Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 5



“Cậu nói gì?” Giọng của Thẩm Tư Á cao tới mức có thể chọc thủng mái nhà, ly nước trong tay cô suýt chút nữa bị cô đập vỡ.

“Bà cô à, nhỏ tiếng chút.” Diệp Bạc Hâm căng thẳng bịt chặt miệng Thẩm Tư Á có tật giật mình nhìn ra cửa.

Đây không phải lớn tiếng gọi mẹ cô tới sao?

Mặc dù cánh cửa bị khóa, hiệu ứng cách âm của căn phòng cũng tốt, nhưng ai biết được mẹ cô đột nhiên sẽ ra ngoài, đi qua đây thì sao.

Diệp Bạc Hâm đem nguyên nhân hậu quả nói lại một lượt, Thẩm Tư Á tức giận không nói nên lời, hơn nửa ngày sau mới tỉnh lại, ngón tay run run hướng về cô, chọc mạnh vào đầu cô. “tớ nói cậu điên rồi phải không?dây thần kinh kích thích não hỏng rồi à, hay não bị lừa đá? Tớ ngăn cản cậu với Hạ Dã Nhuận ở cùng nhau, cậu với anh ta huỷ bỏ hôn ước, tớ cũng vui cho cậu, còn cậu quá mức nhạy cảm, tìm một người đàn ông không quen biết để kết hôn. Nếu để mẹ cậu biết được, bà không tức chết mới lạ."

Cái gì mà người đàn ông lạ, lời này Diệp Bạc Hâm không muốn nghe.

“Tớ quen anh ta 4 năm rồi, anh ấy không phải người xấu...”

Thẩm Tư Á bị Diệp Bạc Hâm làm tức cười: “tớ nói này đại tiểu thư, tuổi cậu cũng không nhỏ nữa, người xấu có viết lên trán "tôi là người xấu" không? IQ của cậu cũng cho chó ăn rồi.

Diệp Bạc Hâm muốn phản bác, nhưng nhìn thấy trên mặt Thẩm Tư Á viết " cậu dám cãi lại, bà đây xé mặt cậu, ngoan ngoãn ngậm miệng lại "

Thẩm Tư Á đem cái túi dì Thanh đưa tới dốc ngược xuống, đồ trong túi rơi xuống sô pha, còn có một thứ, trực tiếp rơi xuống bên chân của Diệp Bạc Hâm.

Diệp Bạc Hâm liếc mắt nhìn, chết lặng.

Là chứng minh nhân dân của cô, trên sô pha là sổ hộ khẩu, giấy chứng nhận độc thân,...

Diệp Bạc Hâm hận đến ruột gan đều xanh hết rồi.

Tập Vị Nam, tôi cùng anh kết hôn rồi.

Diệp Bạc Hâm chìa ngón chân ra, muốn đem chứng minh thư giấu dưới ghế sô pha, Thẩm Tư Á cười lạnh, đẩy chân cô ra.

“Ồ!chứng minh thư, sổ hộ khẩu, các giấy chứng nhận đầy đủ cả rồi.”

Cô nhìn Thẩm Tư Á nhặt chứng minh thư lên, “tạch” vứt lên sổ hộ khẩu, tim Diệp Bạc Hâm run lẩy bẩy.

Đừng thấy Thẩm Tư Á suốt ngày hihi haha, một khi cô tức giận, đến Diệp Bạc Hâm cũng phải sợ.

Diệp Bạc Hâm cũng biết là Thẩm Tư Á quan tâm cô, đổi lại là cô nhìn thấy Thẩm Tư Á không nói một lời cùng một người lạ nhận giấy chứng nhận, sợ là cô cũng phát hoả.

Thẩm Tư Á kinh ngạc đứng dậy, cáu kỉnh đi lanh quanh bàn trà nhỏ.

“Diệp Bạc Hâm!cậu nói xem tớ làm sao nói tốt cho cậu đây?chứng minh thư, sổ hộ khẩu có thể tuỳ tiện đưa cho người khác sao?”

Cô gái này đi đâu cũng mang theo cảnh giác, lần này hồ đồ rồi sao?

Còn không phải, Diệp Bạc Hâm đêm hôm đó đúng thật là hồ đồ, cô mượn sức rượu khiến Tập Vị Nam cưới cô, sau đó Tập Vị Nam hôn cô, cô bị hôn đến choáng váng đầu óc, mơ mơ màng màng nghe Tập Vị Nam hỏi cô cần chứng minh thư, cô ngớ ngẩn lấy từ trong túi ra.

