Trong quán bar, đèn màu xanh đỏ, âm nhạc sập sình nhức óc.
Giữa sàn nhảy, những đôi nam nữ thanh niên lắc giật uốn éo. Trên sân khấu, cô gái thân hình nóng bỏng như loài rắn uốn quanh cây cột sắt, thực hiện điệu múa cột.
Tiếng huýt sáo, tiếng hô hào, bỗng rộn rạo vang lên.
Một góc của quầy bar, khu ghế ngồi đèn mờ ảo.
Thẩm Tư Á say mèm gục xuống bàn, tay vẫn lăm lăm chai rượu đã vơi nửa. Trên bàn rải rác bốn, năm chai đã cạn đáy.
Cô bật cười khúc khích, cứ cười rồi nước mắt lại ứa khỏi khóe mi.
Cô nấc lên đau khổ, nửa chống người nhóm dậy, ngửa cổ nốc thêm mấy hớp, phà hơi vào miệng bình.
Diệp Bạc Hâm thở dài, thương bạn, giúp cô ấy vén tóc ra sau mang tai.
Thẩm Tư Á nấc cụt, đặt “rầm” chai rượu xuống bàn. Mặt đỏ gay, mắt híp lại.
“Hắn có gì ghê gớm? Việc gì tớ phải nhớ nhung hắn? Đàn ông hai chân đầy rẫy, vớ bừa cũng được một vốc, chẳng qua cũng có tí đẹp trai chứ mấy? Đẹp trai có mài ra mà ăn được không?”
“Khốn nạn, từng ấy tuổi rồi còn tìm gái trẻ, vô liêm sỉ, trâu già đòi gặm cỏ non.”
“Giang Diệc Đình, anh là đồ khốn nạn, rác rưởi, bại hoại, giết người đốt nhà anh cũng dám làm...”
Thẩm Tư Á say lúy túy, mồm miệng nói lảm nhảm.
Đám chai rỗng bị cô gạt tay, lăn xuống đất, tức thì vỡ tan tành văng khắp nơi.
Cô nàng lên cơn, vừa khóc vừa cười, đứng hẳn lên ghế, uốn éo điên cuồng theo điệu nhạc, mái tóc xoăn màu rượu giật lắc xõa tung.
May mà trong quán bar cũng đủ ồn ã, nên không ai chú ý đến góc này.
“Tư Á, có tớ ở đây, cậu buồn thì cứ khóc di.” Diệp Bạc Hâm ôm cô vào lòng.
Thẩm Tư Á khẽ cười, nước mắt tuôn thành hàng, lăn dài trên gò má trắng nhợt.
“A Hâm, tớ quen anh ấy tám năm, tám năm, nhưng giờ tớ mới phát hiện ra, tớ chả hiểu gì về anh ấy cả. Dựa vào đâu anh ta chà đạp lên tình cảm của tớ? Dựa vào đâu?”
Diệp Bạc Hâm mím môi, lặng lẽ ôm cô chặt hơn, bàn tay vuốt ve dọc sống lưng.
Chuyện tình cảm, người ngoài chưa bao giờ có thể hiểu hết được.
Thẩm Tư Á chỉ vào lồng ngực, thụi mạnh mấy nhát: “Tớ tưởng con tim mình đã chết rồi, nhưng vẫn đập, hay là phải móc ra thì nó mới hết đau?”
Diệp Bạc Hâm nắm tay cô, ấn cô vào lòng mình.
“Không sao đâu, mọi thứ rồi sẽ qua.”
“Ha! Phải, rồi sẽ qua.”
Say ư?
Người say rồi, đầu óc lại vẫn tỉnh.
“Ọe...” Dạ dày nhộn nhạo, vị chua lợ trào lên cổ, cô hớt hải bụm miệng.
Diệp Bạc Hâm bị đẩy phắt ra, Thẩm Tư Á loạng choạng lao đi tìm nhà vệ sinh.
Cô ấy dã say đến mức độ chân nam đá chân chiêu.
Diệp Bạc Hâm bèn đuổi theo sau.
...
