Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 64



Thẩm Tư Á ở trên tầng hai, xung quanh không có chỗ che khuất, có rất nhiều ánh sáng.

Khi lên lầu, đúng lúc phòng bên canh mở cửa là đồng nghiệp của Thẩm Tư Á, trên cổ anh mang một chiếc SLR, nhìn bộ dạng có vẻ như muốn đi ra ngoài phỏng vấn.

Nử tháng nay, Thẩm Tư Á cùng anh làm quen rồi, mỉm cười cùng anh chào hỏi, anh quay người lại, cười rất nhút nhát, trên mặt còn xuất hiện một tầng đỏ hây hây đáng nghi.

Anh lắc lắc chiếc SLR, nói: “Ở đây phong cảnh rất, tự nhiên thuần khiết, sau này quay trở về thì rất khó nhìn thấy cảnh sắc đẹp như vậy, vì vậy nhân lúc có thời gian rảnh đi sưu tầm dân dã.”

Diệp Bạc Hâm mặc một chiếc áo sơ mi màu ô liu, một chiếc áo khoác trên vai, trong tay cầm một chiếc mũ quân đội cánh gió, mái tóc ngắn ngang tai khiến mặt cô càng nhỏ hơn.

Cô sải bước lên lầu, theo âm thanh liếc mắt nhìn anh, vừa nhìn liền vui vẻ, chẳng lẽ ngần này tuổi đầu rồi còn có gương mặt đỏ thẹn thùng của nam sinh.

Diệp Bạc Hâm đưa tay ra chọc vào eo Thẩm Tư Á, hướng về phía người biến mất cuối hành giảo mồm, “Hey, cậu nói nói người ta có phải nhìn trúng cậu rồi? Đột nhiên lại mặt đỏ thẹn thùng.”

Thẩm Tư Á đối với trêu chọc của cô không có cảm hứng, cô lấy chìa khoá cắm vào của, vừa quay động vừa nói, “Mắt cậu hoa rồi, anh ấy đâu có bị đỏ mặt chứ.”

Diệp Bạc Hâm cùng cô bước vào phòng, đưa tay ra khoá cửa, “Cậu chính là lừa mình dối người, tiểu tử rất khôi ngô tuấn tú ya, bây giờ người đàn ông hai chân đầy đường đều có, người đàn ông đỏ mặt thuần khiết cơ bản đã tuyệt chủng rồi được chứ?”

Diệp Bạc Hâm nghiêng đầu nhìn cô, ngập ngừng hỏi cô: “Chị em à, hay là suy nghĩ thử xem?”

Thẩm Tư Á không nhẫn nại đẩy đầu cô đang sáp vào, đá văng đôi dép dưới chân đi, chân trần bước vào trong.

“Anh ta?Thôi đi, lương còn không cao bằng tớ, mặt lại trắng, tớ cũng không muốn nuôi một tiểu mặt trắng, nói không chừng một ngày nào đó hai người đều uống gió Tây Bắc.”

Diệp Bạc Hâm cạn lời rồi, “Có cần phải thực dụng vậy không?”

Thực ra cô biết rất rõ, câu này của Thẩm Tư Á chiếu lệ, bởi vì không phải người kia, cho nên không được.

Tình cảm tám năm không phải nói quên là quên được, Giang Diệc Đình lại làm tổn thương cô như thế nào, trên miệng cô nói sao cũng được, trong lòng vẫn là khó chịu, chỉ là trải qua thời gian gột rửa, kích thích cũng không quá sâu sắc như vậy.

Không phải là không có anh không được, chỉ là không có anh rồi, sắc màu cuộc sống mất đi không ít.

“Cần thiết!”Thẩm Tư Á chống cằm, “Trước tiên ngồi một lúc, làm cho cậu một chút dưa hấu.”

Dưa hấu là do Thẩm Tư Á hôm qua mua từ cửa hàng nhỏ bên khu doanh trại, vẫn chưa cắt ra, sớm đã không còn đông lạnh nữa rồi, thời tiết như thế này thích hợp nhất là dưa hấu băng, nhưng mà không phải đông lạnh cũng không phải không được.

Diệp Bạc Hâm gật đầu, lấy áo khoác khoác trên vai đặt lên sofa, cả người nặng nề ngã xuống ghế sofa, lún sâu vào trong sofa, đôi chân đặt lên bàn trà, “Đi đi, tớ lên mạng một lúc.”

