Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 304



Tập Khởi Nhu lập tức gọi điện cho bệnh viện gần đó.

Bên phía bệnh viện nghe nói là người nhà Tập gia, không dám chậm trễ, thậm chí kinh động tới viện trưởng, cách một cánh cửa cấp cứu, một nhóm người đứng đợi ở cổng bệnh viện.

Vì chỗ Tập gia ở vùng ngoại ô, trên đường không có xe chạy, xe cấp cứu rất nhanh liền chạy tới.

Diệp Bạc Hâm được đưa lên xe cấp cứu, Giang Nhan cùng lên theo, Tập Khởi Nhu bởi vì lo lắng, trước khi cửa xe đóng lại, cũng leo lên xe.

Nhìn xe cấp cứu gào thét chạy đi, lão phu nhân mới hồi lại tinh thần.

" Lão Trương, còn ngây ra đó làm gì? Chuẩn bị xe, đưa ta tới bệnh viện!"

Xe cấp cứu dừng ở trước cổng bệnh viện, một đám người hò hét lên, từ đường cách ly nhanh chóng đẩy tới phòng cấp cứu.

Tập Khởi Nhu đi đi lại lại không dừng, liên tục nhìn lên đèn đỏ sáng cấp cứu trước cửa, căng thẳng nắm chặt hai tay, Giang Nhan hai tay ôm cánh tay, không biết đang nghĩ gì, trên gương mặt tinh tế có tái nhợt hiếm thấy.

" Sao rồi?" không bao lâu, lão phu nhân theo dẫn dắt của viện trưởng, rảo bước tới.

" Vẫn ở trong phòng cấp cứu." Giang Nhan buông tay xuống, giữa lông mày thấp thoáng mệt mỏi.

" Lão phu nhân, xin người yên tâm, bây giờ đang cấp cứu cho thiếu phu nhân là giáo sư chuyên môn nhất trong bệnh viện chúng tôi, có ông ta ở đây, thiếu phu nhân sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Viện trưởng khách khí nói.

Có lời này của ông ta, lão phu nhân yên tâm không ít.

Giang Nhan cuối cùng không thể nhẫn được nữa, "Mẹ, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Mẹ vó tức giận thế nào đi nữa, cũng không thể động thủ với một tiểu bối a."

Nghe thấy lời này, lão phu nhân liền không vui, "Này, Giang Nhan, con đây là có ý gì? Ta đã nói là ta chưa động thủ với nó, đang yên lành vì sao lại ngất rồi? Ai biết có phải là cố ý hay không?"

" Bà nội, lời này của bà quá đáng rồi, chị dâu cháu làm sao lại giả ngất được?" Tập Khởi Nhu căn bản rất tôn trọng vị bà nội này, kết quả xảy ra chuyện như vậy, nảy sinh ra nhiều lần, cô lập tức đứng ra bênh vực kẻ yếu, "Bà không nhìn thấy sắc mặt chị dâu đều tro tàn một mảnh rồi sao? Buổi trưa lúc ăn cơm, chị ấy cũng nôn rồi, lúc đó mặt trắng bệch như tờ giấy, cái này có thể giả được sao?"

Lão phu nhân môi miệng ngập ngừng một lát, tự biết đuối lý, liền ẩn nhẫn không phát ra.

Nôn, ngất xỉu...

Những từ này rơi trong tai Giang Nhan liền có một phong vị.

Giang Nhan hơi sững, bỗng nhiên hỏi Khởi Nhu, "Khởi Nhu, cháu nói chị dâu cháu buổi trưa lúc ăn cơm nôn rồi?"

Tập Khởi Nhu dựa lưng vào bức tường, gật đầu, "Vâng, chị dâu buổi trưa hôm nay làm cơm cho bà nội, nhưng chưa ăn mấy miếng đã nôn rồi, ở trong phòng vệ sinh, ôm bồn cầu nôn khan, kết quả, bà nội còn nói chị dâu cố ý ghét bỏ bà, âm mưu để bà ăn cơm không được..."

