Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 302



" Cánh tay cháu hướng ra ngoài rồi hả, cùng với nó lừa gạt ta." Lão phu nhân không vui trừng mắt nhìn Tập Khởi Nhu lên tiếng bênh vực cô một cái.

Tập Khởi Nhu quay lưng với bà giơ tay lè lưỡi, một mặt quỷ dị tinh quái,

Diệp Bạc Hâm mím môi cười, lúc lão phu nhân gọi quản gia chuẩn bị bữa trưa, cô cười dịu dàng nói: "Bà nội, cháu quên nói với bà rồi, lúc nãy nhà bếp bị cháu chiếm dụng rồi, vì vậy đầu bếp hôm nay không có chuẩn bị bữa trưa."

Nhà bếp lớn như vậy, một mình cô có thể chiếm dụng toàn bộ? Rõ ràng là đầu bếp bị cô đuổi ra ngoài...

Lão phu nhân tràn mặt không vui, tức tối quay người lại, "Cô...”

Quản gia lúng túng đứng một bên, nhưng không phải là ý tứ ông ngỗ ngược với lão phu nhân, chỉ là hai ba tháng nay thiếu phu nhân thường chạy tới lão trạch, đối với hạ nhân bọn họ cũng tốt, tục ngữ nói ăn người miệng dẻo nắm người thủ đoạn, bọn họ cũng không dễ bỏ qua tâm ý của thiếu phu nhân.

Tập Khởi Nhu xem tình hình, nhanh chóng lên phía trước nửa đẩy nửa dìu lão phu nhân tới bên bàn ăn, "Bà nội, bà cớ gì phải làm khó sức khỏe của bản thân? Ai làm cơm không phải là cơm? Bà cứ ăn ngon vào, còn về chị dâu cháu, sau khi ăn xong muốn làm gì với chị ấy thì làm vậy, chị dâu cháu cũng không phải là vì bà đổi quan niệm với chị ấy và đặc biệt làm cơm trưa, chị ấy là thay anh hai cháu tận hiếu đạo, bà yên tâm hưởng thụ, đừng có gánh nặng tâm lí ha."

" Chị dâu cũng không phải là cô gái chăm chăm tính toán người khác, em nói đúng không, chị dâu?" Tập Khởi Nhu vừa khuyên vừa nháy mắt ra hiệu với Diệp Bạc Hâm.

" Vâng, Cháu sẽ không cho rằng làm một bữa cơm cho bà ăn, bà sẽ tiếp nhận cháu. Nhưng nên tận lực hiếu đạo, cháu cũng là tậm tâm." Diệp Bạc Hâm tiếp lời của Tập Khởi Nhu.

Lão phu nhân nhìn Diệp Bạc Hâm một cái, như Tập Khởi Nhu nói cũng có đạo lý, đây là nhà bà, dựa vào gì để cô một người ngoài tới chiếm lĩnh, bà còn phải trốn tránh cô?

Một bữa cơm mà thôi, ăn xong nên làm sao thì làm vậy, đừng mơ tưởng bà vì một bữa cơm liền cho cô sắc mặt tốt.

Thần sắc lão phu nhân giãn ra, Khởi Nhu lấy cho bà một bát canh, thìa canh nhẹ nhàng chuyển động, "Bà nội, cẩn thận nóng a."

Diệp Bạc Hâm cũng ngồi xuống, tỉ mỉ quan nhận sắc mặt của lão phu nhân.

Trong lòng vẫn là căng thẳng.

Cũng may là lão phu nhân không có chọn ba lựa bốn, cũng không có cố ý làm khó cô.

" Bà nội, cái này ngon bà nếm thử a..." Khởi Nhu như một hoạt động thử thức ăn, cảm thấy món nào cũng không tệ, mới dùng đũa gắp cho lão phu nhân.

Còn Diệp Bạc Hâm nhẹ nuốt nước bọt, rất thú vị không có tới trước mặt lão phu nhân, tận lực hạ thấp sự tồn tại của bản thân, tránh cho người ta nhìn thấy cô cơm nuốt không xuống bụng, đó chính là lỗi của cô rồi.

