Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 91



Nước mắt len theo kẽ tay nhỏ xuống, Lâm Tinh Âm vụt đứng dậy, chẳng kể có nhìn được không, cô quay phắt người, ôm mặt chạy đi. Hà Dã Nhuận sửng sốt, đồng tử co rút lại: “Tinh Âm!”

Vướng phải chiếc ghế trong phòng khách, Lâm Tinh Âm ngã sóng soài, người đập mạnh xuống nền, ghế đè lên chân. Hạ Dã Nhuận ngồi xuống bên cô, nhấc ghế ra, toan mắng thì thấy gương mặt trắng bệch, bèn cụp mắt, lặng thinh.

“Có bị thương ở đâu không?” Hạ Dã Nhuận vén ống quần của cô lên, Lâm Tinh Âm rụt chân lại, né tránh bàn tay anh. Quay mặt đi, cô cười khổ: “Nhìn xem, anh Hạ, em lại gây thêm phiền phức cho anh.”

“Bây giờ em chỉ là một kẻ tàn phế, đến cuộc sống không thể tự mình lo liệu.” Tay Hạ Dã Nhuận cứng đờ, áy náy cúi đầu.

“Thôi không sao, anh về đi, anh Hạ.” Lâm Tinh Âm rơm rớm nước mắt cười, hai tay mò mầm trên đất. Hạ Dã Nhuận mím môi im lặng, đỡ cánh tay cô, nửa ôm lấy vai, đặt cô ngồi lại trên ghế. Rút một tờ giấy ăn đưa cô. Năm ngón tay cô run rẩy, cầm tờ giấy lau mặt. Đôi mắt ấy vốn rất đẹp, tiếc là bây giờ trở nên vô hồn.

“Anh Hạ, hay là Diệp tiểu thư đã nói gì? Nên anh mới rạch ròi quan hệ với em?” Lâm Tinh Âm vặn khăn giấy, giọng đìu hiu.

“Không phải” Tim Hạ Dã Nhuận nhói đau, quay phắt mặt đi. Cô ấy nói gì đã tốt, nhưng cô ấy chả nói gì cả. Từ nhỏ đến lớn đã quen tự quyết định, đến giờ việc hôn nhân cô ấy cũng tự mình quyết định.

“Vậy... anh, anh có thể coi em là em gái không? Em không yêu cầu gì cả, thỉnh thoảng nghe được giọng anh là tốt lắm rồi...” Nỗi tự tin như chìm trong bụi nhỏ, nhưng vì thi thoảng vẫn được gặp anh. Hạ Dã Nhuận không thốt ra được câu cự tuyệt, cổ họng khô không khốc, nặn ra một chữ “Được.”

...

Dạo gần đây bên cạnh Tập Vị Nam xuất hiện một bóng hồng, yêu kiều thướt tha, thân hình cao ráo, cao ngang sống mũi thẳng tắp của anh.

Đàn ông anh hùng tráng kiện, phụ nữ trong nét thướt tha lại có khí khái hào hùng, đi đến đâu cũng là cảnh sắc đẹp hấp dẫn bao ánh nhìn.

Nơi như quân đội, thời gian rảnh rỗi vốn ít trò vui, thế nên bất kể nữ hay nam, mắt đều lăm lăm le le dõi theo cả hai, toan nghe ngóng hóng hớt.

Quân đoàn trưởng đến thị sát căn cứ. Tập Vị Nam theo tiếp đã mấy ngày, từ huấn luyện nữ binh đến nam chiến sỹ tập dượt tình thế cứu nạn, người phụ nữ luôn kè kè ở bên.

Mộc Vũ mê đắm nhìn theo bóng lưng người đàn ông, vai rộng eo thon gọn, thân hình tráng kiện, cơ thể dưới lớp quân phục hừng hực sức sống.

Đàn ông trong quân đội đa phần đều bỗ bã thô tục, nói năng tục tằn, thấy phụ nữ, mắt sáng quắc như lũ sói đói.

Tập Vị Nam khác hẳn bọn họ. Tướng mạo tuấn tú hơn người, điềm đạm giữ khoảng cách, cư xử văn minh lịch sự, nhất cử nhất động đều toát ra vẻ chín chắn mê đắm lòng người.

