Tập Vị Nam đã rất lâu rồi không tự mình xuống bếp, quanh năm ở trong doanh trại, thức ăn đều là trong nhà ăn, mỗi ngày bận rộn, đâu có thời gian để bản thân đi Trương La ăn cơm.
Còn hôm nay vì Diệp Bạc Hâm, xắn tay áo lên tiến vào nhà bếp lâu ngày không đụng tới, anh ngập ngừng một lúc, nghĩ ra lúc trước cô thích ăn thịt cá nhất, mấy ngày trước ở trong nhà ăn ăn cơm nhìn thấy trên đĩa cơm của cô cũng là một phần thịt cá, vì vậy anh định nấu một món cá kho.
May mắn thay trong bếp những nguyên liệu và gia vị cần có đều có, anh gọi Đặng Viễn thanh lọc các nhân viên nhàn rỗi, công khai tiến vào sau bếp.
Anh đứng trước bếp lò, quanh eo buộc một tạp dề màu trắng, tay áo được anh kéo lên khuỷu tay, để lộ một cánh tay có đường nét cường tráng đẹp đẽ, một bàn tay có đốt tay rõ ràng đang gãy vảy cá.
Tay trái giữ chặt con cá, tay phải cầm một con dao sắc nhọn, lột sạch từng lớp vảy cá từ trên xuống.
Động tác của anh thành thạo, sau khi mở vòi nước rửa sạch vảy cá, lưỡi dao quay ra, rạch một đường trên bụng cá, bàn tay đẹp đẽ trực tiếp chạm vào máu cá bên trong bụng.
Đặng Viễn đi theo anh bốn năm rồi, lúc diễn tập ở ngoài hoang dã không có thức ăn khô, chỉ có thể bắt động vật ăn thịt sống, có thủ trưởng còn tốt một chút, có thể nhóm lửa nấu chín một chút thức ăn, anh cho rằng thủ trưởng chỉ biết làm thức ăn ngoài hoang dã, không ngờ rằng đến trong bếp anh cũng có thể nấu.
Tập Vị Nam mượn bếp sau của nhà ăn, toà nhà quân quan không có bất kỳ phòng nào có bếp, theo lời vủa Tập Vị Nam, bọn họ là đến tòng quân chịu khổ, không phải đến đây để hưởng thụ cuộc sống, binh sĩ ăn gì, bọn họ ăn cái đó, không cần phải làm một cái bếp nhỏ, tuy nhiên anh hôm nay lại là ngoại lệ.
Xung quanh lối vào nhà bếp có vây vài cái đầu, đôi mắt bọn họ nhìn thẳng về đại đội trưởng, trăm năm khó gặp đại đội trưởng xuống bếp, chỉ là quá tò mò, bình thường đều là bọn họ động thủ, Đặng Viễn tới lấy thức ăn, có khi nào nhìn thấy qua đại đội trưởng oai phong lẫm liệt tự thân tới đây, rửa tay nấu canh.
“Đặng Viễn, đưa mọi người đi.”Tập Vị Nam tay nghề có thừa, không bỏ qua mấy đầu người ở cửa, đầu cũng không có ngẩng lên, lạnh giọng phân phó Đặng Viễn.
Đặng Viễn hồi phục tinh thần, đáp ứng một tiếng, đi ra đuổi người.
“Đều đứng ở đây làm gì?giải tán, nhanh chóng giải tán.”
Lúc Tập Vị Nam thấp giọng hạ một tiếng đuổi mọi người đi, bọn họ cũng nghe thấy, sợ hãi nhanh chóng giải tán.
Đặng Viễn muốn đi ra ngoài giúp Tập Vị Nam trông chừng, xem thử chị dâu chịu phạt xong chưa, chân trước vừa bước ra tới cửa bếp, liền bị người ta túm cổ kéo lại.
Đầu bếp trưởng khuôn mặt sợ hãi, từ khi Tập Vị Nam xuất hiện ở nhà bếp, nói muốn động thủ nấu một chút thức ăn, anh bị doạ chân đều phát run lên.