Gió biển lồng lộng, mặt nước như tiệp với màu của nền trời tối tăm, không phân định nổi đâu là lằn ranh.
Đêm nay không trăng, thinh không đen kịt.
Trên bãi cát, những tòa biệt thự sóng đôi vẫn sáng đèn.
Tập Vị Nam mặc quần đùi màu đen, áo phông trắng, nom cao ráo hơn hẳn... trong khí chất chững chạc, lại có thêm nét tươi sáng, vô cùng bắt mắt.
Lúc này, anh đứng bên ngoài, điện thoại áp lên tai, liên tục gọi vào số máy của Diệp Bạc Hâm.
Một lần, hai lần, anh vẫn không nản chí, tiếp tục gọi, rốt cuộc không một ai nghe máy.
Cảm giác này, tệ hại tột cùng.
Anh tưởng rằng mình sẽ chẳng hề bận tâm đến thế, cũng chỉ là một buổi sinh nhật, không nhất thiết phải có cô ở bên. Nhưng vì sao, lồng ngực lại như bị ai thụi cho mấy nhát, tấm tức, ngột ngạt khổ sở.
Trong đêm đen, bóng hình anh lẻ loi cô đơn biết bao.
Anh đứng bên ngoài bao lâu, Đặng Thụy Tây cũng đứng cùng anh từng ấy thời gian.
“Anh Hai...” Đặng Thụy Tây đứng trên sàn gỗ, gió xõa tung mái tóc cô.
Cô lẽo đẽo theo anh ra ngoài này, anh Hai có bực mình không?
Nhưng cô không đừng được.
Tập Vị Nam không ngoái lại, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra mặt biển nơi xa, điện thoại áp bên tai được anh tắt đi, bỏ vào túi.
“Anh Hai, anh... tâm trạng anh không vui à?” Cả tối nay, tâm trí anh lúc nào cũng để đâu đâu, cô chứng kiến từ đầu chí cuối.
“Em ra đây làm gì?” Thay vì trả lời, Tập Vị Nam hỏi lại, hai tay đút trong túi, đôi mắt đen láy, sâu thăm thẳm phản chiếu ánh đèn trang hoàng bên bờ, ánh lên rực rỡ.
“Em không yên tâm.” Đặng Thụy Tây mím môi, gương mặt thấp thỏm.
Tập Vị Nam liếc nhìn cô, bộ đồ trên người cô mỏng manh, bờ môi tím tái.
Có vẻ rất lạnh, tay phải ôm cánh tay trái, khẽ xoa nắn.
“Ngoài này lộng gió, vào đi.” Tập Vị Nam quay người trở vào, bờ lưng lạnh lùng khiến con tim cô đau nhói.
Hai người một trước một sau quay trở vào biệt thự, gợi tất cả mọi người phải tò mò phỏng đoán.
Dù sao, trong đám công tử này cũng có người biết rõ Đặng Thụy Tây có hôn ước với Tập Vị Nam, tuy do bà nội anh hứa miệng, nhưng những người như họ có mấy ai dám trái ý bề trên. Vui chơi sa đọa mức nào, sau cùng chẳng đều ngoan ngoãn lấy người mà cha mẹ ưng.
Gần mười hai giờ đêm, gió mỗi lúc một to, tấm rèm sa nhảy nhót cuồng si.
Căn biệt thự tưng bừng cả một ngày, nhân vật chính chưa về, những người khác cũng không muốn rã tiệc.
Tập Vị Nam tuy thi thoảng vẫn giao lưu với mọi người, nhưng tuyệt nhiên không sờ đến một giọt rượu, đám Sở Lâm uống đỡ thay anh không phải ít.
Qua mười hai giờ hơn, Tập Vị Nam cười cay đắng, tay lắc lư ly sâm banh, đôi mắt trầm lặng rạn nứt ánh sáng âm u tự giễu.
Anh ngửa cổ, một hơi dốc cạn.
Chất rượu đi qua dạ dày, toàn thân bốc lên hừng hực, mỗi tĩnh mạch trong người đều giãn nở.
Cả cơ thể lâng lâng, thế giới quay mòng, ánh mắt mỗi lúc một mờ ảo.