Không phải nghi ngờ, người đàn ông trầm ổn, xuất sắc này đi đến đâu cũng hút mắt phụ nữ.

Mộc Vũ là cháu gái của Quân đoàn trưởng, cấp trên trực tiếp của Tập Vị Nam. Đảm nhiệm công việc kỹ thuật trong quân khu, tốt nghiệp học viện quân sự trung ương, hàm trung úy.

Người ta vẫn nói “tam thập nhi lập”, Tập Vị Nam thân là Sư đoàn trưởng, tuổi tác gần ba mươi mà chưa lập gia đình, bao ánh mắt trong Quân ngũ đều nhóm ngó anh, ước tính mai mối giới thiệu cho anh.

Nào là con gái, cháu ngoại, cháu gái, họ hàng thân thích của Quân đoàn trưởng, Sư đoàn trưởng, bọn họ đều muốn kết thống gia với vị Thượng tá tương lai tươi sáng này.

Ngoài mấy vị cấp cao trong Quân ủy, rất ít người viết Tập Vị Nam đã kết hôn. Hiển nhiên vị Quân đoàn trưởng này cũng không hề hay biết, lần trước Tập Vị Nam đã bỏ qua vị Quân đoàn trưởng này, mà tìm thẳng đến cấp dưới của ông nội, đệ trình đơn xin phép kết hôn.

Sau mấy lần bị từ chối khéo, lần này nhân cơ hội thị sát, Quân đoàn trưởng trực tiếp dẫn cháu gái bên mình. Ông tin rằng cả hai có cơ hội tiếp xúc thì Tập Vị Nam nhất định sẽ phát hiện ra vẻ đẹp của Mộc Vũ.

Thế nên ở căn cứ mới xuất hiện một bộ ba kì quặc.

Quân đội vốn là một đại gia đình, người nhiều thì lắm mồm, chẳng mấy chốc đã lan đến tai Diệp Bạc Hâm. Mới đầu cô không để ý, cho đến ngày thứ ba, cô tận mắt chứng kiến Tập Vị Nam dẫn Quân đoàn trưởng đến thị sát Binh đoàn nữ tập luyện.

Mộc Vũ có diện mạo yêu kiều, gương mặt sáng bừng rạng rỡ, đứng bên cạnh anh, nom hợp đôi khó tả.

Cả hai đều thuộc mẫu hình tỏa sáng, tự nhiên vị Quân đoàn trưởng bên cạnh lại lu mờ.

Diệp Bạc Hâm khó khăn rời ánh mắt nhìn, chú tâm tập luyện, nhưng tâm tư lại bất giác bay theo họ.

Vào Binh đoàn nữ đã nửa già tháng, lần đầu tiên thấy Tập Vị Nam xuất hiện tại cứ điểm tập luyện của đội nữ.

Căng thẳng, đồng thời cũng có ít nhiều nhụt chí.

Không thể tập trung tư tưởng, rốt cuộc sai phạm liên tục, bị lớp trưởng đay nghiến cho một trận.

Tập Vị Nam chau màu, ánh mắt bất giác lướt qua người cô, tay đặt sau lưng dần siết chặt.

“Chiến sỹ kia làm sao thế? Binh đoàn nữ chẳng phải sơ tuyển nhiều vòng mới tuyển hay sao? Tố chất yếu kém thế kia tại sao lại gọi vào đội? Chưa đến mười ngày nữa là kì sát hạch cuối, sau này Quân đặc chủng có nữ binh sĩ hay không, thành bại đều ở đây. Tập Sư đoàn trưởng, cậu muốn tôi xem những thứ này à? Khoe ra một người lính yếu kém cỡ này, tôi còn thấy xấu hổ.”

Mộc Quân đoàn trưởng chỉ vào Diệp Bạc Hâm đang quần xà ở đằng xa, bực mình phê bình.

