Dùng qua bữa ăn tối, lại qua quầy rượu dưới lầu nhà hàng uống chút rượu, từ quầy rượu rơi xuống cửa sổ gỗ ô vuông sát đất nhìn ra dòng xe nhộn nhịp phía ngoài, phong cách bày bố trang trí của quán rượu nhỏ này đầy tình thú.
Hiện trường có Piano diễn tấu, biểu diễn, rất có tình điệu.
Thẩm Thiếu Dương uống Whisky lúa mạch tinh khiết, bỏ thêm một chút đá, có bỏ ít đá vào cũng không mất đi hương vị vốn có của nó, chậm rãi thưởng thức a. Quách Phượng Hề điểm lấy rượu vải làm cơ sở rượu chỗ điều chế cock¬tails, khẩu vị thích hợp của phái nữ.
Không ồn ào, có thể để cho khách tâm sự trao đổi, trải qua một đêm mộng ảo lãng mạn.
"Giờ gác cổng của em là mấy giờ?"
Buột miệng cười."Mười hai giờ, so với sinh viên khá hơn một chút đi!"
"Tôn trọng tâm ý cha mẹ bảo vệ em, có người thương yêu là hạnh phúc." Anh dùng ánh mắt mê say thành khẩn nhìn cô."Quách Tổng là thương nhân tài ba trên thương trường, tiếng tăm gia phong nghiêm cẩn, không trách được ông nội tôi động lòng."
"Cám ơn." Phượng Hề cười thừa nhận."Thật ra thì mỗi nhà đều có chuyện khó nói, cho dù bề ngoài xa hoa phú quý như thế nào, đều sẽ xuất hiện con sâu làm rầu nồi canh làm cho người ta đau đầu ."
"Thân thích khiến người chán ghét , mỗi một nhà đều có, có thể tránh thì tránh, tránh không khỏi lại nghĩ đối sách ứng phó, không có gì đáng ngại rồi." Thẩm Thiếu Dương thẳng thắn nói.
"Không hổ là sinh đôi, nói đến ‘ thân thích ’ luận điều đều giống nhau."
"Đó là tôi dạy Điệp Y , thân thích của Lôi gia so với Thẩm gia tôi không chỉ nhiều hơn gấp đôi."
"Mạo muội xin hỏi một chút, chị Điệp Y trước kết hôn thì giờ gác cổng là mấy giờ?"
"Chị ấy không có giờ gác cổng."
"Làm sao có thể?" Nói rõ không tin.
"Nói tóm lại, chị ấy không thể một mình ra cửa, liền đi trường học đi học đều là con gái của Quách quản gia - Quách Nguyệt một đường theo chị ấy đọc đến tốt nghiệp đại học, liền bởi vì bệnh tạm nghỉ học, thi lại, Quách Nguyệt cũng phải cùng tạm nghỉ học, thi lại." Thẩm Thiếu Dương không nóng không lạnh trần thuật sự thật, giống như đây là một chuyện rất đương nhiên.
Dĩ nhiên không bình thường, quá kỳ quái rồi.
"Quách Nguyệt cũng không kháng nghị? Quách quản gia cũng không phản đối?" Phượng Hề không cho là đúng nhíu mày nói, hoài nghi Thẩm gia lấy tiền tài quyền thế bức người.
"Trên thực tế, là Quách quản gia trước đề xuất đề nghị này." Thẩm Thiếu Dương đung đưa ly rượu, nhấp một ngụm."Điệp Y có một chút chướng ngại, xem sách giải trí rất được, bởi vì không cần thi, ứng phó bài tập ở trường học là cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy áp lực rất lớn, thường tại trong lúc đó bồi hồi đếm ngược năm tên, khiến ông nội cảm giác sâu sắc hổ thẹn. Ông nội càng uy, Điệp Y càng sợ đến phát run, tình huống càng tệ hơn."
"Chị ấy là trời sinh? Còn là. . . . . ."
"Không phải, nhưng tôi không thể nói cho em biết nguyên nhân thực sự, liền ông nội tôi cũng chưa nói, chính Điệp Y cũng không biết chuyện, chỉ coi mình trời sinh di truyền không tốt."
Tư vị nào đó nổi lên trong ngực, anh hít sâu.
Thẩm Thiếu Dương với giọng nói trong veo mà lạnh lùng tiếp tục nói: "Lúc học tiểu học có tôi giúp Điệp Y vượt qua kì kiểm tra, ông nội dám mắng Điệp Y, tôi liền cùng ông cãi vã tới cùng, tôi tuyệt không cho phép có người bởi vì chỉ số thông minh của Điệp Y hơi thấp mà coi thường chị ấy, khi dễ chị ấy. Khi đó Quách quản gia đã vô cùng yêu thương Điệp Y, bởi vì tôi sắp bị đưa đi nước Mĩ, ông ấy đề nghị để con gái của ông ấy - Quách Nguyệt tới làm ‘ bạn cùng học ’, cần phải khiến cho Điệp Y một đường học đến tốt nghiệp đại học, ngày sau muốn kết thân mới có thể chọn được một đối tượng tốt."
Nói cũng phải, nàng dâu của nhà hào môn nào chỉ có tốt nghiệp trung học chứ?
"Điệp Y sau khi kết hôn, vì cảm tạ ‘ bạn cùng học ’Quách Nguyệt , kêu công ty bỏ tiền đưa cô ấy ra nước ngoài đào tạo, đợi học thành về nước, trở lại ‘ Đế Khánh ’ đi làm."
"Lấy tình để cảm động, lấy lợi dụ, mới có thể làm người cam tâm tình nguyện bỏ ra." Phượng Hề cười như không cười.