Còn về sổ hộ khẩu, cô nghĩ tới muốn cùng Tập Vị Nam bí mật qua lại, cho nên từ sớm đã từ Diệp gia lấy ra rồi, vẫn luôn mang theo bên mình.

Cô phát điên, không ngờ rằng Tập Vị Nam là người nghiêm túc như vậy lại cùng cô phát điên.

“Tư Á, cậu đừng giận nữa, tớ biết cậu quan tâm tớ, tớ bảo đảm với cậu, Tập Vị Nam là người tốt, tớ sẽ không để bản thân chịu thiệt thòi đâu.Tớ quen biết anh ấy 4 năm rồi, 4 năm trước căn hộ bốc cháy, tớ cứ tưởng mình chết trong biển lửa, là anh ấy liều mạng cứu tớ ra.”

Nghĩ tới suýt nữa mất mạng ngày hôm đó, Diệp Bạc Hâm nghĩ tới còn rùng mình, nhưng Tập Vị Nam, anh giống như cứu tinh của cô, đưa cô từ vực sâu kéo lên.

Phải nhập viện 1 tuần, tỉnh lại thấy người nhà và Hạ Dã Nhuận, còn anh bặt vô âm tín, cô từ y tá nghe được, bác sĩ nói là một quân nhân cứu cô, đưa cô tới bệnh viện liền rời khỏi.

Cô còn tưởng không được gặp anh nữa, nhưng khi cô xuất viện không lâu, lại gặp được anh, cô mời anh một bữa cơm coi như báo đáp.

Anh như một bí ẩn, rất ít nói, cô với anh không quen biết, cô tự biết chừng mực, vì vậy ngoài tên của anh ra, cô không hề để tâm đến việc của anh.

Sau đó, hai người dần dần quen rồi, thời gian nghỉ của anh, thỉnh thoảng sẽ tới thành phố thăm cô, hai người cùng ăn bữa cơm.

Anh ấy có vẻ rất bận rộn, anh ấy nghỉ vài lần mỗi năm, thường đi ăn hơn một nửa số lần nghỉ đó, và được gọi đi bằng một cú điện thoại.

Diệp Bạc Hâm đã có vị hôn phu, lúc đầu chỉ xem Tập Vị Nam là bạn bè, không nghĩ nhiều, nhưng mà sau đó Hạ Dã Nhuận lại rất quá đáng, càng ngày cô càng không thể nhẫn nhịn, cho đến 1khoảng thời gian trước, cô quyết định cùng Hạ Dã Nhuận cắt đứt, tâm tư nghiêng về Tập Vị Nam.

“Từ năm chúng tớ quen biết, sinh nhật tớ mỗi năm, anh ấy đều cùng tớ tổ chức sinh nhật.nửa tháng trước không phải sinh nhật tớ sao, hôm đó tớ uống say rồi, không biết như thế nào, mơ mơ màng màng cầu hôm anh ấy, còn đem giấy tờ chứng minh thư không suy nghĩ vứt cho anh ta.”

Thẩm Tư Á càng nghe càng thấy không đúng, “Dừng!Diệp Bạc Hâm, nếu tớ nhớ không nhầm thì cậu từ nhỏ cùng cậu của cậu ngâm trong hầm rượu, ngàn li không say mà. Cậu đã uống say sao? trò đùa gì vậy?”

Từ lúc quen biết Diệp Bạc Hâm, Thẩm Tư Á liền không thấy Diệp Bạc Hâm uống rượu say bao giờ, nhớ có lần sinh nhật cô, một phòng con trai muốn chuốc cô say, Diệp Bạc Hâm không nói hai lời, xách rượu lên uống sạch, mười mấy người con trai luân phiên nhau uống say khướt, kết quả cô vẫn tỉnh như thường, đưa con sâu rượu là cô về nhà, chăm sóc cô cả đêm.

Diệp Bạc Hâm nói lỡ lời, hận không thể cắn đứt lưỡi...

“Ha ha... đó là vì sao chứ, tâm trạng không tốt mà, uống rượu không say là người tự say.”

“Tớ thấy cậu là sắc khiến trí loạn!người đàn ông này rốt cuộc cho cậu uống thuốc mê gì vậy, đáng để cậu giả say lừa tình vậy?” Thẩm Tư Á hận không thể rạch não của cô ra, xem trong đó mạch não dài thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.