Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 307



“Cái gì?” Thấy Diệp Bạc Hâm bỗng dừng lại, sắc mặt có nỗi buồn thương và cả sự không nỡ. Thẩm Tư Á nắm chặt lòng bàn tay. Sự thật bị giấu kín bao năm mà cô khổ sở tìm kiếm, lúc này sắp được tiết lộ, nhưng tự nhiên cô lại không đủ dũng cảm đế đối diện.

Bờ môi cô lập bập, rất muốn quay người bỏ đi, quyết tâm không nghe ngóng về quá khứ của người ấy, nhưng đôi chân lại trĩu xuống như đeo chì, không cất lên nổi... âm thanh buột khỏi cổ họng trước khi kịp đi qua não, mang theo hơi hướm run run...

Diệp Bạc Hâm đưa tay gạt tóc con ra sau mang tai. Mấy tháng qua đi, tóc cô đã dài đến vai. Bây giờ đã có thể buộc túm bằng trâm cài ở sau gáy, tôn nét mềm mại trắng trẻo ở nơi cô, gương mặt... trắng đến mức hơi quá đà...

“Tháng Bảy năm đó, kì nghỉ hè vừa bắt đầu, một đêm cô gái đi trên đường suýt thì bị người ta giở trò. Chàng trai biết chuyện, liền âm thầm đi tìm kẻ kia tính sổ. Kể từ đó, kẻ giở trò với cô gái thường xuyên đeo bám, dăm hôm nửa bữa lại chặn đường cô gái. Để bảo vệ bạn gái mình, chàng trai cuối cùng đã gây chuyện tày đình. Suýt thì cậu đánh chết gã kia. Bình thường gã làm không ít những chuyện phạm pháp, chàng trai thu thập chứng cứ, định đưa gã vào tù, nhưng bản thân lại bị táp ngược, đến nỗi cả hai cùng vào tù.”

“Chàng trai sợ cô gái thất vọng, năm năm lao tù, cũng sợ khiến cô gái lỡ làng, nên mới hạ quyết tâm cắt đứt hoàn toàn với cô, mới gây hiểu nhầm rằng mình đã mất tích.”

Nói đến đó, Diệp Bạc Hâm nghẹn lại.

Thẩm Tư Á bưng mặt, nức nở thành tiếng.

“Anh ta lúc nào cũng tự tung tự tác, không bao giờ chịu nói gì với tớ... huhu... đồ khốn nạn! Ai cần anh ta trả thù? Vì một gã không ra gì mà mình cũng lỡ dở, đồ thần kinh!”

Tám năm dại dột đợi chờ, đau khổ dằn vặt, cũng chỉ vì sự bộp chộp của tuổi trẻ. Thẩm Tư Á không thể nào chấp nhận được sự thật này. Quả đắng nhận được ngày hôm nay, và tám năm bỏ lỡ, rốt cuộc là lỗi của ai?

Sự việc vẫn chưa kết thúc, Diệp Bạc Hâm không biết có nên nói tiếp hay không.

Giang Diệc Đình vừa đáng thương lại vừa xui xẻo.

Cô cũng không có qua lại thân thiết với anh ta. Nhưng anh ta là người trượng nghĩa, số ân tình mà cô nợ chả phải ít.

“Được rồi, không sao cả, đều qua cả rồi...” Diệp Bạc Hâm khẽ an ủi: “Đừng quên, cậu đang mang thai đấy, xúc động mạnh không tốt cho thai nhi...”

“Còn nữa thì sao?” Thẩm Tư Á mở đôi mắt sưng đỏ, mắt đẫm lệ lưng tròng, lã chã tuôn rơi trên gò má nhợt nhạt: “Năm năm lao tù thôi, ra tù vì sao không tìm tớ? Gã khốn nạn nhẽ nào còn sợ liên lụy tớ? Thẩm Tư Á tớ mà lại chê anh ta à? Biết rõ anh ta đểu giả mà vẫn ngu si đến với anh ta đấy thôi?”

