Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 274



Giọng điệu cô thỏ thẻ, vầng trán đẩy đưa xuân tình, khiến anh hơi thất thần.

Một giây sau, sắc mặt đổi khác, anh nhìn vẻ mặt tươi tắn như hoa của cô bằng ánh mắt kì quái.

Bàn tay ôm eo cô bất giác chặt hơn hẳn, hơi thở cũng trĩu xuống.

“Em... đã nhớ lại những gì?”

Nụ cười trên gương mặt cô cứng đờ: “Sao anh hỏi thế?”

Ngữ điệu, ánh mắt, rất giống với cô của năm nào. Anh như láng máng thấy được cô gái luôn chiều chuộng anh của ngày ấy.

“Anh...”

“Vì em nói anh năm xưa lạnh lùng ngầu xị à?” Diệp Bạc Hâm vuốt lọn tóc xòa trước mặt, dém ra sau mang tai, để lộ thùy tai trắng hồng.

Tập Vị Nam đăm chiêu nhìn cô, lần khần một lúc mới gật đầu.

Diệp Bạc Hâm ha lên một tiếng, ánh mắt lấp lánh ánh sáng tinh ranh, ngón tay chọc vào ngực anh: “Bốn năm trước, lần đầu gặp nhau, anh có dám nói ngay từ lúc bắt đầu anh không hề hầm hè, lạnh lùng với em không? Cứ như em nợ anh mấy trăm vạn không bằng. Sau đó lần nào gặp em, anh cũng mang bộ mặt lạnh như tiền, chưa bao giờ dễ chịu với em? À còn nữa, trước đó gặp em ở chiến khu, anh còn nổi giận đùng đùng với em nữa...”

Cô nắn cơ thịt trên người anh, chỗ bờ hông thon gọn...

Ờ, cảm giác sướng tay, chắc nịch, cảm nhận rất rõ ràng... vừa trơn truột lại mịn màng...

Cơ thể này hoàn hảo đến quá thể, nhìn bằng mắt thôi đã khiến người ta mặt phải đỏ, tim phải run.

Chẹp, nhắc lại chuyện xưa à, hồi xưa chẳng qua anh sợ để lộ cảm xúc nên mới cố ý giữ khoảng cách với cô chứ sao nữa? Lần nào cũng cố tình bặm mặt, bây giờ lại bị cô lôi ra nói.

“Thế á?” Đánh chết anh cũng không thừa nhận. Anh ghì bàn tay quơ quào của cô lại. Đàn ông vào sáng sớm rất dễ manh động. Bây giờ cô lại dám sờ mó người anh: “Em mà sờ nữa, hôm nay mình sẽ ở trên giường cả ngày.”

Cảm nhận được giọng điệu nguy hiểm của anh, trong lòng biết chuyện chẳng lành, cô liền vội vã cuộn chăn lại, lăn sang một bên: “Sờ thấy cũng được.”

“Còn có cái được hơn đấy, có muốn thử không?” Tập Vị Nam cười tươi rói, cánh tay vơ một vòng, cả người lẫn chân rơi vào lòng anh.

Hứ, càng ngày càng dày mặt, không có giới hạn gì cả...

“Này, đừng đùa, em đi làm trễ bây giờ.” Diệp Bạc Hâm khúc khích cười.

“Có sao đâu?” Anh thản nhiên, cô khơi mào cơ mà.

Không thể phủ nhận, nhớ lại những chuyện trước kia, làm cô vui hơn hẳn. Người đàn ông này chiếm ngự giấc mơ thời thiếu nữ của cô. Cô theo đuổi anh, ba năm cấp III, hơn một ngàn ngày đêm có lẻ, nhớ nhung lưu luyến chảy thành sông, ngấm vào cuộc sống của cô. Những tháng ngày đau khổ nhưng cũng vui sướng, âm ỉ tổn thương, nhưng cũng ngọt ngào tuyệt diệu, đều là mầm xuân của tuổi trẻ trong cô.

