Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 270



Nhập vào mắt là một trang viên trăm hoa đua nở, sau khi đi qua vườn hoa trang viên gần như bằng phẳng, mới nhìn thấy phía trước vài căn biệt thự sát gần nhau đơn giản thanh lịch nhưng không mất đi khí chất cao quý, ở trung tâm là một căn biệt thự ba tầng phong cách Trung Quốc.

Khí chất lãng mạn và trang nghiêm, tiền sảnh cao rộng và cổng khí thế, cửa sổ vòm cung và đá thạch khảm góc cạnh, ung dung hào hoa. Thừa hưởng bản chất của kiến trúc truyền thống, duy trì phong cách nghệ thuật cổ kính tao nhã, súc tích, tráng lệ của kiến trúc truyền thống độc đáo, tất cả đều dựa trên thiên nhiên.

Cây trúc xanh tươi men theo bãi cỏ phân thành hai nửa đứng hai hàng dọc theo con đường đá cuội, lá trúc xanh trên đỉnh đầu vây lại hợp thành một cổng hình vòm cung, vào ban ngày có thể phân cách ánh nắng mặt trời kịch liệt và không khí nóng bên ngoài.

Trang viên của ông ngoại đã đủ tinh tế xa hoa rồi, tuy nhiên cùng so với chỗ ở của Tập gia, mới biết kia là không bằng ai.

Diệp Bạc Hâm âm thầm chậc lưỡi, ngôi nhà này rốt cuộc phí bao niêu tài lực, kề non cạnh nước, ngồi Bắc hướng Nam, lợi dụng hoàn mỹ chạm khắc tự nhiên của hoa cỏ cây.

Một đường bước qua trăm hoa đua nở và giả sơn ngọc cảnh nhân tạo rủ xuống, xa xa có thể nhìn thấy non xanh nước biếc đối diện, một dòng suối nhỏ chảy xuống từ đỉnh núi tạo nên một phong cảnh đẹp khác trong thánh địa này.

Tập gia vẫn luôn rất thần bí, là một phú gia ẩn hình, là một danh môn gia tộc có âm điệu thấp nhất trong Kinh Thành, gia tộc này không có hấp thụ ánh sáng trong mắt thế nhân, danh sách phú nhân Forbes mà mọi người biết đến đều là vài phú nhân che ánh sáng, còn người thật sự có tiền sẽ không để tài sản thân giá của bản thân phơi bày ra trước mắt thể nhân, không có bộ phận người phơi bày đó mới thực sự là đám người nắm vận mệnh tài phú đất nước.

Trong xã hội thượng lưu không ít người nghe về gia tộc Tập gia thần bí này, nhưng rất ít người biết Tập gia cuối cùng nằm ở đâu, còn cô hôm nay may mắn nhìn tận mắt, quả nhiên là khí thế to lớn.

Xung quanh căn nhà rất yên tĩnh, ngoại trừ những người giúp việc mặc váy trắng, tưới nước, làm cỏ, tỉa hoa và lá, hầu như không có ai đi bộ.

Một người dáng vẻ giống quản gia từ trong cửa lớn căn biệt thự phong cách Trung Quốc bước ra, trên dưới đánh giá cô vài lần, đưa cô vào phòng khách.

Có người bưng trà lên, cô liền bị ném vào trong phòng khách, hai quân quan lúc nãy cũng không thấy bóng ảnh.

Trong biệt thự yên lặng, lúc nào cũng có người làm đi qua đi lại, nhưng không có ai để ý đến cô.

Diệp Bạc Hâm yên lặng bưng cốc lên, nước nóng biến thành nước lạnh, ánh sáng mặt trời cũng từ cửa sổ di chuyển.

Cô biết bản thân bị cố ý lạnh nhạt, cũng giống lần đó ông ngoại cố ý vứt Tập Vị Nam ở phòng khách, hôm nay sự việc cũng xảy ra trên người cô, quả nhiên ứng với một câu, phong thủy luân phiên quay.