Thẩm Tư Á có phần mất kiểm soát cảm xúc, bờ vai run lên lẩy bầy.

Nếu đã là bất đắc dĩ, vì sao bây giờ lại trở thành một tay trùm buôn bán vũ khí, người người phải khiếp sợ?

Diệp Bạc Hâm rút giấy ăn trong túi xách ra, khẽ khàng lau đi nước mắt trên gương mặt cô.

“Sau đó...” Diệp Bạc Hâm cúp mi mắt, vò tờ giấy trên tay, mày khẽ nhíu lại, lặng đi vài giây, chốc lát lại thở dài thườn thượt: “Anh ta tuy không học hành gì, nhưng thông minh hơn người, lại nhanh nhạy, bạo gan không sợ chết, người có khí phách. Vào trại chưa được bao lâu thì đã soán ngôi đại ca trong đó, cũng góp không ít công ích lớn nhỏ, được tha tù trước thời hạn, năm năm sau cùng chỉ còn hơn ba năm.”

“Chuyện này không biết bằng cách đã truyền đến tai cảnh sát đặc nhiệm. Có người trong sở thấy anh ta là người rắn rỏi kiên cường, vừa vặn lúc ấy cảnh sát đang giăng lưới bắt một trùm buôn bán vũ khí. Anh ta dưới danh nghĩa là nội gián ngầm được cử đi trà trộn vào nội bộ địch, phối hợp giúp cảnh sát phá án.”

Thẩm Tư Á biết con người Giang Diệc Đình. Anh ta sẽ chẳng đời nào ngoan ngoãn nghe lời, cũng không có lòng cứu nhân độ thế, càng không bao giờ cảm động trước những cái như bảo vệ tổ quốc, bảo vệ tài sản và lợi ích của nhân dân. Những kẻ du côn các đảng lăn lộn xã hội như anh ta, từ lâu đã nhìn thấu mặt trái mặt phải của con người. Nói thẳng ra là, sự lương thiện trong bản chất từ lâu đã bị hiện thực tàn khốc bào mòn. Bản thân anh ta là một mầm mống tai họa, làm sao có thể hy sinh bản thân vì người khác?

Diệp Bạc Hâm kể chuyện này, chính xác là bản gốc của cô và Giang Diệc Đình, cô không phải đứa ngốc, có thể hiểu được.

Thẩm Tư Á hơi ngạc nhiên: “Vì sao... anh ta lại đồng ý?”

Ra tù, tức là được tự do, không ai có thể ép anh ta. Cảnh sát đại diện cho chính nghĩa, nhưng cũng không thể dí súng vào đầu ép người ta làm chuyện bản thân họ không mong muốn.

Nội gián... việc nguy hiểm như thế, anh ta không đời nào tự dưng mà đồng ý.

Diệp Bạc Hâm nghiêng mặt, ngữ điệu bình thản: “Họ hứa với anh ta, khi nào khép lại vụ án, bắt được tập đoàn buôn vũ khí, lấy công chuộc tội, sẽ cho anh ta cơ hội vào trường cảnh sát học tập. Từ đó sẽ rũ bỏ được thân phận đầu gấu, chính thức có chỗ đứng trong xã hội, giúp cảnh sát đánh bắt tội phạm.”

“Anh ta của lúc ấy nóng lòng muốn chứng minh bản thân với cô gái. Anh ta cũng biết rõ, muốn cho cô ấy một tương lai hoàn hảo, không thể cứ tiếp tục làm nghề đầu gấu. Anh ta phải có tư cách để đứng cạnh cô, mới có thể mang lại hạnh phúc cho cô! Lời mời gọi mà cảnh sát đưa ra, với anh ta mà nói lại có sức hấp dẫn vô cùng, anh ta không thể nào từ chối.”

“Anh ta luôn sống trong bóng tối, mọi người đều nói anh ta là đồ cặn bã, không ai biết ánh sáng có sức lôi cuốn thế nào với anh ta. Anh ta khát khao được chính thức hòa nhập vào xã hội. Tiếc là... sự bao dung của xã hội quá hạn hẹp. Với những người như anh ta mà nói, một kẻ từng phạm lỗi lầm mãi mãi không xứng đáng được trao tin tưởng!”