Tập Vị Nam say rồi, mắt nhắm nghiền, ngả vào ghế sô-pha.
Tan tiệc, đám người say bí tỉ được nhân viên của resort lần lượt dìu về biệt thự.
Bên trong bừa bộn, Sở Lâm ấn chuông, gọi người đến dọn dẹp.
Lục Tiễn Tây ngồi cạnh Tập Vị Nam, trước khi say, Tập Vị Nam còn nói, lâu rồi không say, anh muốn thử lại dư vị của men say.
...
Tòa biệt thự cả tầng một lẫn tầng hai có tổng cộng hơn chục gian phòng, đám Sở Lâm, Lục Tiễn Tây mỗi người một phòng.
Đặng Thụy Tây theo Tập Khởi Nhu đến, Tập Khởi Nhu ở lại, cô cũng ở lại theo.
Lục Tiễn Tây dìu Tập Vị Nam say mềm lên tầng hai, Tập Khởi Nhu lẽo đẽo theo sau.
“Chăm sóc anh Hai em nhé.” Lục Tiễn Tây giao người cho Tập Khởi Nhu, còn mình quay về phòng.
Tối nay, Lục Tiễn Tây uống cũng không phải ít, đầu giật đùng đùng, sớm mai còn về bệnh viện, bắt buộc phải đảm bảo ngủ đủ giấc.
Sau khi đã say, Tập Vị Nam trở nên trầm hẳn, nhắm mắt là ngủ, hai đầu lông mày nhíu chặt lại.
Tập Khởi Nhu cởi giày và tất cho anh, ánh đèn tường đầu giường phả xuống gương mặt anh, đường nét sắc cạnh mê hoặc.
Đặng Thụy Tây đứng ngoài cửa, thấy Lục Tiễn Tây đi ra, ngần ngừ một lúc rồi đẩy cửa bước vào.
“Khởi Nhu, anh Hai em sao rồi?”
Tập Khởi Nhu đang đau đầu không biết có nên giúp anh Hai cởi áo khoác không. Người ta một khi đã uống say, cơ thể nóng nực, mặc áo đi ngủ dĩ nhiên không thoải mái, nhưng cô sợ anh Hai tỉnh lại, biết cô cởi quần áo của anh, lại xử đẹp cô.
Bấy giờ thấy Đặng Thụy Tây, mắt liền sáng rực.
Đặng Thụy Tây là vợ chưa cưới của anh Hai, tuy anh ấy không thừa nhận, nhưng bây giờ bản thân anh Hai cũng chưa có bạn gái. Mà tuổi thì đã ba mươi rồi, bạn gái còn chưa có, sau này anh Hai không thể không lấy vợ chứ?
Cô thấy Đặng Thụy Tây có cửa thắng, ít nhất tối nay chính cô chứng kiến Đặng Thụy Tây và anh Hai cùng đi ra ngoài, cả hai đứng bên bờ biển, nom rất xứng đôi.
“Chị Thụy Tây, chị qua chăm sóc anh Hai em, em sợ tối nay anh ấy sẽ khát nước đấy.” Tập Khởi Nhu kéo tay Đặng Thụy Tây, đẩy cô đến bên giường.
Nhìn dung mạo khôi ngô anh tuấn của người đàn ông, mặt Đặng Thụy Tây liền đỏ ửng: “Chị? Nhưng mà...”
Đặng Thụy Tây có thể thấy được Tập Khởi Nhu muốn vun vào cho mình với Tập Vị Nam. Ngặt nỗi, Tập Khởi Nhu không hề hay biết, anh Hai cô ấy đã có bạn gái mất rồi.
“Không nhưng nhị gì cả, em buồn ngủ lắm, phải đi ngủ đây.” Tập Khởi Nhu ngáp dài: “Nếu chị ngại trông thì chị cứ về ngủ đi cũng được.”
Tập Khởi Nhu khép cửa lại, cười ranh mãnh.
...
Thẩm Tư Á say bí tỉ, nôn xong, cứ thế ôm bồn cầu lịm đi.
Diệp Bạc Hâm dìu cô ra khỏi quán bar.