Thẩm Tư Á bước vào trong phòng, lấy ra chiếc túi giữ tươi từ chiếc túi tuỳ thân mang theo, lấy máy tính ra, nhét nó vào trong lòng cô, “Này, mật mã là ngày sinh của tớ.”

Nửa tháng rồi không lên mạng, ngay cả điện thoại di động cũng là hôm nay mới nhận đến tay, căn bản là bị cô lập, mở trang web ra, nhập vào trang web chính thức của tập đoàn Tô Thị, duyệt qua các động thái thị trường chính khoán của Tô Thị.

Thẩm Tư Á đến bên bàn ăn, đặt túi giữ tươi ở trên bàn, cầm dao cắt hoa quả cắt vỏ dưa hấu, cắt ra từng miếng nhỏ, đặt vào dĩa.

“Lần trước nói nghỉ ngơi không phải là rất bận sao, hôm nay sao lại ngọn gió nào thổi cậu đến đây vậy?” Thẩm Tư Á bưng dĩa trái cây tới cạnh cô, vỗ nhẹ vào chân cô, “Chân di chuyển vị trí một chút đặt dưa hấu.”

Diệp Bạc Hâm bỏ chân xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, “Không nhìn thấy sao, truy cập mạng a. Bên ngoài chỉ có mạng liên quân đội, vào các trang web quân sự, toà lầu các cậu có thể truy cập liên mạng, đương nhiên phòng máy tính có thể truy cập ngoại mạng, nhưng quá nhiều người, không muốn đi tham gia náo nhiệt.”

Thẩm Tư Á bĩu môi, lấy một miếng dưa hấu cho vào miệng cô, “Gọi điện thoại cho gia đình cậu chưa?”

Diệp Bạc hâm từ từ nhai, lắc đầu, “Không gọi, bọn họ đều không quan tâm sống chết của tớ, ném tớ tới đây, tại sao tớ phải chý ý tới bọn họ.”

Ài, phẫn nộ rất lớn.

Thẩm Tư Á cười, “Thực ra cậu có thể không tới mà, ai ép nổi cậu?”

Diệp Bạc Hâm ngây người một lúc, khép đôi mắt của mình, Tô Uyển uy hiếp chuyện của cô, cô không nói với Thẩm Tư Á, Tô Uyển nói được làm được, cô không muốn bởi vì tính bướng bỉnh của cô liên luỵ Tập Vị Nam.

Nhìn cô liếm môi, Thẩm Tư Á cũng không hỏi nữa, tiến tới gần cô khép mắt dưỡng thần, thỉnh thoảng nói chuyện, vô thức ngủ gật luôn.

Lúc tỉnh dậy, Diệp Bạc Hâm vẫn đang ngồi gõ bàn phím, cô chớp mắt, liếc mắt nhìn điện thoại, hơn hai giờ chiều rồi, không ngờ tới đã ngủ hai tiếng đồng hồ rồi.

Cô liếc qua màn hình, toàn là chữ.

Thẩm Tư Á hiểu, cũng không làm phiền cô, sợ làm gián đoạn suy nghĩ của cô, đứng dậy đi rửa mặt.

Qua một lúc, Diệp Bạc Hâm mới ngẩng đầu lên, xoa xoa cái cổ đau mỏi, ánh mắt nhìn về hướng khung cửa sổ, ánh nắng buổi chiều mềm mại và ít ỏi thưa thớt.

Thẩm Tư Á đi ra ngoài rồi, không biết là đi đâu, nhớ là cô hình như nói muốn đi ra ngoài một chút.

Tắt máy tính đi, Diệp Bạc Hâm bước vào nhà, nằm trên giường của Thẩm Tư Á ngủ một giấc.

Thẩm Tư Á gần năm giờ mới quay về, trong tay xách thức ăn lấy từ nhà ăn, vào cửa liền nhìn thấy máy tính nằm cô độc trên sofa, cô lấy dĩa ăn lau sạch, sau đó để thức ăn ra.

Thẩm Tư Á nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra, nhẹ nhàng bước vào, lại nhẹ nhàng đóng của lại.

Diệp Bạc Hâm mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh và một chiếc quần dài nằm trên giường, tóc mái hai bên tai che khuất lông mày, để lộ ra đôi má đỏ hây hây.