"Không sai." Thẩm Thiếu Dương nâng lên cằm dưới."Tôi cũng không khả năng làm buôn bán lỗ vốn, trước khi Quách Nguyệt xuất ngoại, tôi đã làm cho cô ấy ký hợp đồng mười năm. Vừa là công ty bỏ vốn đào tạo, học thành sau tự nhiên nên vì ‘ Đế Khánh ’ ra sức, tôi cũng sẽ không bỏ công vô ích bồi dưỡng một nhân tài đi cho nhà khác lợi dụng. Ngược lại, nếu trong tương lai coi biểu hiện làm việc của cô ấy không tốt, công ty có quyền khai trừ cô ấy."
"Tôi nghĩ, Quách Nguyệt nhất định ký rất uất ức."
"Tôi đối với ánh mắt ôm hận của người khác , luôn luôn làm như không thấy."
Quách Phượng Hề quả thật không phản bác được, người đàn ông này là cao thủ đánh cờ. Có lòng vun trồng Quách Nguyệt, lại sợ Quách Nguyệt ngày sau có chỗ dựa nên không có sợ hãi, không cố gắng làm việc, trước lập ra khế ước khiến cô ấy không dám lười biếng.
"Lôi Húc Nhật tiên sinh biết rõ tình hình của chị Điệp Y sao?"
"Dĩ nhiên, anh ấy là người duy nhất có quyền lợi hiểu rõ chân tướng , đối với Điệp Y chỉ có tăng gấp bội thương tiếc."
"Anh lại keo kiệt hướng anh họ tôi nói ra tình hình thực tế?"
"Tôi tin tưởng em không phải là người nhiều chuyện, cho nên thành thật nói cho em, tôi chưa từng tính toán để Điệp Y gả cho Lôi Chi Phàm, cho nên hắn không cần thiết biết chuyện gì."
"Tại sao?"
"Bởi vì Điệp Y không thương hắn."
Lạnh quá! Này cứng nhắc bình tĩnh, thanh âm không có một chút nhiệt độ, âm điệu lại khẳng khái nhiệt tình như vậy càng làm cho cô hiểu được quyết tâm bảo hộ Điệp Y của anh , cho dù người khác nói Lôi Chi Phàm mê người, nhiều dịu dàng, nhiều thân sĩ, anh đem toàn bộ làm thành nói láo, chỉ nhận thức đúng cảm xúc phản ứng của Điệp Y.
Thở dài."Giả sử chị ấy không phải chị của anh, anh sẽ dứt khoát cưới chị ấy chứ?"
Thẩm Thiếu Dương trong nháy mắt cứng ngắc, giống như nghe được đầm rồng hang hổ vậy, qua hoang đường rồi !
"Không biết. Bởi vì là chị gái sinh đôi tôi mới có thể mọi cách bao dung, muôn vàn mến yêu, vạn phần thương tiếc. Làm vợ của tôi, phải cùng tôi phù trợ lẫn nhau, sánh vai mà đi, mà không phải núp ở dưới cánh chim của tôi." Giọng điệu trong veo mà lạnh lùng.
"Anh thẳng thắn như vậy, không sợ hù dọa tôi chạy?" Môi hồng chu lên.
"Em hẳn không hi vọng tôi ‘ lừa gạt cưới ’"
"Nhưng là nghe qua, làm chị gái của anh tương đối hạnh phúc !" Cô cười khẽ.
Anh cũng cười, ý cười tràn ngập trong đôi mắt."Ăn loại dấm này là không có cần thiết, bởi vì chị gái vĩnh viễn là chị gái, là chuyện người không cách nào thay đổi được, tôi luôn luôn bình yên tiếp nhận, liền so với tôi sẽ không ăn dấm cha mẹ em song toàn, có hai người anh trai thương yêu, bởi vì rất nhàm chán."
Phượng Hề mỉm cười nâng chén, bày tỏ nhận thua."Thật xin lỗi, tôi nói một đoạn cực kỳ nhàm chán rồi."
Anh mới lạ mà nhìn cô.
"Hiểu được xét lại bản thân mình là một ưu điểm lớn." Anh độ lượng như biển.
"Này, anh cái người này. . . . . . Anh cũng sẽ không xét lại bản thân mình sao?" Cô trộm trợn mắt một chút.
Là anh nên thật tốt xét lại mình một chút mới đúng chứ! Đem chị gái làm thành kim chi ngọc diệp nâng niu, luôn dịu dàng mỉm cười, xin gì được nấy; đối với người khác lại thường lạnh nhạt bức người, yêu cầu rất nhiều, những cô bạn gái trước của anh cũng không có kháng nghị qua anh đối xử bất công sao? Cũng là a! Nhớ rõ Điệp Y nói chưa có thấy qua anh quen bạn gái, cho nên tha thứ biểu hiện của anh có chút kém cỏi.
Mỗi người phụ nữ đều khát vọng mình là nữ chính duy nhất trong suy nghĩ của bạn trai, cần chính là hoàn toàn quan tâm, toàn tâm che chở, mà không phải là tựa như tình cảm canh thừa cơm cặn.
Phượng Hề có thể lý giải đàn ông "Một ngày kiếm tỷ bạc" như anh, giống như đang trộm thời gian nói yêu thương, không thể nào giống như "Bạch mã hoàng tử" chỉ cần chuyên tâm nói yêu thương là tốt rồi, bao nhiêu gia đình còn chờ anh phát lương bổng sống qua.
Yêu anh sẽ phải bao dung anh, cô còn có thể yêu cầu nhiều hơn sao?
Tình yêu không có công thức để dựa theo vào, thích hợp với người khác chưa chắc thích hợp bọn họ. Quan trọng là hai người có thể khai thông, quan niệm cuộc sống, giá trị quan sẽ không kém nhau quá xa, sau đó, trái tim rung động, sẽ bởi vì một câu nói hoặc một cái mờ ám của đối phương mà cảm thấy ngọt ngào, tim đập nhanh, quản chịu được một cỗ ma lực đang vẫy gọi.
Cô có dự cảm, bọn họ ở chung sẽ rất tốt.
Nghĩ tới, đôi mắt đẹp của cô lặng lẽ đốt sáng lên một loại mộng ảo sáng rỡ.