Sau khi đến với nhau, anh thường xuyên đi vắng, cô lo lắng sợ anh gặp chuyện, chỉ cần anh bình an trở về, cô đã mãn nguyện lắm rồi.

Bây giờ cô không thể nào trách anh. Cô chỉ muốn êm ấm bên anh. Cô không muốn nhìn thấy sự bơ vô cô độc nơi anh, cô nói sẽ luôn bên anh. Năm năm trước cô quá trẻ con, lúc nào cũng thấy anh đã phản bội mình, tình yêu trong tâm hồn cô quá là thuần khiết mỹ miều, không tài nào chấp nhận nổi kẻ thứ ba chen chân. Xảy ra chuyện giữa anh và Bạch Sở Khả, cô gần như suy sụp, không thể nào bình tĩnh được, mới nằng nặc đòi chia tay. Cô hận anh ý chí kém cỏi, để xảy ra quan hệ xác thịt với người phụ nữ khác, phá hỏng tình yêu giữa họ...

Chia xa từng ấy năm, cô quên lãng tất cả. Bước vào đời, cô mới hiểu ra, có rất nhiều chuyện không thể theo ý mình, không phải mối tình đầu nào cũng tu thành chính quả, không phải cơn say nắng nào cũng đi được đến đầu bạc răng long, không phải mọi mối tình đều thuần khiết...

Tình yêu cần tưới tắm, cần bao dung, có chút lỗi lầm đã buông bỏ, đó không phải là tình yêu chân chính.

Rốt cuộc khi hiểu ra đã quá muộn, lãng phí những vài năm, cô lãng quên tất cả, để dồn mọi nỗi tương tự, day dứt cho anh. May thay bây giờ hẵng kịp, anh vẫn kiên định với tình yêu của cả hai, cô vẫn còn cơ hội bù đắp.

Trước mặt anh, Diệp Bạc Hâm chỉ là một cô thiếu nữ nhỏ bé, đắm chìm trong tình yêu.

Con người có ngàn vạn khuôn mặt, một tòa thành cũng có ngàn vạn khuôn mặt, trước mặt anh, cô có sự tin tưởng ỷ lại đến từ tận tâm khảm.

Tập Vị Nam cũng cảm nhận được sự thay đổi của cô. Mấy ngày nay, tâm trạng cô thất thường, lúc xa cách, lúc gần gũi, anh không hiểu trái tim cô chỉ trong vỏn vẹn có mấy ngày mà đã day trở, xoay đi vòng lại, sau cùng quay về thuở ban đầu.

“Mất hết chuyên cần rồi.” Diệp Bạc Hâm chống tay lên ngực anh, ngăn anh áp sát lại gần. Cô tin anh nói được làm được, không phải đùa.

“Mình không thiếu khoản tiền đó.” Tập Vị Nam sực phát hiện ra, có tiền cũng có cái hay của nó.

“Ừm, thì anh dư dả mà.” Diệp Bạc Hâm đồng tình gật đầu, chủ đề lại xoay qua cái khác, mắt lúng liếng nhìn anh: “Mà này, rốt cuộc anh có bao nhiêu tiền?”

Tiền bạc của nhà họ Tập đa phần đến từ sự đóng góp của Tập Vị Cận, đế chế mà anh sáng nghiệp đã tạo ra bao nhiêu tiền của, nhà họ Tập cũng được vẻ vang thay.

Còn Tập Vị Nam? Lương của anh e là cũng chẳng được mấy.

Bằng không làm sao mà bao nhiêu người phải đổ xô đi buôn bán kinh doanh? Doanh nhân tiền nhiều như nước.

“Lương không được nhiều, chủ yếu thu nhập đến từ hoa hồng, cổ phiếu, các khoản gửi tiết kiệm, chỉ cần em không ăn chơi trác táng, thì đủ cho chúng mình cả đời vô lo.” Tập Vị Nam gật đầu khẳng định như thật.