Giang Nhan không đợi Khởi Nhu phàn nàn xong, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, nhìn hướng viện trưởng bởi vì nghe thấy bọn họ tranh cãi mà khó xử đứng một bên bị người ta nhìn lại không biết có nên rời khỏi không.

" Viện trưởng, con dâu tôi có phải là mang thai không?"

Viện trưởng hơi sững, "Cái này... lát nữa ra liền biết..."

Chỉ là nhìn bệnh nhân một cái, không vó kiểm tra qua ông không dễ kết luận.

" Mang thai?"

Sau đó, Tập Khởi Nhu và lão phu nhân một trước một sau hô lên.

Tập Khởi Nhu mặt đầy kinh hỷ, "Bác gái, bác là nói chị dâu cháu có tiểu baby rồi? Tối quá rồi, sau này cháu có một cháu nhỏ chơi cùng cháu rồi."

" Không... không thể nào..." Lão phu nhân rõ ràng không thể tiếp nhận, nếu như Diệp Bạc Hâm có thai rồi, cháu bà không thể lấy Thụy Tây rồi.

Thấy bà biểu cảm như bị sét đánh, Giang Nhan không vui nói, "Mẹ, A Nam có hậu rồi, mẹ sau này có chắt bế rồi, như vậy không tốt sao? Mẹ không phải vẫn luôn càm ràm, muốn bế chắt sao?"

Viện trưởng đi cũng không phải, ở lại cũng không xong. Nội tình gia đình này quá kinh người, cháu Tập gia vậy mà có người không báo một tiếng đã kết hôn rồi, nhưng dường như lão phu nhân không vừa lòng.

Vì tránh nghe nhiều tin tức giật gân hơn, bản thân chịu liên quan, viện trưởng tìm cớ rời đi.

...

Diệp Bạc Hâm không biết bản thân rốt cuộc là bị làm sao, cảm thấy cả người đều không có cách nào cử động, chỉ cảm thấy đang ở trong bóng đêm bao phủ xung quanh, không biết bản thân rốt cuộc ngủ bao lâu, trong đầu dường như có thứ gì ngàn cân che kín, nặng nề, ép đến mức cô gần như không thể thở được.

Trong lúc ngủ lại cảm nhận được cơ thể bản thân như bị ai đó di chuyển, cô không biết bên thân đang ở đâu, bên tai có âm thanh phát ra âm thanh mơ hồ không rõ.

" Thiếu phu nhân không có mang thai, cô ấy chỉ là mệt mỏi quá độ mà ngất xỉu, thức đêm không ngủ nhiều lần, áp lực tinh thần quá lớn, hooc môn trong cơ thể tăng lên, cộng với cô ấy cơ thể thiếu máu, khí huyết không đủ, vì vậy dẫn đến hôn mê bất tỉnh. Mọi người nói cô ấy nôn, là bởi vì cô ấy ăn uống không quy luật, tải trọng tiêu hóa quá nặng, cộng với thức khuya gây ra."

" Cơ thể của cô ấy quá yếu, cần phải chỉnh lý lâu dài, không thể tiếp tục mệt nhọc như vậy, nếu không sẽ tạo thành mãn tính lâu dài đãn đến đột tử. Cung hàn của cô ấy rất nghiêm trọng, thể chất cũng có yếu, muốn có thai phải có tâm tình tốt, không thể gấp gáp, tôi kiến nghị mọi người nên để cô ấy nghỉ dưỡng một năm, chỉnh lý lại tốt cơ thể mới mang thai, nếu không trong thời gian mang thai có thể dẫn đến sinh non."

Bên tai ù ù vang lên, cô nghe thấy một giọng nói mơ hồ.

Không biết qua bao lâu, cô cuối cùng thoát ra khỏi bóng tối và đau đớn dữ dội, khó khăn động động mí mắt, lại phát hiện mí mắt cũng nặng tựa ngàn cân.

Gắng gượng mở mắt ra nhìn thấy một tia ánh sáng lóe sáng.