Thẩm Tư Á đứng ở cạnh giường, ngồi xổm đánh giá tư thế ngủ của cô, khoé miệng treo một vòng cung nhàn nhạt.

Hai người chung quy lại, tình cảm so với chị em còn thân thiết hơn, Thẩm Tư Á vẫn thường thường nghĩ, nếu như lúc đầu không tình cờ gặp Diệp Bạc Hâm, cả đời này của cô thiêu hủy rồi.

Mẹ cô qua đời, cô không chịu được đả kích này, buông thả bản thân, giống như bóng ma vật vờ, đêm khuya đi mua rượu, nhuộm tóc uống rượu, linh hồn của cô đã bị sa ngã rồi, tìm không ra ý nghĩa của cuộc sống.

Nhưng mà lạc quan cởi mở của Diệp Bạc Hâm, niềm say mê với cuộc sống của cô đã cảm nhiễm cô, lúc tất cả mọi người đều nói cô là cô gái xấu xa, chỉ có cô ấy nhìn thấu linh hồn của cô, tình nguyện cùng cô liên lạc.

Ngay cả khi cô cùng Giang Diệc Đình yêu nhau, cô ấy cũng không phản đối, cô ấy nói tin tưởng vào ánh mắt của cô, tôn trọng sự lựa chọn của cô, nhưng phải biết tự bảo vệ mình, đừng hồ đồ giao bản thân mình ra.

Cô còn nói, nếu như cậu một ngày nào đó cảm thấy bản thân có khả năng chịu trách nhiệm, hơn nữa nếu tin tưởng anh ta là người tốt, giao cho anh ta không hối hận, cậu có thể làm theo những suy nghĩ bên trong cậu.

Cô vẫn luôn biết Diệp Bạc Hâm nhìn mọi chuyện rất kỹ lưỡng 、rất sâu sắc, mặc dù tuổi còn nhỏ, suy nghĩ lại rất trưởng thành, nhưng không ngờ rằng cô có thể nói ra những lời này, đủ gây sốc cho cô trong một thời gian dài.

Cô gái ở độ tuổi đó, rất xấu hổ khi nói lên tình cảm cảm xúc của mình, còn cô rất bình tĩnh, rõ ràng chưa trải qua tình cảm, nhưng có thể lúc quan trọng nói ra nhắc nhở 、phân tích.

Sau đó cô mới biết, ngoài những tư tưởng Tô Uyển từ nhỏ thấm nhuần cho cô, cô từ lúc nhỏ căn bản không có ai chăm sóc trạng thái, Tô Uyển bay đi suốt, Diệp Viễn Đông càng không cần nói, mấy tuần không về nhà, cho đến khi bố mẹ ly hôn, người khác còn đang ở trong vòng tay của bố mẹ, cô đã học được cô đơn, học được tự lập tự đứng trên đôi chân của mình.

Sau đó Giang Diệc Đình mất tích, tinh thần cô sụp đổ, nhiễm một chất nghiện, một lần muốn tự tử, bố cô mắng cô đáng đời, nói cô tuổi nhỏ không học hành tốt, chỉ có Diệp Bạc Hâm cùng cô vượt qua thời gian khó khăn nhất.

Cô cai nghiện, cô ấy cùng cô ;cô cào cấu cô đầy thương tích, cô một tiếng không kêu. Cô nói rất đau, không muốn sống nữa, cô ấy liền kể chuyện cho cô nghe, sau đó cô mới biết, nhân vật chính trong truyện là cô.

Nửa năm đó, cô sụt mất hai mươi kí, gầy như da bọc xương, cô ấy cũng gầy đi một vòng, còn nghỉ học nửa năm ở nhà chăm sóc cô, sợ cô nghĩ không thông.

Về sau, thuốc bở được rồi, cô nghĩ, cái mạng này là do Diệp Bạc Hâm nhặt về, cả đời này cô nghe lời của cô ấy.

“Yo, làm gì vậy, buồn xuân thương thu à? Cũng không đúng nha, bây giờ là mùa hè rồi.” Lúc Diệp Bạc Hâm ngủ mơ mơ hồ, trên ngón tay giọt lên chất lỏng nóng bỏng, cô mở đôi mắt lờ mờ buồn ngủ, bị những giọt nước mắt trên mặt Thẩm Tư Á doạ giật mình.

