp Bạc Hâm theo. Tớ có đứa bạn thân làm việc ở Trác Nam, nghe nói hôm đó có mấy công ty xây dựng thực lực tương đương, nhưng nội bộ Trác Nam chỉ định công ty mình, cậu đoán xem vì sao?”

“Vì sao?”

“Hứ, còn vì sao nữa? Quên à, trước buổi bỏ thầu, giám đốc Lý từng mời cơm Phó tổng giám đốc người phụ trách toàn quyền buổi đấu thầu của Trác Nam. Hôm đó á, giám đốc Lý còn gọi riêng Diệp Bạc Hâm theo.” Cô gái tỏ ra khinh khỉnh.

Cô kia hơi trợn mắt: “Ý cậu là, Diệp Bạc Hâm leo được lên giường của Phó tổng giám đốc Trác Nam, nên Trác Nam mới để công trình này cho công ty mình?

Cô còn lại nhún vai: “Bằng không thì cứ nằm mơ đấy? Bên Trác Nam đồn ầm lên kia kìa.”

Cả hai cô gái xôn xao bàn tán oang oang, không hề biết đường nhỏ giọng, toàn bộ đều rót vào tai Diệp Bạc Hâm.

Sau cùng, tiếng xả nước vang lên từ một buồng vệ sinh, cả hai liền sững người. Không nghĩ trong này còn có người thứ ba, trên gương mặt thoáng lúng túng, bèn thu gom đồ đạc.

“Đi thôi.” Cả hai đưa mắt nhìn nhau, toan bỏ đi.

Diệp Bạc Hâm đã bước ra ngoài, mặt thản nhiên, chìa tay dưới vòi cảm ứng, nước róc rách tuôn ra.

Nói xấu sau lưng, lại bị đương sự bắt tận tay day tận mặt, thế giới này còn chuyện nào ngượng hơn nữa?

Cả hai lại nơm nớp nhìn nhau, nuốt nước bọt.

Mấy hôm nay, tâm trạng của Diệp Bạc Hâm không phải chỉ tệ ở mức bình thường, thậm chí An Bối Kì có giám đốc Lý chống lưng, vênh váo kênh kiệu như thế mà còn lép vế dưới tay cô ta. Lễ Thất tịch hai hôm trước, Diệp Bạc Hâm còn xử đẹp một nữ đồng nghiệp bỉ bai cô ta. Giờ cả cái văn phòng này, ai cũng biết Diệp Bạc Hâm không phải vừa đâu, hai cô đúng là giơ đầu ngang họng súng mất rồi.

Diệp Bạc Hâm vẩy nước trên tay, soi gương, vuốt lại mái tóc hơi rối.

Lúc ngang qua hai cô gái, cô liếc mắt nhìn.

Ánh mắt ấy, vừa lạnh lẽo, vừa sâu sa, khiến cả hai bất giác thụt lùi về phía sau.

Con ngựa lành dễ bị đè cổ, người hiền dễ bị đè đầu. Nhiều khi, nhân nhượng nín nhịn sẽ chỉ càng khiến đối phương tưởng bạn dễ bắt nạt, để rồi được đằng chân lân đằng đâu.

“Sau này buôn chuyện, đừng buôn trong nhà vệ sinh. Không biết họa từ mồm ra, nhà vệ sinh có ma à?”

Diệp Bạc Hâm nói giọng sin sít, ngữ điệu lạnh lùng.

Hai người kia khiếp đảm, suýt thì hét lên.

...

Bị người khác vu oan giá họa, tâm trạng của Diệp Bạc Hâm ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.

Trác Nam chỉ định Diệp thị là sự thật, quả đúng là Phó tổng Trác Nam nể mặt cô, nên Diệp thị mới trúng thầu.

Nhưng... không một ai hay biết, thực ra sức ảnh hưởng của cô cũng không lớn đến thế. Phó tổng Trác Nam chủ yếu muốn lấy lòng Tập Vị Cận anh chồng cô, nên mới vui vẻ giao công trình cho Diệp thị.