*****************
Mười một giờ đi qua không lâu, Thẩm Thiếu Dương liền đem Quách Phượng Hề đưa về nhà, vì cho vợ chồng Quách Tổng một cái ấn tượng tốt, một đường hộ tống vào đại sảnh ── anh nhớ rằng anh rể đều là làm như thế.
Phượng Hề cảm thấy rất ủy khuất nha!
Nhưng là, vừa thấy được cảnh tượng trong đại sảnh , lập tức hối hận không có ở tại cửa lớn nói với anh bái bai!
A ── cô không cần chuyện xấu trong nhà bêu ra ngoài a!
Không còn kịp rồi, Thẩm Thiếu Dương cái gì đều đã thấy được. Bao gồm Tổng giám đốc Quách Tùng Diên đối với Phan Vinh Mỹ không thể nhịn được nữa rống giận: "Cháu mặc chính là cái gì y phục? Vậy mà còn dám lấy bộ dạng tồi tệ này đi ra ngoài chạy đi làm loạn? Muốn mất mặt xấu hổ thì cút trở lại nhà họ Phan cho ta, cháu trời vừa sáng liền cút về cho ta!"
Bao gồm bà nội Quách với đôi mắt già rưng rưng, giống như xem đến quái vật nhìn chằm chằm cháu gái ngoại, "Cái loại y phục này cháu đi mua ở đâu? Tiểu thư cao quý nhà chúng ta, tại sao có thể ăn mặc giống như gái quán rượu? A, bà không mặt mũi gặp cha con nữa!"
Bao gồm Quách Học Khoan cùng Quách Uy Chí, chịu không nổi tựa như mãnh liệt mắt trợn trắng.
Phan Vinh Mỹ với vẻ mặt xem nhẹ, không kiên nhẫn, "Các người thật là bảo thủ buồn cười đến chết người, đi xã giao không ăn mặc hấp dẫn một chút, người nào sẽ liếc mắt nhìn nhiều cô một cái? Liền thiếu phu nhân của Công ty Bách Hóa XX mỗi lần vừa lên báo, không phải lộ rãnh giữa thì là lộ bắp đùi, nếu không dù là mỹ nữ tuyệt thế cũng sẽ không có trang báo, nhiếp ảnh gia cũng không thèm để ý cô!"
Phan Vinh Mỹ mặc một bộ váy liền thân siêu ngắn màu xanh lam, lộ ra hai phần ba bắp đùi, cộng thêm cổ váy chữ V, hai gò bồng đào miêu tả sinh động, cũng khó mau lão nhân gia bảo thủ nhìn muốn té xỉu!
Nhưng cô ta lại rất đắc ý chính mình đêm nay tại bữa tiệc áp đảo chúng thiên kim danh viện cùng thiếu phu nhân, nhiếp ảnh gia hướng cô ta mau tay chụp không ngừng, còn hỏi thăm lai lịch thân thế của cô ta. Mặc dù cô ta coi như là khuôn mặt mới trong các cuộc xã giao danh viện, nhưng truyền thông liền rất chú ý tới khuôn mặt mới này, hơn nữa cô ta còn hào phóng tự giới thiệu mình là cháu gái ngoại của Quách Tổng giám đốc "tập đoàn Phú Vinh ", thiên kim của " khách sạn JR Ôn Tuyền " , ha ha ha, thành danh ngay tại trong một đêm !
Đây chính là nguyên nhân cô ta chết nương nhờ bên người bà ngoại không chịu về nhà. Cô ta mỗi lần nhìn tạp chí tuần san, đều rất ghen tỵ với những thiên kim danh viện kia dáng dấp so với cô ta kém hơn nhưng lại có mặt công chiếm trên các trang báo truyền thông, đổi lại là khuôn mặt xinh đẹp, dáng người ma quỷ của cô vừa hiện thân, thì phong hào "Đệ nhất danh viện gợi cảm " không ai ngoài cô ta.
Mẹ của cô ta - Quách Thiến Hoa bị cậu nửa ép buộc khuyên trở về nhà chồng trước, nhưng rất đồng ý để cô ta lưu lại đi bàn bạc vụ làm ăn du lịch với" tập đoàn Đế Khánh ", nếu có thể nhất cử bắt con cá lớn Thẩm Thiếu Dương này, Quách Thiến Hoa hướng con gái bảo đảm không quan tâm cùng Quách Tùng Diên trở mặt, dù sao bà nội Quách còn đang tại, sẽ không làm gì được bọn họ.
Mà nay Thẩm thiếu Dương đứng ở bên cạnh Quách Phượng Hề, mặt không vẻ gì nhìn biểu tình phức tạp của mọi người trong phòng khách, có giáo dưỡng làm bộ như cái gì cũng không thấy, nhỏ giọng cáo từ.
"Phượng Hề, tôi sẽ liên lạc với em sau."
"Được." Phượng Hề lúng túng nhỏ giọng nói: "Thật sự rất xin lỗi."
"Không cần nói xin lỗi, chỉ cần em đừng mặc loại y phục mà gái quán rượu mặc làm cho tôi mất thể diện thì tốt rồi." Thẩm thiếu Dương mỉm cười.
Phượng Hề không thuận theo vỗ anh một phen. Lại mới biết được anh không có để ở trong lòng.
Anh xoay người muốn rời đi, Phan Vinh Mỹ giống như một người đột nhiên tỉnh rượu, phát ra một tiếng kêu to, "A ~~ Thẩm thiếu Dương tiên sinh, tôi rốt cuộc gặp được anh~~" lấy tư thái thiêu thân lao đầu vào lửa bổ nhào tới anh.
Thẩm Thiếu Dương xoay người lại, thiếu chút nữa bị cô ta đụng ngã, thật may là Quách Uy Chí kịp thời kéo lại Phan Vinh Mỹ.
"Em điên khùng đủ chưa!" Quách Uy Chí chịu không nổi loại em họ này, mất thể diện ném đến trước mặt người nhà họ Thẩm! Cả nhà bọn họ vô cùng coi trọng mối lương duyên giữa Phượng Hề cùng Thẩm Thiếu Dương , không để cho có người muốn làm phá hư.