Nghĩ tới cô lúc nãy vừa đi ra ngoài một chuyến, không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ, hay chỗ Giang Diệc Đình lại xuất hiện sâu bướm khác.

Diệp Bạc Hâm muốn hỏi, lại sợ động đến vết thương của cô.

Thẩm Tư Á quay lưng lau nước mắt, đứng dậy, liếc nhìn Diệp Bạc Hâm, “Nói gì vậy, tớ đây là đau lòng, cậu hiểu không?Cậu xem cậu đi, gầy đi một vòng rồi, hơn nữa còn đen rồi, vì một người đàn ông, cậu đến mức này sao?”

Diệp Bạc Hâm mỉm cười, từ trên giường ngồi dậy, cúi người mang giày, lảng tránh nói: “Có lòng tốt, gầy như vậy đâu, tớ đây là biến thành thon thả thôi, cậu muốn gầy còn không được kìa.”

Sau khi ăn xong cơm tối, mắt nhìn mặt trời xuống núi rồi, Diệp Bạc Hâm đứng dậy muốn đi, Thẩm Tư Á liền ngăn cô lại, hướng qua cô chớp chớp mắt, nũng nịu nói: “Tối nay ở lại đây?”

Diệp Bạc Hâm toàn thân nổi da gà, lắc lắc người, “Miễn đi, cậu đừng nói dối tớ, nữ quỷ tối nay nếu như đột nhiên tuần tra phòng, tớ liền khốn khổ.”

Thẩm Tư Á cười nhẹ, “Được rồi, tắt đèn hô lên rồi cậu lại đi, được không?”

Tắt đèn hiệu là chín rưỡi, Diệp Bạc Hâm nghĩ rồi gật đầu.

Nhưng mà nhìn Thẩm Tư Á trộm cười lén lút, cô có một dự cảm không lành.

Thẩm Tư Á kéo cô ngồi trên sofa, nói ý định của mình cho cô nghe.

“Lúc chiều tớ đi dạo, nghe thấy mấy nữ binh đang bàn tán, nói đội trưởng bọn họ chiều tối sẽ quay về, còn nói đại đội trưởng là truyền kỳ trong quân đội, tuổi còn trẻ đã đạt cấp đại tá, lại được giao cho chức vụ sư trưởng, tiền đồ vô lượng a. Càng quan trọng hơn là, sư trưởng này rất đẹp trai, là nam thần của toàn bộ nữ quân nhân a. Cậu nghĩ xem người đàn ông có thể làm kích thích hoóc môn của đám này, vậy đẹp trai như thế nào a? Cậu không hiếu kì sao?”

Diệp Bạc Hâm cắt ngang lời cô, “Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?”

Thẩm Tư Á mỉm cười đen tối, hướng qua cô bật ngón tay cái, “Thông minh!”

“Cậu không nói là tớ đi nhá.” Diệp Bạc Hâm bật người dậy, Thẩm Tư Á vội vàng nắm lấy cô, “Được rồi, nói mà, tớ chẳng qua là bệnh nghề nghiệp thôi, gặp được loại nhân vật truyền kỳ này, muốn chụp vài tấm ảnh thôi.”

“Chụp vài tấm ảnh?” Diệp Bạc Hâm cau mày, Tiêu Thuần là trung đội trưởng, cô vẫn chưa gặp qua vị đại đội trưởng này, nhưng mà theo như những gì cô biết, binh đặc nhiệm hành sự chú trọng bảo mật công việc, hình ảnh của bọn họ không được truyền ra ngoài, càng đừng nói là đại boss, nhất định không đùa được.

“Miễn đi, người ta sẽ không chấp nhận phỏng vấn của cậu đâu.”Diệp Bạc Hâm tự nhiên nghĩ tới Thẩm Tư Á muốn đi phỏng vấn người ta, kết quả Thẩm Tư Á cũng nhận ra điểm này, nâng mắt lên nhìn Diệp Bạc Hâm, nói: “Ai nói tớ muốn phỏng vấn, tớ muốn chụp lén.”

Diệp Bạc Hâm không bình tĩnh nữa, trừng cô mắng, “Cậu đừng làm loạn, đây là quân đội, có kỷ luật, cẩn thận cậu bị trừng phạt.”

Thẩm Tư Á mỉm cười, “Yên tâm, không xảy ra chuyện được, tớ đều tìm được cách hay mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.