Mười một giờ đêm, trong quán vẫn đông đúc náo nhiệt.
Cả hai đều có hơi men, Diệp Bạc Hâm tìm lái xe dịch vụ, dìu Thẩm Tư Á ngồi vào xong, mình cũng lên theo.
Tối nay coi như không về được Ngự Cảnh Viên rồi.
Thẩm Tư Á say bét nhè thế này, cô cũng không an tâm.
Cả hai về nhà của Thẩm Tư Á.
Hì hục một lúc lâu, mới thay được bộ quần áo trên người cô ấy, lại xuống bếp nấu canh giã rượu.
Diệp Bạc Hâm ngồi bên giường, nâng Thẩm Tư Á đang rên rỉ khó chịu dậy.
Một tay đỡ lưng cô, lại vừa dỗ dành cô uống canh giải rượu.
Đợi Thẩm Tư Á ngủ thật sâu, Diệp Bạc Hâm mới khép lại cửa phòng.
Nằm xuống sô-pha, Diệp Bạc Hâm day trán, sực nhớ ra tối nay không về, cũng chưa kịp báo với Tập Vị Nam một tiếng.
Cô tìm điện thoại, mới phát hiện Tập Vị Nam đã gọi cho cô rất nhiều cuộc, từ lúc tám giờ đến tận lúc mười giờ hơn, cứ mười phút lại có một cuộc gọi nhỡ.
Lúc tám giờ hơn, cô đang ngồi trong quán bar với Thẩm Tư Á, lúc ấy ồn ào, điện thoại lại để chế độ câm.
Gọi nhỡ nhiều thế này, hay là có việc gấp gáp?
Chắc không phải anh sắp về quân doanh chứ?
Diệp Bạc Hâm thót tim, bất chấp bây giờ là gần một giờ sáng, cô vẫn gọi lại.
...
Đặng Thụy Tây kéo một chiếc ghế, ngồi xuống bên giường, trong ánh đèn cam dịu, lặng lẽ ngắm nhìn người đàn ông đang nằm trên giường.
Người đàn ông này, quả thực có sức mê hoặc, vẻ chín chắn đĩnh đạc. Con người anh tản mác làn không khí xa cách, lạnh lùng. Không giận dữ mà vẫn toát ra cái uy, khiến người khác bất giác nể phục.
Phụ nữ từ xưa đến nay vẫn luôn bị khuất phục bởi kiểu đàn ông mạnh mẽ, Đặng Thụy Tây cũng vậy.
Anh uống say, nên hai má đỏ ửng, hơi thở thoát ra nặng nề, gấp gáp.
Thậm chí giấc ngủ cũng không an lành, đầu mày nhíu lại.
Như ma xui quỷ khiến, Đặng Thụy Tây rướn tay, đầu ngón tay chưa kịp chạm vào hàng lông mày rậm của anh, thì căn phòng yên ắng bất ngờ có tiếng chuông reo.
Đặng Thụy Tây giật mình, hốt hoảng rụt tay lại.
Lắng nghe tiếng chuông.
Từ trong chăn vọng ra.
Tập Vị Nam rên nhẹ, như bị đánh thức bởi tiếng ồn.
Đặng Thụy Tây sợ làm anh giật mình tỉnh giấc, sau một thoáng ngần ngừ, bèn vén chăn lên.
Chiếc quần màu đen ôm lấy cặp đùi gọn gàng, dưới lớp áo phông trắng, cơ thể không mỡ dư thừa của anh tỏa ra sự quyến rũ nam tính.
Đặng Thụy Tây thấy ngột ngạt, đầu ngón tay run lên.
Cô hít thở một hơi thật sâu, mới dám thò tay vào túi anh.
Chiếc điện thoại rung lên bần bật trong lòng bàn tay, Tập Vị Nam lật người, làm Đặng Thụy Tây giật mình, suýt đánh rơi điện thoại xuống đất.
Gần một giờ rồi, tầm nay ai còn gọi điện?
Liếc nhìn tên gọi trên màn hình điện thoại, sắc mặt Đặng Thụy Tây trắng bệch.