Chẳng lẽ đại đội trưởng ghét bỏ tay nghề nấu ăn của đầu bếp không tốt?
“Đặng Viễn, đại đội trưởng đây là có ý gì?” đầu bếp trưởng lo lắng hỏi.
Đặng Viễn vẫy vẫy tay anh, trên dưới đánh giá liếc mắt nhìn anh, hắng giọng một tiếng, liền không nói gì.
Đầu bếp trưởng càng lo lắng hơn, đến cả Đặng Viễn cũng âm ừ với anh, có phải là đại đội trưởng không vừa lòng với anh?
“Cậu đừng ậm ừ như vậy, nói điều gì đó đi, có phải đại đội trưởng chê tay nghề nấu ăn của chúng tôi không tốt?”
Đặng Viễn không có hơi sức cùng anh dây dưa, ném một ánh mắt yên tâm cho anh, “Không có việc gì, đại đội trưởng đây là muốn tiếp đã khách.”
Anh không phải là bởi vì chị dâu chứ?
Mấy người bọn họ đều không biết đại đội trưởng cưới vợ rồi, nói ra sẽ doạ chết người, Quý doanh trưởng còn nhắc nhở hạ lệnh không được nói, vì vậy anh tuyệt đối sẽ không nói.
Trong lòng Đặng Viễn co rút lại, ngoài Quý doanh trưởng và đại đội trưởng, chuyện đại đội trưởng cưới vợ rồi chỉ có anh biết.
...
Sau khi Diệp Bạc Hâm xong, mệt mỏi quá sức, lê bước nặng nề về tới phòng ngủ, bỏ xuống cái ba lô sau lưng, mấy cô gái biết cô chưa ăn cơm, lén lút giấu chút bánh bao cho cô.
Diệp Bạc Hâm đói lắm rồi, ăn mấy miếng liền, đột nhiên nhớ ra Đặng Viễn nói Tập Vị Nam kêu cô tới toà quan quân nói chuyện, lén lút bỏ bánh bao vào trong túi, ngửi một hơi rồi nói đi tắm rửa.
Rửa qua cơ thể, cảm giác trên người không còn mùi mồ hôi nữa, mới mặc quần áo.
Ngay cả quần áo bẩn cũng không giặt, chất vào trong chậu, giấu trong góc phòng tắm, sau đó quay người xuống lầu, hướng về toà quân quan chạy đi.
Trên đường làm như tên trộm, nhìn thấy hai ba binh sĩ đi qua đường, cảm thấy ánh mắt bọn họ đều đặt lên bản thân, lặng lẽ cúi đầu.
Trong toà quân quan đều là nam quân quan, ngoài Thẩm Tư Á là nữ kí giả từ bên ngoài tới, trong ngày thường rất ít nữ binh tới cửa, Diệp Bạc Hâm là vì do Thẩm Tư Á tới đây vài lần, vừa tới hai lính gác đã nhận ra cô.
Không kiểm tra gì thêm, trực tiếp để cô đăng ký lên lầu.
Trong phòng bếp, Tập Vị Nam nấu ba món thức ăn chay một món cá kho, còn thêm canh canh rong biển trứng, cơm còn chưa nấu xong, Đặng Viễn bước vào nói chị dâu đã đi vào toà quân quan rồi, anh cởi tạp dề ra, kêu Đặng Viễn trông cơm chín rồi, thì giúp anh mang lên lầu, bản thân anh quay về trước.
Diệp Bạc Hâm đứng chờ bên ngoài cửa, gõ gõ cửa, ánh mắt lại nhìn xung quanh, sợ có người nhìn thấy một nữ binh đứng trước cửa phòng đại đội trưởng, bị người ta đàm tiếu.
Mười mấy phút trôi qua, vẫn không có người mở cửa, cô lại gõ thêm vài lần, vẫn như cũ không có động tĩnh gì.
Cô đột nhiên nhìn lên trần nhà, tâm trạng căng thẳng kỳ vọng đều bị phai mờ rồi, nếu không phải thấy Đặng Viễn trung thực, cô sẽ hoài nghi Đặng Viễn cố ý trêu chọc cô.