"Buông tôi ra!" Phan Vinh Mỹ vùng vẫy ra Quách Uy Chí, hô to: "Tôi cùng Thẩm Thiếu Dương tiên sinh có một cuộc làm ăn muốn nói, mắc mớ gì tới anh? A, anh sợ Thẩm Thiếu Dương không đỡ được sức quyến rũ của tôi, làm không được em rể của anh?"
"Em say khướt cũng cần phải có hạn độ!" Quách Uy Chí cả giận nói?
Thẩm Thiếu Dương bắt đầu cảm thấy thú vị, khẽ mỉm cười."Không sao, cứ để cho Phan Vinh Mỹ tiểu thư nói rõ ràng, cô ấy có cuộc làm ăn cần tìm tôi nói sao?"
Quách Tùng Diên không thể làm gì khác hơn là mời mọi người ngồi xuống nói, ông cũng muốn thừa cơ bí mật quan sát phong độ của Thẩm Thiếu Dương một chút.
Thẩm Thiếu Dương cùng Quách Phượng Hề ngồi cùng nhau, Phan Vinh Mỹ lập tức chiếm đoạt chỗ ngồi bên cạnh Thẩm Thiếu Dương , này vừa ngồi xuống tới, váy ngắn càng ngắn, đôi gò bồng đào như muốn nhảy ra, không tin đàn ông tránh được cửa ải này.
Người của nhà họ Quách, tự nhiên sắc mặt đều đã thật sự rất khó khăn, ánh mắt cũng không biết hướng chỗ phóng, bao gồm bà nội Quách ở bên trong.
Ai chứ Thẩm Thiếu Dương thì không kiêng dè đem Phan Vinh Mỹ từ đầu nhìn đến chân, lại hướng chân nhìn đến đầu, chợt cất tiếng cười to."Hiện tại tôi rốt cuộc hiểu rõ, công ty nội bộ vừa nhắc tới phương án nghỉ phép tại ‘khách sạn JR Ôn Tuyền’, bởi vì làn sóng phản đối của các nhân viên nữ quá lớn, đề án liền đã chết từ trong trứng nước, vấn đề thì ra là tại Phan Vinh Mỹ tiểu thư thiếu sót ‘tính chuyên nghiệp ’ nghiêm trọng."
"Mới không phải như vậy , rõ ràng là. . . . . ."
"Phan Vinh Mỹ tiểu thư, lòng ghen ghét của phụ nữ là rất đáng sợ. Nhân viên đi du lịch phần lớn mang theo gia quyến tham gia, có người phụ nữ nào chịu được ánh mắt của chồng hoặc bạn trai mình thỉnh thoảng chạy tới ngắm trên ngực hoặc trên đùi Phan tiểu thư? ‘khách sạn JR Ôn Tuyền’ phái cô tới đề án là một đại thất sách." Ngầm phê phán cô ta quá trớn khoe khoang gợi cảm.
"Thì ra là những người xấu xí đó ghen tỵ với tôi!" Trước trách người khác lại nói.
Trên thực tế cũng không phải là như vậy, mà là Thẩm Thiếu Dương ngẫu nhiên đối thư ký nói ra một câu "Tôi rất chán ghét loại phụ nữ lặng lơ như cái người làm quan hệ xã hội của khách sạn Ôn Tuyền kia" , trợ lý tự nhiên sẽ truyền đi xuống. Hôm nay cơ hội khó có được, Thẩm Thiếu Dương liền "Mượn đao giết người" , đem vấn đề đẩy cho lòng ghen tỵ của phụ nữ , cố ý làm cho Phan Vinh Mỹ nóng lòng một hồi.
Phan Vinh Mỹ nếu quả cứ chịu như vậy, cũng không gọi Phan Vinh Mỹ rồi.
"Thiếu Dương tiên sinh, anh nhất định phải giúp tôi, không thể để những người xấu xí kia ghen tỵ bôi nhọ tôi, hãm hại tôi, tôi nhất định phải làm thành một vụ làm ăn lớn, không thể tay không trở về khách sạn đi." Cả nửa người trên dựa sát qua.
Bà nội Quách giận đến nói không ra lời. Quyến rũ bạn trai của em họ, này còn thể thống gì nữa!
Thẩm Thiếu Dương đột nhiên hắt xì thật to, khiến Phan Vinh Mỹ tự động giữ một khoảng cách."Mùi rượu cùng mùi nước hoa trên người cô quá nồng, làm cho lỗ mũi của tôi bị dị ứng."
Phan Vinh Mỹ cứng đờ thân thể.
Khóe môi anh vẫn như cũ treo mỉm cười bình thản, ánh mắt lại phút chốc u ám xuống. "Còn có nhất điểm mời cô nhớ kỹ, Phan Vinh Mỹ tiểu thư, mua bán không thành nhân nghĩa tại, không cần bởi vì người ta không mua thương phẩm của cô đã nói người ta là phụ nữ xấu xí, chỉ có thương nhân ngu ngốc nhất mới có thể đắc tội khách, huống chi nhân viên nữ trong công ty tôi đều không xấu xí."
Phan Vinh Mỹ có chút ngạc nhiên, cô ta nhưng là mỹ nữ siêu cấp vô địch khêu gợi nha, anh không thấy rõ sao?
"Anh. . . . . . anh là cháu trai của Thẩm Tổng giám đốc, Thiếu đổng của‘ Đế Khánh ’ , cần gì để ý tới những kẻ xấu xí dưới chướng đó. . . . . . Nhân viên nữ, chúng ta mới là bạn bè, anh lý ra nên giúp tôi mới đúng, điểm nhỏ ấy là anh hẳn không không cho tôi mặt mũi chứ? ! Cậu tôi, bà ngoại tôi người một nhà đều tại nơi đây."
Đây rõ ràng là ép buộc trúng thưởng.
