Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 287



Giọng nói của Tập Khởi Nhu lanh lảnh, như oanh vàng véo von, giữa những nam thanh nữ tú, bộ váy màu xanh lam thanh tao thoát tục, mái tóc đen dưới ánh đèn thấy rõ đường cong bồng bềnh.

“Em cảm ơn chị...”

Mấy người cũng rướn mày cười, dù không thích đồ ngọt nhưng vẫn nể Diệp Bạc Hâm ra mặt.

Diệp Bạc Hâm ngước mi, nhoẻn cười, đôi mắt phản chiếu ánh sáng lung linh, ngón tay búp măng cầm dao dĩa, cắt một khoảnh nhỏ đặt vào đĩa.

“Anh cũng thử xem?” Cô đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Tập Vị Nam, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại xắn một miếng nhỏ đưa lên ngang miệng anh.

Đôi mắt cong cong, trong vắt như bầu trời xanh, lại như vầng trăng non treo lơ lửng trời đêm, đẹp đến xao lòng.

Anh không thích đồ ngọt lắm, luôn cảm thấy nó quá béo ngậy, nhưng được cô đưa lên sát miệng thế này, anh lại nghĩ, có là chất độc anh cũng sẵn lòng ăn.

Tập Vị Nam hé môi ngậm miếng bánh, kem bơ tan trong vòm miệng, ngọt lịm vào tận tim, ánh mắt anh sáng ngời, bàn tay đặt lên vai cô, kéo cô vào lòng mình.

Diệp Bạc Hâm lặng lẽ ngả vào lòng anh, thậm chí cảm nhận rõ ràng nhịp tim mạnh mẽ trong lồng ngực anh. Tay anh dịu dàng vuốt tóc cô.

Hàng cúc trên áo sơ mi của anh để ngỏ một nút chưa cài, ánh mắt cô nhìn vào trong cổ áo hé mở, khó mà dời được ánh mắt khỏi vòm ngực vạm vỡ hằn nét của anh.

“Em... không biết hôm đó là sinh nhật của anh...” Diệp Bạc Hâm ngước mắt, nhìn lên chiếc cằm nhẵn nhụi hoàn mỹ của anh: “Hôm nay bù cho anh, được không?”

Một ngón tay đặt lên môi cô, đôi mắt lan tỏa ánh cười: “Sinh nhật thôi, qua rồi thì có sao đâu. Trong lòng em có anh là được.”

Gương mặt anh sáng sủa, thoát tục, bờ môi hơi cong lên, lời yêu thương mủi lòng từ miệng anh thốt ra, quả thực hiếm hoi.

Không biết tại sao, tim cô lại khẽ rung rinh, môi áp lại gần.

Hai bờ môi chạm nhau, anh thoắt rùng mình, đôi mắt tròn xoe, cánh tay khoác vai cô bất giác siết chặt.

Diệp Bạc Hâm lóng ngóng men theo viền môi anh. Mùi hương dìu dịu trên người cô len vào khoang mũi anh. Nếu không phải do hoàn cảnh không cho phép, thì anh đã khó có thể kìm nén được cơn sóng tình dạt dào cuộn mình trỗi dậy trong lòng mất rồi.

Diệp Bạc Hâm toan rụt lại, nhưng một bàn tay giữ chặt gáy, hàm răng bị cạy mở, hơi thở anh hổn hển, hương vị nam tính mãnh liệt tỏa khắp khoang miệng. Cô ngất ngây siết chặt cổ áo sơ mi của anh, tay rịn mồ hôi, ướt một khoảnh chất vải ảo, trơn đến nỗi suýt thì trượt tay.

“Ái chà chà...”

Cảnh tượng nóng bỏng được mọi người chứng kiến, không biết ai đó đã huýt sáo, hò reo phấn khích.

“Ông anh, chúng em còn mấy đứa độc thân ở đây, đừng hành xác bọn em...” Quý Giản Ninh khẽ húng hắng, giọng điệu bỡn đùa rõ rệt.

Gương mặt Diệp Bạc Hâm ửng lên, màu đỏ hồng hào như say rượu. Cô cúi gằm đầu, rúc vào lòng anh, ngượng ngùng toan tìm một cái lỗ để độn thổ.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại bạo gan đến nỗi hôn công khai trước mặt mọi người?