Diệp Bạc Hâm quay người muốn đi, anh bận rộn như vậy, chắc là bị chuyện gì đó trì hoãn rồi.
Trong lòng tìm vô số lý do thuyết phục bản thân, nhưng mà vẫn cảm thấy không thoả mái.
Gương mặt cay đắng quay người, liền đâm vào một vòng tay, cơ bắp cứng chắc đâm phải khiến trán cô đau nhói, cô giơ tay lên muốn xoa, có người đã nhanh hơn giúp cô xoa rồi.
“Sao không cẩn thận như vậy?” Tập Vị Nam một tay đưa lên nhấc cằm nhọn của cô, một tay giúp cô xoa xoa chỗ đụng, anh hơi cúi người, khuôn mặt nghiêm khắc phóng to trước mặt, trong đòng tử lại loé lên cảm xúc không thể giải thích.
Diệp Bạc Hâm bị anh tự nhiên ở đâu xông ra doạ giật mình, chẳng trách cô gõ cửa đợi nửa ngày cũng không có ai trả lời, thì ra không ở phòng.
Hơn nữa rõ ràng là anh đứng đằng sau cô, hại cô đâm phải, sao lại biến thành cô không cẩn thận rồi?
Tập Vị Nam nhìn thấy cô bất mãn, trong đồng tử loé lên ý cười, không nói anh không tốt, cũng không nói đi đâu, nắm lấy tay cô, từ trong túi lấy ra chìa khoá cho vào ổ khoá, quay động một chút, nghe thấy một tiếng rắc, cửa liền mở ra.
“Đói rồi phải không?” Tập Vị Nam đau lòng liếc nhìn cô, đặt lên vai cô đẩy vào cửa, quay người đóng cửa cũng không buông cô ra.
“Vẫn tốt.” Má Diệp Bạc Hâm hơi đỏ lên, không nhìn đôi mắt của anh, luôn cảm thấy rất dễ bị ánh mắt anh thu hút.
Lúc nãy ăn mấy miếng bánh bao, thực sự không đói như vậy nữa.
“Uống chút nước không?” Tập Vị Nam hỏi cô, chỉ chỉ sofa, kêu cô đi qua đó ngồi một lát.
Diệp Bạc Hâm ngồi xuống phía sau sofa, đối diện với bóng lưng anh chớp mắt hỏi, “Có nước đá không?
Cô sợ nhất là nóng, bây giờ mỗi ngày đều đứng dưới mặt trời tập luyện, đều không biết bản thân lấy đâu ra kiên trì tiếp tục.
Nghĩ tới mùa hè mỗi năm ngồi dưới điều hoà ăn dưa hấu 、kem, cô liền thèm ăn.
Tập Vị Nam cầm ly tới lấy nước, quay đầu hỏi cô, “Muốn ăn lạnh? kem ly hay kem tuyết?”
Mắt Diệp Bạc Hâm sáng lên, “Có sao?”
Tập Vị Nam ngồi xuống bên cạnh cô, “Có thì có, chỉ là vừa tập luyện xong, ăn đá lạnh không tốt cho sức khỏe.”
Diệp Bạc Hâm vừa nghe anh nói có, ánh mắt liền nhìn quanh phòng khách, một bộ sofa 、một chiếc máy lọc nước 、một chiếc bàn làm việc, trên tường còn có giá sách, thiết kế đơn giản không thể đơn giản hơn, cũng không nhìn thấy tủ lạnh đâu.
Cô chỉ theo như Tập Vị Nam nói, nhanh chóng dựa vào sau ghế, toàn thân chìm trong sofa, nhỏ tiếng thì thầm, “Lại không được ăn nhiều, hơn nữa cũng không có.”
Tập Vị Nam nhìn thấy khuôn mặt nhỏ sụp đổ của cô, trong đôi mắt đều mang nỗi mất mát, nghiêng người hôn lên miệng của cô.
Diệp Bạc Hâm lập tức lanh lợi lên, có chút không phòng bị nhìn anh.