Mộc Vũ liếc nhìn Tập Vị Nam, thấy sắc mặt anh sa sầm, bèn lên tiếng nói đỡ: “Thưa Quân đoàn trưởng, lúc đầu thành lập Binh đoàn nữ, Cận Sư đoàn trưởng không hề đồng tình, giờ thể lực nữ chiến sỹ yếu kém, không thể trách Cận Sư đoàn trưởng, với cả, anh ấy không phải ngày nào cũng đến chiến cứ Đặc chủng binh.”

Cháu gái không phân biệt đúng sai cứ thế bênh Tập Vị Nam, phản bác Sư đoàn trường. Dù là cháu ruột đi chăng nữa, thì Sư đoàn trưởng trong công việc vẫn cần thái độ nghiêm túc, không bởi cháu gái ngưỡng mộ Tập Vị Nam mà bỏ qua cơ hội thuyết giáo anh.

Sự giúp đỡ của Mộc Vũ, Tập Vị Nam không hề lấy làm cảm kích, ánh mắt chưa từng một lần dừng lại ở cô ta.

“Thưa Quân đoàn trưởng, là trách nhiệm của tôi, tôi xin nhận toàn bộ trách nhiệm.” Tập Vị Nam giơ tay kiểu nhà binh.

Mộc Vũ cứng đờ sắc mặt, phần nào ai oán lườm anh.

Ba ngày rồi mà anh ta luôn ngó lơ cô, coi cô như người tàng hình.

Nói gì thì nói cô cũng là một đấng mỹ nhân, là hoa khôi khóa X, thế mà trong mắt anh ta lại chẳng là cái gì, là sao?

Mộc Vũ hậm hực xoắn góc áo trút giận. Sư đoàn trưởng húng hắng vài tiếng, lại tiếp tục giáo huấn Tập Vị Nam mấy câu, mới quay ra thị sát khu vực tập luyện tiếp theo.

...

Diệp Bạc Hâm rầu rĩ trong người. Đám con gái cùng phòng vẫn đang xì xà xì xào, thì thầm nói lần này Đội trưởng đổ thật rồi, đổ bởi cái cô có thân hình thướt tha kia rồi.

Tiếc quá, binh đoàn nữ nói gì thì nói cũng được trăm cô gái, không thiếu gì gái đẹp, mà không ai hạ gục được Đội trưởng, để người ngoài vào khoét mất.

Xôn xao một lúc, Diệp Bạc Hâm càng nghe càng khó chịu, bỏ đũa xuống: “Tớ no rồi.”

Nói xong liền quay người rời nhà ăn.

Có người nhận ra hai hôm nay tâm tình của cô rất tệ, như thể làm gì cũng uể oải, cười không chạm đáy mắt, lúc tập luyện thường xuyên phạm lỗi.

“Cậu ấy làm sao thế?” Hướng Đóa Nha huých cùi trỏ vào Duy Mật.

Duy Mật nhún vai: “Tớ làm sao biết được, chắc đến tháng ấy mà.”

“Không phải, đến tháng mà nghiêm trọng thế?”

“Lúc cậu đến tháng, chả đau sống đi chết lại đấy thôi?”

Ở cửa nhà ăn, Diệp Bạc Hâm chạm mặt bộ ba kia. Giờ, cứ nhìn thấy cả ba người ấy, cô lại đau đầu.

“Chào Quân đoàn trường! Chào Sư đoàn trưởng!” Không tránh được, cũng chẳng quay vào được, Tập Vị Nam đã liếc thấy cô rồi, cô đành liều mình chào hỏi.

Mộc Quân đoàn trưởng gật đầu, nhìn thoáng qua cô, không nhận ra cô là ai. Bên cạnh lại có người chào hỏi, ánh mắt không nán lại lâu.

Liếc nhanh Tập Vị Nam một cái, ánh mắt sâu hun hút như có lớp sương mù nhấn chìm người khác. Cô cụp mắt, lướt qua anh.

“Sao thế, nữ chiến sĩ ấy có vấn đề gì à?” Mộc Vũ nhìn rõ, mà trực giác của phụ nữ không sai bao giờ. Ánh mắt Tập Vị Nam nhìn cô gái ấy có cảm giác rất khó tả, không giống như nhìn người khác, bằng vẻ xa cách lãnh đạm, không ai dám lại gần.

