Quý Giản Ninh từ sân huấn luyện quay trở lại, một thân mồ hôi ướt đẫm, là mùa hè, quần áo ướt rượi dính sát vào cơ thể, vừa ngứa ngáy vừa khó chịu.
Cởi quần áo ra, cầm lấy áo quần ngủ, bước vào phòng tắm, mở đầu bình nước ra, để vòi hoa sen phun lên đỉnh đầu chảy xuống.
Ngón tay luồn vào trong mái tóc ngắn, vò một vòng, khép hờ đôi mắt làm giảm sự mệt mỏi trên cơ thể.
Nằm trên giường, điện thoại bàn trong phòng khách vang lên, anh nghi hoặc đứng dậy.
“A lô?”
“Quý tiểu đoàn trưởng, dưới lầu có người tìm, cô ấy nói cô ấy tên Diệp Bạc Hâm.”
Chị dâu?
Quý Giản Ninh ngồi ngay ngắn lại, “Kêu cô ấy đợi một lúc.”
Diệp Bạc Hâm tìm anh làm gì?
Bọn họ dường như không có giao thiệp gì.
Mang một bụng nghi hoặc, Quý Giản Ninh thay một chiếc áo sơ mi cộc tay 、quần soóc, mang một đôi dép lê bước xuống lầu.
Diệp Bạc Hâm đứng dưới một cây ngô đồng bêb ngoài hàng rào quân sự, bên cạnh có một cột đèn đường, nhưng những chiếc lá cây dày đặc, bao phủ hầu hết ánh sáng của đèn, cô lại đứng một bên lưng ánh sáng.
Quý Giản Ninh nhìn quanh một vòng mới nhìn thấy cô.
“Chị dâu, tìm tôi có việc gì sao?”
Hai từ chị dâu khiến cho Diệp Bạc Hâm nghe rất chói tai, mở miệng ra, muốn kêu anh thay đổi cách gọi, nhưng cảm thấy chuyện của hai người, không cần thiết phải dây dưa với người ngoài.
“Tiểu đoàn trưởng, tôi có chút việc muốn hỏi anh.” Ngữ khí xa lạ khiến Quý Giản Ninh có chút ngoài ý muốn, đặc biệt là cô gọi anh là tiểu đoàn trưởng, nhìn thế nào đều giống như phủi sạch quan hệ.
Gần đây không đắc tội với cô chứ?
Quý Giản Ninh choáng váng nửa ngày, cổ họng có chút khản đặc, ngứa ngáy, anh ho lên hai tiếng, cắn môi.
“Nhìn lời cùa chị dâu kìa, chúng ta là mối quan hệ gì chứ, khách sáo vậy sao? Có việc gì muốn hỏi, cứ việc hỏi, bảo đảm biết không giấu giếm.”
Quý Giản Ninh vừa mở miệng là chị dâu, lọt vào trong tai Diệp Bạc Hâm, nghe giống như châm biếm chế nhạo.
Sắc mặt nặng nề, lại không thể phát ra.
Ánh mắt hơi thấp xuống, “Anh có thể nói cho tôi biết, trong gia đình Tập Vị Nam có người nào không?”
Ánh mắt Quý Giản Ninh lộ vẻ vô cùng kinh ngạc, “Sao vậy, lão đại không nói tình hình gia đình với cô?”
Có nói, nhưng cô không tin.
Diệp Bạc Hâm bất động thanh sắc lắc đầu, “Báo cáo kết hôn là do anh làm, anh chắc chắn cũng biết rõ trước khi kết hôn, tình trạng hai người chúng tôi như thế nào.”
Cô cười một lúc, “Nhắm mắt cưới chồng mà, nhất thời cao hứng, cũng không hiểu rõ gia thế của đối phương, mặt của người lớn cũng chưa gặp qua, có chút buồn cười.”
Cũng thật buồn cười, bây giờ cô cảm thấy bản thân bị lừa rồi.
Dừng lại một lúc, cô hít một hơi sâu rồi nói tiếp: “Tôi cũng không có ý gì khác, chỉ muốn hiểu rõ anh ấy hơn, tôi chỉ biết người anh như vậy, không thể chủ động chọn ra vấn đề gì, tôi lại không dễ dàng tha thiết mong chờ truy hỏi anh ấy, sợ anh ấy nghĩ nhiều.”
