Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 286



“Bác sĩ tâm lý? Không... không thể...” Diệp Bạc Hâm dường như đang lẩm bẩm, lại dường như đang gạt bỏ đi cái suy nghĩ bản thân không ngờ tới. Cô lắc đầu lùi lại, ánh mắt bỗng lạnh lùng, “Lục Tiễn Tây, anh lừa tôi sao?”

Người có tâm lý mạnh mẽ như thế, sao có thể có vấn đề về tâm lý được chứ?

Không, cô không tin...

Thế nhưng... Liên quan đến những hành vi bất thường mấy lần trước của anh, trong quân đội anh đã trực tiếp cầm tay cô lấy cây dao trái cây đâm vào bụng, tính khí nhiều lần rất bất thường, không hoàn toàn giống như sự kiềm chế lạnh lùng của anh năm năm trước, sự phòng ngự trong lòng Diệp Bạc Hâm đang từng bước bị đánh tan...

Sao có thể như thế này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Sắc mặt cô trông chốc lát đã trắng bệch, toàn thân khẽ run rẩy.

Một khi xuất hiện vấn đề về tâm lý, điều này có nghĩa là gì cô rất rõ, cô đã từng học qua một khóa học tâm lý trong trường quân đội giảng rằng một vài quân nhân vì phải chịu đựng áp lực quá lớn hoặc tính cách bị áp bức quá mức dẫn đến tâm lý có vấn đề, hơn nữa là trong quân đội, đặc biệt là tỉ lệ lính đặc chủng tâm lý có vấn đề nhiều nhất, vì lính đặc chủng thường nhận những nhiệm vụ lớn lao, tinh thần thường căng thẳng, được huấn luyện từng ngày vượt qua khỏi giới hạn của một con người.

Lính đặc chủng có tố chất mạnh mẽ khác thường, nhưng đối mặt với cái chết, đối mặt với những người có tính cách xấu xa, tinh thần của bọn họ sẽ không bị thụt lùi một tí nào, nếu giải quyết không được, tinh thần của họ sẽ rối loạn.

Mà một người như Tập Vị Nam không chỉ xuất thân là lính đặc chủng, mà mặt khác anh là người đứng đầu trong quân đội, những áp lực và trách nhiệm trên vai anh vượt qua sức tưởng tượng của người bình thường.

“Tại sao? Tại sao có thể như vậy?” Diệp Bạc Hâm siết chặt tay.

“Tại sao ư?” Lục Tiễn Tây dường như rất hài lòng khi thấy bộ dạng này của cô, nhếch miệng, “Là vì cô đấy!”

“Cái gì?” Diệp Bạc Hâm giật mình không ngớt, là vì cô?

Lục Tiễn Tây lại không giải thích rõ ràng, nhìn thẳng vào cặp mắt đang trơ ra hoảng hốt của cô, đè lên thêm một nỗi nghiêm trọng, khẽ nói rằng, “Thực ra tôi rất ghét cô, vì tôi cảm thấy cô rất tuyệt tình, cô tàn nhẫn hơn so với bất kì ai. Trong lúc cô qua lại với Nam, tôi thấy anh ấy đối với cô rất sâu đậm, nhưng lúc anh ấy trong tình cảnh khó khăn cô lại dễ dàng từ bỏ anh. Anh ấy là một người rất sâu sắc, không phải là không có tình cảm, không là một cái máy không biết đau, tôi lo rằng tương lai cô lại làm tổn thương anh một lần nữa, e rằng anh ấy sẽ muôn đời không hồi phục được rồi.”

Thanh âm của anh ta rất ôn hòa nhưng lại giống như những mảnh thủy tinh đang rơi vỡ khiến Diệp Bạc Hâm đau đớn cả thể chất lẫn tinh thần.

Diệp Bạc Hâm khó chịu trong lòng ngực, đôi môi lạnh lẽo khẽ run rẩy, sắc mặt nhợt nhạt như tờ giấy trắng.