Cô cũng không thể đi giải thích, càng nói càng lằng nhằng.

Trong giới công sở, những chuyện vu khống, hãm hại chả có gì hiếm.

Người có trái tim nhạy cảm không đủ sức trụ lại. Cô không làm, tùy người ta nói thế nào thì nói, sau cùng thăng chức cũng chỉ dựa trên thành quả kinh doanh.

Buổi chiều, Diệp Bạc Hâm và một đồng nghiệp ra ngoài gặp khách hàng. Lúc về, thấy ở quầy lễ tân xôn xa xôn xao.

Tòa nhà vốn có nhiều công ty nên không có thang máy chuyên biệt, hai bên trái phải mỗi bên có ba cửa thang máy.

“Ding dong.”

Cửa thang vừa mở, giọng Diệp Viễn Đông liền vang lên.

“Lương tổng, hôm nay vất vả cho anh lại đích thân đến đây, quả là vinh hạnh cho Diệp mỗ tôi, lại có cơ hội được diện kiến Lương tổng. Từ lâu đã nghe Lương tổng trác tuyệt phi phàm, hôm nay được gặp, quả là danh bất hư truyền.”

Diệp Viễn Đông sánh vai cùng một người đàn ông khôi ngô tuấn tú bước ra.

“Chủ tịch Diệp khách sáo rồi.” Giọng nói rất nhã nhặn, lịch sự. Dịu nhẹ thanh thoát như xua tan mây mù, mặt đất u tối bỗng lấp loáng ánh trăng trong trẻo.

Diệp Bạc Hâm đứng dạt sang một bên.

Thấy giọng điệu xun xoe nịnh hót của Diệp Viễn Đông, lòng không khỏi khinh miệt.

Người ta vẫn nói, người tri thức, đối diện với kẻ có địa vị thấp hơn mình, không kiêu căng ngạo mạn. Đối diện người có địa vị cao hơn mình, không tự ti phách lối.

Diệp Viễn Đông đúng là sự sỉ nhục của hội thương nhân.

Cô muốn ngó thử xem, rút cuộc ai mà lại khiến Diệp Viễn Đông phải đeo vẻ mặt như chó trông nhà thế kia.

Khoảnh khắc ngước mắt lên, có hơi choáng váng.

Người này... quen thế nhỉ.

“Lương tổng, mong đôi bên hợp tác vui vẻ!” Diệp Viễn Đông chìa tay, nhưng chỉ thấy Lương Thanh Trạch hướng ánh mắt nhìn sang một bên.

“Thì ra là cô? Thật trùng hợp.” Lương Thanh Trạch lên tiếng trước tiên, gương mặt tươi cười dịu dàng.

Diệp Bạc Hâm sững người, trong đầu xẹt qua một cảnh tượng.

Không ngờ lại là anh ta.

Người đàn ông ở khách sạn Thời Quang, lúc ấy cô nhặt được sợi dây chuyền của anh ta. Sợi dây ấy giống hệt với sợi dây ngọc Sapphire mà Tập Vị Nam tặng cô.

Diệp Bạc Hâm không ngờ anh ta vẫn nhớ cô.

“Vâng, thật trùng hợp.”

“Lương Thanh Trạch.”

Lương Thanh Trạch chìa tay về phía cô, bàn tay trắng như ngọc, một kiểu trắng... hơi yểu.

Nghe vậy, Diệp Bạc Hâm hơi trợn tròn mắt.

Lương Thanh Trạch? Chẳng phải Lương Thanh Trạch là CEO của Trác Nam, đối tượng mà mới rồi hai đồng nghiệp kia còn bàn tán trong nhà vệ sinh đó ư?

Chẳng trách lần trước gặp anh ta ở khách sạn Thời Quang. Thời Quang là khách sạn năm sao thuộc quyền quản lý của Trác Nam, hôm đó cũng là buổi họp mở thầu của Trác Nam.