Quý Giản Ninh có chút do dự, ánh mắt quét trên khuôn mặt mập mờ của Diệp Bạc Hâm, nhìn thất cô nói rất thành khẩn, ngay lập tức mềm lòng.
“Đây cũng không phải là chuyện to lớn gì, có thể là lão đại hơi bận rộn, sơ suất rồi.”
Trong mắt Diệp Bạc Hâm loé lên một tia tinh quang, lúc ngẩng đầu lên, lại khôi phục lại dáng vẻ sóng lớn không kinh động.
Theo lời của Quý Giản Ninh, tình hình gia đình anh nói phức tạp cũng phức tạp, nói đơn giản cũng đơn giản, bố của anh là con trai lớn của ông bà, còn có hai người chú, một người dì, vài anh em họ, còn có một anh trai làm kinh doanh.
Cùng với những gì Tập Vị Nam nói cũng không khác gì lắm, nhưng...
Nếu không có em gái, có phải biểu thị Tập Vị Nam đang lừa cô?
“Anh ấy... không có em gái sao?” Diệp Bạc Hâm cố gắng làm ngữ khí của bản thân bình thản, ánh mắt không hề dao động, nhưng trong lòng lại ngẹn tới cổ họng.
Quý Giản Ninh lại giống như rất thản nhiên, “Em gái ruột thì không có, có một em gái họ, người dì có hai con gái, còn về phía bên nhà ngoại, cái này tôi cũng không rõ lắm.”
Diệp Bạc Hâm nghe thấy trái tim mình chìm xuống đáy thung lũng, khoé miệng kéo xuống một vòng cung nhạt, đôi mắt cũng dâng lên một cơn sóng lớn, khép lên một nửa, trốn tránh ánh mắt của Quý Giản Ninh.
Cô nắm chặt tay, giả vờ như tuỳ tiện hỏi một câu, “Vậy em gái họ 、em gái bên ngoại, có người nào cũng ở trong quân đội không?”
Diệp Bạc Hâm đang từng bước từng bước dẫn anh vào vào bẫy, hướng anh đi đến đáp án mà cô muốn biết.
Cô không thể trực tiếp mở miệng hỏi anh, giống như lính đặc chủng bọn họ, trải qua huấn luyện tù binh làm phản, biết được tin tức quân địch làm sao đi đường vòng, tính cảnh giác so với những người bình thường tăng lên mấy lần.
Nói chuyện có chút bất cẩn, thì sẽ bị đối phương nhận ra.
Tuy nhiên Quý Giản Ninh không ngờ được Diệp Bạc Hâm có thể nói lời khách sao, nghĩ tới cô là người phụ nữ của Tập Vị Nam, tự động tính toán được phạm vi giới hạn của bản thân, tự nhiên sẽ không đề phòng cô.
Quý Giản Ninh cười nhẹ lên tiếng, “Làm sao có thể? Con gái Tập gia đều là viên ngọc quý, có ai nỡ để bọn họ tới chịu khổ chứ.”
Nói như vậy, chính là không có rồi.
Cô... bị lừa rồi.
A!Vì sao vậy?
Vì sao phải nói dối?
Cô không muốn hỏi anh, suy cho cùng thì là quá khứ của anh, là thời gian cô chưa tham gia cùng anh, bạn gái trước chết rồi, là nỗi đau của anh.
Nhưng vì sao anh phải nói là em gái khiến cô hiểu lầm, sợ cô nghĩ nhiều sao?
Nếu sợ hỏi cái gì để hình
ảnh của cô ấy trong máy tính, tưởng nhớ sao?
Nếu đã không buông được, vì sao lại đồng ý kết hôn với cô, nếu đã kết hôn với cô rồi, làm sao có thể còn nhớ tới bạn gái cũ?
Diệp Bạc Hâm biết bản thân đã đi vào ngõ cụt.
Anh có bạn gái cũ là không sai, tưởng nhớ cũng không sai, nhưng loại lừa dối này cô không thể chịu được.
Sắc mặt cô có chút tái nhợt, tinh thần lơ lửng, không còn nghe lời của anh nói nữa.