Lục Tiễn Tây liếc nhìn cô, thấy tinh thần cô có chút hoảng hốt, nhưng không ngừng lại, tiếp tục nói: “Tôi là bác sĩ điều trị tâm lý của Nam, sau sự cố năm năm trước đã xuất hiện bệnh tâm lý nghiêm trọng, lúc đó bệnh tình anh rất nặng, cho rằng cô đã chết trong sự cố đó rồi, nên khoảng thời gian đó anh thường xuất hiện ảo giác, không phân biệt rõ được ảo giác và thực tế, điều tồi tệ đã dấn đến tinh thần anh rối loạn loạn, mãi đến sau này phát hiện cô vẫn còn sống, bệnh tình của anh mới từ từ có chuyển biến tốt, nhưng mấy tháng trước bệnh tình lại tái phát, tôi đoán là có liên quan đến cô...”

“Sao có thể? Anh ấy... “Diệp Bạc Hâm tay bịt miệng lại, rưng rưng nước mắt.

Lục Tiễn Tây lại càng đào khoét nỗi đau của cô, “Phải, anh ấy cho rằng cô đã chết, sau khi bị đả kích đã tổn thương tâm lý nghiêm trọng, vì thế có thể nói tất cả đều vì cô đấy!”

“Lúc đầu đối mặt với khó khăn đó, một bên là mệnh lệnh của cấp trên với sự kỳ vọng của các đồng chí sắp chết, một bên là người phụ nữ mình yêu, cô cho rằng anh ấy có thể có lựa chọn khác sao? Bên nào cũng quan trọng, cô nên hiểu rõ. Anh ấy không thể để đồng đội hi sinh, càng không thể để những người đó tiếp tục quấy rối an ninh của xã hội.”

“Anh ấy từ bỏ cô là không sai, sau khi thực hiện xong mệnh lệnh, lại vội vã đi tìm cô, hóa ra anh ấy sớm đã có có chủ ý, anh ấ đã không có cách nào để cứu cô mà vứt bỏ những nổ lực của tất cả mọi người, thậm chí không màng đến tính mạng, nhưng anh yêu cô, anh có thể dùng tính mạng của anh đổi lấy cô, anh ta vốn dĩ có thể từ bỏ bản mạng sống để cứu cô trong giây phút cuối cùng, suýt nữa chết rồi!”

“Diệp tiểu thư, cái mạng của anh ấy có thể nhặt về được là do ông trời chiếu cố đấy.” Hơi thở của Lục Tiễn Tây có chút không ổn định.

“Tôi... tôi không biết... không ai nói với tôi...” Diệp Bạc Hâm chậm rãi nhắm mắt lại, những thông tin này đã đủ làm cô chấn động, trước giờ cô không hề biết anh có thể vì cô làm những chuyện như thế.

Lục Tiễn Tây quay lưng đối diện với ánh đèn, trong lòng tựa như rất đáng sợ, trong lòng ngực càng đau nhói, “Việc không rõ ràng là anh ta có lỗi với cô, cô hận anh ấy là điều không đáng trách, bây giờ cô và anh ấy làm lại từ đầu rồi, tôi nghĩ cô đã tha thứ cho anh ấy, nhưng những việc này tôi nghĩ cô có quyền biết được sự thật.”

Nếu Lục Tiễn Tây không nói, anh ta có thể sẽ mãi giấu được cô, mà cô mãi mãi sẽ không biết được rằng người này suýt nữa đưa cô tới cái chết.