Thẩm Thiếu Dương cũng không mắc mưu."Phan Vinh Mỹ tiểu thư, tôi tôn trọng Quách Tổng, nhưng cô không phải là bạn bè của tôi."
"Cái gì? Anh. . . . . ."
"Làm ăn nói thực lực, tay dựa cổ tay, làm thân mang thích nghĩ muốn lượm tiện nghi có sẵn, vô cùng không thú vị."
"Nhưng tôi. . . . . ."
"Cô đừng không phục. Hôm nay cho dù là anh rể tôi muốn cùng tôi nói chuyện làm ăn, tôi cũng sẽ không tổn hại đến lợi ích của ‘ Đế Khánh ’, anh ấy cũng không đến mức trắng mắt đến bưng dáng vẻ anh rể cùng tôi nói chuyện làm ăn, cho nên chung đụng vui vẻ."
Đổi lại đàn ông khác, Phan Vinh Mỹ đã sớm trợn mắt hướng về phía tới, nhưng bên cạnh vị này thích đủ để cho tất cả đàn ông xấu hổ Thẩm Thiếu Dương, trừ bỏ thẳng mị nhãn (đôi mắt quyến rũ), còn thẳng phát kiều làm nũng.
"Tôi là không thể so với anh rể của anh, cũng không như vậy buôn bán lớn cùng anh nói, chỉ là nhân viên đi du lịch loại case nhỏ này, chỉ cần anh hạ thanh chỉ lệnh là tốt rồi."
"Liền tính tôi là cháu trai của Tổng giám đốc, cũng quản không tới nơi nhân viên muốn đi nghỉ phép."
"Anh có thể làm được, chỉ cần anh nguyện ý hạ lệnh, nhân viên bên dưới ai dám không nịnh bợ anh?" Quấn quít làm phiền.
"Rất xin lỗi, tôi không phải một nhà độc tài."
Thẩm Thiếu Dương đứng lên, chuẩn bị muốn cáo từ.
Phan Vinh Mỹ đứng lên ôm lấy cánh tay anh, tư thế không đạt mục đích không bỏ qua, hôm nay tại nhà cậu như vậy không mặt mũi, cô ta không thể không lấy lại mặt mũi.
"Vinh Mỹ, cháu đây là đang làm cái gì?" Bà nội Quách với nét mặt già mua cũng không nén được giận.
Thẩm Thiếu Dương một cái động tác dùng sức vung cánh tay , đem Phan Vinh Mỹ vùng thoát khỏi ngã về trên ghế sofa ngồi, thiếu chút nữa ngã nhào.
"Không phải người phụ nữ của tôi, không cần tùy tiện đụng tôi ."
Thẩm Thiếu Dương với vẻ mặt lạnh lùng nói xong, chuẩn bị rời đi.
"Thẩm thiếu Dương, anh này giả mù sa mưa ngụy quân tử ──" Phan Vinh Mỹ thất thanh thét chói tai, "Tôi không tin anh không thấy được sự gợi cảm của tôi không người nào có thể gấp, chỉ là sợ cậu của tôi tức giận, cho nên cố tình nghiêm chỉnh!"
"Đủ rồi, không cho phép lại nói một chữ!" Quách Tùng Diên nghiêm khắc nói.
"Cậu cũng không phải là cha cháu, dựa vào cái gì quản đông quản tây?" Phan Vinh Mỹ mượn rượu giả điên, đem bất mãn trong lòng toàn dốc xuất ra, "Tới có bà ngoại cũng thế, nói thương yêu cháu cùng thương yêu Phượng Hề một dạng, căn bản đang gạt người, bằng không người đàn ông có điều kiện tốt giống như Thẩm Thiếu Dương vậy vì sao không giới thiệu cho cháu? Cháu cũng có tư cách kết thân a!"
Bà nội Quách tức giận đến toàn thân phát run, nói không ra lời.
Phan Vinh Mỹ không đếm xỉa đến, "Thiểu Dương tiên sinh, ban đầu người với anh xem mắt nếu như là tôi. . . . . ."
"Không thể nào." Thanh âm của Thẩm Thiếu Dương giống như từ địa vực sâu không thấy đáy truyền đến một loại âm lãnh. Chính là con gái của một nhà khách sạn Ôn Tuyền, không có ở trong mắt của Thẩm đại lão.
"Tại sao?"
"Tôi thích Phượng Hề một cô gái này, di truyền từ bà nội Quách cùng Quách phu nhân đoan trang, ưu nhã."
Bà nội Quách cố gắng hít sâu, phải ưu nhã, phải ưu nhã.
"Anh là không có kết giao qua mỹ nữ gợi cảm mê người . . . . . ."
"Cô lại mười phần sai rồi." Một câu so với một câu lại vẫn trầm thấp."Cô không ngại đi điều tra một phen ông nội tôi là thần thánh phương nào. Phương thức của ông nội huấn luyện tôi, chính là tìm đến mỹ nữ ở khắp các quốc gia tới quyến rũ tôi, cao thấp mập ốm, thanh thuần gợi cảm, diêm dúa lòa loẹt có một không hai. . . . . . Muôn hình muôn vẻ đều có. Phan Vinh Mỹ tiểu thư, cô còn không coi như là đứng đầu đâu."
Đây là vũ nhục tột cùng! Phan Vinh Mỹ cắn răng nói: "Hừ, Thẩm Thiếu Dương, coi như anh lợi hại, nhưng anh rể anh hẳn là không có chịu qua ông nội anh huấn luyện đi! Anh rượu mời không uống thích uống rượu phạt, dám cự tuyệt đại mỹ mữ như tôi đây, tôi liền ngày mai bắt đầu đi tìm anh rể đẩy mạnh tiêu thụ hành trình du lịch, tôi tin tưởng anh ta khẳng định so với anh thật tinh mắt, sẽ biết tôi so với chị gái ngu ngốc kia của anh có nhiều sức quyến rũ."