Quý Giản Ninh phát hiện cô có gì không đúng, hồi tưởng những lời mình đã nói, dường như không để lộ tin tức không nên để lộ.
Anh biết lo lắng của Tập Vị Nam, vì vậy lúc nói chuyện với cô anh rất cẩn thận, nhưng biểu cảm bây giờ của cô rất trầm lạnh, giống như ẩn nhẫn tức giận.
“Chị... Chị dâu, tôi không nói gì sai chứ?” Quý Giản Ninh cẩn thận từng ly từng tý nhìn biểu cảm của cô.
Diệp Bạc Hâm cố gắng kéo lên một nụ cười, bất cứ lúc nào, nụ cười cũng là vũ khí tốt nhất vó thể che đậy mọi cảm xúc.
“Hôm nay cảm ơn anh, tôi đi về trước.”
Quay người, cảm xúc trong ánh mắt đang cuồn cuộn.
Quý Giản Ninh mới thở phào một hơi, tuy nhiên, không đợi anh rời đi, Diệp Bạc Hâm quay người lại.
Ánh sáng bông hoa trắng lã chã rơi trên hai má cô, nụ cười trên mặt có chút kỳ lạ, khiến cho Quý Giản Ninh nhất thời chuông báo động reo lên mãnh liệt, trong chớp mắt hoảng hốt.
Tuy nhiên, lời tiếp theo của Diệp Bạc Hâm, liền giống như một quả bom lớn ném xuống trước mặt anh, một loại vũ khí mới, không có cách tháo gỡ.
“Ồ... đúng rồi, Tập Vị Nam có nói với tôi, anh ấy có một em gái làm quân nhân, mấy năm trước, lúc tiêu diệt quân hoả thương trong Tam Giác Vàng, đã bị chết rồi.”
Hài lòng nhìn thấy ánh mắt trừng to kinh ngạc của Quý Giản Ninh.
Không cần hỏi nữa, biểu cảm của anh đã nói rõ tất cả.
Một người nói không có em gái làm lính, một người nói em gái làm lính chiến đấu chết rồi.
Lời nói dối, liền bị vạch trần dễ như trở bàn tay, cực kỳ mỏng manh.
Cuối cùng là ai đang nói dối, trong lòng cô đã có đáp án.
Nhìn quanh một vòng lớn, thì ra đây mới chính là mục đích cuối cùng của cô.
Lần đầu tiên, Quý Giản Ninh cảm thấy bản thân ngu ngốc tới tận cùng.
Trải qua nhiều lần huấn luyện tù binh làm phản, cũng từng rơi vào cảnh tù binh, bị người khác trăm phương ngàn kế moi tin tức, tuy nhiên chưa từng mở lời.
Hôm nay, anh thất bại ngã trên người một người phụ nữ.
Chả trách, chả trách Tập Vị Nam không dám để lộ ra một manh mối nào, nữ nhân khủng bố như vậy, nếu biết tất cả, chỉ sợ sẽ náo loạn tới người chết ngựa đổ.
Quý Giản Ninh muốn giải thích, lại phát hiện trong lòng cực kỳ lộn xộn, anh biết bản thân làm hỏng chuyện rồi, càng nói nhiều càng sai, dừ khoát để cô rời đi.
Tâm tư của cô, anh không nhìn thấu.
...
Diệp Bạc Hâm bước đi tới bãi tập luyện, ánh sáng bên đường bao phủ trên đầu, chiếc mũ lớn che đi phần lớn khuôn mặt của cô, quay lưng với ánh sáng, nửa khuôn mặt dưới bị ẩn trong bóng tối, không thể nhìn thấy khuôn mặt thật.
Người khác dựa vào một thân ảnh không nhận ra cô tới, nhưng đối với cô quen thuộc đến tâm hồn như Tập Vị Nam, liếc mắt qua cũng biết được là cô.
Tiêu Thuần đứng bên cạnh anh, Tập Vị Nam cùng anh trao đổi về chiến lược huấn luyện cho quý tiếp theo, truyền đạt nội dung cuộc họp hôm nay.
Anh đột nhiên dừng bước, mặc dù vẫn nói chuyện như cũ, ánh mắt lại rơi trên một điểm nào đó phía trước, ánh sáng tràn đầy lung linh, ánh đèn chiếu trên khuôn mặt anh, đem ánh sáng dịu dàng của các ngôi sao vào trong mắt đen của anh.