“Nín ngay!” Thấy cô thẹn thùng, Tập Vị Nam lườm Quý Giản Ninh.

Quý Giản Ninh và Kỳ Tương Tu bốn mắt nhìn nhau, lắc đầu phì cười.

Giờ ngay cả trêu cũng cấm, nhìn xem, bênh nhau chằm chằm đến mức nào.

...

Lăng Diên Dung tối nay vướng công chuyện, họp bàn hoàn tất xong mới đến, dẫn theo bạn gái đi cùng là Đường Tiếu Ninh. Đàn ông ở bên ngoài xã hội, luôn có phụ nữ làm nền đi cùng, đám công tử hào hoa như các anh, có bóng hồng bên cạnh đã thành một thói quen.

Được phục vụ dẫn đến trước cửa phòng, vừa mở cửa đã nghe tiếng cười đùa.

Bên trong thoáng đãng, không hề vẩn vương khói thuốc, ánh đèn trong trẻo, bên ngoài vách kính chạm đất, là những tòa nhà ẩn hiện trong đêm giữa thành phố phồn hoa.

“Ối chà, tôi bỏ lỡ gì à? Chuyện gì mà vui thế?” Chiếc áo khoác cởi ra vắt trên cánh tay, ngón tay anh gỡ cà vạt, nới cúc, mặt tủm tỉm cười, phong lưu bất kham.

Đường Tiếu Ninh khoác tay anh, vẻ khép nép đứng bên.

“Diên Dung, đến muộn thế, vừa mới bỏ lỡ một màn ngược đãi bọn độc thân.” Quý Giản Ninh xoa cằm, mắt liếc thấy mỹ nữ sánh vai cạnh Lăng Diên Dung, liền lắc đầu: “À thôi, cũng có người đẹp đi cùng, thằng này không xi nhê...”

“Ôi trời, anh Diên Dung, anh ngố thế nhỉ? Không thấy chị dâu núp trong lòng anh Hai à? Em bảo nhé, mới rồi anh Hai và chị dâu nhà em hôn công khai trước mặt mọi người...” Tập Khởi Nhu núp đằng sau Quý Giản Ninh, cô cũng sợ ánh mắt giết người của anh Hai.

“Hả? Còn có chuyện ấy nữa cơ à?” Lăng Diên Dung rướn mày, ngạc nhiên nhìn về phía hai người ngồi trong một góc sô-pha.

Trong phòng bỗng đông người hơn, lại nghe Tập Khởi Nhu trêu đùa, Diệp Bạc Hâm đỏ mặt ngẩng đầu lên, ngượng ngùng vén tóc ra sau mang tai.

“Đủ rồi nhé, vừa phải thôi!” Tập Vị Nam lập tức lên tiếng ngắt ngang.

“Anh Nam!” Lăng Diên Dung chào anh, ánh mắt chuyển sang người phụ nữ đang cựa mình toan thoát khỏi vòng tay anh. Sắc mặt cô hồng hào, dung mạo thanh tú, tuy không phải vẻ đẹp nhìn lần đầu đã phải sửng sốt, nhưng khí chất lại tao nhã kì lạ. Ở bên cạnh người đàn ông có gương mặt đẹp hoàn hảo như Tập Vị Nam, cô cũng không hề tạo cảm giác khập khiễng. Gương mặt trái xoan làm giảm bớt những khuyết điểm trên hình thể, một nét đẹp thiếu nữ Giang Nam mềm mại yêu kiều.

Một nhu một cương, một lạnh một nóng, hóa ra lại xứng đôi tuyệt vời.

“Đây là chị dâu ạ?”

“Ừm.” Tập Vị Nam khẽ gật đầu, cầm tay cô đứng dậy: “Đây cũng là bạn từ bé của anh, Lăng Diên Dung...”

“Chào anh.” Diệp Bạc Hâm cười ưu nhã, bàn tay thanh mảnh lịch sự chìa ra, so với vẻ bẽn lẽn khi nãy như thể là hai người khác nhau.