Ha, thì ra người này cũng có đầu óc kinh doanh, còn là kẻ biết đầu tư. Mà có một người anh là trùm trong giới doanh nhân, anh làm sao kém cạnh được.

“Tức là em gặp phải đại gia rồi?” Diệp Bạc Hâm cười híp mắt, cả người mềm mại hẳn đi.

Nắng mai rơi xuống giường, quầng sáng nhàn nhạt trùm lên đôi nam nữ đang ôm nhau, thời gian tĩnh mịch, tuyệt hảo.

“Ừm, thế định lấy cái gì để cảm ơn anh?” Anh cười, mặt kề bên môi cô. Cô cũng cười, ngả về đằng sau, bị anh siết chặt vòng eo, ghì sát vào người.

“Lại bắt đầu ngả ngớn.” Diệp Bạc Hâm cười mắng.

Rất nhiều năm trước, họ cũng thế này, thi thoảng được nghỉ, lại lén lút quay về thành phố, hẹn hò lãng mạn. Lúc ấy cô mới nhận ra, anh cũng chả nghiêm túc lạnh lùng cho lắm. Anh thích trêu cô, cũng biết bông lơn, lúc anh cười nom rất đẹp, song không hay cười. Anh từng nói, số lần anh cười trước mặt cô, còn nhiều hơn hai mươi ba năm trước cộng lại.

Được một nụ hôn ngất ngây, anh hài lòng ra mặt.

Sau đó lại thở dài, cằm đặt trên đỉnh đầu cô: “Anh không muốn em vất vả.”

Những tháng ngày qua, anh đều chú ý, công việc của cô rất vất vả, bọng mắt lúc nào cũng có quầng thâm mờ mờ.

Diệp Bạc Hâm thư thái rúc vào lòng anh: “Anh giỏi như thế này, em phải theo kịp bước chân anh. Bằng không, ngày nào đó, khoảng cách giữa cả hai quá lớn, không có cùng quan điểm. Nếu không theo đuổi, chẳng mấy em sẽ bị thời gian đào thải, anh sẽ chán em cho mà xem.”

Ngón tay thon dài bất ngờ bụm miệng cô lại, giọng trầm xuống: “Mới sáng ngày ra đã nói nhảm nhí, làm sao anh lại chán em?”

Nói thì nói thế, ai mà biết được chuyện sau này sẽ thế nào? Cô muốn dốc hết tâm tư để lèo lái tình cảm giữa cả hai, cả cuộc hôn nhân của họ, phải gạt bỏ ngay từ trong trứng nước mọi nguy cơ tiềm tàng sau này.

Diệp Bạc Hâm, em không biết, từ trước đến nay, anh luôn sợ mình không xứng với em. Em thanh thuần trong trẻo, còn thế giới của anh lại u ám nhơ nhớp.

...

Sau khi đến công ty, Diệp Bạc Hâm xử lý các công việc hòm hòm, nhìn thời gian, gần mười một giờ.

Cô mở file văn bản, gõ đơn xin thôi việc.

Cô nghĩ kỹ rồi, tập đoàn Diệp thị như một cái cái hố sâu, bao nhiêu tiền dốc vào cũng tan thành bọt nước. Diệp Viễn Đông già rồi, không đủ liều lĩnh và quyết đoán như thời trai trẻ. Hiện tại công ty vẫn đi theo lối mòn truyền thống, sớm muộn cũng bị thị trường đào thải.

Lúc đầu là bởi háo thắng, muốn trêu ngươi Diệp Viễn Đông và Diệp Thanh Vũ nên mới đến công ty làm, bây giờ tâm thế cô đã đổi khác. Tô Uyển uống rượu đến nỗi chảy máu dạ dày, suýt thì thiệt mạng. Cô mới ngỡ ngàng nhận ra, cuộc đời con người ta không thể chỉ vì muốn được trút cơn bực, cô còn người thân để quan tâm. Ông ngoại về hưu, quyền hành trao cho Tô Uyển, trên vai Tô Uyển là gánh nặng thế nào, cứ nghĩ cũng hiểu.

