Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 38



Diệp Bạc Hâm hít lấy hương thơm nam tính đặc biệt của anh, tinh thần hoảng hốt một hồi, trên mặt lại không cam lòng tỏ ra yếu thế cùng anh giằng co, anh thở dài một hơi rồi nói: “Chúng ta nói chuyện.”

“Em và anh không có chuyện gì để nói cả.” Diệp Bạc Hâm nghẹn họng trả lời anh.

Không để những lời nói giận dỗi của cô trong lòng, Tập Vị Nam không biết làm sao vuốt vuốt má cô, thanh sắc trầm thấp nhẹ nhàng, “Đúng, anh chính là người lỗ mãng 、không có văn hoá, nhưng con người sât đá cũng có lúc tình cảm dịu dàng, không nghe qua luyện thép nhiều lần sẽ thành mềm lỏng sao?”

Nói đến đây, Tập Vị Nam dừng lại một chút, khuôn mặt có chút xấu hổ, “Còn hôm qua... anh hôm qua nôn nóng đỏ cả mắt, hoóc môn quá dồi dào, dẫn tới bị kích động mới làm ra chuyện đó, em... em đừng để chuyện này trong lòng không buông.”

Càng nói càng quá đáng, Diệp Bạc Hâm vốn dĩ không muốn nói chuyện cùng anh, nhắc đến chuyện hôm qua cô liền uất ức muốn chết, cô đưa tay ra đẩy anh dường như đang đứng trên người cô ra, nghiến răng nói: “Nói thì nói, anh dựa gần như vậy làm gì, muốn thăm dò tình địch sao?”

Tình địch?cũng học được từ ngữ dùng trong quân sự rồi? Tập Vị Nam nhếch mày cười, không để ý đến cô híp mắt phẫn nộ, “Từ từ nói chuyện, chuyện tối qua anh đã xin lỗi em rồi, sau này không được phép đưa ra làm lá chắn chống lại anh... ”

Bỗng nhiên ngửi thấy mùi rượu, Tập Vị Nam nhíu mắt, nhìn chằm chằm gương mặt thanh tú ửng đỏ của cô, cau mày hỏi cô: “Uống rượu rồi?”

“Anh quản em?” dường như không qua đại não suy nghĩ, Diệp Bạc Hâm buột miệng nói ra.

Nhìn thấy đôi mắt Tập Vị Nam trong nháy mắt lạnh xuống, cô cũng không sợ, không hả giận nói tiếp: “Mỗi ngày anh đều ở trong quân trại, đâu có thời gian quản em chứ.Em là người trưởng thành, có công việc có xã giao rất bình thường, tất nhiên không phải lần nào cũng phải báo cáo với anh, vậy há chẳng phải một chút tự do em cũng không có sao? Việc của anh em có hỏi qua không, dựa vào cái gì mỗi lần uống rượu anh đều muốn nói em?”

Tập Vị Nam bỗng nhiên buông cô ra, buồn bực vò vò tóc, vẫn chưa nguôi giận, mạnh mẽ đập vào vô lăng.

Rất ít thấy anh nổi giận, Diệp Bạc Hâm sợ hãi dịch chuyển cơ thể, liền nghe thấy âm thanh chán nản của anh, ẩn chứa một tia tự chế giễu.

“Thân là quân nhân, anh chưa từng hối hận, lòng trung thành đối với quân phục và quân đội mãi mãi không thay đổi, anh tự nhận từ trước tới nay chưa từng xin lỗi ai, duy chỉ có em, cưới em nhưng lại không thể cho em một mái nhà hoàn chỉnh, đây là nỗi hận suốt đời anh. Đến mạng sống của anh cũng là của quốc gia, bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị tinh thần sẽ hi sinb, lúc em cần anh, anh không thể lập tức xuất hiện ở bên cạnh em, giận anh 、buồn anh cũng là điều bình thường.”

“Có thể thời gian ở bên cạnh em không nhiều, anh không muốn vì những việc không quan trọng lấy đi thời gian của chúng ta, càng không muốn gặp nhau liền cãi nhau, anh không có thời gian tinh lực để đi suy đoán tâm tư của em, em có lời nào cứ trực tiếp nói thẳng, không cần vòng vo. những cái khác không nói, tổn thương vợ điểm này anh vẫn biết rõ.”

Ánh mắt rơi trên cổ tay anh, hai tay anh nắm chặt vô lăng, đầu chôn vùi trong vòng tay của mình, Diệp Bạc Hâm không nhìn được thần sắc của anh, nhưng lời anh nói ra khiến trong lòng cô đau từng cơn, khiến cô cảm thấy bản thân giống như cố tình gây rối.

Vết sẹo trên cổ tay nhìn thấy mà đau lòng, dường như in lên cả cổ tay, ánh mắt Diệp Bạc Hâm run rẩy, hoàn toàn buông bỏ hết phòng bị trong lòng.

Vết sẹo này là vết tích sau trận hoả hoạn để lại, bốn năm trước anh liều mạng xông vào biển lửa cứu cô ra, trước khi đem cô đẩy ra khỏi đó, bản thân anh lại bị mắc kẹt trong biển lửa, trước khi hôn mê, cô nhìn thấy ngọn lửa đang hừng hực cháy lên, nuốt chửng lấy khuôn mặt anh, cô chưa từng nói với người nào, giây phút đó cô tuyệt vọng nghĩ sẽ chết như thế này.

Đối với một người lạ, cô rung động rồi, nhưng bởi vì Hạ Dã Nhuận là vị hôn phu của cô, cô tận lực kìm nén tình cảm xuống, chôn vùi trong ngọn lửa.

Sau đó biết được anh không sao, cô mới giống như phục sinh trở lại.

Cô từng hỏi anh, vì sao liều mạng cứu một người lạ?

Anh làm sao trả lời được, anh thẳng thắn nói, bởi vì anh là quân nhân, bảo vệ nhân dân là chức trách của anh.

Vì lí do này cô thất vọng một hồi, cứu cô không phải vì cô đặc biệt, mà chỉ là chức trách của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.