" Tỉnh rồi?" âm thanh kinh hỷ quen lại quen thuộc vang lên bên tai, Diệp Bạc Hâm chậm rãi nghiêng đầu qua, nhìn thấy Giang Nhan thần sắc có chút mệt mỏi đang đứng một bên.

" Mẹ, sao mẹ lại ở đây, con đây là làm sao vậy?" Diệp Bạc Hâm động động ngón tay, muốn ngòi lên, nhưng phát hiện toàn thân mình vô lực, ngón tay truyền tới cảm giác lạnh băng đau nhói, nhìn xuống, phát hiện đầu kim tiên đâm vào trên cánh tay, chuyển mứt, nhìn thấy thế giới màu trắng thuần, đầu cô choáng váng lại truyền tới.

Cô ở trong phòng sách Lão trạch, vì tránh vật nặng mà lão phu nhân ném tới, loạng choạng chóng mặt kéo tới.

Xem ra đây là bệnh viện.

" Đây là bệnh viện, haizz, đừng cử động, bác sĩ nói cơ thể con quá yếu, kêu con nằm trên giường nghỉ ngơi cho tốt." Giang Nhan lấy hộp thuốc đặt trên bàn, mỉm cười ấn vai cô xuống, "Bây giờ cảm thấy sao rồi, còn có chỗ nào không thỏa mái không?"

" Mẹ, để mẹ lo lắng rồi, con không sao rồi." Diệp Bạc Hâm kéo miệng mỉm cười, cố gắng để bản thân có tinh thần lên một chút.

Giang Nhan thở phào một hơi, "Mẹ đã gọi điện cho mẹ con rồi, bà ấy bây giờ đang đi công tác ở Hồng Kong, tám giờ tối nay mới quay về."

Diệp Bạc Hâm gật đầu, "Cảm ơn mẹ."

" Có đói không? Ta kêu dì nấu cháo, nhưng mà không biết bao giờ con tỉnh lại, vì vậy để dưới nhà ăn dưới lầu hâm nóng rồi, con đợi một lát, ta đi lấy lên." Giang Nhan giúp cô vuốt lại góc chăn, lúc này mới quay người ra ngoài.

Diệp Bạc Hâm rất ít khi bị bệnh, lần này lại giống như rút cạn khí lực toàn thân, cô không biết bản thân đây là làm sao, chính là toàn thân đều khó chịu, vị trí tim vô cùng đau, lòng ngực nhói đau, một chút lực cũng không có.

Lúc này, lão phu nhân bước qua, không biết có phải là bởi vì tâm sinh áy náy hay không, lại không bày sắc mặt xấu cho cô, đứng một lúc rồi đi.

Giang Nhan cũng không thể luôn luôn bảo vệ cô, suy cho cùng công ty còn có một đống việc cần cô giải quyết, thời gian chiều tối liền rời khỏi phòng bệnh rồi.

Mơ mơ hồ hồ ngủ một buổi chiều, lúc tỉnh lại trời đã tối rồi.

Không tới một lúc, y tá bước vào, rút kim ra, bởi vì thân phận cô đặc biệt, sau đó còn có chuyên gia tới hỏi thăm, đại khái là mười mấy phút, bọn họ giao phó một số khỏan mục chú ý, mới rời khỏi phòng bệnh.

Lúc này đã bảy giờ tối rồi, Tập Khởi Nhu đưa cơm tối tới, vẫn như cũ là thức ăn thanh đạm, Diệp Bạc Hâm không có khẩu vị gì, nhưng vẫn là nhịn không được Tập Khởi Nhu chết cũng dây dưa, ăn nhiều cháo hơn một chút.

Nghe nói lần này ngất xíu là mệt nhọc quá độ dẫn tới.

Diệp Bạc Hâm cũng không có gì kinh ngạc, cùng với Tô Uyển ở bên cạnh hơn ba tháng, bận rộn không ngừng, mở cuộc họp, bay khắp nới, buổi tối vừa kết lúc hội ý, sáng sớm đã bay ra nước ngoài, chênh lệch thời gian cũng không kịp thích nghi, lại đi chi nhánh của công ty quan sát tình hình nghe báo cáo, cô chính là cơ thể sắt thép cũng chịu không nổi.