Thời gian như là trong nháy mắt đông lại một dạng, tại dưới ánh mắt lãnh lệ băng hàn của Thẩm Thiếu Dương, tất cả lời nói tựa như bị đóng băng ở tại yết hầu thâm sâu, tại chỗ lặng ngắt như tờ.
Anh bình sinh hận nhất có người uy hiếp đến hạnh phúc của Điệp Y , hơn nữa dám mắng Điệp Y là ngu ngốc. Cho dù anh không tin Lôi Húc Nhật có như thế lừa gạt, nhưng dám dùng Điệp Y uy hiếp anh, chân chính dẫm lên đến chân đau của anh rồi !
Trong không khí như tóe ra tia lửa phẫn nộ lớn, nhưng anh cũng không có phát hỏa.
"Xin chỉ giáo." Ánh mắt lạnh lẽo nhìn gần Phan Vinh Mỹ ba giây, Thẩm Thiếu Dương cũng không quay đầu lại tiêu sái rời đi Quách gia.
Vẫn như cũ lặng ngắt như tờ.
Thật lâu, Quách Tùng Diên thở dài một cái."Nếu như cậu ấy không thể trở thành con rể của con, sẽ là kẻ địch đáng sợ nhất. Mẹ, ngày mai liền kêu Vinh Mỹ trở về nhà đi!" Làm như không chút để ý giọng nói lộ ra một tia nghiêm nghị.
"Được." Bà nội Quách một lời đáp ứng, thật sự là thấy rõ ràng Phan Vinh Mỹ có bao nhiêu thiếu người quản giáo, không quay về để con rể nghiêm khắc quản giáo, sớm muộn sẽ gây họa.
**********************
Quách Phượng Hề lại được mời đi Thẩm gia ăn cơm, nhìn đến nguyên bản vẻ mặt nghiêm túc Thẩm đại lão đều đã lộ ra khó có được tươi cười, thì ra là Lôi Húc Nhật công khai tuyên bố Điệp Y mang thai.
"Tốt, tốt, tân hôn nửa năm liền mang thai, vừa vặn tốt!" Thẩm đại lão nghĩ đến rốt cuộc có thể ôm đến chắt, vẻ mặt thường ngày nghiêm khắc cũng có vẻ dễ thân hơn."Bác sĩ nói như thế nào? Mấy tháng rồi hả? Là nam hay là nữ?"
"Ông nội, mang thai mới ba tháng, còn không nhìn ra là nam hay nữ." Tròng mắt Điệp Y lộ ra ngọt ngào sương mù, xem ra thật hạnh phúc.
"Ừ, ừ, kia cũng cần phải bắt đầu chuẩn bị rồi." Thẩm đại lão khàn khàn tiếng nói dừng một chút, "Húc Nhật a!"
"Dạ, ông nội." Lôi Húc Nhật đem ánh mắt từ trên người vợ chuyển qua tới.
"Cha mẹ con cũng không ở đây, cho nên để Điệp Y về nhà mẹ đẻ ở cữ!" Ông muốn cướp trước ôm chắt, dù sao Lôi Tổng bên kia có Phương Lam Tâm mau lâm bồn rồi.
"Có thuận tiện không ạ?" Các người có ai sẽ giúp sản phụ ở cữ?
"Không thành vấn đề." Thẩm đại lão rất không cho phép người cự tuyệt, bắt đầu hạ chỉ lệnh, "Quách quản gia, thông báo chuyên gia Dinh Dưỡng cùng đầu bếp bắt đầu phác họa chế độ bữa ăn ở cữ. Hiện tại, trước giúp phụ nữ có thai bổ sung vào."
"Đúng vậy, ông chủ." Quách quản gia mừng hân hoan tiếu sái đi ra phòng ăn.
"Ông nội, cháu ăn được rất khá, không cần bồi bổ nữa."
"Cháu từ nhỏ thể chất liền không tốt, vừa đúng nhờ vào mang thai, trong lúc ở cữ đem thể chất điều chỉnh qua." Đây là quan niệm của người thế hệ trước , tin tưởng không nghi ngờ.
Lôi Húc Nhật cười liếc vợ yêu."Em liền ngoan ngoãn ăn nhiều một chút, anh sẽ cực kỳ kiêu ngạo bồi em đi mua quần áo bà bầu."
"Người ta rõ ràng liền ăn rất nhiều nha!" Điệp Y rất thông minh dời đi mục tiêu, "Phượng Hề mới là khách nhân, nên quan tâm cô ấy ăn được có hợp khẩu vị không mới đúng."
Quả nhiên một nhà cần nhất đích thị là nữ chủ nhân ngưng kết người nhà đoàn tụ , chỉ là hai vị đàn ông thối trời sinh tính nghiêm lãnh ngồi chung một chỗ ăn cơm, quả thật vị như nhai sáp nến.
Thẩm đại lão trong lòng bắt đầu đánh tính toán, Quách Phượng Hề nếu như không thể lập tức gả tới đây, ông liền muốn mượn dịp thường kêu Điệp Y trở về ăn cơm, tiếng là đến bồi bổ, Lôi Húc Nhật cũng không tốt từ chối đi!
Dùng cơm sau, Thẩm Thiếu Dương bồi Phượng Hề tản bộ ở trong vườn hoa tán gẫu.
"Ông nội thật sự thật cao hứng a!"
"Tôi cũng không nghĩ tới ông sẽ vui vẻ như vậy." Anh trầm ngâm."Đối với cháu trai hết sức nghiêm khắc, không có nửa phần ông nội từ ái, cư nhiên lại như vậy khát vọng ôm chắt, quả thật không thể tưởng tượng nổi."
Trong mắt Phượng Hề tràn đầy ý cười."Anh mới không thể tưởng tượng nổi ! Lão nhân gia hơn 70 tuổi , hưởng thụ vui vẻ niềm vui thú của tuổi già , là dục vọng rất tự nhiên."
"Vậy sao? Dù sao ông cao hứng là tốt rồi."