“Lúc đầu khi cô đính hôn với người khác, anh ấy tìm đủ mọi cách để ngăn cản, bị ông nhốt trong phòng. Năm năm trở lại đây, anh ấy thấy cô bên cạnh người khác, anh ấy rất đau lòng, tôi là bác sĩ tâm lý của anh ấy nên mọi ma chướng của anh ta tôi đều để mắt... Đoạn tình cảm đối với cô, không đơn thuần chỉ một mình cô trả giá, cô cho rằng anh ấy có lỗi với cô, hoàn toàn gạt bỏ anh ấy, nếu không phải anh yêu cô, nuông chiều cô, với thân phận của anh có thể liên tục bảo vệ cô sao?”, “Sự trả giá cho thứ tình cảm đó, một chút cũng không ít so với cô, anh ấy càng chịu đựng hơn cô, tôi đã khuyên anh ấy rằng đã đau khổ như vậy, không có hi vọng tại sao vẫn mãi kiên trì? Anh ấy nói rằng tôi sẽ không hiểu, trên thế gian này chỉ có một người làm cho anh nhớ da diết, đi vào cuộc sống của anh, để anh có thể thấy được hi vọng, ừ, là cô ấy, từ đó về sau, cô ấy rời đi, thế giới của anh sẽ mù mịt, những cô gái khác cho dù có tốt đi nữa cũng không phải là cô ấy.”

“Nếu không phải anh ấy vẫn kiên trì liệu cô và anh ấy có thể đi đến tận ngày hôm nay không? Tôi là vì thấy những năm này anh ấy trải qua rất nhiều cực khổ, mới cảm thấy cô không xứng đáng với anh ấy. Tôi nói nhiều như vậy cũng chỉ là hi vọng cô có thể quý trọng, đừng làm tổn thương anh ấy nữa...”

Lục Tiễn Tây nói xong, Diệp Bạc Hâm đã khóc không thành tiếng.

Cô chậm rãi ngồi xổm xuống, đưa tay che mặt, những giọt nước mắt từ trong kẽ tay lướt xuống, từng giọt từng giọt chảy xuống nền đất.

Lục Tiễn Tây rời đi khi nào cô không biết, cô bị chôn vùi trong đau khổ, vì anh, cũng vì những cảm xúc ngây thơ vốn dĩ của bọn họ, mà lại xảy ra sự cố, hại bọn họ dày vò trong năm năm, lãng phí tình yêu năm năm bình yên vô sự.

...

Thân hình cao lớn đứng cuối hành lang, bóng dáng cao thẳng, toàn bộ cơ thể toát lên một bầu không khí cao quý và chín chắn.

Anh mặc một chiếc vest bên trong là sơ mi trắng thắt cà vạt phẳng phiu, măng sét sơ mi xếp lên đẩy đến khuỷu tay, lộ ra một nửa cánh tay mạnh mẽ nhưng từng đường nét cũng rất lưu loát đẹp đẽ.

Không biết có phải vì nguyên do Tập Vị Nam quay lưng với ánh đèn về phía ánh đèn hay không, vẻ mặt tỏ ra vô cùng bình tĩnh và sâu sắc.

Đứng được một lúc lâu, anh ta mới quay người trở lại phòng vip, nhưng lại không thấy người mà anh tâm niệm.

Lòng ngực bỗng nhói.

Nhìn xung quanh một vòng, Lục Tiễn Tây cũng không có.

Không hay rồi...

Anh trước giờ biết rằng Lục Tiễn Tây không thích Bạc Hâm, ngộ nhỡ anh ta nhiều lời...

Ánh mắt hơi sâu, đôi môi nhếch thành một đường thẳng.

“Này, lão đại, anh đi đâu thế?” Qúy Giản Ninh thấy sắc mặt anh biến đổi, vừa mới vào đã vội vã đi ra, không nhịn được hét lên.

Những người khác nghe thấy, lắc đầu chậm rãi.

“Lục Tiễn Tây đâu?” Giọng điệu Tập Vị Nam rất lạnh lùng, bộ lông mày sâu đậm nhuộm vẻ lo lắng.

“Không biết nữa, vừa nãy vẫn đang ở đây mà.” Qúy Giản Ninh lắc đầu, ấn đường nhăn lại, đứng dậy, có thể làm cho lão đại lộ ra vẻ mặt này, nghĩ rằng phải xảy ra chuyện gì rồi.

“Lão Lục đâu? Các người có ai thấy không?” Qúy Giản Ninh liếc mắt nhìn mọi người, bọn họ ai nấy chậm rãi lắc đầu, ăn chơi thỏa thích hoàn toàn không phát hiện ra thiếu một người.