Không biết qua bao lâu, tim của Diệp Bạc Hâm ngược lại bình tĩnh xuống, binh đến tướng ngăn nước đến đất chặn, không thể vì đối diện với quân địch là bà nội của Tập Vị Nam, cô liền chùn bước được.

Cầu thang màu đàn hương sau lưng bỗng nhiên truyền tới tiếng bước chân, Diệp Bạc Hâm đặt ly nước trong tay lên bàn trà, cô đứng lên, chậm rãi quay người, nâng mắt lên, liền nhìn thấy Giang Nhan vừa đeo tai nghe Bluetooth, vừa vội vàng bước xuống lầu.

"Chị Lý, xe chuẩn bị xong chưa?"

"Chuẩn bị xong rồi, tài xế đang chờ ở cổng tây, "Một người phụ nữ trung niên không biết từ nơi nào bước ra.

Giang Nhan bên eo xách túi, vừa định hướng ra cửa bên đi ra, ánh mắt bỗng nhiên giao với Diệp Bạc Hâm.

" Chào dì." Diệp Bạc Hâm cúi chào một cái.

Biểu cảm vô cùng ngạc nhiên của Giang Nhan đều hiện rõ trên mặt, "Bạc Hâm? Cháu sao lại ở đây?"

"Là ta gọi nó đến." Một giọng nói uy nghiêm từ trên lầu bước xuống.

Diệp Bạc Hâm nâng mắt lên liền nhìn thấy một phụ nữ già hòa nhã hoa lệ bước đi ung dung bước xuống từ trên lầu, đôi mắt sáng ngời có thần nhanh chóng quét qua gương mặt Diệp Bạc Hâm, mang một khí lực nặng nề, sự khó chịu trong mắt không mảy may che giấu.

Giang Nhan vội vàng lên trước dìu, lông mày tinh tế hơi gấp lại, mang thăm dì hỏi: "Mẹ, mẹ tìm con bé đến làm gì vậy?"

Cô không phải không biết mẹ chồng cô có bao nhiêu quan niệm chú trọng dòng dõi, trong lòng mẹ chồng, bà chỉ chấp nhận Đặng Thụy Tây, sợ rằng lần này là muốn châm biếm Diệp Bạc Hâm, để cô biết khó mà lui. Năm đó vì để ép lão hai và bạn gái anh chia tay, mọi thủ đoạn đều dùng, cuối cùng gia đình bạn gái ông phá sản, bị ép nhảy lầu tự vẫn, cốt nhục của lão hai cùng với cô gái kia còn lưu bên ngoài, cô lo lắng mẹ chồng sẽ dùng thủ đoạn tương tự đối phó Diệp Bạc Hâm, đến lúc đó chỉ sợ nhà này mãi không có ngày yên bình.

"Làm sao? Quen biết nó?" Lão phu nhân liếc Giang Nhan một cái, cùng với cô nói chuyện không chút khách khí, "Ta nói này Giang Nhan, con có phải biết con trai con ở bên ngoài giao lưu với cô gái không biết phải trái? Con làm mẹ không đi khuyên bảo con thì thôi đi, còn cùng với người ngoài giấu ta? Con xem bà lão ta hồ đồ rồi sao?"

Lão phu nhân nặng nề đẩy tay Giang Nhan ra, Giang Nhan chau mày, "Mẹ, con không có ý này."

" Vậy là ý gì? Hai vợ chồng con, một thì xem phòng thí nghiệm làm nhà, một thì xem công ty là nhà, con trai hai người không quản, ta tới quản!"

Lão phu nhân đi qua Giang Nhan, chỉ ngón tay hướng Diệp Bạc Hâm, "Cô! Lên lầu cùng ta."

Lão phu nhân bắt bẻ Giang Nhan mọi nơi, đối với cô không hài lòng tích góp đã lâu, vì vậy cô thà ở lại công ty cũng không nguyện về nhà chịu tức giận, lần này vậy mà ở trước mặt Diệp Bạc Hâm chỉ trích.