Với Giang Diệc Đình, Diệp Bạc Hâm lấy làm đáng tiếc. Một người nhanh nhẹn nhưng tương lai trắc trở chỉ bởi xuất thân. Anh ta chưa từng có sự lựa chọn nào khác, vận mệnh cứ thúc phải tiến lên. Mỗi lần vừa nhìn thấy hy vọng, thì tia hy vọng đó cũng vụt tắt. Cho đến về sau, tuyệt vọng tột cùng, đắm chìm trong thế giới u ám.

“Sau đó anh ta bị cảnh sát bỏ rơi. Không còn sự lựa chọn nào khác, không ai có thể chứng minh cho sự trong sạch của bản thân, ai nấy đều biết anh ta là tay chân thân cận của trùm buôn vũ khí, và không một ai đứng ra chứng minh anh ta là nội gián mà cảnh sát từng cài đặt. Nếu anh ta và trùm sò của tập đoàn buôn vũ khí cùng tự thú, khi đó đợi chờ anh ta, có lẽ chỉ là bản án chung thân, cũng có thể là...”

Diệp Bạc Hâm khựng lại, không nỡ nói ra chữ đó. Cô liếc nhìn Thẩm Tư Á, thấy cô ấy đờ đẫn. Một câu chuyện xa vời, với một người sống trong xã hội hiện tại mà nói, khó có thể chấp nhận được. Tuy cô từng theo Giang Diệc Đình chứng kiến nhiều vụ đen tối, nhưng Giang Diệc Đình luôn nghĩ cách che chở bảo bọc cô, không để cô phải tiếp xúc thế giới u ám ấy. Bởi vậy mà trong suy nghĩ của Thẩm Tư Á, những tình tiết chỉ xuất hiện trên phim ảnh, bỗng một ngày xảy ra với mình, cô ấy không biết phải nghĩ gì.

Huống hồ, Diệp Bạc Hâm kể những việc này, thực sự nằm ngoài sức chịu đựng của cô. Trong mắt Thẩm Tư Á, cảnh sát luôn đại diện cho chính nghĩa. Còn trong câu chuyện của Giang Diệc Đình, họ lại trở nên đốn mạt, thậm chí là... dồn một người muốn hướng thiện vào chốn đường cùng...

Là một nội gián, bản thân Giang Diệc Đình đã lâm vào bước đường hiểm nguy, từng phút từng giây luôn sống với rình rập nguy hiểm, không lúc nào được lơ là cảnh giác. Anh đã lấy tính mạng ra để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng lại bị người mình tin tưởng bỏ rơi. Không khác nào kẻ sống quá lâu trong bóng tối, bỗng nhiên bắt gặp một tia ánh sáng, nhưng tia ánh sáng ấy lại xé nát anh ta, đẩy anh ta xuống địa ngục.

Diệp Bạc Hâm khẽ ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của Thẩm Tư Á, để cô ấy tựa vào vai mình: “Vì mạng sống, anh ta chọn lựa tẩu thoát, trở thành tội phạm bị truy nã. Bước đi trên con đường này, anh ta đã không thể nào quay về bên cậu được nữa, sợ cậu bị liên lụy, cũng sợ cảnh sát sẽ làm phiền cậu, càng sợ cậu gặp nguy hiểm...”

“Bây giờ anh ta đã không còn là Giang Diệc Đình dễ dàng bị người ta chặt chém như của năm xưa. Anh ta có thể đường hoàng về nước, chứng tỏ đã chuẩn bị sẵn sàng, thậm chí cảnh sát cũng không nắm được đằng chuôi, chỉ có thể bó tay chịu chết. Trước kia, vì cậu, mà Giang Diệc Đình từng khuấy đảo giới chính trị, bao nhiêu quan chức ngã ngựa, thế lực của anh ta bây giờ thế nào, nhìn cũng biết...”

