Một ngày mới lại bắt đầu, Mộc Dao thức dậy từ rất sớm vì hôm nay là ngày đầu cô được làm việc cho sở cảnh sát, đặc biệt là làm bác sĩ pháp y.
Cô rất háo hức, tinh thần bỗng thoải mái hơn rất nhiều so với ngày thường, chắc có lẽ là do cô được làm công việc mình yêu thích nên cô mới vui đến vậy.
6 giờ sáng y cùng Hạ Lam đến siêu thị mua thực phẩm, trái cây… Sau đó thì Cố Hạ Lam đưa cô đến sở cảnh sát.
Ở sở cảnh sát, mọi người mặc đồng phục rất nghiêm trang.
Tuy được thông báo là 7 giờ bắt đầu cuộc họp nhưng ai cũng vào phòng họp trước 5 đến 7 phút và ngồi đúng vị trí của mình.
Đúng 7giờ thì Nhĩ Tú đi vào, mọi người đang ngồi trò chuyện thấy cô bước vào, bỗng đứng lên nghiêm chào.
"Mọi người đã có mặt đầy đủ hết chưa?" Nhĩ Tú hỏi người đồng nghiệp ngồi bên cạnh.
"Dạ đủ." Người đồng nghiệp đáp.
"Vậy tôi xin bắt đầu cuộc họp." Nói xong Nhĩ Tú nghiêm chào lại mọi người.
Tất cả ngồi lại vị trí của mình, Nhĩ Tú vẫn đứng đó, cô trầm giọng nói:
"Sở chúng ta sẽ thêm một người mới vào tổ pháp y.
Cô ấy là Quách Mộc Dao." Nhĩ Tú hướng tay về phía Mộc Dao đang ngồi, ý muốn giới thiệu cô.
Y vừa dứt lời, Mộc Dao lập tức đứng lên mỉm cười chào mọi người, nụ cười của cô rất đẹp và duyên dáng, nhìn cô như một vị tiểu thư vậy.
Từ diện đồ cho đến nụ cười hay cách hành xử của cô đều làm mọi người rất ngỡ ngàng, một người trong dịu dàng như cô mà lại làm bác sĩ pháp y sao?
Trong phòng họp ở sở cảnh sát thì đang ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của Mộc Dao, ở một nơi nào đó thì có một người đang tự đào hố chôn mình.
Người đàn ông có mái tóc màu nâu nhạt bước vào một công ty lớn, đi thẳng vào thang máy để lên tầng 20, đến nơi ông đi thẳng vào phòng chủ tịch, nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế chủ tịch, ngạc nhiên hỏi:
"Cậu...!cậu thật sự là chủ tịch của tập đoàn Cẩn thị?"
"Ký giấy." Người đàn ông ngồi trên ghế đặt xấp tài liệu đang xem xuống bàn, lấy ra một tờ giấy và một cây viết đặt lên xấp tài liệu vừa rồi, khí lạnh bắt đầu tỏa ra.
Người đàn ông có mái tóc màu nâu nhạt là Quách Giang, ông ta bắt đầu nịnh nọt người đang ngồi trên ghế.
"Ôi! Con rể, dù sao con cũng thích tiểu Dao nhà ta đúng không? Cần gì lạnh lùng với ta như vậy.
Nào, nào, từ từ nói chuyện." Nói xong ông ta bước đến bên bàn chủ tịch.
"Tôi không phải con rể của ông, ký giấy rồi nhận tiền.
Sau đó, cút!" Người đang ngồi trên ghế chủ tịch không ai khác là Cẩn Thiệu Lăng, con người quyết đoán trên thương trường.
"Cần gì giấy tờ chứ, chúng ta là người một nhà mà." Quách Giang cầm tờ giấy lên.
Ông ta không đọc gì cả mà trực tiếp ký vào, sau đó khoái chí: "Xong rồi."
Lý Ngôn bên ngoài bước vào, đưa cho Quách Giang một tờ chi phiếu.
"Con rể hào phóng thật hôm qua ta đòi có 3 triệu hôm nay con cho ta tận 10 triệu, đúng là chàng rể tốt!" Quách Giang cầm tờ chi phiếu trên tay, thích thú cười.
"Tôi nhắc ông nhớ, tôi không phải con rể của ông.
Ông không xứng làm ba của Mộc Dao, đừng làm phiền cô ấy nữa.
CÚT!" Cẩn Thiệu Lăng đùng đùng sát khí quát lớn.
"Ờ-Ờm..." Quách Giang giật mình, quay lưng đi ra ngoài.
"Thu mua tất cả cổ phiếu của QG (công ty của Quách Giang)." Thiệu Lăng tức giận, xoay ghế ra phía sau.
"Nhưng… Quách tiểu thư không muốn thiếu gia nhúng tay vào" Lý Ngôn có chút do dự.
"Haizz… Bảo người bí mật bảo vệ tiểu Dao." Cẩn Thiệu Lăng thở dài.
"Dạ." Lý Ngôn gật đầu.
"Thầy giáo phạt tiểu Dao hôm trước thì cho ông ta mỗi ngày chạy và tập luyện gấp đôi Mộc Dao lúc trước, làm như vậy 2 tháng rồi đuổi ra khỏi trường, QG thì để nó bình yên thêm một lúc đi." Thiệu Lăng rầu rĩ lo cho Mộc Dao.
Lý Ngôn gật đầu, dạ dạ vâng vâng rồi ra khỏi phòng.
Tổ pháp y của Quách Mộc Dao gồm 4 người: cô, Phương Mỹ, Tề Tuấn và Mạn Diêu.
Tổ được chia làm 2 nhóm làm việc theo buổi.
Có việc khó thì sẽ làm cùng nhau.
- Quách Mộc Dao và Phương Mỹ một nhóm.
Phụ trách ban đêm (18 giờ đến 6 giờ sáng).
- Tề Tuấn và Mạn Diêu một nhóm.
Phụ trách ban ngày (6 giờ sáng đến 18 giờ).
Khi Nhĩ Tú phân phó xong công việc, Quách Mộc Dao, Phương Mỹ, Tề Tuấn, Mạn Diêu cùng nhau quay lại phòng pháp y.
Căn phòng rộng khoảng 100 mét vuông, trong phòng pháp y là những thứ dành cho việc khám nghiệm tử thi.
Mộc Dao làm quen với các dụng cụ pháp y và vị trí của chúng để sau này làm việc nhanh hơn, không phải mất thời gian tìm kiếm.
Lập đi lập lại, mỗi ngày y đều đến đó làm vào buổi tối.
Một tuần cứ vậy trôi qua, sở cảnh sát không có vụ án nào để tổ pháp y làm việc nên cuộc sống Mộc Dao cũng bình yên hơn những ngày trước..