"Vậy còn anh? Sắp làm cậu rồi, vui hay không vui?" Trêu ghẹo hỏi, dĩ nhiên vui vẻ a!
"Tôi còn tại tiêu hóa tin tức này nhưng lại làm tôi chấn động."
"Ách?" Cô nhất thời không cách nào hiểu ý.
"Giống như đứa trẻ một dạng ngây thơ chị gái nhỏ cư nhiên phải làm mẹ, tôi thật sự rất khó tin tưởng."
Phượng Hề kinh ngạc mà nhìn chăm chú vào anh."Kết hôn, sống chết, không phải chuyện thiên kinh địa nghĩa sao? Chị gái khi kết hôn, kế tiếp đương nhiên sẽ sinh con. . . . . ."
"Đạo lý này tôi hiểu, chỉ là tôi cho tới bây giờ không sử dụng tại trên người Điệp Y." Anh chậm rãi nói, ánh mắt nghiêm túc."Yên tâm đi, tôi rất mau sẽ điều thích tốt tâm tình, làm một người cậu xứng chức."
Người này cũng sẽ có thời điểm tay chân luống cuống? Anh vẫn xem thư thư như thành tiên nữ phái Chưởng Môn Nhân đối đãi sao?
Khóe miệng có chút co rúm, Phượng Hề vụng trộm trợn mắt nhìn anh.
Đầu của anh là vừa gặp phải Thẩm Điệp Y sẽ tự động kịp thời sao? Rốt cuộc đều đã trang những thứ gì à?
"Chờ bụng lớn tới nhất định rất vất vả đi! Trước giúp chị ấy đính ghế nằm Eames, để cho chị ấy có thể ngồi được thoải mái, không đúng, phải đính hai cái mới đủ, một cái trực tiếp đưa đến chỗ ở của Điệp Y." Thẩm Thiếu Dương lại khôi phục "Bình thường" rồi.
Xem ra, anh thật sự đem chị gái chỉ số thông minh không bằng anh làm con gái dưỡng rồi.
Phượng Hề buồn cười nhận rõ sự thật, kỳ quái đích thị, cô không cách nào đối với Thẩm Điệp Y ghen, bởi vì vấn đề không có ở trên người Thẩm Điệp Y, mà là vị tiên sinh này không thả ra.
Thôi, anh thích hoa tiền bạc cưng chiều chị gái, đó là tự do của anh, chỉ cần anh cảm thấy vui vẻ là được rồi, dù thế nào đi nữa nhà bọn họ thứ không thiếu nhất chính là tiền.
Khi cô quyết định nghĩ thoáng, vừa lúc điện thoại di động kêu lên.
"Mẹ, có chuyện gì?" (. . . . . . )"Con hiện tại a? Ở trong vườn hoa nhà Thiếu Dương tản bộ." (. . . . . . )"Cái gì? Mẹ, mẹ đừng quá kích động, có chuyện gì từ từ nói." (. . . . . . )"Mẹ nói chị họ chị ấy. . . . . ."
Thẩm Thiếu Dương nhìn cô nói điện thoại bộ dạng phải nói thật lâu, để cho cô tại ghế ở hoa viên ngồi xuống, còn mình đi vào bưng ra hai tách cà phê, thuận tiện cùng Lôi Húc Nhật nói chuyện một chút sự tình, đạt được đáp án vừa lòng.
Trước sau tốn mười lăm phút, Phượng Hề đã nghe hết mẹ oán giận, ngồi ngẩn người, hiển nhiên nói chuyện với nhau nội dung làm cô nhất thời khó có thể tiêu hóa.
Nhìn tách cà phê bưng đến trước mắt, Phượng Hề theo bản năng nhận lấy.
"Cám ơn." Hớp uống một ngụm, kinh hỉ."Thơm thật nha!"
"Điệp Y nấu."
"A? Chị ấy lại không thể uống."
"Vì anh rể, đặc biệt đi học. Nghe nói thời điểm đang luyện tập nấu, chính mình sẽ ngậm một hớp ở trong miệng, là mùi vị của nó, sau đó sẽ phun đi."
"Chị ấy thật rất yêu chồng mình a!"
"Ừ, chỉ cần Điệp Y hạnh phúc là tốt rồi." Chỉ cần bị anh phát hiện có một cây "Cỏ dại" có ý đồ với Điệp Y, làm cho cô ấy khóc thút thít, anh đều hào phóng không lưu tình nhổ."Đúng rồi, bác gái nói cái gì đó? Trong nhà xảy ra ra chuyện gì, nhìn mặt em lộ vẻ khổ não như vậy."
Quách Phượng Hề thở dài một cái, có phần tư vị cam chịu."Dù sao anh đã chính mắt thấy một mặt khó coi nhất của chị họ tôi, nói với anh cũng không coi là chuyện xấu trong nhà bêu ra ngoài."
"Được, tôi rửa tai lắng nghe." Thẩm Thiếu Dương ngồi xuống bên cạnh cô, tự tại hưởng dụng cà phê, không hề gì nói: "Phan Vinh Mỹ tiểu thư lại đã gây họa rồi hả?"
"Làm sao mà anh biết chị ấy gây họa?" Cô thất kinh.
"Tôi không biết. Chỉ là cái loại cá tính đó không gây họa mới là lạ!" Mắt anh chớp lóe.
"Nói cũng phải." Phượng Hề không cách nào phủ nhận điểm này."Trước kia chị họ tôi có chút làm người ta không quen nhìn, nhưng sự tình cũng không náo lớn, vẫn gạt hai bên bà nội, ngoài mặt đều còn bình yên vô sự. Nhưng lần này thật náo quá lớn! Anh có thể tin tưởng sao? Một thiên kim của khách sạn nổi danh lại bị tuần san nhiều chuyện đăng lên ảnh chụp lộ liệu, lại còn trên một góc trang bìa."
"Cái gì?" Ánh mắt Thẩm Thiếu Dương quỷ dị, nhưng Quách Phượng hề không tâm tình chú ý.