Tập Vị Nam cười lên, “Trước tiên nghỉ ngơi một chút, một lúc nữa Đặng Viễn mang thức ăn tới, nếu như anh chưa quay lại, em đi mở cửa cho cậu ta.”
Tập Vị Nam xoa xoa đầu cô, đứng lên, Diệp Bạc Hâm kéo lấy tay anh, nâng đôi mắt nghi ngờ lên nhìn anh, “Anh muốn đi đâu?”
Tập Vị Nam cầm tay cô, vui vẻ nói: “Bên kia doanh trại vó một cửa hàng nhỏ, đi mua một chút đá cho em, muốn ăn kem tuyết hay là kem ly?”
Diệp Bạc Hâm hoài nghi bản thân có nghe lầm rồi không, doanh trai bên kia rất xa, mặc dù anh chân dài bước nhanh, nhưng quay lại cũng mất mười phút.
Cô cũng chỉ thuận miệng nói thôi, cũng không muốn làm phiền anh.
“Không cần đâu.” Diệp Bạc Hâm cũng đứng lên, cảm thấy khó chịu, làm sao lại cảm thấy bản thân như một bé gái bướng bỉnh.
Tập Vị Nam ấn vào vai đề cô ngồi xuống, nói một lời một lát sẽ quay lại, quay người đi ra cửa.
Diệp Bạc Hâm ngơ ngác nhìn chằm chằm cánh cửa, phải mất một lúc lâu mới hồi phục tinh thần.
...
Cửa hàng nhỏ là dựa theo quân đội mở ra, bình thường cung cấp như yếu phẩm hằng ngày, cũng bao gồm một chút đồ ăn nhẹ 、thuốc lá rượu các thứ, binh đặc nhiệm bởi vì thân phận đặc biệt, ngoài việc đi ra ngoài làm nhiệm vụ, nửa năm không ra ngoài một lần, những thứ cần hằng ngày đều là cửa hàng nhỏ này cung cấp, với quy mô khá lớn, cần có đều có.
Tập Vị Nam quân hàm cao, thường hay đi hội nghị, trung tâm thành phố cũng đi không ít, cộng thêm cuộc sống kỷ luật tự giác, căn bản không cần mua gì, rất hiếm khi xuất hiện trong cửa hàng nhỏ.
Khuôn mặt anh chính là cột mốc, vừa xuất hiện ở cửa hàng nhỏ, ông chủ liền nhiệt tình chào hỏi anh, hỏi anh cần gì, anh nhàn nhạt nói tuỳ tiện xem thử.
Trong cửa hàng có một vài binh lính đang mua đồ, vừa nhìn thấy anh liền hô lên một tiếng chào, cổ họng hét lên chào đại đội trưởng.
Sau đó nhìn thấy anh từ trong tủ lạnh lấy ra một hộp kem tuyết 、một cái kem ly, ánh mắt trong nháy mắt biến đổi, tự đáy lòng ước số bàn tán đang rục rịch, thì ra đại đội trưởng khuôn mặt lạnh lùng lại thích ăn đồ ngọt a?
Chẳng trách mặt luôn lạnh lùng, đồ lạnh ăn nhiều sẽ ảnh hưởng đến khí lực trên người.
Trong ánh mắt mấy người lính nhịn cười 、bàn tán, Tập Vị Nam trấn tĩnh tự tới tính tiền, quay nười bước đi.
...
Diệp Bạc Hâm nghiêng người nằm trên sofa, nhàm chán bẻ ngón tay, trừng mắt nhìn lên trần nhà.
Nghe thấy cửa truyền tới âm thanh gõ cửa, cô lập tức ngồi dậy, chỉnh lại quần áo.
Tập Vị Nam đi ra ngoài có cầm chìa khoá, gõ cửa như vậy chắc là Đặng Viễn rồi.
Tuy nhiên mở cửa ra, Diệp Bạc Hâm chết lặng, đôi mắt mở tròn vo, tay vẫn đặt trên cửa, lúng túng chặn ở cánh cửa.
Cô là đồ ngốc sao, trước khi mở cửa vì sao không nhìn qua mắt mèo xem ai tới?