Diệp Bạc Hâm cũng không ngờ rằng nước Tập gia có thể sâu như vậy, giống người mạnh mẽ như Giang Nhan, vậy mà cũng xử lý không tốt quan hệ mẹ chồng nàng dâu, nhưng mà... cũng có thể bà nội của Tập Vị Nam quá khó đối phó rồi.

Diệp Bạc Hâm gượng gạo cười, Giang Nhan dường như không bị lời nói của lão phu nhân ảnh hưởng, cười vỗ vỗ tay cô, thấp giọng nói: "Cháu lên trước đi, cháu theo ý bà một chút, cho dù bà nói gì, đừng để trong lòng."

" Còn sững sờ làm gì?" lão phu nhân thấy người chưa lên theo, dừng chân, lại thấy hai người ở dưới lầu thì thầm, không chịu được giương cao âm lượng, "Giang Nhan, con không phải muốn ra ngoài sao?"

"Vâng, bây giờ đi." Giang Nhan trả lời một tiếng, buông tay Diệp Bạc Hâm.

Diệp Bạc Hâm cùng lão phu nhân vào phòng sách.

Phòng sách rộng gần một trăm mét vuông, đâu đâu cũng là giá sách, phía trên chất đầy các loại sách.

Chiếc bàn lớn màu đen đứng ở góc, một mặt là cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, lúc này mặt trời đang lặn, những đám mây trên bầu trời rất đẹp.

Lão phu nhân quay lưng với cô đứng bên tường trung tâm phòng khách, bức tường trước mặt treo hai bức tranh mực trang nhã.

"Chào lão phu nhân." Diệp Bạc Hâm dẫn đầu mở miệng, giọng nói không cao không thấp, thanh nhã như nước chảy róc rách.

Đúng như Giang Nhan nghĩ, ngoài cháu dâu Đặng Thụy Tây bà ấn định, những cô gái khác có tốt, cũng không lọt vào mắt lão phu nhân.

"Nghe nói bố mẹ vô ly hôn rồi?" trong giọng nói của lão phu nhân chứa tia khinh thường.

Diệp Bạc Hâm hơi sững, lão phu nhân có thể phái người tới nơi cô làm tìm cô, chứng minh lão phu nhân tất nhiên đã điều tra cô, còn bóng lưng gia thế của cô, bao gồm hôn ước cô và Hạ Dã Nhuận, sợ rằng đều điều ra sạch sẽ rồi.

"Vâng." Ly hôn thì làm sao? Cô không cảm thấy có gì phải giấu.

Lãi phu nhân bỗng nhiên quay người, sự khinh thường trong đôi mắt ngày càng sâu, "Theo như ta biết, cô đã có vị hôn phu, vị hôn phu của cô cũng là nhân vật có danh tiếng, làm sao, một cô gái như cô dã tâm lớn như vậy, còn muốn trèo cao bám lấy cháu trai ta không buông?"

Đây là âm thầm chỉ cô vì thân phận của Tập Vị Nam mới ở cùng anh, nghĩ cũng rất buồn cười mặc dù Tô gia cô không giống Tập gia có tiền có thế, nhưng Tô gia cũng là gia đình danh giá, tài phú tạo ra đủ để cho cô một đời không lo, cô lại hà cớ gì lưu luyến địa vị của cải Tập gia?

Nhưng mà Diệp Bạc Hâm cũng từ trong lời nói của bà đạt được một tin tức, đó lf lão phu nhân không biết cô và Tập Vị Nam đã đăng kí kết hôn, nếu như bà biết rồi, sợ rằng sẽ không bình tĩnh như bây giờ, riêng tư tìm cô tới nói chuyện, chỉ sợ sẽ cho người đuổi cô ra khỏi nhà, lật mái nhà lên rồi.