Tập Vị Nam đã quen với tính cách của cô. Thoạt đầu thấy cô lật mặt nhanh hơn thời tiết, anh thậm chí sững sờ mãi không thôi. Lâu dần lại thấy thương cô. Gia cảnh của cô cũng khá, không phải lo ăn lo mặc, vì sao phải đeo những mặt nạ cuộc đời? Rút cuộc là hoàn cảnh sống đã rèn giũa cho cô cách đối nhân xử thế nhẫn nhịn mà vẫn lịch lãm kiểu gì, giúp cô có thể biến muôn vàn sắc mặc, dù phải đối diện với kẻ mình rất ghét nhưng vẫn có thể giữ vững tâm thái mỉm cười?

Những người khác thấy vậy, không khỏi ngỡ ngàng.

“Chào chị.” Lăng Diên Dung sực tỉnh, lịch lãm bắt tay cô. Sau đó ôm eo Đường Tiếu Ninh: “Đây là bạn gái của em, Đường Tiếu Ninh. Tiếu Ninh, chào chị đi...”

Tiếng “Bạn gái” buột khỏi miệng Lăng Diên Dung khiến bầu không khí xung quanh lập tức lắng xuống. Tập Vị Nam rướn mày, liếc nhìn Đường Tiếu Ninh. Xưa nay bọn họ chỉ quen cho vui, chưa bao giờ lại giới thiệu bạn gái đi cùng công khai trước mặt mọi người, Lăng Diên Dung lần này tính làm thật à?

Đường Tiếu Ninh vốn đang mải nhìn Diệp Bạc Hâm, bấy giờ bỗng nghe Lăng Diên Dung giới thiệu mình là bạn gái, cả người sững ra, nhưng sau vẻ xúc động thì chỉ còn lại là đắng cay.

“Tiếu Ninh?” Thấy cô không lên tiếng, Lăng Diên Dung khó chịu nhíu mày, cánh tay đặt bên hông cô bất giác ấn mạnh.

“Dạ... à... Em chào chị ạ.” Đường Tiếu Ninh hoàn hồn, không hề hay biết ở một góc nào đó có hai đôi mắt đang nhìn cô đầy ghen tị. Cùng là quen cho vui, dựa vào đâu người ta được thăng chức, còn mình vẫn chỉ mang thân phận tình nhân trong bóng tối?

“Đường tiểu thư? Không ngờ lại trùng hợp thế, được gặp cô ở đây?” Diệp Bạc Hâm không nghĩ lại gặp Đường Tiếu Ninh ở đây. Lúc cô ấy nhìn mình, Diệp Bạc Hâm đã nhận ra ngay, một nghệ sĩ của Hoàng Vũ Media, thuộc tuyến ngôi sao số ba số bốn, bình thường chỉ nhận những vai nữ phụ. Tuy xinh xắn nhưng không nổi tiếng, một là không có vai diễn đậm chất, hai là tạo hình chung chung mờ nhạt. Thêm một nguyên nhân nữa mà nội bộ nhân viên của Hoàng Vũ đều biết rõ, đó là Đường Tiếu Ninh khá kiêu kỳ và tự trọng, không chấp nhận đi cửa sau. Những vai diễn hay, kịch bản tốt đều bị người khác giành giật, dù kỹ thuật diễn xuất tốt mấy thì cũng không tạo được tiếng vang.

Cô cũng rõ đám bạn của Tập Vị Nam, nhìn thì tưởng dễ gần, nhưng thực chất ai nấy đều là những nhân tài cứng cựa của giới kinh doanh, gia thế lại đủ hùng mạnh. Với danh nghĩa bạn gái của Lăng Diên Dung, tức là có một chỗ dựa vững chắc, nhẽ nào Lăng Diên Dung lại bủn xỉn không nỡ tạo điều kiện, giới thiệu cho cô ấy những mối quan hệ và tài nguyên tốt?

Đường Tiếu Ninh cũng nhận ra Diệp Bạc Hâm, nhưng thân phận chị ấy bây giờ lại là vợ một người anh mà Lăng Diên Dung rất kính trọng. Cô không muốn bị mang tiếng thấy sang bắt quàng làm họ, đâm mới giả vờ như không quen biết. Không ngờ Diệp Bạc Hâm lại chẳng hề e dè.