Chuyện cũng chỉ dừng ở chừng mực đó, hầu như cũng chả còn gì để nói tiếp...

Chọn lựa nằm trong tay Thẩm Tư Á, cô không thể nói tiếp, để mà can thiệp vào tư duy của cô ấy.

Thẩm Tư Á lặng người nằm mọp trên vai cô, vòng tay ôm chặt eo cô, khóc nấc lên hồi lâu.

Diệp Bạc Hâm nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy. Ngước mắt, thốt nhiên thấy một bóng người đứng ở hành lang gần đó, sắc mặt lạnh lùng, không biết đã đứng được bao lâu. Tay anh cầm túi ni-lông, vầng trán nhăn lại, dường như đang suy tư điều gì đó...

Tim Diệp Bạc Hâm đập lệch một nhịp, lòng lại thấp thỏm bất an. Rốt cuộc anh đã đứng từ lúc nào, và nghe được những gì?

Bốn mắt nhìn nhau, trong âm thầm lặng lẽ.

Chẳng bao lâu sau, một người phụ nữ thân hình thướt tha, mặc áo khoác đỏ đi băng qua Tập Vị Nam, tiến về phía hai người.

Diệp Bạc Hâm biết cô ta, người thân cận bên Giang Diệc Đình, cũng có duyên gặp gỡ mấy lần.

“Thẩm tiểu thư, mình về thôi.” Hạ Thiên Cửu nhìn Diệp Bạc Hâm như có vẻ đang cảnh giác.

“Ừ.” Diệp Bạc Hâm cảm nhận được cơ thể Thẩm Tư Á cứng đờ, tiếng rầu rĩ vang lên bên tai. Giọng vừa khóc nên khàn đặc.

Hạ Thiên Cửu nhíu mày: “Thẩm tiểu thư, cô không sao chứ?”

Thẩm Tư Á buông Diệp Bạc Hâm ra, quay lưng về phía Hạ Thiên Cửu, không trả lời. Cô đưa tay lau nước mắt trên má, lấy kính đen từ trong túi ra, đeo lên, che đi phần nửa già gương mặt.

Cô thì thầm bên tai Diệp Bạc Hâm, bằng chất giọng chỉ vừa đủ hai người nghe: “A Hâm, chuyện này tớ mong cậu giữ kín giúp tớ.”

Cô nhìn xuống, ánh mắt dừng trên chiếc bụng vẫn phẳng lì.

Diệp Bạc Hâm sực hiểu ra: “Cứ yên tâm.”

“Còn nữa, cảm ơn cậu!” Thẩm Tư Á sụt sùi, lại rạng ngời tươi cười: “Cậu yên tâm, tớ không sao, tớ không còn là trẻ con nữa, tự biết chăm sóc mình. Còn anh ta... bây giờ đầu tớ đang rất rối, không biết phải làm thế nào, cho tớ ít thời gian, để tớ cân nhắc. Bất kể tớ quyết định thế nào, nhất định sẽ báo với cậu đầu tiên, thế nên... đừng lo cho tớ...”

Diệp Bạc Hâm nhìn thoáng qua Hạ Thiên Cửu, vẻ băn khoăn: “Bây giờ cậu đang ở với anh ta à?”

Thẩm Tư Á vuốt mái tóc dài, không phủ nhận: “Tớ về trước đây, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tớ.”

Nhìn bóng lưng rời xa của Thẩm Tư Á, mà Diệp Bạc Hâm có phần ảo não.

Quan hệ có thân thiết mấy, tình bạn có đậm sâu mấy, thì vẫn có những chuyện cô không thể giúp cô ấy gồng gánh được, có những lúc đau khổ không thể nào tránh được...

“Anh nghe thấy hết rồi?” Chỉnh đốn xong mớ cảm xúc, Diệp Bạc Hâm mới đi về phía Tập Vị Nam.

“Ừ.” Tập Vị Nam nắm tay cô, thần thái bình thản, không thể nhận ra anh đang nghĩ gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.