Tiêu Thuần thuận theo ánh mắt anh nhìn theo, nhìn thấy một nữ quân nhân đang đi tới cách đó không xa, nhìn không rõ dung mạo, cúi đầu xuống, dưới chân đang đá sỏi.
Đi vài bước, lại nghiêng người đá viên sỏi chạy về trên đường.
Dường như chơi đến mức rất vui.
Khoé miệng Tiêu Thuần co rút, vừa muốn hỏi nữ quân nhân này có chuyện gì.
Tập Vị Nam đã đặt văn kiện trên tay anh vào ngực anh, dẫn đầu hướng về người đó bước qua.
Tốc độ của anh rất ổn định, nhưng sải bước rất lớn, khiến mọi người cảm thấy hơi chút vội vàng.
Tiêu Thuần và Đặng Viễn nhìn chằm chằm, nhỏ tiếng hỏi anh bị làm sao vậy, Đặng Viễn lắc đầu.
Bóng ảnh bao phủ trước mặt, Diệp Bạc Hâm ngơ ngác, chớp chớp đôi mắt, không ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi trên đôi ủng quân sự của người mới đi tới.
Không biết vì sao, cô chỉ cảm thấy trước mắt là người đó.
Người đó khiến tim cô bứt rứt, đánh động mặt hồ yên tĩnh của trái tim cô.
Nhưng bây giờ...
Không muốn nhìn thấy anh, cô sợ không khống chế được bản thân, hét lên với anh, sợ bản thân đi chất vấn anh.
Mỗi người đều có quá khứ, cô có thể không đi tính toán, nhưng không có nghĩa chấp nhận che giấu.
Hai người đứng trầm mặc, anh không di chuyển, cũng không mở lời đánh vỡ sự im lặng.
Cô miễn cưỡng cúi đầu xuống, cũng không có ý định nhượng bộ.
Không biết tâm tư gì đang quấy phá, Tập Vị Nam mong ngóng cô ngẩng đầu lên, đôi mắt chứa đầy sao nhìn cô.
Nhưng cô chậm chạm không ngước đầu lên, cuối cùng Tập Vị Nam nhận ra khác thường.
Ánh mắt nhẹ nhàng rơi trên đỉnh đầu cô, chợt loé, mang theo một ánh sáng kỳ lạ.
Tiêu Thuần và Đặng Viễn cùng đi tới, nhìn thấy hai người kỳ lạ đứng đối mặt nhau, một người như làm sai điều gì đó, cúi thấp đầu, một người đứng thẳng, khuôn mặt lạnh lùng, thân phận địa vị cao thường năm, khiến anh nhìn có vẻ khí lực đầy đủ, giống như người lớn đang dạy dỗ con cái.
Tiêu Thuần liếc mắt nhìn hai người, vừa muốn hỏi làm sao vậy, liền nghe Đặng Viễn hô một tiếng, “Chào chị dâu.”
Toàn thân chấn động, ánh mắt Tiêu Thuần rơi trên một nửa khuôn mặt bị che khuất, lại nhìn thấy biểu cảm của đại đội trưởng không giống như đang tức giận, ngược lại giống như kiên trì gì đó.
Thì ra là cô...
Chả trách đại đội trưởng vứt bọn họ lại liền đi qua đây.
“Chào chị dâu.” Tiêu Thuần cũng hô theo một tiếng, trong lòng cảm thấy có chút chưa quen, đặc biệt là nghĩ tới ngày đó huấn luyện cô một trận, bây giờ hận không thể nhanh chóng biến mất.
Cô có thể lạnh lùng đối với Tập Vị Nam, cùng anh rũ sạch quan hệ, nhưng trước mặt người ngoài, cô lại không thể không để mặt mũi cho anh.
Đôi mắt hơi khép lại, thu lại cảm xúc cuồn cuộn của mình.
Ngẩng đầu lên, cúi chào, hô vang giòn giã: “Chào đại đội trưởng, chào trung đội trưởng!”
Cảm thấy được cô cố tình xa cách, đôi mắt nhìn chằm chằm cằm anh, lại rời rạc vô tình.
Trái tim Tập Vị Nam co lại, chăm chú liếc nhìn hai má có chút tái nhợt của cô.