“Không.”

Với Mộc Vũ, Tập Vị Nam cũng bất lực, bề ngoài Quân đoàn trưởng dẫn cô ta đến thị sát, lại không nói rõ là mai mối giới thiệu, anh muốn cự tuyệt cũng không làm được, mà Mộc Vũ cũng chưa có hành động gì quá đáng,

Song, những kẻ có mắt trong quân ngũ đều biết, Mộc Vũ có tình cảm với anh. Ba ngày nay, cô không rời anh nửa bước, khiến anh gặp nhiều phiền nhiễu.

“Mẹ kiếp, Diệp Bạc Hâm! Cậu để con bé đấy tác oai tác quái trên đầu mình đấy à? Đừng quên, cậu mới là chính thất, đứng trước mặt nó, lòe bài ra lại chẳng lóa mắt chúng nó?” Hôm đầu tiên Thẩm Tư Á đã thấy ả họ Mộc đứng cạnh Tập Vị Nam, ánh mắt ấy đói khát chỉ chực lao bổ vào con nhà người ta.

Cảnh tượng trước cửa nhà ăn, cô chứng kiến cả. Thẩm Tư Á căm phẫn nắm cánh tay Diệp Bạc Hâm, trỏ vào lưng Mộc Vũ, rít lên.

“Cái quái gì thế, cậu im ngay cho tôi. Chuyện không có gì, đừng nói bừa.” Diệp Bạc Hâm cạn lời, bịt chặt mồm cô nàng, lôi đi: “Nhớ đừng có mà rước phiền hà cho tôi.”

Đi xa rồi, Diệp Bạc Hâm mới buông tay.

Vừa được thả, Thẩm Tư Á liền nói: “Tập Vị Nam làm cái quái gì? Trước mặt cậu mà đá đưa với ả khác, có đúng tốt thật không? Cậu không xem xét hạ điểm, hoặc hất cẳng hắn đi?”

Diệp Bạc Hâm cáu mình, toan xé tan cái mỏ cô nàng: “Cậu chỉ mong tôi có thể thôi à?”

Hất cẳng? Nói thì dễ, dám bởi không phải cô nàng, nên nói không biết ngại.

...

Trong gian phòng ngủ gọn gàng sạch sẽ, trên chiếc giường gỗ cứng, cơ thể nam và nữ cùng tiến hành những động tác vận động nguyên thủy nhất. Tình và dục kết hợp, cơ thể và trái tim dung hòa, đẩy cả hai leo lên tới đỉnh.

Dư âm qua đi, Tập Vị Nam vẫn chưa thấy thỏa mãn, hôn lên môn cô, cánh tay ôm vòng sau gáy, trán cụng trán thân mật, khàn giọng hỏi: “Thích không?”

Người rõ nghiêm túc mà đam mê mấy cái chuyện này, lại còn thích nói những lời khiến cô phải xấu hổ.

Diệp Bạc Hâm da mặt không đủ dầy, đỏ mặt đẩy anh ra: “Anh sau này có thể bớt nói mấy lời xấu hổ ấy được không?”

Tập Vị Nam cười khẽ: “Lời nào?”

“Thì... này... đừng bật đèn...”

Tập Vị Nam bật đèn, mới rồi do cô yêu cầu, cả hai mới phải lần mò sờ soạn trong bóng tối. Khó khăn lắm mới đợi cô ấy nghỉ ngơi, gạ cô ấy làm một phát, thế nào cũng không thể để cô ấy từ chối.

Người đàn ông “Đói” năm năm, hai lần trước chả bõ, lại nửa tháng hơn không đụng chạm, Tập Vị Nam đúng thật nhịn được.

Rơi vào đáy mắt cuồn cuộn sóng tình cua anh, Diệp Bạc Hâm ngẩn người, túm lấy chăn ngồi dậy, căng thẳng nhìn anh: “Em... em phải về rồi...”

Tập Vị Nam thở dài, ôm lấy vai cô, khẽ kéo vào lòng, dụi má cô, nhắm mắt nói: “Đợi lúc nữa...”

“Nhưng mà...”

“Yên tâm, anh không làm bậy đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.