Nhưng không qua một lúc Diệp Bạc Hâm bỗng nhiên cảm thấy rất buồn nôn, cô vội vàng bịt miệng chạy xuống lầu vào nhà vệ sinh.

Bởi vì đứng dậy quá vội, chiếc ghế và mặt sàn ma sát phát ra âm thanh chói tai.

" Rầm.!" sắc mặt lão phu nhân khó coi cực độ, trong nháy mắt đôi đũa nặng nề đập trên bàn, "Ta đã biết cô ta không có lòng tốt gì, cố ý chán ghét ta, tà tâm khiến ta ăn không xuống cơm!"

Tập Khởi Nhu bị dọa nhảy đựng, nghe thấy bà nội châm biếm, không kìm được cau mày, "Bà nội, bà sao có thể nói như vậy ạ? Chị dâu đã như vậy rồi, bà không thể nói chuyện từ từ sao? Nếu để anh hai biết được bà đôi xử với chị dâu như vậy, bà cũng đừng ming anh hai đối với bà có sắc mặt tốt."

" Tập Khởi Nhu!" Lão phu nhân lạnh mặt, không ngờ tới có thể bị một tiểu bối giáo huấn, lúc trước Tập Khởi Nhu dám cãi vã với bà sao? Bây giờ cũng dám trách bà rồi, đều là sau khi người phụ nữ này tới, Khởi Nhu mới không có lớn bé, cả nhà đều đứng về phía Diệp Bạc Hâm.

Nghe thấy dưới lầu truyền tới tiếng ngước chảy róc rách, tiếng nôn ọe thấp thoáng, Tập Khởi Nhu lo lắng cho Diệp Bạc Hâm, cô vội đứng lên, "Cháu đi xem chị dâu thế nào."

Nói xong, không đợi lãi phu nhân đồng ý, chạy về hướng phòng vệ sinh mà đi.

Cửa phòng vệ sinh bị khép lại rồi, từ trong khe cửa, thấp thoáng thấy một đạo bóng ảnh màu xanh.

Tập Khởi Nhu đẩy cửa ra, nhìn thấy Diệp Bạc Hâm ngồi xổm trên đất, ôm bồn cầu nôn khan.

Sắc mặt trắng bệch như tuyết, mái tóc lộn xộn dính bên má.

" Chị dâu, chị không sao chứ?" thấy cô khó chịu ôm lồng ngực, Tập Khởi Nhu sắc mặt đại biến, bước lên trước vỗ nhẹ lưng cô.

Trên bồn thủy tinh nước vẫn chảy róc rách.

Tập Khởi Nhu biết, cô là lo lắng tiếng nôn khan truyền tới ngoài để bọn họ nghe được ảnh hưởng đến bữa ăn, vì vậy mới mở vòi nước trên bồn rửa tay để ngăn bớt tiếng nôn khan.

Diệp Bạc Hâm đã nôn xong thứ lúc nãy ăn, lúc này trong bụng đỡ hơn nhiều rồi, cô ấn nước cuốn đi, đem thứ kia cuốn đi mất.

" Chị không sao..." cô vẫy vẫy tay, vịn vào tường đứng lên, yếu suốt dựa vào bồn rửa tay, "Có lẽ ăn hỏng bụng rồi, em ra ngoài trước đi..."

" Em đi lấy cho chị cốc nước..." Tập Khởi Nhu cắn răng, thấy Diệp Bạc Hâm một mặt nhếch nhác, vội vàng tới nhà bếp lấy nửa cốc nước nóng.

" Nước..." Diệp Bạc Hâm đang nghiêng người hất nước vào mặt, Tập Khởi Nhu cẩn thận dè dặt đưa ly nước qua.

Diệp Bạc Hâm vén lên mấy sợi tóc bên má, nhận lấy cốc nước, thổi xong uống một cái sau đó nhổ vào bồn nước, như vậy cho tới khi cốc nước cạn, mới yếu ớt cười, "Cảm ơn..."