Bây giờ làm sao đây, cô có thể nói là đến nói chuyện được không?
Tiêu Thuần giống như bị sét đánh trúng vậy, kinh ngạc chỉ cô, “Cô... cô...”
Vì sao mở cửa cho anh lại là một phụ nữ, hơn nữa còn là tiểu tổ tiên này?
Anh hoài nghi bản thân đi nhầm phòng, lùi lại phía sau một bước, nhìn vào số phòng phía trên của.
Không sai ya, là phòng của đại đội trưởng.
Diệp Bạc Hâm cười ha ha nhìn anh, “Trung đội trưởng, có chuyện sao?”
Không có chuyện gì thì đi nha, ngây ra đó làm gì, đàm đạo sao?
“Cô...” Tiêu Thuần trừng mắt nhìn cô một lúc, sắc mặt lỳ quái, đột nhiên kéo cánh tay cô kéo cô ra ngoài, “Tiểu Diệp a, tôi nói cô không nhớ hay sao, gan của cô cũng lớn quá rồi đó, chuyện lần trước đại đội trưởng không dễ gì mới không tính toán, cô bây giờ còn dám làm loạn tới phòng của anh, đây cũng bỏ đi, có người gõ cửa cũng dám mở, không sợ bị bắt được sao?”
Khoé miệng Diệp Bạc Hâm co giật, kinh ngạc nhìn sắc mặt tái mét của Tiêu Thuần, hợp với Tiêu Thuần cho rằng cô lại trèo lầu lên đây?
Cô có ngốc thế nào cũng sẽ không tới phòng của người ta đâu, còn ngốc nghếch giúp người ta mở cửa?
Thật không biết vì sao Tiêu Thuần lại lên làm được trung đội trưởng, não hổng cũng quá lớn rồi.
“Ha ha, trung đội trưởng nói đúng, tôi sai rồi, lần sau không dám nữa.” Diệp Bạc Hâm đuổi theo anh đi ra ngoài, vừa đi vừa xin lỗi.
Tiêu Thuần tìm cho cô một lí do chính đáng, cô không lý do gì không theo bước thang trèo xuống.
Nếu không làm sao giải thích sự xuất hiện của cô trong phòng Tập Vị Nam? Lần trước đối mặt với Tiêu Thuần, thái độ Tập Vị Nam thể hiện rõ không quen biết cô, bây giờ cùng Tiêu Thuần nói cô là vợ của Tập Vị Nam, ước tính Tiêu Thuần sẽ cho rằng cô mắc chứng ảo tưởng.
Tiêu Thuần thấy thái độ của cô tốt, lúc này mới buông tay cô ra, lời nói thành khẩn dạy dỗ cô, “Tiểu Diệp à, tôi biết cậu cô là Tô sư trưởng, nhưng tới chỗ của chúng tôi, cô cũng phải bớt phóng túng đi, vạn nhất đừng gây chuyện, Tô sư trưởng cùng đại đội trưởng chúng ta cùng cấp, đại đội trưởng sẽ không cho Tô sư trưởng mặt mũi, hôm nay may mà là tôi, nếu như để đại đội trưởng nhìn thấy, không phải chỉ đơn giản đuổi cô đi không thôi đâu, nếu như trong phòng chuyện quân sự cơ mật gì, anh ấy không thể không đem cô đưa tới toà án quân đội.”
Diệp Bạc Hâm bị anh doạ như vậy, cũng có chút lo lắng, “Có nghiêm trọng như vậy sao?”
Tiêu Thuần nghiêm mặt, “Tất nhiên rồi, văn phòng và phòng ngủ của đại đội trưởng không được sự cho phép không được vào, ai biết được sẽ có gián điệp trong quân đội muốn ăn cắp tài liệu bí mật.”
Tiêu Thuần kéo cô ra, sau khi bước ra vài bước, mới nhớ ra phòng còn chưa khoá, vẫy tay kêu cô nhanh chóng rời đi, chuyện hôm nay anh liền xem như chưa có chuyện gì xảy ra.