"Chính là lần trước anh đưa tôi về nhà, chị họ tôi mặc bộ đầm ngắn hù chết người đó chạy đi làm loạn, vẫn còn rất hào phóng không ngừng bày ra đủ loại tư thế làm cho người ta chụp ảnh, kết quả đám tuần san nhiều chuyện kia cũng rất thiếu đạo đức, tấm hình xinh đẹp không chọn, cố ý đăng lên tấm hình lộ liễu, hơn nữa đem hình ‘khách sạn JR Ôn Tuyền’ tuyên truyền làm thành tình huống xuất bản ra, tựa đề ở dưới là ‘Nữ quan hệ xã hội khách sạn nghiệp - Đệ nhất lẳng lơ’, thiên kim Phan Vinh Mỹ của Tổng giám đốc Phan Bách Xuyên, hào phóng dám lộ. . . . . ." Phượng Hề một tay nâng trán, cảm thấy nhức đầu.
Nói thật, cho dù là người mẫu làm các biện pháp phòng hộ được tốt nhất cũng khó tránh khỏi bị chụp tới ướt át hoặc ảnh chụp lộ sạch, huống chi là lính mới Phan Vinh Mỹ chạy đi làm loạn? Mặc thành như vậy không bị lộ hết sạch mới là lạ!
Thẩm Thiếu Dương hờ hững nói: "Chị họ em là cô gái trưởng thành, cô ấy cao hứng trêu hoa ghẹo nguyệt, mặc cho ai cũng quản không được, vì sao em phải phiền não?"
"Tôi là thay mẹ tôi khó chịu." Phượng Hề chán nản giải thích."Dượng tôi cùng bà nội Phan là người ngôn hành cử chỉ đều vô cùng đứng đắn, bọn họ đều lấy khách sạn Ôn Tuyền nhà mình làm ngạo, cả anh họ Thiên Diễn cũng vậy, cần trọng cố gắng kinh doanh. Nằm mộng cũng không nghĩ tới, có một ngày đột nhiên tới đây một nhóm lại một nhóm người khách nam, cầm trong tay cuốn tuần san bát quát kia muốn tìm nữ quan hệ xã hội lẳng lơ Phan Vinh Mỹ phục vụ. . . . . . Chuyện mới náo lớn! Nghe nói bà nội Phan khi đó tức giận đến té xỉu, sốt ruột chờ cứu tỉnh lại sau đó, chị họ tôi đã nhận được tin tức, trước một bước trốn, bà nội Phan tìm không được người để mắng, gọi điện thoại đi nhà tôi mắng mẹ cùng bà nội tôi không có để ý tốt chị họ, bởi vì chị họ là trong lúc ở nhờ nhà tôi chạy đi làm loạn."
"Buồn cười! Nên tự trách mình dạy cháu gái không nghiêm, thật là ác nhân cáo trạng trước."
Phượng Hề cũng là đồng ý, trái tim lặng lẽ hiện lên ấm áp. Anh bắt đầu giúp người nhà cô nói chuyện !
"Kỳ thật cũng không tốt toàn bộ trách bà nội Phan, bà ấy vẫn đối với cô tôi thường dẫn theo chị họ tôi về nhà mẹ đẻ ở rất tức giận, cho rằng bên chúng ta là ‘nhà mẹ đẻ hư’, không có dạy tốt cô tôi lấy nhà chồng làm trọng, động một tí liền bỏ lại công việc trong khách sạn rơi chạy, liền dượng đều tức giận đến mấy lần muốn cùng cô ấy ly hôn, chỉ là hai người con đều đã lớn, không nghĩ muốn làm trò cười, bởi vì cô ấy sẽ ở đại sảnh khách sạn thượng náo, khiến dượng không mặt mũi, chuyện mới không giải quyết được gì."
"Lần này tuần san nhiều chuyện đăng lên , mới kêu chuyện náo loạn cười lớn."
"Cũng không phải là? Cả đời khổ tâm kinh doanh, lại bị nói đến giống như dựa vào con gái khêu gợi lẳng lơ câu kéo làm ăn, dượng cùng bà nội Phan làm sao không tức? Cố tình chị họ tôi lại không có can đảm gánh vác hậu quả, một đường chạy lấy người."
"Em sợ cô ta chạy tới nhà em lánh nạn?"
Cô lắc đầu."Lần này ngay cả bà nội tôi cũng rất giận, ở trong điện thoại cùng bà nội Phan tranh cãi ầm ĩ một trận ── nghe mẹ tôi nói, cuối cùng vẫn là mẹ tôi giành lại điện thoại, cùng bà nội Phan nhẹ nhàng mà nói, kết quả cũng bị bà nội Phan mắng một trận đến váng đầu , lúc này mới chịu không được gọi điện thoại tìm tôi kể khổ."
"Nghĩ về phía tốt, về sau Phan Vinh Mỹ cũng không tốt ý tứ thường nương nhờ nhà em không đi, không phải sao?"
"Làm sao anh nói như vậy? Danh dự khách sạn của dượng tôi bị tổn hại nha!"
Kia liên quan gì đến tôi!
"Sẽ không ai bởi vì hành vi phóng đãng của Paris Hilton, mà cự tuyệt dừng chân ở khách sạn Hilton."
"Vậy sao?"
"Kia căn bản là hai việc khác nhau. Huống chi, thời hạn có hiệu lực của tuần san nhiều chuyện hạn chỉ có một kỳ, khi đến cuối tuần tuần san mới ra lò, ai còn sẽ nhớ tin tức hôm nay?"
"Chỉ hy vọng như thế." Phượng Hề bất đắc dĩ nói.
Trừ phi Phan Vinh Mỹ không ngừng cố gắng, muốn nổi danh hơn.
Cỏ dại đã trừ tận gốc, nên đi chỗ nào vứt a?
Thẩm Thiếu Dương nhàn nhã đem cà phê uống xong, tâm tình đang tốt.