Tập Khởi Nhu vội vàng rút giấy, một mặt quan tâm hỏi " " Chị dâu, còn muốn nôn không? Có cần đi bệnh viện xem thử..."

Diệp Bạc Hâm nhận lấy khăn giấy mà Tập Khởi Nhu đưa cho lau khóe miệng sạch sẽ, nâng tay day day huyền thái dương, dựa lưng vào bồn rửa tay, khó chịu đến chau mày: "Không sao, dạ dày chị không tốt, nghỉ ngơi một lúc là được rồi, em mau ra ngoài đi, bên trong mùi hương không đẽ ngửi"

Tập Khởi Nhu khuyên không được cô, lúc bước ra ngoài, một bước quay đầu ba lần.

Diệp Bạc Hâm muốn đợi một lúc, không muốn ra ngoài nhanh như vậy, sắc mặt vẫn tròng trắng một mảng, mùi vị trong miệng không dễ ngửi.

Qua vài phút, sắc mặt từ từ hồi phục đỏ nhuận, cô từ trong túi áo lấy ra một miếng hương đường bỏ vào trong miệng nhai, đợi trong miệng hết vị rồi lúc này mới đẩy cửa bước ra.

Trong nhà ăn chỉ có một mình Tập Khởi Nhu đứng ngồi không yên, lúc nào cũng ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy thân ảnh của Diệp Bạc Hâm, lúc này mới vui vẻ lên, không mảy may một chút ghét bỏ, Diệp Bạc Hâm an ủi sâu sắc, lướt qua vai cô, thấy trên bà không có thân ảnh của lão phi nhân, Diệp Bạc Hâm nhịn không được hỏi: "Bà nội đâu?"

" Còn nói nữa, bà nội nói chị cố ý ghét bỏ bà, tức giận hầm hập lên lầu rồi." Khởi Nhu bất mãn trề môi, Diệp Bạc Hâm nghe ra, cô không phải cố ý đâm bản thân, mà là cho rằng bản thân bênh vực kẻ yếu.

Lão phu nhân đối với cô vẫn là thái độ này, cô không có đặt trong lòng, chính như bản thân đã nói, cô không cho rằng chỉ dựa vào bữa cơm liền có thể lấy lòng lão phu nhân, vì vậy kết quả cũng trong dự liệu của Diệp Bạc Hâm.

Hai người đều không có tâm tư ăn cơm, kêu người làm đem thức ăn thừa dọn đi.

Diệp Bạc Hâm có chút mệt mỏi, cùng với Tập Khởi Nhu nói vài câu liền muốn rời đi, Tập Khởi Nhu nhìn sắc mặt cô vẫn chưa tỉnh lại bình thường? Hay là tới chỗ em nghỉ ngơi một lúc trước, đợi lát nữa em đưa chị quay về? Em vẫn chưa tới nhf chị a, thuận tiện tham quan một chút, chị xem như thế được không?"

Từ đây về Tô Trạch mất hai tiếng đồng hồ, Diệp Bạc Hâm quả thật chút sức không từ tâm, liền gật đầu.

Chỉ là hai người vừa bước ra cửa, sau lưng truyền tới giọng của quản gia, "Tiếu phu nhân, lão phu nhân gọi người lên phòng sách gặp bà."

Diệp Bạc Hâm khựng lạ bước chân, quay đầu lại " Được."

Tập Khởi Nhu có chút bất mãn, nhỏ tiếng hậm hực, "Có lời nào là em không được nghe? Còn bắt phải đến phòng sách?"

Nghe thấy cô phàn nàn, Diệp Bạc Hâm mỉm cười, "Được rồi, em về trước đi, lát nữa chị đi tìm em, được không."

" Không được, em ở đây đợi chị." Tập Khởi Nhu nhất mực không đi, quay người ngồi trên sofa, vắt hai chân lên, "Anh hai trước khi đi đã dặn dò em, kêu em chăm sóc tốt cho chị, em không thể để chị ở địa bàn của em bị bắt nạt, cái này để mặt mũi của em đi đâu a? Anh hai quay về rồi, em làm sao ăn nói với anh hai?"