Diệp Thiên Dịch tương lai ắt sẽ đi theo con đường luật sư, nó có thiên bẩm về phương diện đó. Gặp được đúng thầy, sự nghiệp tương lai cũng sẽ vững chãi, nó không hề có cảm tình với việc kinh doanh.

Còn ông cậu thì, chắc sẽ ở cả đời trong quân doanh. Năm xưa vì không muốn kế thừa sản nghiệp nên mới nhập ngũ. Bây giờ cũng có tiếng tăm trong quân đội, muốn buông bỏ chắc e không dễ dàng.

Tô Uyển cũng có tuổi rồi, bây giờ người có thể giúp Tô Uyển chỉ còn mình cô. Cô không thể ích kỷ, để mẹ mình lăn lộn vất vả, còn mình lại đi theo đuổi cuộc sống trong mơ.

“Bạc Hâm, chị sắp nghỉ việc à? Tại sao, sao lại đường đột thế? Chị mới đến được một tháng mà.” Diệp Bạc Hâm in đơn thôi việc ra, quay lưng lại, thấy Tô Hòa ôm chồng tài liệu bước đến. Thấy đơn xin thôi việc trên tay cô, Tô Hòa liền ngạc nhiên thốt lên.

May mà trong phòng photo chỉ có hai người bọn cô. Bằng không với giọng nói thất thanh vừa rồi, chắc cả văn phòng đều biết Diệp Bạc Hâm sắp nghỉ việc.

“Không vì sao cả, việc này không hợp với chị.” Diệp Bạc Hâm thờ dài.

“Nhưng...” Tô Hòa vẫn không thể tin được: “Có phải ai đó làm chị phải ấm ức không? Chốn công sở là thế mà, chị đi đâu cũng gặp vài kẻ như thế, chị đừng nghĩ quẩn. Phúc lợi và mức lương ở công ty mình cũng thuộc hạng khá trong ngành...”

Tô Hòa, chị đã quyết rồi, em yên tâm, chị không phải bộc phát đâu, cũng không ai khiến chị phải ấm ức cả. Chỉ có điều... mỗi người đều có con đường phải đi, chị rất rõ tương lai của chị không nằm ở đây...”

“Nhưng mà... em không nỡ xa chị...” Mắt Tô Hòa đỏ hoe.

Diệp Bạc Hâm giúp cô in xong tài liệu, đặt vào tay cô: “Kể cả chị đi rồi, sau này mình vẫn liên lạc, có thời gian rỗi lại đi mua sắm, có sao đâu. Chỉ là không thể cả ngày ở trong văn phòng với nhau thôi...”

An ủi xong Tô Hòa, Diệp Bạc Hâm mới tìm giám đốc Lý.

Gửi xong tài liệu, giám đốc Lý thấy cô vẫn đứng đó, bèn ngẩng đầu lên: “Còn việc gì nữa?”

Diệp Bạc Hâm đẩy tờ đơn xin thôi việc đến trước mặt ông ta.

Giám đốc Lý nhìn thoáng qua, tức thì nhăn mày: “Cô muốn xin nghỉ việc à? Lý do?”

“Công việc này không phù hợp với tôi.” Diệp Bạc Hâm vẫn lấy lý do này để cho xong việc.

Giám đốc Lý thở dài nặng trĩu: “Tiểu Diệp à, công việc có hợp hay không, cô mới làm một tháng, làm sao đã kết luận được? Bây giờ giới trẻ các cô, hở ra là nghỉ việc, nhưng cô có nghĩ rằng, nếu công việc tiếp theo cũng không phù hợp, cô có tiếp tục nghỉ nữa hay không? Con người ta phải tranh thủ thời gian vàng để phấn đấu thăng chức, còn cô lại dùng để thử các công việc khác nhau, đến sau cùng được cái gì? Mất cả chì lẫn chài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.