Khiến Diệp Viễn Đông phải xun xoe, lại còn đích thân xuống nhà tiễn khách, quả nhiên chỉ CEO của Trác Nam mới được đãi ngộ này.

Diệp Bạc Hâm gác lại suy nghĩ, chìa bàn tay thanh mảnh hơi gầy ra: “Diệp Bạc Hâm.”

Lương Thanh Trạch có phong độ thân sĩ, nhẹ nhàng nắm đầu ngón tay cô, không lợi dụng sờ mó, vừa chạm đã buông ngay, cũng không hề thất lễ, để người ta có cảm giác mình không nghiêm túc.

Bàn tay của Diệp Viễn Đông vẫn chưng hửng giữa không trung, ngạc nhiên nhìn Diệp Bạc Hâm. Không ngờ con bé lại quen CEO của Trác Nam.

“Không ngờ Lương tổng lại quen con gái tôi.” Diệp Viễn Đông thu tay về, gương mặt vẫn tươi roi rói.

Con gái?

Diệp Bạc Hâm nheo mắt, Diệp Viễn Đông đang bày trò quỷ gì?

Chẳng đã cảnh cáo cô, ở công ty không được rêu rao mình là con gái ông ta à? Giờ là sao?

Lương Thanh Trạch nhếch mày, có vẻ cũng không nghĩ rằng Diệp Bạc Hâm lại là con gái của Diệp Viễn Đông.

“Thì ra là thiên kim của Chủ tịch Diệp.”

Diệp Bạc Hâm hơi gật đầu, cô ghét Diệp Viễn Đông nhìn mình bằng ánh mắt săm soi đánh giá.

Cô không phải món hàng, cũng không bao giờ trở thành vật hy sinh để giúp Diệp Viễn Đông mở mang bờ cõi sự nghiệp.

“Lương tổng, rất vui được gặp anh, có cơ hội gặp sau.” Diệp Bạc Hâm lịch sự cười, ấn nút thang máy, quay người bước vào.

Tiện thể kéo người đồng nghiệp đang chết trân ở bên vào thang máy.

“Bạc Hâm! Con!” Diệp Viễn Đông không ngờ cô lại chả hề nể nang, mặt tức thì sầm lại.

Diệp Bạc Hâm cười khảy, nhìn cánh cửa thang máy từ từ khéo lại, gương mặt tím tái của Diệp Viễn Đông cũng khuất hẳn.

Lương Thanh Trạch vẫn nguyên vẹn nụ cười mỉm, nhưng ý cười không chạm tới đáy mắt, trong đôi mắt nâu lại cất giấu sâu sa sự nham hiểm u ám.

...

Trong thang máy.

Người đồng nghiệp vẫn chưa kịp hoàn hồn.

Chẳng trách Diệp Bạc Hâm lại ngông nghênh thế, thì ra là con gái của Chủ tịch.

Mà hình như mình cũng từng bắt nạt Diệp Bạc Hâm thì phải.

Trời đất, Diệp Bạc Hâm có ghim thù cô ta không?

“Bac... Bạc Hâm...” Lòng cô ta nơm nớp lo sợ, len lét liếc nhìn Diệp Bạc Hâm, thấy sắc mặt cô đanh lạnh, lập tức đổi giọng: “À, không phải... Nhị tiểu thư...”

Cô nghe nói Chủ tịch có hai người con gái, một người con trai. Tổng giám đốc là con gái cả, cô con gái thứ hai rất bí ẩn chưa thấy mặt bao giờ, nên nhiều người quên béng mất là trên thực tế Chủ tịch còn một người con gái nữa.

Nhưng mà, cô ta không thể nào ngờ được là Diệp Bạc Hâm.

Diệp Bạc Hâm nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn cô.

“Đừng gọi tôi là Nhị tiểu thư, tôi, vẫn là Diệp Bạc Hâm, không liên quan gì đến Diệp Viễn Đông.”

Cô không muốn chơi trò mưu quyền, cũng ghét dùng địa vị của Diệp Viễn Đông để nâng cao giá trị bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.