Trong lòng Diệp Bạc Hâm chảy qua tia ấm áp.

Anh trước khi đi còn căn dặn Khởi Nhu chăm sóc cô? Là đoán được cô sẽ tới lão trạch sao?

Cô cùng quản gia đi lên lầu, phòng sách ở tầng hai ở đầu tầng, ánh sáng rõ ràng, tầm nhìn cũng thoáng rộng, thiết kể cổ trang, treo trên tường đều là tranh của họa sĩ nổi tiếng, không ít đồ cổ xác thực.

Lão phu nhân không nhìn cô vừa mắt, cũng không cùng cô nói nhiều, trực tiếp mở cửa kiến sơn.

" Đặng Thụy Tây là học sinh xuất sắc của học viện Columbia Business, chuyên môn về tài chính, sau khi tốt nghiệp từng ở phố Wall làm việc hai năm, nó lúc đầu ở phố Wall cộng đồng đầu tư tài chính nổi tiếng, nhưng khi sự nghiệp thăng tiến giã từ sự nghiệp khi đang ở đỉnh vinh quang, ở đại học Cambridge giành được Thạc sĩ tâm lý, ông nội và bố nó đều là đứng đầu chính trị, gia thế trong sạch không vết tích, mẹ nó là một họa sĩ nổi tiếng, Đặng gia vùng với Tập gia chúng ta có thể nói là môn đăng hộ đối."

" Còn Diệp gia các người, chẳng qua chỉ là tiểu thương hộ nhìn không lọt mắt trong Kinh thành, ngay cả hào phú cũng không được tính. Bố cô trong hôn nhân đi lạc đường, làm không ít chuyện bịp bợm, ở trên thương giới cũng náo loạn khắp nơi, còn mẹ cô, lớn tuổi rồi còn không biết chừng mực ý tứ, cùng một diễn viên ở cùng nhau, còn lên đầu đề báo giải trí, thật là mất hết mặt mũi. Nói cái gì mỹ nữ tổng tài bao dưỡng ngôi sao điện ảnh, thật là hoang đường, mặt mũi đều mất hết rồi, có cặp bố mẹ kỳ lại như vậy, có gia thế không nhận lưu như vậy, cô vì sao có ý tứ muốn dây dưa với cháu trai ta?"

" Nhân phẩm, gia thế, giáo dưỡng của Đặng Thụy Tây đều là đứng đầu, nó có thể giúp cháu trai ta một bước lên mây, có thể không ló hậu phương, người vợ vó đức có tài như Thụy Tây, ở bên ngoài nó có nhân mạch, ở trên người nó có huyết thống cao quý, còn cô thì sao, cô có cái gì? Trong giới danh môn, cô quen biết mấy người, ai cho cô mặt mũi? Tương lai cháu ta gặp phải khó khăn gì, cô có thể vì nó làm cái gì? Bôn ba tìm quan hệ, cô làm được không?

" Diệp Bạc Hâm, phàm là cô có chút tự mình biết mình, thì đừng kéo lấy cháu trai ta. Nó bây giờ tuổi còn nhỏ, không biết lấy vợ phải lấy người có đức có tài, chỉ dựa vào tình yêu, những tình cảm này đối với tiền đồ của nó giúp được cái gì? Đợi tương lai nó già rồi, cô dám bảo đảm nó không hối hận lấy một cô gái một chút giá trị lợi dụng cũng không có như cô không?

Lão phu nhân nói lời này thấu tình đạt lý, phàm là Diệp Bạc Hâm có chút hèn nhát, đều sẽ bị bà lay động, đáng tiếc lão phu nhân tính sai một chút, trong xương cốt cô so với ai cũng ngang ngược, xác định chuyện gì rồi, mãi mãi sẽ không bị người khác lay chuyển.

Cô không biết tương lai Tập Vị Nam sẽ hối hận lấy cô hay không, nhưng chí ít bay giờ, anh không hối hận, cho dù tương lai anh hối hận, lúc đó anh sẽ tự mình gánh vác, cô sẽ không có gánh nặng tâm lý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.