"Lão phu nhân, trước lúc cháu và Tập Vị Nam yêu nhau, cháu không hề biết gia thế của anh."

Lão phu nhân cười lạnh, "Cô là muốn nói với ta, cho dù lúc đầu cô biết nó là một lính nghèo, cô cũng không ghét bỏ? Cô là đang khoe khoang với ta cô có bao nhiêu cao thượng sao? Ngụ ý chính chính là ta rất dung tục."

" Lão phu nhân cháu không có ý này cho dù Tập Vị Nam là người nào cháu cũng sẽ không rời xa anh ấy." Diệp Bạc Hâm thẳng thắn bày ra thái độ của bản thân, lão phu nhân sau lưng Tập Vị Nam tìm cô tới, không chỉ là muốn cô rời khỏi Tập Vị Nam sao?

Lão phu nhân mặt không biểu cảm, trong mắt lại sắc bén như lưỡi dao, "Lời đừng nói quá đắc ý như vậy, cẩn thận cắn đầu lưỡi! Cô có hôn ước, cháu trai ta biết không?"

"Biết." Diệp Bạc Hâm không nặng không nhẹ trả lời.

Lão phu nhân trong lòng mặc dù tức giận, trên mặt lại bất động thanh sắc, tiểu tử đần độn này càng ngày càng vô pháp vô thiên rồi, thật sự muốn vứt sạch mặt mũi Tập gia sao? Để bạn bè biết cháu trai Tập gia cùng với một cô gái vó vị hôn phu yêu nhau, danh dự Tập gia trăm năm giấu đi đâu?

" Diệp tiểu thư, vậy cô có biết cháu trai ta có vị hôn thê không?" giọng của lão phu nhân lạnh vài phần.

Diệp Bạc Hâm hơi sững, nhàn nhạt nhìn hướng lão phu nhân, lần nữa gật đầu.

"Tốt lắm." lão phu nhân cười mỉa mai, "Ta còn cho rằng bản thân nhìn quá rồi, nghĩ vô có lẽ không hư hỏng như ta nghĩ không ngờ rằng..."

Lão phu nhân dừng lại một chút, trong mắt sự xem thường ngày càng sâu, "Diệp tiểu thư, bản thân cô có vị hôn phu, còn cùng một người đàn ông có vị hôn thê yêu nhau, cô cảm thấy cô cách làm này của cô có đạo đức không? Giống loại con gái không đứng đắn như cô, còn mơ tưởng vào cửa Tập gia, cửa Tập gia ta há là dễ dàng vào như vậy? Cô đừng cho rằng có cháu trai ta chống lưng cô liền có thể yên tâm gối đầu không lo nghĩ. Ta hôm nay nói cho cô biết, không có sự đồng ý của ta, cô đừng mong bước vào cánh cửa Tập gia."

Nếu như người đó không phải Tập Vị Nam, ai đồng ý dính líu vào Tập gia? Nhìn Giang Nhan liền hiểu rồi, lão phu nhân chỉ trích cô như vậy, Tập gia loại thế gia trăm năm, nước cũng rất sâu, nếu không bất đắc dĩ, cô không thèm động vào.

Những lời này, trong lòng Diệp Bạc Hâm chỉ nghĩ thôi, cô cũng không dám vuốt hùm trên đầu hổ.

Phía trên nên có tôn kính vẫn là phải có.

Diệp Bạc Hâm bày ra bộ dạng chịu sự dạy dỗ.

Lão phu nhân lại cảm thấy cô không đơn giản, nói lời nặng như vậy, cô gái này lại không vết tức giận không sợ hãi, còn thật sự có chút bản lĩnh chút năng lực.

"Diệp tiểu thư, làm người quý ở tự mình biết mình, cô nói xem?"

"Lão phu nhân nói đúng."

" Rất tốt, bà lão ta cũng không phải là người không thông tình đạt lý, Diệp tiểu thư, cô nói thử xem, cô xứng với cháu trai ta chỗ nào?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.