“Vâng, Diệp tiểu thư, đúng là tình cờ, em cũng không nghĩ chị vẫn nhớ em..” Đường Tiếu Ninh nửa mừng nửa ngạc nhiên, trước kia từng gặp cô đôi ba lần ở công ty, nhưng chỉ giới hạn trong khuôn khổ gật đầu chào hỏi. Biết đến Diệp Bạc Hâm là bởi chị ấy được mệnh danh là ngôi sao mới nổi trong tổ biên kịch của công ty, hai bộ phim đều tạo tiếng vang, kéo theo sự nổi tiếng của nhiều minh tinh màn bạc.

“Sao, hai người quen nhau à?” Lăng Diên Dung ngạc nhiên nhìn Đường Tiếu Ninh.

Đường Tiếu Ninh mỉm cười lại: “Dạ quen, chị Diệp trước kia là biên kịch ở Hoàng Vũ Media, chúng em là người cùng một công ty, gặp nhau mấy lần, nhưng sau đó nghe nói chị Diệp nghỉ việc rồi, cũng không gặp lại nữa. Chị Diệp vốn là tài nữ, lúc ấy nghe bảo chị ấy rời công ty mà em cứ thấy tiếc mãi không thôi. Không ngờ hôm nay lại có duyên gặp gỡ.”

“Ái chà, thì ra chị dâu cũng là tài nữ cơ à...” Hai mắt Tập Khởi Nhu nhìn Diệp Bạc Hâm sáng rực.

Tập Vị Nam bị kéo sang bàn billiard, mấy gã đàn ông xắn tay áo, tư thế quý phái sang trọng đứng bên bàn, thậm chí chơi giải trí mà cũng đậm vẻ hào khí như chỉ điểm giang sơn.

Hai cô gái kia cũng sán lại gần, vốn định bắt chuyện với Diệp Bạc Hâm, song lại bị Tập Khởi Nhu gạt sang một bên.

Tập Khởi Nhu chu môi, háo hức muốn hóng hớt ít tin tức về Tập Vị Nam qua Diệp Bạc Hâm, nhưng cô kín miệng như bưng, làm Tập Khởi Nhu chán nản, đành qua xem đám đàn ông con trai đang so tài bên bàn billiard.

“Chị, chị không qua xem à? Anh Hai có tuyệt kỹ đá billiard, người xung quanh muốn xem cũng không có cơ hội được xem đâu?”

“Thôi, chị hơi mệt, em cứ qua đi.” Diệp Bạc Hâm đặt ly rượu xuống.

Tập Khởi Nhu thấy thần thái cô có vẻ mệt mỏi, bèn thôi không nằn nì nữa, thức thời qua bên bàn billiard.

Diệp Bạc Hâm rót một ly rượu vang, lắc nhẹ, chất lỏng màu đỏ men theo thành cốc rồi lại trượt xuống, đẹp và hấp dẫn.

Cô liếm khóe môi, nhưng không uống, bởi người đàn ông đang đá billiard ở bên kia vẫn thi thoảng liếc nhìn cô, ánh mắt mang vẻ cảnh cáo. Cô cười nhẹ, chĩa chiếc ly đung đưa về phía anh.

“Chị, em có thể ngồi đây không ạ?” Trước mắt bỗng xuất hiện một bóng đen.

Diệp Bạc Hâm ngẩng đầu, lịch lãm cười: “Em ngồi đi.”

Đường Tiếu Ninh rất xinh đẹp, đường nét gương mặt mềm mại, một vẻ đẹp cổ điển.

“Chị Diệp, em không nghĩ chị lại là vợ của Tập thiếu gia.” Đường Tiếu Ninh cảm thán, ai mà nghĩ được bên cạnh mình lại có ngọa hổ tàng long?

Nhà họ Tập danh gia vọng tộc thế nào, trước đó cô cũng không rõ, nhưng chỉ dựa trên quan sát, thấy người đàn ông được gọi là anh Nam, chắc chắn gia cảnh không thề bình thường. Không ngờ anh ấy lại là người quyền cao chức trọng, nhờ Lăng Diên Dung kể mà cô mới biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.