Sắc mặt Tập Vị Nam lạnh lùng, bước chân đi ra ngoài.

Lục Tiễn Tây đẩy cửa vào phòng vip, nghe thấy bên trong yên tĩnh không tiếng động, ngẩng mặt thoáng thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tập Vị Nam, ngay lập tức hiểu ra.

Người đàn ông này vừa mới gặp người phụ nữ đó, đúng là liều mạng.

Lúc còn trẻ trước đây ai cũng nhớ rằng Tập Vị Nam không bao giờ để mắt đến phụ nữ lại có một ngày sẽ rơi vào lưới tình, vì một người phụ nữ làm những điều như thế, hiếm có, thứ tình yêu này thật hiếm có.

Bốn con mắt đối diện nhau, vầng trán Tập Vị Nam như một người đôn hậu nhiều năm mài dũa trên thương trường không thể lường trước được điều gì.

“Người đâu?”

Chưa nói là ai, trong lòng cả hai đều rõ.

Lục Tiễn Tây đành mỉm cười, “Anh vẫn thật là... bây giờ mỗi lần không thấy cô ấy, anh đều không yên tâm sao?”

Tập Vị Nam không muốn phí lời với anh ta, véo chân mày, trong lòng có chút hỗn loạn.

Cửa phòng vip lại một lần nữa bị đẩy ra, Tập Vị Nam ngẩng mặt lên, ánh mắt giết người đó bỗng hạ xuống, anh như nghẹt thở.

Ánh mắt của tất cả mọi người cũng bị cảnh tượng trước cửa cướp đi.

Chỉ thấy trong tay Diệp Bạc Hâm đang bê một cái bánh gato trái cây ba tầng, đôi mắt uốn cong, đôi môi khẽ đung đưa, khí chất như hoa lan, như vầng trăng sáng, thanh nhã thoát tục.

Ánh mắt Tập Vị Nam nhìn từ trên khuôn mặt cô đến cái bánh gato trên tay cô, bộ lông mày từ từ giãn ra, cặp mắt lạnh lùng cũng trở nên ấm áp hơn, anh đi tới nhận bánh gato từ tay cô, cái bánh gato cô phải đỡ hai tay mà anh một tay đã có thể nhẹ nhàng với lấy, đặt xuống bàn trà, dắt tay cô từ đầu đến cuối không buông.

Anh kéo cô ngồi xuống, đôi mắt lặng lẽ nhìn cô vài giây rồi mới chuyển qua nhìn cái bánh gato, trong ánh mắt hiện lên sắc thái khác thường.

“Sao lại có bánh gato thế? Chị dâu, đón sinh nhật ai sao?” Tập Khởi Nhu vui vẻ đến bên, nghi ngờ ồ lên kinh ngạc, ”Kỳ lạ, sao không có nến nhỉ?”

Những người khác cũng nhìn cô. Diệp Bạc Hâm có chút bối tối, cái bánh gato này là bù đắp cho Tập Vị Nam, không biết sinh nhật anh ấy là ngày nào, đây là sơ suất của cô, sinh nhật hôm đó cô đã không chúc mừng anh, là do cô không đúng. Nhưng dù sao cũng không thể công khai nói với những người bạn của anh rằng cô, người vợ này cuối cùng cũng không biết sinh nhật chồng mình là ngày nào, không phải là để người ta chê cười anh sao?

Diệp Bạc Hâm vuốt vuốt tai, mỉm cười, “Không sinh nhật ai cả, chỉ là chị thích ăn bánh gato thôi.”

Cô trốn tránh ánh mắt Tập Vị Nam như thể biết hết mọi thứ, vùng vẫy khỏi tay anh, cúi người xuống cầm lên con dao để cắt bánh.

“Nào nào, bánh chị dâu tôi cắt đấy, tối nay các người coi như có lộc ăn, anh Giản Ninh, miếng lớn này cho anh này...” Tập Khởi Nhu lấy những miếng bánh đã cắt xong phân phát vừa hỏi, “Có hết chưa? Mấy người có ai muốn nữa không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.