Vừa thấy hai người như vẻ xa lạ, đặc biệt là ánh mắt Diệp Bạc Hâm cố ý lộ vẻ xa cách, ngay cả chào hỏi cũng là chào hỏi cấp trên.
Tiêu Thuần cho rằng cô đang để ý có hai người ngoài bọn họ, cười ha ha lôi kéo Đặng Viễn, biết điều cùng chào tạm biệt Tập Vị Nam.
Tập Vị Nam nhếch môi, những suy nghĩ ầm ầm phát điên trong lòng ngực anh, ngón tay run rẩy, nắm lấy năm ngón tay cô.
Diệp Bạc Hâm thoát khỏi ý thức rụt tay lại, tay rút về đưa ra sau lưng.
Phản xạ có điều kiện mạnh mẽ khiến đầu ngón tay Tập Vị Nam hơi cứng ngắc, trong lòng trở nên ngột ngạt, anh không nói lời nào nhìn hai má thon gọn của cô, đôi môi mím chặt, lông mi run run.
Cô đang kìm nén tức giận, từng sợi tức giận đang chảy trong ngực cô, thậm chí máu huyết còn sôi sùng sục lên, xông lên não bộ.
“Tôi đi trước đây.” Tay nắm chặt nắm đấm, khoé mắt hơi rủ xuống, lảo đảo một bước.
Âm thanh lạnh lẽo cho thấy sự hờ hững bất mãn, đôi mắt sâu của Tập Vị Nam ngày càng đen hơn, âm trầm có thể giọt ra nước.
Bàn tay to siết chặt cổ tay của mảnh mai của cô, hơi dùng lực, kéo cô qua, đứng đối mặt với anh.
“Làm sao vậy?” trong đồng tử trấn ép cơn giận, cô có thể phát cáu với anh, có thể bộc trực thẳng thắn với anh, nhưng anh không thể chịu đựng được cô một lời cũng không nói, thậm chí còn lạnh nhạt với anh.
Nguyên nhân tức giận ở đâu, anh đều không biết rõ, làm sao đi giải quyết vấn đề?
Cô thích đem mọi chuyện đặt trong lòng.
Nhưng anh là người đàn ông của cô, không thích cô cái gì cũng không nói với anh, tự mình đâm vào ngõ cụt, khiến hai người ngày càng xa cách.
“Đại đội trưởng, chú ý hình tượng một chút, bị người khác nhìn thấy chúng ta lôi lôi kéo kéo không hay.”
Giọng nói lạnh lùng, mang chút trào phúng, đâu đâu cũng lộ ra ngôn ý khó chịu của cô, hơn nữa còn không liên quan tới anh.
“Từ từ nói chuyện.” Anh không biết đã đắ tội với cô lúc nào.
Đặng Viễn chưa bước đi xa nghe thấy hai người nói chuyện, hai mặt nhìn nhau.
Đây là làm sao vậy, giận dỗi?
“Đại đội trưởng, hy vọng anh không đặt quan hệ cá nhân lên trên công việc, tôi không chịu được tin đồn nhảm nhí.” Diệp Bạc Hâm di chuyển cổ tay, “Buông tay.”
Mặc dù là ban đêm, nhưng phía xa xa của sân tập luyện còn có vài người chạy bộ, Tập Vị Nam cũng không muốn làm tới xấu mặt, từ từ buông cổ tay cô ra.
Ánh mắt rủ xuống, nhìn cổ tay trắng mịn in lên một vòng màu đỏ, là anh lúc nãy dùng lực bóp mà ra, con ngươi run run.
Ngón tay trượt lên trên, “Có đau không?”
Diệp Bạc Hâm bất động thanh sắc lùi lại, lần này một lời cũng không nói, quay người men theo đường tới doanh trại chạy đi.
Bàn tay trống rỗng vẫn còn trong khoảng không, nhìn theo bóng lưng đang rời đi của cô, Tập Vị Nam hận không thể kéo cô quay lại, đây là quân đội, anh không thể làm như vậy.
Cả một đêm, Tập Vị Nam trằn trọc trở mình, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, đều là bóng lưng dứt khoát quay người của cô, anh sợ hãi toàn thân mồ hôi lạnh.