Huống hồ Tô Uyển đối với cô yêu cầu rất cao, bên phía đổng sự không ngừng gây sức ép, tinh thần áp lực cô cũng rất lớn, chỉ là không ngờ tới có thể đột nhiên ngất xỉu.

Tập Khởi Nhu vốn dĩ muốn ở qua đêm, nhưng bị Diệp Bạc Hâm đuổi về rồi.

Cô cũng không phải là con nít, trong bệnh viện có y tá xem, cô không cần người ở lại cùng ban đêm.

Cô ấy đi rồi, trong phòng bệnh yên tĩnh xuống.

Vừa nhắm mắt lại, nghe thấy cửa bị người khác mở ra, một trận âm thanh quen thuộc từ sau lưng truyền tới: "Cô ấy làm sao rồi?"

Diệp Bạc Hâm toàn thân chấn động, giọng nói đó quá quen thuộc, quen thuộc tới nỗ khiến cô cho rằng bản thân nghe nhầm rồi.

" Bây giờ không có đáng ngại gì lớn, nghỉ ngơi tốt hai ngày, cái gì cũng đừng nghĩ, sau đó tiếp tục chăm sóc sức khỏe, cơ bản không có vấn đề gì rồi."

" Được rồi, cô ra ngoài trước đi."

Diệp Bạc Hâm từ từ mở mắt ra, thấy một thân màu trắng biến mất ở cánh cửa.

Cô lại nghiêng mắt nhìn người đàn ông hơn ba tháng không gặp.

Anh dường như lại gầy đi rồi, làm cho mặt càng thêm lạnh lùng sâu xa.

Đứng thẳng trong bộ quân trang, gió bụi dặm trường, dường như là mới đuổi quay lại, trên cổ áo còn dính bông tuyết, bên tai bị lạnh đỏ lên.

Khoảnh khắc đó, trái tim Diệp Bạc Hâm mãnh liệt rung động, vành mắt có thứ gì nóng bỏng đang tuôn ra.

" Anh... Sao lại quay về rồi?" Diệp Bạc Hâm cố gắng kéo mặt cười như nhẹ nhẹ hết sức, trong mắt lại đỏ ửng lên.

Tập Vị Nam cuối cùng không nhẫn nữa, cởi xuống bao tay màu đen, cánh tay dài giơ ra, nửa ôm lấy cô, ngồi bên giường bệnh.

" Bị bệnh rồi, vì sao không nói với anh, Hả?" Vốn dĩ trong lòng anh có tức giận, cô cũng nằm viện rồi, lại giấu không cho anh biết, trong nhà cũng không có ai nói với anh một tiếng, nếu như không phải bỗng nhiên quay lại, muốn cho cô một kinh hỷ, nhưng từ trong miệng của mẹ biết cô đang nằm viện, cô có phải không muốn nói cho anh không?

Có cô gái nào bị bệnh rồi, không muốn chồng ở bên cạnh?

Cô thì hay rồi, một tiếng cũng không nói, bản thân tự chịu.

Anh là nên khen ngợi cô biết đại thể, hay là nên giận cô đây, việc gì cũng đều là bản thân âm thầm chịu đựng?

Trên người anh vẫn còn hơi lạnh, Diệp Bạc Hâm lại không cảm thấy lạnh, ngược lại trái tim rất ấm áp, nâng tay lên phủi tuyết trên vai anh, lấy tay của mình nhẹ nhàng đặt trong tay anh, cùng lúc anh ôm chặt lấy bản thân, đối với anh lộ ra nụ cười làm người khác yên tâm,: "Anh xem, em bây giờ không phải không sao mà? Em chỉ là có chút mệt mà thôi, không sao đâu, em biết anh rất bận, em chỉ là không muốn để anh lo lắng mà thôi. "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.